Lý Thích Xuân thật sự rất mệt, nên trở về giường ngủ thiếp đi.
Tân Đào như thường lệ lui tới hầu hạ Lý Thích Xuân, khi định mở cửa thì phát hiện trên cửa phòng dán một lá truyền âm phù, nàng duỗi tay bóc ra, lá bùa hiện ra trận pháp sáng ngời, giọng Khổng Phục Hành từ trong đó truyền ra: “Tông chủ có dặn, hôm nay không cần gọi công tử dậy, chỉ cần đứng canh ở ngoài cửa, chớ làm ồn.”
“Còn nữa, dạo gần đây thân thể công tử không được khoẻ, cẩn thận chiếu cố một chút, có yêu cầu gì cứ nói đừng ngại.”
Tân Đào mở to mắt, đầu ngón tay chà xát để đốt bùa truyền âm.
Nàng hầu hạ Lý Thích Xuân nhiều năm như thế, còn đến lượt bọn họ căn dặn sao? Ngày thường đối với công tử chẳng quan tâm, hiện tại nói chuyện này là có ý tứ gì?
Lòng Tân Đào phiền càng thêm phiền, nhưng đối với chuyện đầu tiên mà Khổng Phục Hành nói như đè trong tim nàng.
Tối hôm qua Cố Khê Hàn ở lại trong phòng Lý Thích Xuân, nếu hắn như thế nói, có lẽ là tối hôm qua lại lăn lộn với công tử.
Thông thường, chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau vào buổi tối, thì Lý Thích Xuân sẽ dậy trễ hơn ngày thường tận một canh giờ.
Tân Đào suy nghĩ, đem quần áo và dụng cụ rửa mặt đã chuẩn bị đặt ở sảnh phụ bên cạnh sảnh chính gần phòng ngủ Lý Thích Xuân, rồi tự mình xuống phòng bếp dặn dò hôm nay phải làm món gì ăn cho Lý Thích Xuân, rồi sau đó lại về sảnh phụ chờ, thường thì khi đến bên ngoài đại điện thì nàng sẽ nín thở để động tĩnh nghe bên trong.
Lần này Lý Thích Xuân ngủ thật sự rất lâu, đến khi mở mắt đã là buổi trưa.
Tân Đào nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng tiến vào hầu hạ Lý Thích Xuân, đỡ y đi rửa mặt: “Công tử, bây giờ cậu có muốn dùng cơm trưa không ạ?”
Lý Thích Xuân cầm khăn vải lau sạch nước trên mặt, nghe vậy liền sờ bụng, đúng thật là cảm thấy đói: “Dùng cơm trưa thôi.”
Ăn xong cơm trưa, tinh thần Lý Thích Xuân tố hơn một tí, cảm giác mệt mỏi trên người cũng biến mất đi không ít.
Y tự mình đi đến phòng sắc thuốc, dặn Tân Đào sau một canh giờ đi tìm y.
Các đệ tử ở phòng sắc thuốc nhìn thấy y liền sôi nổi hành lễ, Lý Thích Xuân gật đầu, đẩy cửa bước vào một gian nhà nhỏ.
Gian nhà này là nơi y sắc thuốc cho Lý Thừa Thu, y cầm quạt hương bồ ngồi trên ghế gỗ quạt lửa, sau nửa canh giờ, không lấy đâu ra một con dao nhỏ, rạch một nhát lên cổ tay trái của mình.
Máu của y không đủ, cố gắng nặn lắm mới có được nửa chén máu, đem toàn bộ đổ vào trong ấm thuốc.
Máu y không có mùi tanh, ngược lại có mùi cỏ nhàn nhạt, hoà với hương vị của dược liệu sẽ không phát hiện được.
Tân Đào nhìn thời gian đã đến giờ tới phòng sắc thuốc, đứng ngoài cửa gõ ba tiếng, sau khi nghe được tiếng Lý Thích Xuân nói vọng ra liền đẩy cửa bước vào.
Lý Thích Xuân mỗi lần đi sắc thuốc đều đi một mình, sau khi làm xong thì đưa Tân Đào đem cho Lý Thừa Thu, còn y thì muốn ở phòng sắc thuốc một thời gian, cũng không biết là làm gì.
Tân Đào dùng hộp gỗ đựng thuốc đưa đến cho Lý Thừa Thu đang ở trong viện, đợi cậu uống xong dược liền thu chén thuốc xoay người bước đi, lại bị Lý Thừa Thu gọi lại: “Tân Đào.”
Cảm tình của Tân Đào đối với Lý Thừa Thu rất phức tạp, nhưng nàng cũng không thể giả vờ như mình không nghe được, xoay người: “Quan Ẩn tiên sinh có gì phân phó?”
Lý Thừa Thu đem những lời muốn nói lúc đầu nuốt xuống, tò mò hỏi: “Tại sao em không gọi ta là nhị công tử?”
Tân Đào trả lời: “Nhị công tử thì gọi ở trong nhà, hiện giờ mà gọi như thế thì không hợp lễ nghĩa.”
Lý Thừa Thu cười thở dài: “Huynh trưởng không hề gọi ta là tiểu Thu, em cũng không hề gọi ta là nhị công tử.”
Tân Đào nghe vậy định đáp lời, liền nghe Lý Thừa Thu nói tiếp: “Ta đến Vân Sơn chỉ gặp được huynh trưởng có một lần, ta có rất nhiều lời muốn nói với huynh ấy.
Huynh trưởng gần đây có rảnh không?”
Tân Đào tự giễu trong lòng, vì sao chỉ gặp một, chẳng lẽ Lý Thừa Thu không rõ à? Huống hồ nàng đưa thuốc cho Lý Thừa Thu nhiều ngày như thế, đây là lần đầu tiên Lý Thừa Thu hỏi Lý Thích Xuân, muốn giả làm đệ đệ tốt à, kỹ thuật diễn cũng quá mức vụng về rồi.
Còn nữa, dựa theo lễ nghĩa, Lý Thừa Thu nên đi bái kiến Lý Thích Xuân, nhưng cậu không đi, ngược lại ở trong viện chờ Lý Thích Xuân tới gặp cậu sao?
Tân Đào không nghĩ muốn nhiều lời với cậu, bèn cúi người hành lễ: “Tân Đào trở về sẽ nói với công tử.
Quan Ẩn tiên sinh, nô tỳ xin cáo từ.”
Tân Đào nhanh chân rời đi, trở về Thanh Bình Điện nơi Lý Thích Xuân sống, nhưng Lý Thích Xuân không ở đó.
Nàng đặt đồ xuống muốn đi tìm, mới bước ra cửa điện liền nhìn thấy Lý Thích Xuân từ xa đi về.
Vừa lúc đó những chiếc lá úa vàng từ trên cây rơi xuống, chắn ngang bóng dáng Lý Thích Xuân, mê mẩn đôi mắt Tân Đào.
Tim Tân Đào đột nhiên ngừng một nhịp, nàng lo lắng khi lá cây rụng xuống hết thì không thấy bóng dáng của Lý Thích Xuân.