Thượng Ẩn - Phần 2

Editor: phuongchuchoe

Ăn cơm xong, Bạch Lạc Nhân nói với Dương Mãnh: "Hay là hôm nay cậu đừng về, ở lại đây đi!"

Dương Mãnh nhớ đến mẩu tin nhắn kia, vội vàng nói:"Không cần đâu, sao tôi còn dám ở lại,... Hắn ta không giống mời tôi mà giống như muốn thiêu sống tôi vậy..." = =||

"Cậu nói chuyện phải để ý một chút, đừng vì chuyện này mà làm tổn thương hoà khí hai bên, có lẽ lúc trước hắn ta còn xa lạ với cậu, chào đón như vậy thì tốt rồi, chúng ta đừng nên nhớ về sai lầm trước đây nữa!"

"Chỉ hy vọng vậy!"

Sau khi đỗ xe ở tiểu khu của Vưu Kỳ, lúc này mới hơn tám giờ, nhà hàng sinh ý* vô cùng đông đúc, Dương Mãnh thấy Vưu Kỳ đang ngồi trước cửa sổ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, Vưu Kỳ mà lại tới nơi này ăn cơm?"

(* nhà hàng nhỏ phát đạt :">)

"Vưu đẹp trai, cậu xem, tôi vất vả mời cậu ăn bữa cơm, cậu lại chọn cái quán nhỏ này, làm cho hai chúng tôi cảm thấy mình thật không phải phép."

Vưu Kỳ hơi say hai mắt nhìn phía trước, khoé miệng mịt mờ nhếch lên cười cười.

"Hai người chờ một chút, vốn là mời hai cậu, nên đừng khách khí như vậy. Nhà hàng này không xa hoa, nhưng lại có điểm đặc sắc riêng, cách tiếp khách không tệ, nên tôi thường xuyên đến đây ăn."

Người đàn ông đối diện mỉm cười tủm tỉm, "Cậu nhóc vệ sỹ của cậu thế nào rồi?"

Nhắc đến Dương Mãnh, ánh mắt Vưu Kỳ hiện lên tia nhu tình hiếm thấy.


"Hắn hả? Cả ngày ngây ngốc nghịch ngợm, nhưng cũng rất tốt."

Người phụ nữ chen vào, "Cậu đối tốt với anh em như vậy! Nếu tôi mà là cậu ta, biết cậu nhọc lòng như vậy, có lẽ lòng cũng sẽ cảm động mà mềm nhũn ra rồi cười đến trong lòng nở hoa mất!"

Vưu Kỳ gõ gõ ngón tay trên bàn sau đó chợt dừng lại, nhín vào đôi mắt của hai người đối diện trở nên thay đổi.

"Tuyệt đối đừng để cậu ta biết!"

Người phụ nữ cãi lại, "Kỳ thật tôi nghĩ chẳng có gì cả, hắn biết cậu cố gắng như vậy thì sẽ cảm động lắm đó!"

"Vẫn là câu nói kia, hai người hãy xem chẳng có chuyện gì xảy ra, trừ khi có chuyện quan trọng, chúng ta từ nay nên ít gặp mặt một chút."

Người đàn ông nhìn vợ mình, "Các cô là phụ nữ có chồng, chỉ biết suốt ngày cảm động với chả cảm động, hắn ta là đàn ông, lòng tự trọng rất cao, có thể suy nghĩ giống cô chắc?"

Người phụ nữ trợn mắt, "Tôi là gái có chồng thì sao, ông quản ?"

"Này này, không nói chuyện với bà, tôi ra ngoài nghe điện thoại chút."

...

Dương Mãnh trong xe chạy đến, đang định gọi điện thoại cho Vưu Kỳ, đột nhiên phát hiện thân ảnh quen thuộc trong nhà hàng. Dương Mãnh cả đời cũng quên không được sự oan ức tức tối này, thì ra là cặp vợ chồng kia thông đồng, họ nhất định phải ép cậu cút ra khỏi đồn cảnh sát, từ nay về sau cũng không thể quay trở lại. Con bà nó, hôm nay lại để ông đây nhìn thấy các người!

Người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, quay đầu bước vào.

Dương Mãnh cũng vào theo.

Hắn vòng qua phòng khách, đi thẳng đến dãy ghế, Dương Mãnh bất động thanh sắc* đi theo. Đột nhiên, hắn dừng lại trước một căn phòng, đúng lúc Vưu Kỳ đi tới. Dương Mãnh vừa định thốt lên gọi Vưu Kỳ, người đàn ông lại tiến lên trước, hỏi Vưu Kỳ.

"Cậu đi đâu vậy?"

Vưu Kỳ nhàn nhạt trả lời.

"Đến phòng vệ sinh."

Hắn ta có chút xấu hổ.

"Tiệm cơm này thật là, trong phòng ăn riêng cũng không có cả phòng vệ sinh."

Mắt thấy Vưu Kỳ đang bước đến, Dương Mãnh vội trốn ở phía sau cửa cầu thang, sải hai bước lớn về phía trước. Chờ Vưu Kỳ từ phòng vệ sinh bước ra, lần thứ hai nhìn thấy hắn đến căn phòng kia, người đàn ông vẫn còn đứng đợi ở cửa, hai người vừa nói vừa cười bước vào.


(kiếm củi ba năm thiêu một giờ... = =|| )

Đầu Dương Mãnh "oanh" một tiếng nổ tung, óc như rơi xuống đất.

Trong nháy mắt, những gì cần biết đều đã biết.

Dương Mãnh đi nhanh đến căn phòng kia, một cước đá văng cửa ra, người đàn ông đang rót rượu vào ly của Vưu Kỳ, người phụ nữ thì cười khanh khách, bầu không khí bên trong vô cùng hài hoà.

Vưu Kỳ trong chớp mắt thấy Dương Mãnh, ngây ngẩn cả người.

"Cậu... Sao cậu lại ở đây?"

Dương Mãnh cầm cái ghế lên đập lên người Vưu Kỳ.

"Vưu Kỳ con mẹ nó! Dương Mãnh tôi nghèo kiết xác cũng nhờ cậu đây tốn công sức cộng bỏ cả khoản tiền không nhỏ đối với tôi! Cậu có biết ba tôi phải bỏ rất nhiều tâm huyết để tìm đồn công an cho tôi làm không? Sau đó lại bị mấy người cậu an bài giày xéo cho một trận! Hôm nay nhất định phải đánh chết cậu! F*ck!"

Hai người bên cạnh lần đầu tiên thấy Vưu Kỳ dung túng như vậy, bọn họ có tiếp xúc mấy lần, ngày thường cũng để tâm một chút tin tức của cậu. Trong ấn tượng thì tính tình Vưu Kỳ không tốt, đối xử với đám ký giả vô cùng hung bạo. Vậy bây giờ trông như một chú gà nhỏ bé để mặc cho người ta đánh vậy? Bị đánh trúng nhiều lần vậy mà lại không một chút tức giận, lại còn cười nữa!

"Hừ, cậu cam tâm tình nguyện để tôi đánh cậu?... Muốn tiếp tục làm tấm gỗ cho tôi đánh!!?"

Người phụ nữ bên cạnh nhìn không được nữa, một bên vừa khuyên can vừa oán giận Dương Mãnh. "Cậu thật là, chẳng phải cậu ta vì muốn tốt cho cậu sao? Đồn cảnh sát có bao nhiêu tiền chứ? Cậu nhìn cậu bây giờ xem, xe hiệu cũng lái rồi, quần áo hàng hiệu cũng mặc rồi. Tất cả đều là hắn cho cậu, vậy mà cậu lại không vui hả!?"

"Hai người cút ra ngoài hết đi!" Vưu Kỳ nổi giận gầm lên.

Người đàn ông lôi vợ mình ra ngoài, vội vàng tránh xa khỏi mấy cái ghế.

Dương Mãnh thở hổn hển, cầm quần áo cởi từng cái ra, quăng lên người Vưu Kỳ, nghiến răng nghiến lợi :" Tất cả đều trả cậu! Xe để bên ngoài trả cậu! Ngài tự đi mà giải quyết cho tốt đi!"


Nói xong, một thân quần sooc ngắn chạy ra khỏi nhà hàng.

Tháng mười một, buổi tối ở Bắc Kinh rất lạnh, gió lạnh thổi phơ phất, Dương Mãnh mặc một chiếc quần soóc ngắn đứng trên đường bắt xe, một chiếc xe taxi chạy ngang qua người sau đó đi mất, hầu như không ai cam tâm tình nguyện chở cậu. Cuối cùng vẫn có một ông lão hảo tâm chạy xe tải thuê chở cậu đi.

Cửa xe tải mở ra, bên trong hở khắp nơi, Dương Mãnh sờ một chút, mới phát hiện xe này hay dùng băng dính trong suốt dán lại, thậm chí từ bên trong có thể nhìn thấy ánh đèn mông lung ở ngoài. Dương Mãnh cảm khái, thế nào mà lái xe nổi tiếng, mặc đồ hàng hiệu thoắt cái lại lưu lạc đến mức không có áo che thân, còn không bằng ông chở thuê!

Ông cụ trước mặt lên tiếng.

"Tiểu tử, bị đuổi đi?"

Dương Mãnh run run cổ, khớp xương như đông cứng lại, nghe ông lão hỏi, đầu lại nóng lên. Cúi đầu nhìn trang phục của mình, sau đó nhìn người bên ngoài mặc áo Pardessus*, đi lại vội vã trên đường, sóng mũi chua xót, lệ chảy xuống viền mắt.

"Lần sau nên cẩn thận một chút."

"..."

"Đi đâu, tiểu tử?"

Dương Mãnh hít mũi, đầu óc đình trệ vòng vo suy nghĩ, hình như ngoại trừ nương tựa nhà của Bạch Lạc Nhân thì không còn lựa chọn nào khác. Ai bảo cậu hạnh phúc hả? Không gặp tai họa thì cảm thấy cuộc sống mất cân bằng nhỉ*?

(* ý là cuộc sống có lúc may mắn, có lúc xui xẻo thì mới hài hoà, cân bằng....)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận