Thượng Ẩn - Phần 2



Beta: Trần Diệu My

Edit : Baotri1998

Rơi xuống tầm trung, Bạch Lạc Nhân trong lòng một mực mắng Cố Dương, ngươi nói ngươi ngăn cản ta lần này, làm gì cũng là chỉ muốn xé hỏng quần của ta ? Hô hô gió lạnh hướng tới cái quần của hắn, gió thổi đến cái mông đã tê rần!

Dù nhảy được mở thành công, hai người cùng nhau hướng xuống phía tạp cỏ (cỏ dại) lao xuống.

Cố Hải đưa thân mình chạm xuống trước, rất vô tư làm cái đệm, để Bạch Lạc Nhân ở trên trược tiếp ngã xuống thân người Cố Hải. Cố Hải một bàn vừa lúc tay đặt lên mông Bạch Lạc Nhân, nhất thời bị lạnh làm cho giật mình. Nhìn xuống chút nữa , trên quần Bạch Lạc Nhân rõ ràng rách một lỗ lớn , phải dựa vào một cái quần mỏng tiếp xúc che gió để cho khỏi lạnh.

“Quần của cậu bị gió làm rách rồi !” Cố Hải vẽ mặt thân thiết biểu tình .

Bạch Lạc Nhân muốn mắng một câu, cái gì mà quần bị gió làm rách? Còn không phải anh họ điên của cậu nắm cho rách sao!!

“Cậu để tôi xem nó xấu thành cái dạng gì rồi !”

Cố Hải làm bộ muốn đem Bạch Lạc Nhân chuyển lên đùi mình, bị Bạch Lạc Nhân tức giận đẩy ra, sau đó tìm cách tránh xa Cố Hải một chút, ánh mắt rà soát chung quanh bốn phía, suy đoán vị trí hiện tại của hai người.

Cố Hải vừa muốn lại gần liền bị Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt cảnh cáo chặn lại giữa chừng.

“Tránh xa tôi ra một chút đi “

“Bây giờ cậu liền đức hạnh* !” Cố Hải đen mặt quay đi, “Từ lúc hai ta gặp lại ,cậu thì luôn luôn bày ra cái bản mặt xệ**, nói chuyện ra giống như ăn thuốc súng vậy Bây giờ mới mười ngày không gặp, cậu lại khó chịu ? “

(*: Đức hạnh : thường để người ta chế giểu nói lống là đạo đức giả)

(**Mặt xệ giống chó pull đó ":)") )

Bạch Lạc Nhân cắn răng gật đầu , “Đúng , Bây giờ tôi rất đức hạnh , ai bảo cậu nhất định muốn cùng tôi nhảy ? Nếu cậu cùng cậu ta cùng nhau nhảy trước, không phải bây giờ không nhìn thấy tôi rồi sao? “

“Bạch Lạc Nhân, cậu có phải giận rồi phải không ? Bạch thủ trưởng ở đây nhiều ngày nhớ cậu như vậy!”

“Ai bảo cậu nhớ? “ Bạch Lạc Nhân lạnh lùng quét ánh nhìn Cố Hải. “Huống chi tôi cũng không nhìn ra cậu thấy nhớ tôi, cậu coi mặt cậu đi chậc chậc tràn đầy hương phấn, tại Hồng Kông chắc chắn tận hưởng không ít. “

Cố Hải thở nhanh , “Tôi đây hương phấn còn không phải là nhìn thấy cậu sao? “

Bạch Lạc Nhân giả vờ không nghe thấy, tiếp tục buông những lời lạnh nhạt ,

“Thay vì cùng với tôi ởi đây lảm nhảm, chi bằng tìm đến người kia hoạn nạn có nhau, nhỡ lần này dù không thể mở ra, chỉ còn trông chờ cậu nhặt xác thôi…”

Nghe nói như thế, Cố Hải quả thực đứng lên, Bạch Lạc Nhân giửa con ngươi lộ ra ánh sáng sắc bén, ngay sau đó bị Cố Hải dùng thân hình chặn lại . Cố Hải giữ chặt hai vai Bạch Lạc Nhân , dám đem cả người hắn mà ấn xuống đất, lại đem tay với đến bên hông Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân ra sức ngăn cản, dùng chân hung hăng đạp…..

“A…!”

Đột nhiên một tiếng kêu đau vang lên… khiến Cố hại bất giác dừng động tác.

Bạch Lạc Nhân vẻ mặt đầy thống khổ.

Cố Hải ánh mắt nghi hoặc nhìn Bạch Lạc Nhân, ngón tay chỉ vào trán hắn, “Nói cho cậu biết, đừng có giả bộ ! Tôi hoàn toàn không hề dùng sức, cậu diễn sâu như vậy cho ai xem đây? “

“Ai giả bộ lừa cậu ?”

Bạch Lạc Nhân oán hận đẩy Cố Hải ra, nghiêng người, trên quần lót hắn không dưới mấy chục vết trầy xước….

Cố Hải lập tức liền vui vẻ , “ Tôi đã nói rồi, để cậu khỏi giận , cậu cũng đâu thèm nghe , bị báo ứng rồi sao? ”

Hắn làm bộ muốn hối lỗi , đi đến đỡ Bạch Lạc Nhân dậy…

Bạch Lạc Nhân mội phen đẩy hắn ra, “Cậu biến ra chỗ khác cho tôi, không cần cậu..”

“ Người cậu sẽ bị bẩn !”

“ Bị bẩn cũng không cần cậu giúp”

Cố Hải lập tức đi lên trước, một phen ôm lấy Bạch Lạc Nhân , dâm đãng lấy tay vỗ lên mông Bạch Lạc Nhân một chút, chỉ thấy Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt, Cố Hải lại nói :

“Cần hay không cần tôi ?”

Kết quả chính là Bạch Lạc Nhân ghé vào đùi Cố Hải, Cố Hải kiên nhẫn nâng Bạch Lạc Nhân sát bên mình tránh vết thương, một bên cùng Bạch Lạc Nhân nói chuyện phiếm.

“Rốt cuộc cậu làm sao vậy ?”

Bạch Lạc Nhân bèn che đi nửa khuôn mặt “Không có lý do “

“ Khinh suất?.” Cố Hải hỏi

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng. “Đó là quyền của cậu, tôi không dám xâm phạm.”

Cố Hải siết chặt trên thắt lưng Bạch Lạc Nhân một chút, Bạch Lạc Nhân chịu đau không lên tiếng.

Chưa đầy một giây, Bạch Lạc Nhân nhịn không nổi quay đầu lại, nhìn ánh mắt Cố Hải ôn nhu , hành xử kiên nhẫn, không chút gì tỏ ra lo lắng . Trong lòng bao buồn phiền tan biến hết sạch, ban đầu tự mình có chút xem thường vì lòng dạ hẹp hòi, không hiểu tự mình vì sao lại bởi cái người không quen biết mà xem nét mặt Cố Hải…

“ Cậu thật không đi tìm người kia?” Bạch Lạc Nhân mở miệng hỏi …

Cố Hải không chút để ý mà đáp lại một câu:” Người nào?”

“Chính là người cậu mang về !”

Cố Hải động tác dừng một chút, “ À, không có việc gì, tôi xem cậu ta rất khỏe mạnh, hẳn là không có việc gì. Đợi chúng ta an toàn trở về Bắc Kinh , gặp hắn cũng chưa muộn.”

Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi : ‘Bên Hồng Kong cậu phá thành cái dạng gì rồi ?”

“Đủ làm anh ta hoang mang một trận !”

Bạch Lạc Nhân sắc mặt căng thẳng , “ Sao cậu không đem anh ta giáng một gậy chết tươi luônđi?”

“Vô nghĩa, đó là anh trai tôi !”

Bạch Lạc Nhân bĩu môi, “Tôi muốn nói anh trai cậu ở công ty cậu còn ra tay ngoan độc hơn, hốn chi trong tay anh ta lại nắm toàn bộ tài liệu cơ mật, đối với cậu cậu nhất định sẽ uy hiếp, tôi lần này cũng liên luỵ”

“Không có việc gì, tôi đây vẫn còn một con át chủ bài mà!” Cố Hải rất tự tin, “Đụng đến Đông Triệt này, chẳng khác nào bại lộ tài liệu cơ mật của công ty anh ta. Anh ta uy hiếp tôi, tôi như thường vẫn có thể uy hiếp lại. Huống chi trong mắt của anh ta, Đông Triệt so với bất cứ thứ gì đều cậu ta rất quan trọng với công ty, nếu cậu ta rời đi nhất định sẽ là tổn thất rất lớn đối với anh ta. “

“Theo cậu nói như vậy, cậu ấy và anh cậu hẳn là có quan hệ thân thiết mới đúng , cậu làm thế nào có thể gọi hắn tới được?” Bạch Lạc Nhân vẫn thực buồn bực chuyện này.

Cố Hải thẩn nhiên cười :” Bí mật “

Nói xong, đem Bạch Lạc Nhân đứng lên , vỗ vỗ lên mông hắn..” Chỗ này sờ còn tê sao ?”

Bạch Lạc Nhân hoàn toàn cương lại không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Cố Hải chằm chằm .

“Bí mật gì ?”

Cố Hải tay kéo ngụ Bạch Lạc Nhân xuống, “Đến đây, ngồi lên đùi tôi, đỡ khỏi đau mông “

“Tôi rất muốn biết bí mật kia là cái gì? “

Cố Hải có nói lấy lệ “ Khi nào về tôi sẽ nói, trước hết phải tìm cách ra khỏi nơi này đã !”

Bạch Lạc Nhân tạm thời gác vấn đề này sang một bên, đem ý nghĩ chuyển đến vấn đề gấp gáp trước mặt.

“Nếu hai ta trở về Bắc Kinh an toàn , mọi việc hết thảy cũng dễ xử lý, chỉ sợ anh cậu trở về quân trại, lại đều mấy cái cơ quan tuần tra , đem hai ta tóm trở về, như vậy bao nhiêu công sức đều bị đổ xuống sông xuống bể.”

“Anh ta thực sự không có năng lực làm chuyện đó, hai ta cũng không cần ở đầm lầy nhiều ngày như vậy.”

"Nhỡ đâu?"

“Lần này chắc chắn !” Cố Hải lời thề son sắt, “Nơi này là bên trong Hà Bắc, tôi cam đoan ngày mai sẽ tới Bắc Kinh, anh ta nhất định không tìm ra chúng ta,”

Vừa nói xong, cách đó không xa vang ầm một tiếng, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

“Sao vậy?”

Bạch Lạc Nhân biến sắc, nhìn ra cách đó không xa xộc lên một một đoán khói đặc, theo kinh nghiệm nhiều năm tòng quân, có vật gì đó rơi xuống hắn cho là xác một chiến cơ.

“Làm sao vậy?” Cố Hải đứng lên hướng xa xa nhìn lại, “Tôi báo hỏng chiến đấu cơ không phải bây giờ mới rơi xuống chứ ?”

Bạch Lạc Nhân ngực trấn động, lúc này phản bác nói “ Tại sao lại có thể?”

Vừa dứt lời, một người trên mình mặc bộ trang phục lính màu xanh cách đó không xa xòe dù hạ xuống.

Bạch Lạc Nhân đầu óc rồi loạn, “Chẳng lẽ Đông Triệt đang hạ xuống ?”

“Hắn là diều ư? Thời gian phiêu dài như thế…”

Hai người chậm rãi rời khỏi chỗ đó, đi được nửa đoạn, Bạch Lạc Nhân bước chân ngập ngừng dừng lại.

“Thật sự là cậu đang sợ cái gì?”

Cố Hải chỉ là kinh ngạc “ Anh tôi làm sao cũng nhảy xuống?”

Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ cách đó không xa xác chiếc chiến cơ, “Chắc chắn là bị người đánh hạ xuống !”

Cố Dương từ mặt đất đứng lên tóm áo Cố Hải , cả giận nói: "Cậu thật đúng là anh em tốt của tôi!"

Cố Hải ngược lại lộ ra vẻ rất bình tĩnh, "Cám ơn khen ngợi."

"Cậu muốn biết mật mã văn kiện của tôi không?" Cố dương đột nhiên thay đổi khẩu khí.

Cố Hải lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.

Cố Dương miệng tiến đến thì thầm bên tai Cố Hải, gặng từng chữ mà nói: "Tôi — Yêu — Bạch — Lạc — Nhân."

Cố Hải thân hình chấn động mãnh liệt.

Bạch Lạc Nhân ở một bên thì thầm nghe thực rõ ràng vội vàng đi lên kéo Cố Hải, đem thân thể hắn kìm hãm tại chỗ, càng không ngừng trấn an tâm tình của hắn, "Cậu đừng nghe lời anh ta, anh ta là muốn kích động cậu, tôi phải đem anh ta cho nói rõ ràng!"

Cố Hải khuông mặt lạnh lẽo, "Bây giờ cậu hãy nói ở đây ."

"Những lời này không thể nói ngay trước mặt cậu." Bạch Lạc Nhân rất kiên quyết.

Cố Hải lúc này nổi bão, "Có lời gì không thể nói ngay trước mặt tôi?"

"Tôi không thể nói ngay trước mặt cậu, chính là không thể nói ngay trước mặt cậu, ghen cũng phải chịu đựng! !" Bạch Lạc Nhân đột nhiên chưa bao giờ bộc phát ra khí thế cường đại, túm cổ áo Cố dương quay đầu liền đi.

Hai người đi hơn năm mươi thước, Bạch Lạc Nhân mới buông tay.

Cố dương ánh mắt âm u nhìn hắn.

"Cậu lại muốn lừa dối cái gì ?"

Bạch Lạc Nhân ổn định hô hấp, "Hôm nay không lừa dối, hôm nay là nói sự thật."

Cố dương trong mắt toàn là vẻ trào phúng châm biếm, Bạch Lạc Nhân đích thực trong lòng rất khó chịu.

"Cố dương, mấy ngày nay xẩy ra toàn bộ mọi chuyện, tất cả đều tôi nắm chắc trong tay. Mục đích của Cố Hải có lẽ là phát sinh từ trò đùa quái đản , nhưng tôi tin là thật. Cho đến tám nay, tôi luôn lúc nào cũng muốn nghĩ trả thù anh, tôi hận anh hận đến tận xương tủy, mỗi khi ta nghĩ Cố Hải máu huyết đầy người là nằm ở trong lòng tôi, tôi liền hận không thể đem anh mà chém ngàn vạn nhét dao!

Anh cho tới bây giờ cũng không biết tôi hận anh cái gì, vì anh mà khiến tôi tám năm ở trong quân đội chịu khổ làm cho tôi không thể tha thứ anh, kỳ thật đối với tôi mà nói đều là không sao cả. Tôi sở dĩ hận anh, hoàn toàn là bởi vì Cố Hải. Anh biết không? Cố Hải trên người có hai nổi đau, hai nổi đau này tất cả đều là do anh lưu lại. Cậu ấy mỗi lần nhắc tới anh, cho tới bây giờ đều là dùng "Anh" để xưng hô, mà anh mỗi lần nói đến cậu ấy, thì không bao giờ phun ra từ "Em".

Hay là anh yêu phải âm thầm trầm, sâu đến tôi nhìn không tới; có lẽ nếu như theo như lời anh, lúc trước anh gây ra tai nạn xe cộ, là vì bảo vệ em trai của anh. Tôi ở đây cám ơn anh, xuất phát từ nội tâm đáy lòng mà cảm tạ anh, không có anh sẽ không có Bạch Lạc Nhân tôi hôm nay, tâm cơ cùng tâm dạ (lòng dạ) đều là Cố dương anh một tay tạo ra!

Nhưng anh cũng phải nhận một sự thật, em họ của anh không cần anh tới bảo vệ, tôi có đủ thực lực đến bảo vệ cậu ấy, xin anh yên tâm rời khỏi đây! Từ nay về sau, Cố Hải chịu thiệt hay hưởng phúc cũng chỉ có một người mang đến là tôi, tôi cấm bất kì kẻ nào dùng hình thức gì tiến đến làm tổn thương Cố Hải ! Bao gồn anh, còn cả Cố uy đình, bao gồm bất luận cái gì xâm phạm đến cậu ấy , tất cả đều không được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui