Thượng Ẩn - Phần 2

Editor: Thỏ

Vào tháng bảy, nghi lễ thăng quân hàm ở quân khu Bắc Kinh được cử hành tại lễ đường, Tư lệnh quân khu tuyên đọc danh sách thăng cấp trung tướng cho các thiếu tướng, được ký bởi chủ tịch quân ủy, nghi thức được quân khu chính ủy chủ trì, công bố 7 chức danh quân hàm. Trong đó, Cố Uy Đình từ Thiếu tướng thăng cấp lên Trung tướng, Chu Lăng Vân từ Đại tá thăng cấp lên Thiếu tướng.

Hai ngày sau khi nghi thức thăng cấp quân hàm quan Tướng kết thúc, quân khu nội bộ lại cử hành nghi thức thăng cấp Tá cho các sĩ quan.

“Đồng chí Bạch Lạc Nhân, từ lúc nhập ngũ tới nay biểu hiện xuất sắc, trong tháng hai, đã bắn rơi một máy bay địch xâm phạm vào không phận nước ta, lập thành tích thi đua hạng nhất; tháng ba, khi đang diễn tập phi hành, đã cứu được một máy bay tiêm kích, lập thành tích thi đua hạng nhì; biểu diễn bay xuất sắc nhất, lập thành tích thi đua tập thể hạng ba. Trong thời gian đảm nhiệm chức vụ nghiên cứu viên, tập trung hoàn thành nhiệm vụ, chăm chỉ cần cù nghiên cứu kiến thức khoa học kỹ thuật hàng không và kỹ thuật bay… Hiện đã được Quốc vụ viện thông qua, phê chuẩn đặc cách tấn thăng lên quân hàm Đại tá*, đồng thời đặc cách thăng chức từ trại phó lên đoàn trưởng.”

*Nhân Tử nhà chúng ta đang là Thiếu tá, được lên thẳng Đại tá, bỏ cách hàm Trung tá nhé cả nhà. Mát lòng mát ruột quá!

Lưu Xung cũng nhờ có biểu hiện xuất sắc nên được thăng cấp lên hàm Thượng úy.

Chu Lăng Vân đọc xong chỉ thị thăng cấp quân hàm, được ban hành bởi Tổng tư lệnh không quân Bắc Kinh.

Bạch Lạc Nhân cùng các sĩ quan được thăng cấp khác đứng xếp hàng trước đài chủ tịch, trong lòng phấn chấn sôi nổi, hướng về phía thủ trưởng thực hiện nghi lễ chào tập thể, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bạch Lạc Nhân rút khỏi lễ đài, vừa lúc đi qua chỗ Chu Lăng Vân đang đứng.

Chu Lăng Vân được thăng cấp, đồng nghĩa với việc cơ hội đưa quân lính đi huấn luyện cũng ít đi, nhiệm vụ chủ yếu sẽ là quản lý quân sự. Bạch Lạc Nhân được thăng chức cũng sẽ ít được tham gia huấn luyện hơn.

Thời kỳ Chu Lăng Vân nửa đêm báo động, Bạch Lạc Nhân đêm hôm ra trận đã một đi không trở lại.

Cho nên, khi Bạch Lạc Nhân đi qua Chu Lăng Vân, cảm giác chung quanh trở nên khoan khoái dễ chịu lạ thường.

Bạch Lạc Nhân còn đang đắc ý, Chu Lăng Vân thanh âm u ám ghé vào lỗ tai cậu nói mấy tiếng.

“Yên tâm, tôi sẽ thường xuyên tới tìm cậu.”

Bạch Lạc Nhân đáp lại bằng một nụ cười đẹp tới mê hồn, cứ việc đến đi! Tôi giờ không sợ ông nữa rồi!

Ẩn sau bộ mặt âm trầm, Chu Lăng Vân lén nở một nụ cười, Bạch Lạc Nhân là người đầu tiên trải qua tôi luyện, chẳng những không bị mai một mà còn ngày càng thể hiện hình ảnh một người lính xuất sắc, có thể nói đây là điều đáng mừng nhất đối với Chu Lăng Vân.

Bạch Lạc Nhân dọc đường đi, thỉnh thoảng lại nhận được những lời chúc mừng và ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cậu vẫn giữ nguyên tác phong khiêm tốn. Đối với tất cả những lời khen ngợi, đều cười một tiếng cho qua, đối với những người bám đuổi, đều là một bộ dửng dưng lãnh đạm.

Lưu Xung đứng cách đó không xa, đang cùng một sĩ quan khác trò chuyện sôi nổi, trông thấy Bạch Lạc Nhân, lập tức thu lại nụ cười, đứng thẳng, chào theo nghi thức.

“Thủ trưởng tốt! Bạch Đoàn trưởng tốt!”

Bạch Lạc Nhân trên mặt ẩn một nỗi buồn sâu kín, “Cậu đang ở đây làm gì vậy?”

“Em và Tiểu Đổng đang bàn chuyện buổi tối ăn mừng, hì hì…”

“Chút chuyện nhỏ mà ăn mừng cái gì?” Bạch Lạc Nhân lạnh lùng liếc mắt, “Cái gì nên làm thì hẵng làm! Chớ gặp chút chuyện tốt đã vội mừng, đường còn dài phải giữ vững phong độ!”

Lưu Xung lại chào một cái, “Rõ, thủ trưởng!”

Nhìn họ cười cười nói nói, Bạch Lạc Nhân quay bước trở về ký túc xá.

Quân hàm đã được thăng, cấp bậc và đãi ngộ đều không giống trước kia, Bạch Lạc Nhân sẽ sớm phải rời khỏi gian túc xá này. Còn chưa biết chắc phải chuyển đến đâu, cũng không biết có thể xin ở bên ngoài hay không. Nhưng ít ra cũng còn có hy vọng, không như trước kia, muốn cũng không dám mơ tưởng.

Đóng cửa lại, chỉnh lại quân trang, cổ áo ngay ngắn, đai lưng thắt chặt, một sĩ quan đẹp trai, tinh thần phấn chấn hiện ra trong gương, Bạch Lạc Nhân mỉm cười, rồi không nhịn được, nở nụ cười rực rỡ.

(Tự dưng cười theo, Tiểu Bạch tự kỷ, soi gương tự thấy đẹp trai =))))

Cậu muốn đi gặp Cố Hải thật nhanh.

Một phút trước, còn khuyên răn cấp dưới phải khiêm tốn, một phút sau đã lao ra xe, mang theo thủ hạ, thanh thế oai hùng thẳng tiến đến công ty Cố Hải.

Trên đường đi, Bạch Lạc Nhân gọi cho trợ lý của Cố Hải.

“Chúng tôi muốn tới thị sát công ty của cô, ngay lập tức ra cửa nghênh đón!”

Sau đó liền cúp máy, ngay cả trợ lý cũng hiểu đây cũng chính là mệnh lệnh của Đại thiếu gia, Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Hải Nhân.

Cố Uy Đình và Bạch Lạc Nhân đều được thăng cấp, ưu thế của công ty Cố Hải rõ rang được cải thiện, niềm tin của các nhà đầu tư cũng tăng lên gấp bội, mấy ngày nay, giá cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật Hải Nhân tăng vọt, danh tiếng của Cố Hải cũng được mở rộng.

Xe dừng lại trước cổng công ty, Bạch Lạc Nhân và mấy người lính đi xuống, khí thế tràn đầy.

Hai hàng mỹ nhân đứng hai bên thảm đỏ nghênh tiếp.

Cố Hải trịnh trọng đi xuống, theo sau là Diêm Nhã Tĩnh và Đông Triệt.

Tiếp đãi thật là trọng thể.

“Xin hoan nghênh.” Cố Hải chủ động bắt tay Bạch Lạc Nhân, “Nhiệt liệt chào đón Bạch Thủ trưởng quá bộ đến thăm, xin mời đi tham quan chỉ đạo công ty tôi, Bạch Thủ trưởng đến sao không nói trước một tiếng? Tôi sẽ phái xe qua đón ngài.”

(Đoạn này để là ngài, vì ông Cố Hải đang bày đặt nịnh hót vợ ^_^)

Bạch Lạc Nhân khí phách phi thường, vỗ vai Cố Hải: “Không tiện làm phiền cậu.”

“Ngài là ai chứ?” Cố Hải lại giả bộ khúm núm nịnh bợ, “Ngài có thể đến chỉ bảo cho công ty, chính là vinh hạnh của chúng tôi! Đừng nói một chiếc xe, cho dù có là 10 hay 100 xe, đối với thân phận của ngài cũng không hề quá đáng.”

“Hahaha…”

(Hải Nhân à, vợ chồng nhà cậu hơi lố rồi đấy =))))

Bạch Lạc Nhân cười lớn một tràng, sau đó lại ngẩng đầu hiên ngang bước lên bậc cấp.

Tổng cộng mười bậc thang, mỗi bậc đều có người đỡ.

Chắp tay sau lưng đi vào đại sảnh, bước đến chỗ dàn mỹ nữ đứng tiếp đón.

Bạch Lạc Nhân hướng về phía Cố Hải hỏi một câu, “Đây là đội sắp xếp để đón khách sao?”

Cố Hải gật đầu, “Đúng vậy, ngài có ý kiến gì sao?”

“Không đẹp lắm a!” Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng.

Cố Hải giả bộ kính cẩn nghe theo, “Bạch Thủ trưởng góp ý, lần sau chúng tôi sẽ chú ý hơn.”

Lần sau đổi một nhóm khác, để cậu lén lút nhìn người ta sao… Cố Hải thầm nghĩ vậy, thực ra thì ai xinh đẹp đã đứng đây hết rồi.

Bạch Lạc Nhân rảnh rỗi, kỳ thực trong lòng rất sốt ruột, sao mãi chưa đến phòng làm việc của Cố Hải? Tôi không nhịn nổi nữa rồi, cứ đi mãi ngoài hành lang thế này thật mệt mỏi!

(không nhịn nổi cái j *cười gian*)

Cố Hải đi sau Bạch lạc Nhân, lén lút nhìn cái mông đưa qua đưa lại, trong lòng thầm nhủ: Ngươi mà còn uốn éo, lại uốn éo, còn uốn éo nữa lát ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi.

Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân đi tới phòng làm việc của chủ tịch.

“Xin mời!” Cố Hải nâng cánh tay.

Bạch Lạc Nhân sải bước vào trong.

Cửa đóng lại, mới vừa rồi còn là thủ trưởng oai phong, ngay lập tức đè Cố Hải xuống ghế salon, đấm điên cuồng lên ngực, không còn giữ chút hình tượng nào.

“Quá đã, quá đã.” Cười đến muốn sái quai hàm.

Cố Hải bị dáng bộ của Bạch Lạc Nhân chọc cười, “Cậu nhìn cái dáng cậu lúc này xem có ngốc không!”

Bạch Lạc Nhân vất vả lắm mới ổn định lại.

Cố Hải nhíu mày, “Thăng cấp?”

Bạch Lạc Nhân gật đầu.

Cố Hải mỉm cười, “Vui không?”

Bạch Lạc Nhân gật đầu.

Cố Hải cười nhéo má Bạch Lạc Nhân, “Nhìn cậu kìa, mới thăng cấp có chút xíu mà vui mừng đến vậy?”

Bạch Lạc Nhân giận tím mặt, “Vậy tôi không cùng cậu vui vẻ nữa, tôi tìm người khác!”

“Đừng ngốc thế, tôi thích nhìn cậu cười, chỉ cần được nhìn cậu cười, bắt tôi làm gì tôi cũng cam tâm tình nguyện.” Cố Hải ngay lập tức đưa tay lên quần Bạch Lạc Nhân, bắt đầu chà xát thật lâu để cho cậu phải thèm thuồng.

Mới vừa rồi còn nghiêm trang hai Đại lão gia, giờ thì lại đúng bản chất mà thể hiện.

“Ding doong” tiếng chuông cửa vang lên.

Cố Hải hướng ra ngoài nói lớn, “Ai đó?”

Tiếng Đông Triệt, “Cần phải ký trước, bên kia đang chờ!”

Cố Hải không thể làm gì khác là buộc lòng phải ngồi dậy, Bạch Lạc Nhân chỉnh trang lại quần áo, lại quang minh chính đại, nghiêm nghị ngồi trên ghế salon, cậu vẫn tưởng Đông Triệt không biết về mối quan hệ giữa cậu và Cố Hải, thực ra người ta đã đứng ở cửa nghe nửa ngày rồi.

“Tôi đi vệ sinh.” Bạch Lạc Nhân đứng lên.

Đi qua người Đông Triệt, hai người cùng mỉm cười, dáng vẻ tươi cười, khí chất hào hùng giống nhau như soi gương.

“Trong phòng làm việc của tôi có nhà vệ sinh.” Cố Hải hướng về Bạch Lạc Nhân nói.

Bạch Lạc Nhân chẳng thèm dùng chung, vẫn đi ra ngoài.

Kỳ thực, cậu sợ nếu cậu ở đó, Cố Hải sẽ không tập trung làm việc được.

Kết quả, từ phòng vệ sinh trở về, Bạch Lạc Nhân vô tình nghe được cuộc nói chuyện.

“Thấy không? Phó tổng đến thật, anh ta vào thật đấy, nhất định là ghen.”

“Đúng vậy, vừa rồi ở cổng công ty, Cố tổng nắm tay vị quân nhân đẹp trai kia, tôi thấy Phó tổng liền khó chịu!”

“Hahaha… Phó tổng của chúng ta cảm giác được nguy cơ rồi.”

Bước chân Bạch Lạc Nhân ngưng lại trong giây lát, sau đó lại đi về phía phòng làm việc của Cố Hải.

Tới nơi, hai người vẫn đầu kề bên đầu, bàn bạc trao đổi công việc.

Bạch Lạc Nhân khẽ gõ cửa, “Làm phiền rồi.”

Liền đổi sang giọng điệu thủ trưởng, “Tôi thấy, công ty của các cậu cần phải đồng loạt xây dựng tinh thần văn minh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui