Thượng Ẩn - Sài Kê Đản


Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 100: Cố Dương. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
* * *
Không hiểu sao mình lại bị thu hút bởi anh Cố Dương nhé..
Có thể sắp tới chuyển về ngày 2 chương nhé..
* * *
Bạch Lạc Nhân vừa mới ngồi vào trong xe, Cố Hải liền hỏi," Buổi sáng đi ra ngoài làm gì?"
"À, thì đi đến chỗ thím Trâu thôi." Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt nói.
Cố Hải có khả năng nhạy bén cảm giác được tâm tình bất ổn của Bạch Lạc Nhân, trước khi ra ngoài vẫn còn vui vẻ, tại sao trở về tinh thần liền ủ rũ vậy? Người nào ủy khuất vợ mình à? Cố Hải vừa suy nghĩ vừa đưa tay đến, gảy gảy vài lọn tóc trước mặt Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hỏi," Làm sao vậy?"
"Tôi không sao, mau lái xe đi."
Cố Hải khởi động xe, tiện thể đưa tới cho Bạch Lạc Nhân một cái hộp.
"Đây là cái gì?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải vất vả quay xe trong hẻm nhỏ nên cũng không trả lời Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tự mở chiếc hộp kia xem, là một chiếc điện thoại cảm ứng.
"Mua điện thoại cho tôi làm gì?" Bạch Lạc Nhân lại ném trả lại cho Cố Hải,"Vô dụng, cậu cho người khác đi."
"Làm sao lại vô dụng? Buổi sáng tôi muốn tìm cậu cũng không tìm được."
Bạch Lạc Nhân ngửa đầu tựa vào trên ghế, nhắm mắt, trong giọng nói lộ ra một chút mệt mỏi.
"Cậu lại có tiền đúng không?"
"Không có tiền."

Bạch Lạc Nhân mở mắt ra,"Không có tiền cậu còn mua hả?"
"Không phải thần tài của tôi đã trở về rồi hay sao?" Ngón tay Cố Hải chỉ chỉ, ám chỉ anh họ mình.
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải với ánh mắt xem thường,"Cậu luôn đi lừa ăn lừa uống hả!"
Khóe môi Cố Hải nhếch lên một chút nở ra một nụ cười không rõ có ý tứ gì,"Anh ta cho tiền tôi, đó là việc cần phải làm."
"Trong phòng cao cấp khách sạn năm sao, có một người đàn ông trầm mặc ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Âu phục màu đen kết hợp với cà- vạt thanh lịch, gò má góc cạnh hiện dưới ánh đèn khuôn mặt như được chạm khắc tinh xảo, giữa hai lông mày lộ ra một chút âm u lạnh lẽo, gương mặt dường như được bao phủ một lớp băng lạnh lẽo, mặc dù nghe được cửa phòng mở, trên mặt của anh ta cũng không có một chút biến hóa nào.
"Anh trai, đây là Bạch Lạc Nhân."
Người đàn ông này cũng không hề nâng mí mắt lên, như có như không mà ừm một tiếng.
"Đây là anh trai tôi, Cố Dương."
Ở trong lòng Bạch Lạc Nhân đáp lại Cố Hải một câu, người nhà cậu có mỗi mình cậu đẻ ở trong nước hay sao?
Ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền bắt đầu dọn thức ăn lên, tất cả đều là đồ ăn Tây, lúc đầu Bạch Lạc Nhân cũng không có khẩu vị gì, cũng chưa từng động đến bàn ăn, đang trầm mặc nghĩ đến chuyện của thím Trâu.
Cố Hải quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi một câu," Không hợp khẩu vị hay sao?"
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới cầm dao nĩa lên,"Không phải."
Cố Dương ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói lộ ra vài phần lạnh lẽo lại có chút chất vấn.
"Hải Lạc Nhân.*"
(*Hải Lạc Nhân: Ma túy, Heroin.)
Lúc này Bạch Lạc Nhân ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt Cố Dương, trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ, dáng dấp quá giống với Cố Hải, chỉ có duy nhất khí chất là trái ngược nhau. Hai người này, một người như lửa, một người như băng, hơn nữa nhìn theo cách ăn mặc thì hai người khá chênh nhau về tuổi tác.
Cố Hải nghe Cố Dương nói xong, dừng lại rồi suy nghĩ một chút, dường như mới chú ý tới chi tiết này.
"Quả thực, Tên hai bọn em ghép lại chính là ma túy."

Số mệnh đã định trước, hai chúng ta đã dính lại với nhau, cả đời này cũng đừng mong tách rời.
Bữa cơm này ăn rất trầm mặc, dường như Cố Hải chỉ là muốn đưa Bạch Lạc Nhân đến giới thiệu cho Cố Dương, cũng không có ý muốn thúc đẩy quan hệ giữa hai người. Dù sao thì, tính tình của Cố Dương và Bạch Lạc Nhân quá giống nhau, rất khó hoà hợp, nếu như không có Cố Hải, chỉ có hai người bọn họ cùng nhau ăn cơ ở đây, khả năng rất cao là làm cho hai bên cùng lạnh chết.
Cố Dương thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Cố Hải, mỗi lần nhìn Cố Hải thì lại thấy ánh mắt cậu ta dán chặt lên người Bạch Lạc Nhân.
Toàn bộ quá trình ăn cơm, Cố Dương cũng không hề liếc mắt nhìn qua Bạch Lạc Nhân, cũng không có nói một câu nào với Bạch Lạc Nhân, nhưng Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy ánh mắt của anh ta luôn luôn nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén và có chút cay nghiệt, mơ hồ lộ ra một lực áp bách*.
(Áp bách: áp chết, chế ngự, mang tính chèn ép.)
Trên đường trở về nhà, Bạch Lạc Nhân vẫn luôn trầm mặc.
Cố Hải có thể nhìn ra tâm tư của Bạch Lạc Nhân thật sự không tốt, so với trước khi tới ăn cơm còn kém hơn nhiều, nguyên nhân không biết có phải là do Cố Dương hay không.
"Nhìn anh tôi tỏ ra như vậy thôi, kỳ thực ấn tượng của anh ta đối với cậu rất tốt."
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.
Cố Hải nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bạch Lạc Nhân vẫn căng cứng, nhịn không được đưa tay tới xoa nhẹ một cái, dỗ dành nói,"Có phải anh ta chọc giận cậu hay không? Trở lại tôi sẽ mắng anh ta giúp cậu."
Bạch Lạc Nhân tựa vào trên ghế ngồi, mắt nhắm lại, tâm tư rối loạn.
Xe bình ổn chạy ở trên đường, đột nhiên, Cố Hải phanh gấp xe lại, thân thể Bạch Lạc Nhân lắc lư một chút, đột nhiên mở mắt ra.
"Làm sao vậy?"
Cố Hải chỉ vào bóng dáng hai người cách đó không xa,"Sao tôi lại nhìn người phụ nữ kia giống thím Trâu thế nhỉ!"
Vừa nghe tên thím Trâu, sắc mặt của Bạch Lạc Nhân ngay lập tức thay đổi, cậu ta nhìn qua cửa xe, cách đó không xa có ba người, một người đàn ông một người phụ nữ và một đứa nhóc. Lúc đầu đứa nhóc trong ngực của người đàn ông, sau đó lại bị người phụ nữ đoạt lại, ngay sau đó người đàn ông kia đạp cho người phụ nữ một cái ngã nhào ra đất, liền ôm đứa nhóc đi, người phụ nữ lảo đảo đứng lên, tiếp tục đuổi theo giành lại đứa nhóc.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở cửa xe xông ra ngoài, Cố Hải theo ở phía sau.
"Mạnh Kiến Chí, ông không phải người, ông trả con lại cho tôi."

Lúc Bạch Lạc Nhân chạy đến, thím Trâu đang giằng co với Mạnh Kiến Chí, đứa nhóc gào khóc, trên mặt của thím Trâu lẫn lộn nước mắt và bụi bặm, khóe miệng còn có vết máu.
"Đây là con trai tôi, dựa vào cái gì mà tôi trả lại cho bà?" Mạnh Kiến Chí gắt gao kéo đứa nhóc đang giãy giụa.
Sắc mặt Cố Hải xanh lại, một tay đoạt lấy đứa nhóc, một chân đạp mạnh vào mặt Mạnh Kiến Chí.
Mạnh Kiến Chí bị đạp bay xa hơn một mét, ngã xuống đất liền không đứng dậy nổi.
Thím Trâu vội vàng ôm con trai vào lòng, mắt nhìn Mạnh Kiến Chí cách đó không xa, nghẹn ngào nói không ra lời.
Cố Hải sải bước tiến đến, lại túm cổ áo Mạnh Kiến Chí, một đấm thẳng vào mặt ông ta, Mạnh Kiến Chí ngay lập tức phun máu ra.
"Nhân Tử!" Thím Trâu hô to,"Ngăn Đại Hải lại, đừng để cho nó đánh ông ta."
Bạch Lạc Nhân túm lấy Cố Hải, khuyên nhủ,"Đủ rồi, ông ta là chồng trước của thím Trâu."
"Tôi biết rồi." Cố Hải lạnh mặt,"Bởi vì ông ta là cha đứa bé kia tôi mới muốn đánh ông ta."
Mạnh Kiến Chí từ dưới đất bò dậy, lảo đảo nhào tới chân của Cố Hải, gắt gao ôm lấy chân của Cố Hải, khăng khăng không chịu buông tay. Mặc cho Cố Hải đạp đá thế nào thì đạp đá, ông ta vẫn một mực không chịu buông tay, thân thể lăn lộn trên mặt đất giống như một con khỉ, quần áo cũng đều rách tả tơi.
"Ông muốn đe dọa tôi? Vậy ông tìm lầm người rồi đó, trong vòng ba phút, tôi tuyệt đối cho ông một câu trả lời hợp lý."
Dứt lời, Cố Hải cầm điện thoại di động lên.
Thím Trâu ôm đứa nhóc xông qua, khàn giọng quay sang quát Mạnh Kiến Chí,"Ông đi mau đi! Ông không thể chọc vào người ta đâu! Nếu như ông còn muốn sống thì ông cút mau cho tôi!"
Mạnh Kiến Chí vẫn là không hề buông tay.
Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt ra hiệu Cố Hải chờ một chút.
"Ông mau cút đi!"
Thím Trâu lại quát một tiếng, đứa nhóc cũng oa oa khóc lớn.
Mạnh Kiến Chí không cam lòng từ dưới đất bò dậy, ánh mắt hung ác liếc mắt nhìn Cố Hải, căm tức mà mắng chửi,"Cậu chờ tôi đó, tất cả các người chờ tôi đó!"
Nói xong, khấp khễnh đi về phía ngược lại.
Ngồi vào trong xe, thím Trâu còn chưa tỉnh hồn lại cứ ôm chặt con trai mình, khuôn mặt dán lên cổ con trai mình, cảm nhận sự tồn tại của đứa nhóc, rất sợ một giây sau sẽ có người cướp nó khỏi tay bà.
Cố Hải nhìn qua kính chiếu hậu, đột nhiên lại nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình.
Cậu ta cũng từng được mẹ yêu thương, được mẹ cưng chiều, được mẹ ôm chặt như thế, cũng từng có cuộc sống hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, cậu ta có thể cảm nhận được đứa bé này quan trọng như thế nào với thím Trâu, thật sự giống như tầm quan trọng của cậu đối với mẹ cậu vậy.

Chuyện này cũng không thể giấu giếm được Bạch Hán Kỳ.
Cố Hải trực tiếp lái xe đưa thím Trâu và đứa nhóc đến nhà Bạch Lạc Nhân.
Người đàn ông này xuất hiện, làm cho thím Trâu và con trai không có cách nào quay về phòng đơn của mình, chẳng may sơ xuất một chút, có thể không thấy tăm hơi đứa nhóc đâu. Người mà bây giờ có thể dựa vào chỉ có Bạch Hán Kỳ, thím Trâu không biết làm sao đành vội vã kể toàn bộ sự tình cho Bạch Hán Kỳ nghe, Bạch Hán Kỳ không nói hai lời, liền đóng cổng lại không cho thím Trâu đi.
"Đại Hải, trước hết hai ngày tới để cho Nhân Tử qua chỗ cháu ở mấy ngày được không, cháu cũng biết, nhà có mấy buồng, hai mẹ con bọn họ cần một cái......." Bạch Hán Kỳ rất ngượng ngùng.
Đôi mắt Thím Trâu đều sưng đỏ, ở bên cạnh ngắt lời,"Tôi với đứa nhóc ở hiên nhà cũng được."
"Sao có thể để cho hai người ở hiên nhà chứ hả?" Bạch Hán Kỳ nheo mày,"Tôi ngủ cùng đứa nhóc này, thím qua buồng Nhân Tử, có chuyện gì thím cứ gọi tôi."
Đứa nhóc ôm lấy cổ của thím Trâu,"Cháu muốn ở cùng với mẹ cơ."
Cố Hải nhéo đôi má đứa nhóc một cái,"Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn cùng mẹ em ngủ chung hả, không biết ngượng hả?"
Thằng nhóc này như khỉ con lanh lợi thông minh, Cố Hải nhéo nó một cái, nó đá cho Bạch Lạc Nhân một cái trả thù.
Sau đó vẻ mặt tỏ ra khiêu khích nhìn Cố Hải.
Cố Hải kinh ngạc, chỉ số thông minh của thằng nhóc này là bao nhiêu vậy?
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, Đại Hải à......" Bạch Hán Kỳ vỗ vai Cố Hải,"Ủy khuất cho cháu rồi."
Cái này nào có ủy khuất hả? Thậm chí trong lòng Cố Hải đều cảm thấy vui vẻ.
Bạch Lạc Nhân rầu rỉ liếc mắt nhìn Bạch Hán Kỳ,"Hay là con cũng ở nhà nhé, con vào buồng ba ngủ, hai mẹ con thím ngủ ở buồng con, ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, còn có thể tương trợ lẫn nhau."
Mặt Cố Hải đại biến, ngay tức khắc phản đối,"Tôi cảm thấy không cần thiết đâu, cậu không tin thực lực của chú hay sao? Hơn nữa hôm nay tôi cho ông ta một đạp cũng đủ để ông ta hai ngày nữa không dám qua, cậu không cần phải làm loạn thêm nữa, cùng tôi về nhà đi!"
Bạch Lạc Nhân phóng ánh mắt qua lườm Cố Hải, bên trong chứa một tia sắc lạnh.
Cố Hải ra vẻ thẳng thắn cương trực, xương cốt kêu răng rắc, khí phách quân nhân cuồn cuộn, lưng thẳng ngực ưỡn, ánh mắt chuyên chú chờ chỉ thị của Bạch Hán Kỳ.
"Được rồi, Nhân Tử, con cùng Đại Hải đi đi thôi."
Tay của Cố Hải ngay lập tức đặt lên vai Bạch Lạc Nhân, trước khi ra cửa còn nhe răng cười, cười đến mức sống lưng Bạch Lạc Nhân lạnh ngắt.
..............
*************[Tiểu Phong dâm đãng]**************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận