Thượng Ẩn - Sài Kê Đản


Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 102: Cậu có phải đồ ngốc hay không? (Edit: Tiểu Phong dâm đãng)
* * *
(Chương thứ nhất)
Bài hát của ngày hôm nay: Tình yêu Hà Dĩ- Chung Hán Lương.
* * *
Cố Hải cố ý mở cửa ra sau đó lại đóng cửa lại, làm ra âm thanh rất lớn.
Một tiếng đóng cửa này, Bạch Lạc Nhân nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ đi xuống thật? Không thể nào, cậu ta cũng không ngốc mà! Bạch Lạc Nhân vẫn không yên lòng, rón ra rón rén đi đến bên cửa, áp tai vào cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Nghe khoảng năm phút rồi, bên ngoài không có động tĩnh gì. Bạch Lạc Nhân cau đôi mày anh tuấn lại, ấp ủ trong lòng vài phần nghi ngờ đi đến bên cạnh cửa sổ, cúi đầu liếc mắt nhìn xuống.
Cũng không nhìn thấy cái gì.
Phía dưới đông nghịt người, rất nhiều người nhốn nháo, mặc dù lúc đầu Cố Hải thực sự trèo, nhưng không hề bám vào cái gì được.
Năm phút lại qua, điện thoại phía ngoài vang lên.
Là chuông điện thoại của Cố Hải.
Từng tiếng từng tiếng nhéo lòng Bạch Lạc Nhân, hoàn toàn không có ai nhận hả!
Chẳng lẽ thật sự đi ra ngoài rồi?
Không phải là ở cửa mai phục chứ nhỉ?
Vì lý do an toàn, Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ở trong phòng ngủ đợi.
Không bao lâu, còi báo động 120 vang lên, Bạch Lạc Nhân nghe rất rõ ràng, có vẻ như đang ở dưới lầu.
Xong rồi, không phải ngã xuống chứ hả?
Bạch Lạc Nhân không nhẫn nại được, vặn chốt cửa, ló đầu ra bên ngoài nhìn qua một chút, thực sự không có ai. Cậu ta đang muốn đi giày vào, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên, trái tim cậu nhanh chóng bị siết chặt, không biết là..... Cố Hải gọi điện cầu cứu mình? Hay là ....... Bệnh viện gọi điện thoại tới?
Bạch Lạc Nhân cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là số của Cố Hải.
Không đúng, vừa rồi điện thoại di động của Cố Hải còn ở phòng khách mà, sao lúc này lại có thể gọi được.
Nguy rồi, trúng kế!
Khi Bạch Lạc Nhân kịp phản ứng, hai chân đã không còn chạm đất, thắt lưng bị hai bàn tay kẹp chặt, đầu dốc xuống dưới, thấy đôi chân lộ ra phía dưới khăn tắm thẳng tắp to khỏe, gân cơ săn chắc nổi trên bắp thịt, phía dưới đi một đôi dép lê, thậm chí còn có thể cảm giác được đầu ngón chân đang vui vẻ vặn vẹo.
Từ khi Bạch Lạc Nhân cao một mét tám, cũng chưa có người nào vác cậu trên vai như thế.
"Thằng cha cậu!"
Bạch Lạc Nhân dùng sức đấm chỗ bị thương ngang hông của Cố Hải.
Cố Hải cười nói,"Thằng cha tôi? Hôm nay có thằng cha ai thì cũng không có tác dụng, ha ha....."
Dứt lời, dùng đạp cửa mở ra, dùng đầu đẩy cửa vào, sau đó lách người đi vào phòng ngủ. Không hề vội vàng ném Bạch Lạc Nhân lên giường, mà đi lại trong phòng một vòng, lúc thì đi đến bên giá sách xem một chút, lúc thì nhặt con rối rơi trên mặt đất đặt lại vị trí cũ, lúc thì khẽ hát đi đến tủ đầu giường thu dọn đồ đạc bừa bộn.......
Toàn bộ quá trình, bất kể là đi hay ngồi xuống, cũng không hề buông Bạch Lạc Nhân xuống. Ý tứ của Cố Hải rất rõ ràng, chính là muốn cho Bạch Lạc Nhân biết, ở trong mắt của chồng, cậu giống như cô vợ bé nhỏ, tốt nhất cậu ngoan ngoãn cho chồng, chồng cậu có đủ bản lĩnh quản chế cậu.
"Cố Hải !" Mặt của Bạch Lạc Nhân cũng đều bị nghẹn mà đỏ lên, giọng rống to hơn,"Cậu mau thả tôi xuống."
Cố Hải bóp một cái lên mông căng tròn của Bạch Lạc Nhân, nói," Cậu gọi một tiếng chồng, tôi thả cậu xuống."
"Sớm biết thế này tôi đã không theo cậu về."
Bạch Lạc Nhân tức giận mà nghiến răng nghiến lợi, bị người ta vác đi lắc lư lắc lư, cảm giác bị đùa bỡn có thể dễ chịu à! Cảm giác máu dồn xuống đầu có thể dễ chịu à! Điều làm cho cậu cảm thấy không thể chịu được đó là, cậu ta là một thằng con trai cao mét tám, bị một thằng con trai khác vác trên vai như thế, cái này gọi là gì đây hả? ! Nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, biết mình càng lớn tiếng kêu la, người này sẽ càng hăng hái, dứt khoát cứ chịu đựng như vậy.
"Không gọi chồng hả? Gọi chồng đi sẽ thả cậu xuống."
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại giả vờ không nghe thấy.
Cố Hải nghiêng đầu nhìn đầu Bạch Lạc Nhân rũ xuống, cổ cũng đều đỏ lên.
Bản thân là vợ mình cuối cùng thì cũng là vợ mình, sao lại nỡ hành hạ thế được! Cố Hải nhẹ buông tay, còn chưa kịp đem Bạch Lạc Nhân đặt lên giường, liền cảm giác được một trận đau đớn kịch liệt dưới hạ bộ*, không biết từ lúc nào Bạch Lạc Nhân thò tay vào trong khăn tắm, đấm một cái lên nơi yếu ớt nhất của cậu.
(Hạ bộ: háng, đũng quần, tờ-rym đó)
Đau chết ông rồi!
Hai chân Cố Hải khép chặt, nghiến răng nghiến lợi gầm rống hai tiếng, nhưng vẫn không hề buông tay ra. Đến khi kịp bình thường trở lại, thì Bạch Lạc Nhân đang nằm trên vai cười đến mức run rẩy.
Cố Hải ném Bạch Lạc Nhân lên trên giường, thuận thế đè lên.
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân ửng hồng, trong ánh mắt chứa hơi nước, mơ hồ, nhưng đó là do cười nhiều quá mà ra.
Cố Hải bị làm cho tức giận, lại nhìn thấy gương mặt này lại yêu muốn chết, cuối cùng thì vừa tức vừa cấp bách, vặn khuôn mặt Bạch Lạc Nhân thẳng lại, đùng một cái cúi đầu hôn lên. Dư vị đau đớn còn chưa xua hết, Cố Hải lại không quên được, cậu muốn người này, muốn người này đến phát điên rồi, giằng co lâu như vậy, trong lòng sớm cuống đến phát hỏa rồi.
Đến khi răng môi hai người rời nhau, Bạch Lạc Nhân vẫn nhịn không được trêu đùa Cố Hải,"Cái đũng quần của cậu phải được bình chọn là cứng nhất lịch sử , tôi đấm một cái mạnh như vậy, vậy mà cậu cũng không hề lăn lộn trên đất, thật không đơn giản nha!"
Mặt Cố Hải kiên cường chống đỡ thêm một chút, rốt cuộc không chống cự nổi nội tâm yếu đuối, cổ mềm nhũn, rũ đầu xuống hõm vai Bạch Lạc Nhân.
"Thực sự, .........Rất đau......." Cố Hải vừa nói vừa dùng môi cọ cọ vào vai Bạch Lạc Nhân," Chân đau đến tê dại rồi, cậu xoa xoa cho tôi........"
Bạch Lạc Nhân chỉ ném cho hai chữ,"Cho chết!"
Cố Hải nheo lông mày trợn trừng mắt," Cậu độc ác như vậy hả?"
"Ai bảo vừa rồi dám chỉnh tôi."
Cố Hải nhéo tai Bạch Lạc Nhân, nhéo nhẹ nhàng, vừa nhéo vừa chất vấn,"Ai chỉnh ai trước hả? Anh tôi ở bên ngoài, cậu còn không chịu nói với tôi, cố ý làm cho tôi xấu mặt đúng không?"
Bạch Lạc Nhân nổi dóa lên," Việc này cậu có thể đổ cho tôi hả? Tôi bảo cậu quấn khăn tắm đi ra, cậu còn muốn trần truồng đi ra."
Cố Hải nói không lại Bạch Lạc Nhân, dứt khoát quay lại chuyện thực tế hơn, kéo áo ngủ Bạch Lạc Nhân xuống, tách hai chân Bạch Lạc Nhân, khuôn mặt hướng phía Tiểu Nhân Tử mềm nhũn vội vàng đi tới.
"Cậu muốn làm gì?"
Lần này Bạch Lạc Nhân thực sự nôn nóng, đôi chân dùng sức vặn vẹo, tay đưa tới giật tóc Cố Hải, cảm giác được cậu nhỏ bị một vật ôn nhu bọc lại, trong lòng đột nhiên thì thầm một tiếng, xong rồi.............
Làm thế nào cậu cũng không hề nghĩ đến, Cố Hải vì cậu mà làm chuyện này.
Hai chân bị bành ra hai bên, hai đầu gối bị bàn tay người này bao lấy, nửa chân cũng đều tê dại, thậm chí di chuyển cũng không di chuyển được. Cố Hải ngậm lấy Tiểu Nhân Tử, chậm rãi nuốt vào tận gốc, rồi lại chậm rãi nhả ra, giống như đang mút một cây kem, điểm khác biệt duy nhất chính là, bình thường cây kem càng mút càng nhỏ, bây giờ cây kem càng mút càng lớn.
Bạch Lạc Nhân ngửa cổ ra sau, ngực kịch liệt phập phòng, cậu rõ ràng cảm nhận từng động tác của Cố Hải, cảm giác xấu hổ, buồn nôn, tập kích từng dây thần kinh một. Kèm theo đó là khoái cảm run rẩy toàn thân, đầu ngón chân co quắp bấm vào ga giường, gân xanh trên cánh tay nổi lên, phần eo cũng đưa đẩy theo từng động tác của Cố Hải, trán chảy ra một tầng mồ hôi.
Sau khi nhanh chóng phun ra nuốt vào một trận, Cố Hải dùng đầu lưỡi liếm liếm mặt trên của đầu khấc hồng đỏ mềm mại.
Chân Bạch Lạc Nhân run lên một cái thật mạnh, lúc này cổ họng không kiềm chế được mà rên rỉ một tiếng khó nhọc.
Tiếng rên rỉ này không biết kích thích Cố Hải bao nhiêu, dường như cậu ta nhìn thấy tương lai không bao lâu sau, Bạch Lạc Nhân nằm ở dưới thân mình, lúc bị thao đến không kìm lòng được, rên rỉ kêu gào,"Chồng, nhanh lên một chút...... Chồng, thật là thoải mái...... Chồng, tôi không chịu nổi nữa......."
Từng đợt điên cuồng khoái cảm ập đến, nửa người trên của Bạch Lạc Nhân đã tách khỏi giường, dùng sức đẩy đầu Cố Hải ra, thúc giục Cố Hải rời ra, giọng nói lúc này cũng khàn đặc.
"Ừm..........."
Trên mặt Bạch Lạc Nhân hiện ra vẻ vô cùng đê mê lại như mất hồn, không kịp né tránh, tất cả đều bắn vào bên mép của Cố Hải.
Cố Hải dùng đầu lưỡi liếm một cái, cười vô cùng dâm tà.
Chân Bạch Lạc Nhân vẫn còn run rẩy bất quy tắc, trông thấy Cố Hải nhìn mình chằm chằm, liền ném một cái gối tới. Xuống giường cầm khăn giấy qua, xấu hổ đỏ mặt lau dịch trắng đục trên mặt Cố Hải.
Đây là lần đầu tiên Cố Hải nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Bạch Lạc Nhân, nhất thời cảm thấy cậu ta rất dễ thương.
Đèn tắt, Bạch Lạc Nhân mở lời trước.
"Vết thương trên lưng cậu là vì sao mà bị?"
Bạch Lạc Nhân đã sớm biết trên lưng Cố Hải có một vết thương, thế nhưng phải lại gần mới có thể nhìn rõ được, là một cái sẹo dài hơn 10 cm.
Cố Hải khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ không quan tâm lại có chút rất đê ý.
"Lúc nhỏ, anh tôi chém tôi."
Bạch Lạc Nhân rất bất ngờ,"Là Cố Dương hả?"
"Ừm."
"Vì sao anh ta lại chém cậu?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Giọng nói của Cố Hải có chút âm u,"Khi còn bé hai chúng tôi cùng giành một quả dưa hấu, anh ta không hề cướp của tôi, mà dùng dao gọt hoa quả đâm vào lưng của tôi một cái."
Bạch Lạc Nhân ứa mồ hôi lạnh, cả nhà cậu toàn người điên.
"Cho nên cậu cảm thấy anh ta cho cậu tiền là nên làm hả, đối tốt với cậu cũng là nên làm?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải cười nhạt,"Tôi không hề ép anh ta, chính anh ta can tâm tình nguyện."
"Nhưng nói công bằng thì......" Bạch Lạc Nhân nói dở chừng liền dừng lại.
Cố Hải nghiêng đầu qua, chờ Bạch Lạc Nhân nói hết câu.
"So với cậu thì anh trai cậu đẹp trai hơn."
Ánh mắt của Cố Hải chậm rãi nổi lên một tia đằng đằng sát khí, dáng vẻ lần này hoàn toàn chua xót, chua xót đến hai hàng lông mày bị ép vặn vẹo đến mức nào nữa, chua xót đến mức khắp không gian đều nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc vỡ vụn.
Bạch Lạc Nhân không muốn sống nữa cứ thế mà xem thường người ta,"Tôi nói thật nhé, người khác thì tôi không biết nhưng quả thực anh ta đẹp trai hơn so với cậu."
Hiện tại Cố Hải giống như đang vung dao, băm vằm khuôn mặt của Cố Dương.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng của Cố Hải, cố ý nhắc nhở một câu,"Cậu không thể để mất phong độ được."
Cố Hải đè nén ngọn lửa trong lòng, nói cho Bạch Lạc Nhân nghe một chuyện hồi bé của Cố Dương và cậu.
"Khi còn bé tôi và anh tôi thả diều, dây diều bị đứt, hai chúng tôi cùng đuổi theo nhặt diều, anh tôi vừa cười vừa đuổi theo, tôi vừa khóc vừa đuổi theo."
Đợi mười mấy giây sau, Bạch Lạc Nhân cười khanh khách.
Huyệt Thái Dương của Cố Hải đập mạnh mấy phát.
Bạch Lạc Nhân vừa cười vừa hỏi,"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì với tôi hả?"
Cố Hải đen mặt lại, vặn lại một câu,"Lẽ nào từ chuyện nhỏ như vậy cậu không nhìn ra bản tính của hai chúng tôi khác nhau hay sao? Bản tính của tôi là hiền lành, của anh trai tôi là độc ác."
Bạch Lạc Nhân cười càng vui vẻ hơn,"Không phải ........Tôi chỉ muốn nói một chút này, diều bay đi rồi, cậu còn nhặt về sao! Cậu khóc cái gì? Có phải cậu có chút ngốc không hả?.....Ha ha ha....."
Cố Hải,"....."
........
-----------------Tiểu Phong dâm đãng------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui