Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 22: Hạnh phúc thật giản đơn. (By-Tiểu Phong dâm đãng)
*************************************** ***************************************
Oi bức luôn một ngày, rốt cuộc mưa cũng rơi xuống.
Không những vậy lại còn mưa một trận xối xả, đứng ở tầng tầng trệt, nhìn từng đợt mưa rơi xuống, trong lòng Bạch Lạc Nhân vẫn rất vui vẻ. Khát đã lâu rồi, nên đến khi uống nước rất nhiệt tình, nghĩ lại bớt đi mấy tệ tiền nước.
Phần lớn học sinh nội trú để bật ô lên đi về ký túc xá, còn có bạn thì chạy ra ngoài cổng trường, hầu như đều được phụ huynh đến đón. Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ, nhìn trời thế này, có khi đến tối vẫn không thể nào ngừng mưa được, hay cứ chạy về nhỉ.
Cố Hải vừa đi ra khỏi phòng học, liền nhìn thấy tài xế nhà mình đứng ở bên ngoài chờ cậu.
"Hôm nay mưa lớn như vậy, đừng tự mình bắt xe về."
Trong ánh mắt tài xế mang theo vài phần cầu xin. Nhưng mà Cố Hải có thể nhìn ra được chính là bị ép cho không biết làm sao, giống như con cái đang cầu xin ba mẹ, cậu không hề quan tâm, nhưng lại có cảm giác thấy thấp thỏm lo lắng khó chịu.
Cuối cùng cậu vẫn lên xe.
"Tiểu Hải, Thiếu tướng bảo hôm nay là sinh nhật phu nhân, muốn mời cậu về nhà ăn bữa cơm đoàn viên."
Cố Hải ngửa đầu tựa ở lên ghế xe, mẹ của tôi không có sinh nhật, bà ấy chỉ có ngày giỗ.
"Về chỗ của tôi."
"Tiểu Hải...."
"Tôi nói quay về chỗ tôi...." Cố Hải nhìn thấy một người ngoài cửa sổ, đột nhiên dừng lại câu nói trên miệng, cậu ta vươn tay ra hiệu cho tài xế một cái,"Chậm một chút."
Bạch Lạc Nhân đang đày mưa bên ngoài, chân trần đi ở trên đường, toàn thân quần áo đều ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể, làm lộ ra thân hình vô cùng săn chắc. Cậu bước đi rất đều chân, đi dưới trời mưa không hề có chút vội vàng, cái áo bị thủng N lỗ kia ướt đẫm, lộ ra một màu da lúa mạch quyến rũ.
Ô tô chậm rãi tới gần Bạch Lạc Nhân, cậu ta không hề phát hiện ra, tay đưa lên mặt vuốt nước mưa, từ góc độ của Cố Hải nhìn sang, bờ môi của Bạch Lạc Nhân có chút trắng bệch.
Nhìn không thấy khỏe khoắn như buổi sáng.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, một đêm không ngủ, lại cùng cậu giằng co nguyên một ngày như vậy, có thể khỏe hay sao?
"Tiểu Hải, tiếp tục đi theo cậu ta hay không?"
"Đi theo."
"Sao không gọi cậu ấy lên xe cùng về?"
Cố Hải liếc mắt lạnh lẽo nhìn qua, tài xế lập tức câm miệng.
Trên đường đội mưa về nhà, đứng ở xa xa nhìn thấy Bạch Hán Kỳ đứng ở dưới mưa, giúp thím Trâu thu dọn bàn ghế. Khu vực này tương đối thấp, bình thường mưa hơi lặng hạt một chút liền đem cả khu này ngập nước, Cho nên không ai bày sạp ở chỗ này, chỉ có mình thím Trâu, cô ấy chính là người 'đặc biệt' như vậy.
Bạch Lạc Nhân tăng tốc bước chân, đi qua cùng kéo vải mưa với Bạch Hán Kỳ.
Bạch Hán Kỳ rống lớn,"Con vào nhà đi, không cần con ở đây."
"Đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, ba nhanh nhanh chút đi."
Cố Hải ngồi trong xe lẳng lặng nhìn vào con hẻm nhỏ, nhìn Bạch Lạc Nhân ở trong mưa bận rộn, nhìn hai cha con bọn họ vì một người lạ mà bận rộn túi bụi, trong lòng lướt qua một chút ấm áp. Có lẽ, cuộc sống nên là như thế này, nhỏ bé và giản đơn, không phải dùng một bữa cơm có thể bù lại.
"Quay về chỗ của tôi."
Tài xế thở dài một hơi, đem xe quay đầu lại.
Bạch Hán Kỳ đưa cho Bạch Lạc Nhân 20 tệ,"Cầm lấy mai đi học mua đồ ăn đi, ba nhìn trời mưa như thế này, đồ ăn sáng ngày mai có khi là không bán."
Bạch Lạc Nhân xoa xoa tóc còn ướt, lại đem tiền trở lại cho Bạch Hán Kỳ.
"Đói một bữa không sao."
"Bảo con cầm thì con cứ cầm!" Bạch Hán Kỳ nóng nảy,"Chúng ta cũng không nghèo đến thế, ngay cả đồ ăn sáng cũng không mua nổi."
"Vậy sao ba không cho nhiều một chút hả? Hai mươi tệ này cũng chỉ đủ mua đồ ăn sáng chỗ thím Trâu mới đủ no thôi."
Bạch Hán Kỳ vỗ một cái lên đầu Bạch Lạc Nhân,"Thằng ranh con."
Cười cười nói nói, Bạch Hán Kỳ liền đem 50 tệ ném cho Bạch Lạc Nhân.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Lạc Nhân dậy rất sớm, một mạch đến trường, tiền cũng không tiêu, không phải là không muốn tiêu, mà là quên. Đi tới cạnh gian hàng thím Trâu mới nhớ tới, hôm nay chưa ăn sáng, nhưng Bạch Lạc Nhân ghét nhất phải quay lại, thế là dứt khoát nhịn đói đi học.
Vừa đến lớp, liền đem cặp sách đặt xuống, Bạch Lạc Nhân đã bị một túi đồ ăn sáng lớn trên bàn làm cho choáng. Bên trong cái gì cũng có, có mấy đồ ăn Tây cậu không thích ăn, bánh ngọt, bánh mỳ Pháp, sandwich, bánh trứng, nhưng cũng có mấy món cậu ta thích, bánh mỳ kẹp thịt, bánh bao nhân thịt, bánh kê, cháo bát bảo......
Điểm tâm sáng nhiều như thế, ai để ở đây?
Đây không phải thăm dò độ tham ăn của tôi chứ hả?
Bạch Lạc Nhân nhìn bốn phía mấy lần, không ai chú ý đến cậu ta, cậu liền mở túi ra, nhìn thấy một tờ giấy phía dưới.
"Cái này cho cậu."
Theo thói quen Bạch Lạc Nhân nhìn về phía Vưu Kỳ ngồi, Vưu Kỳ còn đang ngủ, thế nhưng Bạch Lạc Nhân đoán chắc là cậu ta, trừ cậu ta ra làm gì có ai biết mình có thể ăn nhiều như vậy.
Vậy tôi đây không khách khí!
..........