Thượng Ẩn - Sài Kê Đản

Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 83: Lời Chúc Phúc Tốt Nhất .(Edit:xASAx)
*****
QC: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
*****
Một lúc thật lâu, Bạch Lạc Nhân mới khôi phục tinh thần, xoay người nhìn tên lừa gạt đối diện đang tươi cười nhìn cậu.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên bổ nhào lên người Cố Hải, tay nắm thành nắm đấm đánh tới!
"Con mẹ nó cậu làm tôi sợ muốn chết có biết không? Tôi vừa rồi thật sự tưởng là thật! cậu dám lừa tôi này!! cậu dám lừa tôi này!!. . . . ."
Mắng một hồi không biết tại sao lại nở nụ cười, cánh tay kẹp chặt lấy cổ Cố Hải, giống như muốn đem cậu khảm lên người mình. Cố Hải liền thuận theo tư thế này của Bạch Lạc Nhân kéo cậu đi khắp nhà, mỗi lần đi được mấy mét liền nhận mấy nắm đấm,cuối cùng đem Bạch Lạc Nhân giữ chặt trên một góc tường, hung hăng hôn xuống.
Nhớ nhung hơn ba mươi ngày , trước mắt là một cơ thể tỏa hương hoa hồng ,thật muốn lan truyền mùi hương ấy vào trong vòm miệng lẫn nhau .
Âm thanh bùng bùng bùng còn đang lẩn quẩn trước cửa sổ, Dương Mãnh nhìn sững sờ, một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, vỗ vai Lưu Xung một cái, "Còn không mau rút lui?!"
Lưu Xung nháy mắt mấy cái, "Thủ trưởng không phải còn chưa lên máy bay sao?"
"Cậu nghĩ bộ dạng cậu ta như thế còn lên được nữa sao?" Dương Mãnh không nhịn được xỉa xói Lưu Xung, "Sao cậu so với tôi còn ngốc hơn thế ?"
Lưu Xung, "Có người tự khen mình như cậu sao?"
Dương Mãnh cười khà khà.
Hai tên ngốc lái máy bay trực thăng rời đi, bỏ lại một đường đầy những cánh hoa.
Sau một hồi vuốt ve an ủi, Bạch Lạc Nhân lại bắt đầu lên án.
"Cậu vừa rồi thật sự dọa tôi rồi."
Cố Hải vừa vuốt gáy Bạch Lạc Nhân vừa cười xấu xa, "Cậu không phải luôn nói muốn cùng tôi trở lại trước đây sao? Tôi cho là cậu nhìn thấy những thứ này sẽ rất vui vẻ chứ!"
"Quá khứ tươi đẹp đến đâu cũng không thể sống lại lần nữa! Cậu lại tình nguyện bị nhốt vào địa đạo mấy ngày sao? Cậu lại tình nguyện diễn lại một lần tai nạn giao thông sao? Cậu lại tình nguyện chia cách với tôi tám năm sao?"
Cố Hải cười chọt lên trán Bạch Lạc Nhân, "Nếu có thể kéo dài thời gian ở cùng với cậu, cứ sống lặp đi lặp lại như vậy tôi cũng bằng lòng."
Bạch Lạc Nhân quay sang nện lên bụng Cố Hải một đấm, trong lòng đắng chát, không phải khó chịu, là thật sự bị làm cho cảm động.
Tính ra đã tám năm không tổ chức sinh nhật, những năm này ở bộ đội, cuộc sống Bạch Lạc Nhân vẫn là ba điểm thẳng hàng. Cậu chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nói tới sinh nhật của mình, thậm chí chính cậu đối với ngày này cũng không có khái niệm gì. Bình thường là khi cậu cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy tin nhắn chúc mừng chưa đọc đã là rất nhiều hôm sau đó rồi.
"Cậu lại vẫn nhớ sinh nhật của tôi. . . . . ." Bạch Lạc Nhân không nhịn được cảm động nói.
"Xem cậu nói gì kìa." Cố Hải oán hận nắm cằm Bạch Lạc Nhân, "Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn nhớ tới, hai năm đầu mới xa nhau , đến ngày sinh nhật của cậu còn đi đốt cho cậu một chút tiền giấy đó!"
Bạch Lạc Nhân đầu tiên là lúng túng, sau đó mặt dày cười to.
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân mặc áo ngủ trước kia, đẩy một đầu tóc đen rối tung, không kiêng kị cười to, cảm giác thời gian thật sự quay ngược rồi. Bọn họ thật sự quay về thời tuổi trẻ ngông cuồng, không có ưu sầu, không sợ gian nguy, dùng trái tim trong suốt ôm ấp lẫn nhau, tất cả khổ sở tám năm qua đều ở một phút này rũ sạch rồi.
"Đi về nhà xem thử đi!" Cố Hải nói, "Ba cậu vẫn luôn ở nhà chờ cậu đấy!"
"Cậu không nói tôi cũng đang dự định đi đây!"
Nói xong Bạch Lạc Nhân liền đi vào phòng ngủ thay quần áo, đến tủ đồ tìm nửa ngày cũng không tìm được quần áo có thể mặc, cuối cùng thò đầu ra hỏi Cố Hải: "Đồ của tôi đều bị cậu giấu đi đâu rồi?"
Cố Hải cười ha ha, "Tôi sợ cậu mở tủ đồ ra lại phát hiện kẽ hở, nên đem quần áo bỏ vào trong xe cả rồi."
Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là mặc tạm một bộ đồ năm đó, theo Cố Hải ra thang máy xuống tới ga ra, kết quả phát hiện nhà để xe trống không "Xe đâu?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải không những không ngại ngùng, "Tôi sợ cậu xuống ga ra phát hiện kẽ hở, nên cũng cho người ta lái xe đi rồi!"
Bạch Lạc Nhân vừa tức vừa cười, "Kế hoạch của cậu thật chặt chẽ."
"Nếu chút chuyện nhỏ này cũng sắp xếp không được, thật uổng phí nhiều năm làm Tổng giám đốc này rồi."
Bạch Lạc Nhân cau mày , "Vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể mặc đồ này trở về?"
"Sao lại không thể?" Cố Hải kéo kéo đồng phục học sinh trên người, "Tôi không phải cũng mặc cái này đây sao?"
"Tôi vẫn cảm thấy có chút giống như cưa sừng làm nghé." Bạch Lạc Nhân vuốt cằm.
Cố Hải tươi cười tự tin, "Sao có thể nói là cưa sừng làm nghé chứ? Tôi vốn là nghé. Cậu xem tôi mặc bộ đồng phục học sinh này có phải là giống y như năm đó không? Tôi cảm thấy mấy năm này qua đi, tôi ngoại trừ cao hơn một chút, dưa chuột lớn hơn một chút, giống như không có gì thay đổi."
Bạch Lạc Nhân trêu chọc một tiếng, "Có."
"Còn có thay đổi gì?"
"Da mặt càng dày hơn so với trước đây."
". . . . . ."
Cố Hải đã sớm chuẩn bị một chiếc xe đạp ở dưới nhà, mới đầu cưỡi có chút lạ lẫm, đã nhiều năm không cưỡi. Bạch Lạc Nhân vẫn đứng ở phía sau xe, tay vỗ vai Cố Hải một cái, "Chạy đi!"
Đường phố thay đổi, cảnh sắc thay đổi, người đi đường cũng thay đổi.
Duy nhất không thay đổi chính là, trái tim năm đó vẫn hướng về nhau .
Bạch Lạc Nhân nhớ kỹ, chín năm trước bọn họ cùng tốt nghiệp, Cố Hải đã từng nhận lời, chờ cậu lên đại học, còn cưỡi xe đạp chở cậu đi học, kết quả lại gặp biến cố , lấy đi của bọn họ tám năm sớm chiều chung đụng.
Thời gian rực rỡ nhất trong đời, cứ như vậy bỏ lỡ.
Có điều ngẫm lại cũng không có gì đáng tiếc, nếu thật để bọn họ trong hoàn cảnh đó dắt tay đi qua tám năm, bọn họ không hẳn có thể kiên trì được. Hiện tại thu xếp mọi thứ, hết thảy đều không muộn, bọn họ còn rất trẻ, còn có đủ cảm xúc mãnh liệt đi hết cả đời này.
Cố Hải đột nhiên tăng tốc xe.
Đến nhà đúng lúc cơm trưa, thím Trâu đã sớm dọn cơm nước sẵn sàng, Bạch Hán Kỳ ra ngoài đặt một chiếc bánh ga tô mừng sinh nhật, mới vừa đặt xuống một lúc, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, nhìn thấy hai học sinh đứng ở bên ngoài.
Bạch Hán Kỳ không nhịn được vui lên "Tan học rồi à, các con?"
"Còn diễn với con!!" Bạch Lạc Nhân tức giận dùng cánh tay ôm lấy cổ Bạch Hán Kỳ, dùng sức vỗ lên bụng ông hai lần, "Ba vậy mà lại thông đồng với cậu ấy dọa con! Ai mới là con ruột của ba chứ?"
Bạch Hán Kỳ ai dô ai dô hai tiếng, sau đó liền ôm Bạch Lạc Nhân cười ha ha.
"Cũng lớn như vậy rồi mà còn. . . . . ." Thím Trâu ở bên cạnh càm ràm một câu.
Cố Hải sợ Bạch Lạc Nhân động tới vết thương phẫu thuật trước đó của Bạch Hán Kỳ, vội vàng kéo cậu lại, giả vờ giận nói: "Có ai ầm ĩ như cậu vậy sao? Đó là ba cậu!"
"Bọn tôi nhiều năm vẫn ầm ĩ như vậy!" Dứt lời lại sáp đến gần.
Bạch Hán Kỳ liếc mắt ra hiệu với Cố Hải, "Cứ để nó ầm ĩ đi, nó cũng rất nhiều năm không nhõng nhẽo với chú rồi."
Cố Hải ở bên cạnh yên lặng suy nghĩ, ông xã trước sau không sánh được cha đẻ mà! Tôi cho cậu ấy một bất ngờ lớn như vậy, cậu cũng không nhõng nhẽo với tôi một lúc, thật khiến người ta ghen tị mà!
Thím Trâu ở trong bếp làm hoành thánh, Cố Hải đi vào.
"Thím à, để con gói giúp thím, thím đi nghỉ một lát đi."
Thím Trâu dịu dàng cười cười, " Một chút thím cũng không thấy mệt."
Bạch Hán Kỳ đi vào nhà vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn một mình Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân rảnh rỗi buồn chán, thấy móng tay dài, muốn cắt đi, kết quả mở ngăn kéo dưới bàn trà ra, không thấy đồ cắt móng tay, ngược lại nhìn thấy cả một hộc thuốc.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân hơi hồi hộp một chút, cầm lấy một bình thuốc nhìn xem hướng dẫn cả người cứng lại.
Thím Trâu vừa vặn từ trong bếp đi ra, nhìn thấy trong tay Bạch Lạc Nhân cầm một bình thuốc, lại nhìn thử sắc mặt cậu, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vội vàng hướng Bạch Lạc Nhân đi tới.
"Thím à, thuốc này. . . . . ."
Thím Trâu lập tức giật lấy thuốc trong tay Bạch Lạc Nhân, một lần nữa nhét lại vào ngăn kéo.
"Nhân Tử, con nghe thím nói, tim ba con có chút vấn đề, lúc trước đi bệnh viện làm phẫu thuật, hiện giờ đã không sao."
............
-------------[Edit:xASAx]------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui