Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 95: Lo Đến Đầu Óc Không Rõ Ràng.(Edit:xASAx)
****
QC: Ba co sói OK, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
*****
Từ hôm Bạch Lạc Nhân rời khỏi đã là ngày thứ năm, Bạch Lạc Nhân vẫn không có một chút tin tức, vì một mầm cây tốt trăm năm khó gặp như vậy, bộ đội không tiếc huy động mấy trăm sĩ quan binh sĩ ra ngoài tìm kiếm. Đơn vị truyền thông cũng bắt đầu phát thông báo tìm người, thậm chí công khai phát ra lệnh thưởng, treo thưởng năm trăm ngàn cho người cung cấp tin tức.
Chỉ là treo thưởng lớn như vậy, chưa từng đổi lại bất cứ hồi đáp nào.
Ai bảo Bạch Lạc Nhân người ta ở một nơi chim cũng không thèm ị, cả làng một cái TV cũng không có, càng không cần nói đến điện thoại di động hay là máy tính. Ở đây hết thảy đều ở trạng thái nguyên sinh, tin tức truyền đi cơ bản là truyền miệng, trừ phi có người có thể từ Bắc Kinh rống đến Tây Tạng, không thì đừng trông mong lãnh được năm trăm ngàn.
Hoạt động tìm kiếm Bạch Lạc Nhân gần như ai cũng có phần, chỉ có một người không tham gia, đó chính là Cố Hải.
Theo lời Cố Dương, con hàng này là bị kích động quá mức.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Bạch Lạc Nhân rời đi, Cố Hải ra ngoài tìm cậu, thời gian còn lại, Cố Hải một mực bận rộn việc ở công ty của cậu. Cậu gần như mỗi ngày đều ở xoay vòng trong phân xưởng, từ lúc hạng mục Bạch Lạc Nhân phụ trách kia hoàn thành , công ty vẫn ra sức sản xuất đèn thông minh và đèn hàng không, kho hàng đã chất đống cả núi đèn, một cái cũng không bán, Cố Hải còn buộc công nhân tăng ca làm việc tiếp tục sản xuất.
"Tổng giám đốc Cố, một nhóm đèn hàng không mới đã nhập kho rồi." Người phụ trách bộ phận sản xuất quay qua Cố Hải báo cáo.
Cố Hải gật đầu, lại ném qua một hóa đơn.
"Theo con số này, tiếp tục sản xuất."
Người phụ trách vẻ mặt kinh ngạc, "Tổng giám đốc Cố, sân bay nào đã đặt nhiều hàng như vậy ạ?"
"Tôi đặt."
"Hả?..."
Người phụ trách còn muốn hỏi tới, Cố Hải đã quay đầu đi.
Nhân viên quản lý khó hiểu tìm tới Đồng Triết, vẻ mặt phát rầu.
"Phó tổng giám đốc, kho hàng thật sự không chứa nổi nữa, lại chuyển thêm vào, xe vận tải cũng không thể vào được nữa."
Sắc mặt Đồng Triết âm trầm liếc mắt nhìn nhân viên quản lý, một câu cũng không nói, xoay người đi tới phòng làm việc của Cố Hải.
Mở cửa ra, Cố Hải đang nhìn vào một bản vẽ tính toán gì đó, biểu tình rất là chăm chú, Đồng Triết âm thầm ngồi trên ghế sô pha chờ cậu. Mãi đến tính toán xong số liệu, Cố Hải dùng ngòi bút đâm gõ gõ bàn làm việc, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Đồng Triết.
"Cậu vào lúc nào?"
Đồng Triết nhìn ánh mắt đầy tơ máu của Cố Hải, thản nhiên nói: "Mới vừa vào một lúc."
Cố Hải gật đầu, đưa bản vẽ cho Đồng Triết.
"Dựa theo yêu cầu và quy cách trên bản vẽ này, cần phải vào trước tối ngày mai sản xuất xong nhóm đèn này."
Im lặng hồi lâu, Đồng Triết cuối cùng mở miệng, "Kho hàng chứa hết nổi rồi."
Cố Hải cũng không ngẩng đầu lên nói: "Công ty không phải có nhiều chỗ trống như vậy sao? Kho không để vào được thì để vô phòng họp, phòng làm việc của lãnh đạo và nhân viên, hay là hành lang, chỉ cần có thể bảo đảm nhóm đèn này an toàn, mặc cho cậu để ở đâu."
Đồng Triết rất muốn hỏi thử Cố Hải, lúc cậu kết hôn lẽ nào sẽ phát mỗi người một cái bóng đèn sao?
Cho dù là vậy, vậy cũng phải người của hơn nửa thành phố mới có thể nhận hết số đèn này.
Qua hồi lâu, Đồng Triết vẫn chưa đi, Cố Hải nói thẳng một câu.
"Tôi không trả lời bất cứ vấn đề gì."
Đồng Triết vừa ra khỏi cửa, liền thấy Diêm Nhã Tịnh từ đằng xa gấp gấp gáp gáp đi tới.
"Cô làm gì đó?" Đồng Triết níu Diêm Nhã Tịnh lại.
Diêm Nhã Tịnh hổn hển nói: "Anh buông ra, lần này tìm Cố Hải thật sự có việc!"
Đồng Triết vẫn chưa buông tay, so với trước ra sức ngăn cản, lúc này biểu tình Đồng Triết rất nghiêm túc.
"Tôi khuyên cô đừng vào, thật sự."
Diêm Nhã Tịnh trừng lớn mắt nhìn Đồng Triết, "Nếu tôi không vào, công ty sẽ bị anh ta làm sập, nhiều đèn như vậy, tháng nào năm nào mới có thể bán đi chứ? Nó đã vượt hơn lượng tiêu thụ bình thường của chúng ta gấp mười lần! Hiện tài chính công ty đã quay vòng không đủ, bên ngoài nợ nần chồng chất, cổ phiếu còn đang rớt giá, Cố Hải còn cứ ẩu tả như vậy, chúng ta cũng phải cùng anh ta hít không khí mà sống!"
Đồng Triết vẫn là thái độ kiên trì.
"Những lời này cô không nói trong lòng cậu ấy cũng hiểu rõ, nếu trong lòng cậu ấy hiểu rõ, còn cố ý phải làm như vậy, nhất định có đạo lý của cậu ấy."
Diêm Nhã Tịnh sụp đổ dùng trán đụng vào tường, "Sao tôi ngày càng không hiểu Cố Hải nữa vậy?"
Đồng Triết hừ lạnh một tiếng, "Cô cơ bản chưa từng hiểu."
"Ai nói tôi chưa từng hiểu anh ta?" Diêm Nhã Tịnh nóng nảy, "Lúc tôi và anh ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp, anh còn ở Hồng Kông chạy rông đấy! Đừng có luôn làm ra vẻ người đến sau lại ngồi trên người trước, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tôi chính là không được trọng dụng thế nào đi nữa, cũng quyền cao chức trọng hơn anh."
Đồng Triết chỉ nói một câu, liền đem tất cả lời của Diêm Nhã Tịnh buồn rầu rút lại.
"Nếu thật cô hiểu cậu ta, cô đã sớm rời khỏi cậu ta rồi."
----------------------------------------
Chăn cừu ngày thứ tư, Bạch Lạc Nhân lại gặp sói.
Hai người còn chưa kịp lên máy bay, thì có một con sói hoang từ cách đó không xa chạy tới như điên, bầy cừu lập tức giải tán, con sói kia đuổi theo một con cừu, liều mạng truy đuổi, lúc đuổi theo kịp quay qua đầu cừu hung hăng cắn tới.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trên thảo nguyên.
Theo kinh nghiệm của Bạch Lạc Nhân, lúc này hẳn là mau chóng rời khỏi chỗ này, nhưng đứa nhỏ bên cạnh lại đứng trơ ra, có lẽ là nó thường gặp sói, cho nên cơ bản không sợ, hoặc là nó thật sự không đành lòng nhìn cừu nhà mình bị ăn, cuối cùng nó nhặt lên một cây gậy từ phía sau con sói chậm rãi dời đi.
Bạch Lạc Nhân lúc này bước nhanh tới máy bay trực thăng, súng của cậu để ở trên máy bay trực thăng rồi.
"A"
Đột nhiên có một tiếng hét thảm khiến thần kinh Bạch Lạc Nhân căng thẳng, cậu xoay người, thấy con sói đã quay đầu lại, chính há miệng to như chậu máu xông qua phía mình. Thì ra đứa nhỏ đánh lén thành công, cây gậy đó thật sự cứu được con cừu nhà nhóc, kết quả sói bị đập hoàn toàn điên rồi, thẳng hướng Bạch Lạc Nhân chạy tới như điên.
Thật ra, lúc này Bạch Lạc Nhân cách máy bay trực thăng chỉ có vài bước, chỉ cần cậu lập tức phản ứng, sải nhanh mấy bước tới máy bay trực thăng, theo cửa buồng lái leo lên trên nóc, khả năng con sói kia tập kích cậu cũng rất thấp.
Đáng tiếc, vào thời khắc sống còn này, Bạch Lạc Nhân đột nhiên rút não, cậu lại muốn thử nghiệm cảm giác một lần bị sói đuổi theo.
Vì vậy, Bạch Lạc Nhân vòng qua máy bay, như một cơn gió, hướng chỗ sâu trong thảo nguyên rộng lớn chạy như điên.
Con sói kia liền ở phía sau điên cuồng đuổi theo, nanh sói vẫn luôn cùng lòng bàn chân Bạch Lạc Nhân giữ khoảng cách ba centimét, chỉ cần Bạch Lạc Nhân hụt hơi, miếng thịt kia liền không còn.
Hai đùi Bạch Lạc Nhân như máy phát điện, sức lực trên người giống như chưa dùng hết, cứ như vậy tận tình chạy trên thảo nguyên. Tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, trái tim chịu đựng cường độ vận động mạnh, giờ này phút này, trong lòng Bạch Lạc Nhân vui sướng không thể tả, cậu thậm chí muốn cất tiếng cười to.
Trong thiên hạ, người bị sói đuổi còn mang theo nụ cười, sợ rằng chỉ có một mình Bạch Lạc Nhân.
Cuối cùng, cũng không biết là thể lực con sói này chịu đựng hết nổi nữa, hay là bị sức chịu đựng kinh người của Bạch Lạc Nhân thu phục, nó lại quay đầu chạy, để lại một chuỗi móng vuốt sói.
Một lát sau, đứa nhỏ kia mới sốt ruột vội vàng chạy đến đây, thấy Bạch Lạc Nhân bình yên vô sự mới nằm ra đất, nhịn không được sợ hãi than một câu, "Anh thật là lợi hại!"
Lồng ngực Bạch Lạc Nhân lên xuống kịch liệt, hưởng thụ tâm tình vui sướng sau khi hoàn toàn thả lỏng.
Đột nhiên, có ngón tay chọt lên mặt cậu.
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, theo hướng ngón tay nhìn sang, nhịn không được cả kinh.
Hơn hai mươi con sói, đứng cách chỗ bọn họ chưa tới năm mét, đang hướng bọn họ híp mắt "mỉm cười".
Chạy a!!
Tối hôm đó, đứa nhỏ mệt mỏi đái dầm.
Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, đón lấy ánh sáng mãnh liệt, nhìn ra ngoài, phát hiện đứa nhỏ đang lén lút phơi chăn.
"Hắc, nhóc đang làm gì đó?" Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng.
Đứa nhỏ hốt hoảng xoay người, nhanh chóng ngửa đầu ưỡn ngực, dùng vai và lưng che chắn 'tấm bản đồ' kia.
Bạch Lạc Nhân dựa ở cửa, khóe miệng mang theo một nụ cười xa xôi, ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu, đẹp trai đến có chút không chân thật.
Thật lâu sau, Bạch Lạc Nhân mở miệng.
"Anh phải đi rồi."
Đứa nhỏ kinh ngạc, "Đi đâu?"
"Về nhà."
"Anh không phải đã nói sau này sẽ ở lại đây cùng em chăn cừu sao?"
Bạch Lạc Nhân lấy tay vỗ về hai gò má thô ráp của đứa nhỏ, thản nhiên nói: "Máy bay sắp hết xăng rồi, anh lại lái máy bay như vậy cùng em chăn cừu, sau này vĩnh viễn cũng không thể trở về được."
Đứa nhỏ rũ vai, 'tấm bản đồ' sau lưng lộ ra một đường viền rõ ràng.
Bạch Lạc Nhân cúi người nhìn nhóc một hồi, đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc mô hình máy bay tinh xảo đưa cho đứa nhỏ.
"Đây là anh tự mình làm, tặng cho nhóc."
Mặt đứa nhỏ lộ ra vẻ vui mừng, yêu thích không rời nâng niu mô hình trong tay, lật qua lật lại xem.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, nhấc chân đi ra ngoài.
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng to.
"Em đồng ý lấy cừu đổi máy bay với anh, anh có thể ở lại không?"
Bạch Lạc Nhân xoay người, quay qua đứa nhỏ làm một động tác chào đẹp mắt theo nghi thức quân đội.
"Có cơ hội anh sẽ trở lại gặp em."
Sau đó, cũng không quay đầu lại đi nhanh về phía trước.
.................
------------------[Edit:xASAx]-------------------