Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 98: Cuối Cùng Là Ai Đến Đón Dâu.(Edit:xASAx)
****
QC: Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
Sắp hoàn rồi nhỉ???
*****
Từ lần trước tại triển lãm đèn nhìn thấy một màn Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân, tinh thần Diêm Nhã Tịnh vẫn bị vây trong trạng thái mơ hồ, nói không rõ cảm nhận gì, nói chung một đêm đó, nhân sinh quan của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cố Hải đã rất nhiều ngày không xuất hiện trước mặt cô, mà Đồng Triết cũng không còn đối nghịch với cô mọi lúc mọi nơi, cô hiện giờ có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của Cố Hải, tùy tiện dùng đồ của anh ta, thậm chí có thể tạm thời thay vị trí Cố Hải, ngồi trên ghế làm việc của anh quay qua cấp dưới ra lệnh.
Cuộc sống trong mơ của cô đã tới, nhưng cô lại cảm giác cái gì cũng không có.
Trước đây luôn cảm thấy Cố Hải không phải người bình thường, có thể được đãi ngộ như vậy đến bây giờ cũng đã đủ chứng minh giữa bọn họ có gì đó. Từ sau khi triển lãm đèn long trọng kết thúc, hao tốn mấy triệu chỉ mong rọi sáng đường cho vợ về nhà, Diêm Nhã Tịnh mới phát hiện, tầm nhìn của cô quá hạn hẹp, cái nhìn của cô với Cố Hải sai đến mức người thần đều phẫn nộ.
Thì ra tình yêu của anh ta nồng đậm, cuồng nhiệt như vậy.
Một đêm đó, thấy hình ảnh Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân khóc không thành tiếng, Diêm Nhã Tịnh từ trong khiếp sợ bỗng nhiên thức tỉnh, đố kị của cô tính trên người Đồng Triết còn có chút ý nghĩa. Thay bằng Bạch Lạc Nhân đây, hết thảy biến đổi tâm tình cũng không còn tồn tại, chênh lệch quá xa, lớn đến ngay cả dũng khí để ghen tỵ cô cũng không có.
Nhìn thấy hình nền trong máy tính Cố Hải hơn mười năm như một ngày, Diêm Nhã Tịnh lúc đó ân hận, tình cảm sâu đậm rõ ràng như vậy, vì sao bây giờ mới phát hiện? Nếu như nửa năm trước cô chỉ biết Cố Hải yêu một người cuồng nhiệt như vậy, yêu đến trái tim không còn chút kẽ hở để có thể đặt vào bất cứ thứ gì, có phải bây giờ đã sớm thoát khỏi tình cảm trói buộc?
Sự việc lại kéo về đến chín năm trước, nếu như lúc đầu ở trên xe nghe thấy lời Cố Hải, cô có thể không nông cạn như vậy đặt sự chú ý lên gương mặt anh tuấn của Cố Hải, mà nhìn nhiều hơn ánh mắt của anh ta, có phải bi kịch yêu đơn phương nhiều năm như vậy cũng sẽ không diễn ra?
Đáng tiếc, hiện tại thay đổi mọi giả thuyết đều đã muộn, tuổi xuân của cô cứ như vậy hiến tặng cho một nhận thức sai lầm.
"Cộc cộc cộc..."
Một hồi tiếng gõ cửa cắt đứt suy tư của Diêm Nhã Tịnh.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Đồng Triết đang hướng mình từng bước tới gần, ánh mắt vẫn sắc bén như trước, dáng tươi cười mạnh mẽ như trước. Diêm Nhã Tịnh không rõ, đến thời điểm này rồi, sao Đồng Triết còn có thể giữ được phong thái cao ngạo như vậy?
Anh ta còn có vốn để cao ngạo sao? Cố Hải người ta cũng tìm được người đàn ông khác để ôm ấp rồi!
Diêm Nhã Tịnh từ đầu tới cuối đều xem Đồng Triết thuộc về 'đồng loại' với mình, đối với việc này, Đồng Triết vẫn luôn không thừa nhận cũng không phủ nhận, hoàn toàn để mặc Diêm Nhã Tịnh hiểu lầm, chỉ mong cô nhóc này có thể sớm tỉnh ngộ một chút.
"Này, thiệp mời đám cưới."
Đồng Triết ném tới trước mặt Diêm Nhã Tịnh.
Tay Diêm Nhã Tịnh run run cầm lên, phong bì thiết kế rất tinh xảo, hình ảnh bên ngoài là hai bàn tay năm ngón giao nhau, nổi bật hai chiếc nhẫn mang theo vết tích thời gian. Diêm Nhã Tịnh còn nhớ rõ một chiếc trong đó, đó là lúc ở nhà hàng đối diện công ty, Cố Hải đã từng đưa cho cô giữ. Đến thời điểm này rồi, Diêm Nhã Tịnh cũng không dám nói ra chữ "Tặng" này nữa, cô cuối cùng cũng đã rõ vì sao Cố Hải lại trong một trường hợp không thể giải thích như vậy mà ghen, lại đưa cho cô chiếc nhẫn rồi.
Mở thiệp mời, thấy ảnh chụp bên trong, dù đang lúc tâm tình tuyệt vọng, Diêm Nhã Tịnh vẫn phải bật cười.
"Sao phải dùng ảnh chụp chung chấn động như vậy để in lên thiệp mời chứ?" Diêm Nhã Tịnh buồn cười, "Cho dù muốn tìm một đôi dắt tay làm bạn già, cũng có thể chọn hai người đẹp một chút chứ?"
Ông lão, bà lão trước mắt, một người khoác áo khoác dài của quân đội, chỉ còn hai cái răng, một người mặc áo bông màu hồng, trên mặt chằng chịt nếp nhăn.
"Đây chính là ảnh hai người bọn họ chụp chung." Đồng Triết nói.
Diêm Nhã Tịnh trong nháy mắt chấn kinh.
Nhìn kỹ, thật mợ nó có chút giống!
Hai người này làm gì vậy chứ?
Nói đến đây, phải nói đến hình cưới Cố Hải và Bạch Lạc Nhân một chút.
Phải nói là sấm sét đầy trời!
Hai người mời tới nhiếp ảnh gia ảnh cưới tiếng tăm lừng lẩy, kết quả mấy bộ ảnh chụp xong, hoàn toàn đập vỡ bảng hiệu của người ta. Đầu tiên là đi Thanh Đảo, tìm được căn phòng cho thuê gần biển năm đó, chụp lại cảnh sắm vai thiếu phụ Bạch và lão trưởng thôn Cố. Chỉ là thay đổi quần áo còn chưa đủ, còn muốn chụp tất cả các giai đoạn từ lúc trẻ tuổi mãi cho đến tóc trắng xoá, chỉ một cảnh sắm vai như vật liền chụp hết một lễ bái, máy ảnh của nhiếp ảnh gia chịu khổ bị làm nhục trong một tuần lễ.
Sau đó lại chụp cảnh sinh hoạt trong doanh trại, rất nhiều đều là ảnh cá nhân Bạch Lạc Nhân, bùn nhão khắp người, mồ hôi đầm đìa, quần áo mất trật tự, chật vật thế nào thì chụp thế ấy, để bày ra quá trình gian khổ phấn đấu của Bạch Lạc Nhân mấy năm nay... Cái này cũng chưa tính cái gì. Khẩu vị nặng nhất phải kể tới chùm ảnh hy sinh, trong chùm ảnh này, Bạch Lạc Nhân phải diễn tả mọi kiểu chết mà một phi công có thể gặp, không chỉ trang phục đầy máu tanh, còn phải để Cố Hải ở bên cạnh đóng vai vợ chết chồng bộ dạng thê thảm.
Sau đó lại chụp chùm ảnh khỏa thân, chùm ảnh sinh hoạt trường học, chùm ảnh sinh hoạt gia đình... Cuối cùng lại mời đạo diễn nổi tiếng tới, lấy bản thân hai người viết nên một bộ phim tài liệu tình cảm, diễn viên do tự mình diễn, đem quá trình tình cảm của hai người kể lại một lần, chuẩn bị chiếu trong lễ cưới.
Về những chi tiết lễ cưới khác còn đang bàn bạc.
Diêm Nhã Tịnh cầm thiệp mời, cảm giác giống như nằm mơ, thiệp đính hôn giả giữa cô và Cố Hải lúc đó còn khóa trong ngăn kéo, tấm thiệp mời rất danh giá! Cố Hải trong hình rất đẹp trai tiêu sái! Nhưng cầm trong tay lại lạnh như băng. Nhìn lại tấm thiệp mời hận không thể khiến người khác cười đến rụng răng này, lúc nâng niu trong lòng bàn tay lại nóng hầm hập.
Đồng Triết đốt một điếu thuốc, ngồi đối diện Diêm Nhã Tịnh hút.
"Anh đừng có hút thuốc trước mặt tôi." Diêm Nhã Tịnh biểu tình chán ghét, "Tôi ghét ngửi thấy mùi thuốc lá."
"Vừa lúc hun khói cô một chút." Đồng Triết sâu kín nói, "Miễn cho cô không được tỉnh táo."
Không biết vì sao, hiện tại Đồng Triết đã đối với Diêm Nhã Tịnh không còn sức uy hiếp, Diêm Nhã Tịnh ở trước mặt cậu vẫn không muốn chịu thua.
"Tôi đã sớm tỉnh ngộ."
"Tỉnh ngộ rồi?" Đồng Triết biểu tình dò xét, "Yêu đơn phương ba năm rồi hả? Nhanh như vậy đã tỉnh ngộ?"
"Ba năm?" Diêm Nhã Tịnh cười khổ, "Nói rộng ra là chín năm rồi, nói hẹp thì cũng có năm năm."
Đồng Triết quả thật không thể tin được, ở cái xã hội coi trọng vật chất hiện giờ, thời đại này còn có thể nghĩ tới yêu đơn phương, hơn nữa lại còn là bạch phú mỹ yêu đơn phương.
"Cô ngốc đến không còn gì để nói." Đồng Triết nói.
Diêm Nhã Tịnh hừ lạnh một tiếng, "Thuần khiết là vốn quý của phụ nữ."
"Cảm ơn, tôi gọi là 'Ngốc'."
Diêm Nhã Tịnh ném tới một cái gạt tàn thuốc.
Đồng Triết vẫn không muốn sống đi kích động cô, "Cô không phải vẫn còn là con gái chứ? Cô không phải mấy năm này vẫn luôn tìm cách giao cái màng kia cho thằng nhỏ Cố Hải chứ?"
Diêm Nhã Tịnh xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, nếu tôi thật sự giao ra rồi, còn có thể lăn lộn trong tình trạng này tới hôm nay sao?
Đồng Triết nhìn thấy biểu tình của Diêm Nhã Tịnh, điếu thuốc kẹp trên tay khẽ dừng một chút, lẽ nào bị cậu nói trúng rồi? Con gái nhà giàu, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, xinh đẹp lại danh giá, chưa từng qua vô số người quả thật không thể tin! Thật sự có cực phẩm như vậy, lại để cho cậu đụng phải! Trách không được Cố Hải lúc đó giật dây cậu đi ăn máng khác có nói, cậu tới đây nhất định sẽ thu hoạch một bất ngờ lớn.
Có phải bây giờ nên đem lời này nói ra?
Đồng Triết còn đang suy nghĩ, Diêm Nhã Tịnh lại mở miệng trước, "Trước kia là tôi hiểu lầm quan hệ giữa anh và Cố Hải, từ hôm nay trở đi..."
Đồng Triết lẳng lặng chờ câu nói tiếp theo của Diêm Nhã Tịnh.
"Hai chúng ta sẽ chính thức trở thành chi em bạn gái rồi." Diêm Nhã Tịnh lần đầu lộ ra nụ cười dịu dàng với Đồng Triết.
Khóe miệng Đồng Triết giật một cái, chị em bạn gái...
---------------------------------
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vẫn ở nhà bàn bạc tiến trình lễ cưới.
Hai người quyết định không tìm công ty lễ cưới, tất cả bày biện đều do bản thân độc lập hoàn thành, có thể sử dụng người nhà, tuyệt đối sẽ không dùng tiền mời người ngoài.
"Ngày hôm qua nói tới đâu rồi?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân ngáp nói: "Người chứng hôn."
"Người chứng hôn..." Cố Hải suy nghĩ một chút, "Hay là mời anh tôi đi?"
Bạch Lạc Nhân lúc này trừng mắt, "Để anh ta chứng hôn cho hai chúng ta? Lễ cưới của hai đứa còn có thể thành sao?"
Khóe miệng Cố Hải lộ ra một nụ cười ranh mãnh, "Tôi chỉ muốn để anh ta thấy tận mắt chứng kiến hai chúng ta hạnh phúc."
Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Cậu thiếu đạo đức, anh ta so với cậu càng thiếu đạo đức hơn, nếu thật cậu dám giao lời chứng hôn cho anh ta, anh ta dám khiến cậu phải nghĩ lại! Không nên không nên, không thể mạo hiểm, đổi người khác, Châu Lăng Vân thì nào?"
"Ông ta?" Cố Hải trợn mắt, "Ông ta không ở hiện trường chôn mấy trái lựu đạn là tốt rồi!"
"Làm gì khoa trương như cậu nói vậy?" Bạch Lạc Nhân vẫn rất bao che khuyết điểm, "Sư đoàn trưởng bọn tôi thật ra rất nhân hậu, hôm qua tôi tự tay đưa thiệp mời cho ông ấy, ông ấy còn cười nói muốn tới nháo động phòng này!"
"Không!!" Cố Hải lúc này nhe răng, "Tôi sợ đến lúc đó bị ông ta nháo chết!"
Danh sách người chứng hôn này tạm thời gác lại, hai người lại thảo luận tới chuyện đón dâu.
Cố Hải lúc này tỏ thái độ, "Dĩ nhiên là tôi tới nhà cậu đón dâu!"
"Vì sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Bởi vì là tôi cưới cậu nha!" Cố Hải vẻ mặt đương nhiên.
Bạch Lạc Nhân đập bàn, "Ai nói là cậu cưới tôi? Rõ ràng là tôi cưới cậu!!"
.............
------------[Edit:xASAx]-------------