Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 105: Đón bạch mã hoàng tử đi.(Edit:xASAx)
****
Biên soạn: YC.
****
Ngay một giây lúc Bạch Lạc Nhân cùng đội danh dự của cậu đi tới cửa, Diêm Nhã Tịnh nói với các vị mỹ nữ sau lưng: "Mọi người không nên bị bề ngoài giả nhân giả nghĩa của bọn họ lừa gạt, nghĩ lại bọn họ ngày hôm qua dằn vặt chúng ta ra sao. Các tỷ muội, thời khắc báo thù đã đến, hãy dùng phong thái của phụ nữ thời đại mới, đòi lại cả gốc lẫn lãi với những thua thiệt ngày hôm qua chúng ta phải chịu!"
"Đó là dĩ nhiên, phụ nữ chúng ta đã đợi thời khắc này bao nhiêu năm!"
"Hôm nay chúng ta cần phải đùa giỡn đám đàn ông này thật tốt."
"Phó tổng Diêm, chị cứ nhìn thật kỹ!"
Ngày thường, những mỹ nữ trí thức dịu dàng tài trí kìa, đến thời điểm này liền lộ ra hết bản tính cuồng thú, ngược lại mộng đẹp gả cho Tổng giám đốc đã tan nát, bọn họ cũng không cần giả vờ nữa. Nếu tôi không phải người may mắn cuối cùng, vậy hãy để cho tên đàn ông nhận được hết mọi sủng ái kia đón nhận màn báo thù tàn nhẫn nhất của chúng tôi!
"Các người không cần nhét bao tiền lì xì, trong công ty nhiều người như vậy, các người phát cũng phát không nổi, hơn nữa chúng tôi cũng không thiếu tiền. Chúng ta chính là muốn thử thách sự thật lòng của vị chú rể này với Tổng giám đốc Cố của chúng tôi một hồi, qua được cửa, chúng tôi tuyệt không ngăn, không qua được cửa, hừ hừ. . . . . ."
Lưu Xung đứng phía sau Bạch Lạc Nhân, vừa mở miệng liền nhận thua.
"Không qua cửa thì sao?"
"Không qua cửa, đương nhiên phải bị phạt!"
"Phạt thế nào?" Đây mới là điều mấy anh trai binh sĩ quan tâm nhất.
Diêm Nhã Tịnh nhếch khóe môi lên, "Một lát chúng ta sẽ hỏi phía chú rể mấy vấn đề, đáp sai một câu, các anh phải cởi một món quần áo trên người, đáp sai một câu, lại cởi một món quần áo."
Lưu Xung cả kinh, "Chúng tôi tổng cộng chỉ mặc ba món, nếu anh ta đáp sai ba câu, chúng tôi chẳng phải là liền khỏa thân?"
"Yên tâm, chỗ chúng tôi là chỗ văn minh, sẽ không để cho các anh không mảnh vải che thân. Nếu như quần áo của các anh đều đã cởi hết ra, mà lúc này chú rể lại đáp sai, vậy các anh phải mặc quần áo chúng tôi đưa, đáp sai một câu mặc một cái. Nếu như phía chú rể trả lời đúng, vậy là các anh có thể mặc lại quần áo của mình, trả lời đúng một câu mặc lại một cái."
Lưu Xung đem toàn bộ hy vọng đều gửi gắm cho Bạch Lạc Nhân, "Thủ trưởng, phải trông cậy vào anh rồi, cố lên!"
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn tự tin, gật gật đầu.
"Câu hỏi thứ nhất, nghe cho kỹ, ngày các anh lần đầu hôn môi?"
Sự thật chứng minh, người được theo đuổi quả nhiên không nhớ nhiều, câu hỏi đầu tiên đã làm khó Bạch Lạc Nhân rồi. Cậu hung hăng lục tìm trong trí nhớ, lần đầu tiên hôn môi. . . . . . Hẳn là vào hôm Cố Hải biểu lộ, ngày hôm đó là ngày nào chứ? Hình như là lúc quan hệ anh em của bọn họ quan hệ bị phá vỡ, quan hệ anh em của bọn họ bị phá vỡ lúc nào đây? . . . . . .
Trong lúc Bạch Lạc Nhân trầm tư suy nghĩ, tim Cố Hải liền lạnh đi, tôi nói bảo bối à! Đây chính là kỷ niệm ngày chúng ta ở chung với nhau, cậu cũng có thể quên? Cậu để ông xã tôi đây đến từng sợi lông trên người cậu đều đếm rõ ràng làm sao chịu nổi chứ!
"Đã hết giờ, xin trả lời."
Bạch Lạc Nhân qua loa nói ra một thời điểm.
Lúc có được đáp án, từ Đồng Triết truyền tới chỗ Cố Hải, mặt Cố Hải đều tái rồi, "Lúc đó miệng tôi cũng đã hôn tới đũng quần cậu ta rồi." Hoá ra Bạch Lạc Nhân đem vị trí hôn môi định nghĩa lại một lần nữa rồi.
"Trả lời sai, xin mời cởi quần áo."
Mười bảy anh trai binh sĩ đáng thương, tất cả đều yên lặng mà cởi áo ngoài, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
"Câu hỏi thứ hai." Giọng nói trong suốt của Diêm Nhã Tịnh chảy ra, "Xin hỏi chú rể, kỷ lục cao nhất một đêm là bao nhiêu lần?"
Từ hôn môi một nhoáng liền nhảy đến vấn đề cấp hạn chế như vậy, chênh lệch lớn đến mức làm người ta líu lưỡi, tuy rằng đám anh trai binh sĩ rất sợ quần bị cởi, nhưng vẫn cảm thấy vấn đề này hỏi rất hay.
Lần này, Bạch Lạc Nhân trả lời rất rõ ràng, "Bảy lần."
Kỷ lục này chính là lúc còn đi học tạo ra, Bạch Lạc Nhân sở dĩ nhớ rõ, là bởi vì sau đó cậu nằm ròng rã một tuần lễ. Hồi đó Cố Hải liền trêu chọc hắn, cậu là một lần muốn nghỉ một ngày à! Vì vậy con số bảy này liền hung hăng ở trong đầu Bạch Lạc Nhân.
Sau khi Đồng Triết nhận được đáp án, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.
"Tôi cứ cho là cậu mạnh lắm chứ, mới bảy lần nha! Kỷ lục cao của tôi còn là mười một lần đây!"
Cố Hải cũng cười, "Ông anh, một buổi tối tổng cộng mấy tiếng? Ông bắn mười một lần, là muốn nói cho tôi biết ông bắn nhanh cỡ nào sao? Bảy lần này của tôi là bảy lần chất lượng, nửa chừng không nghỉ ngơi, không đổi người, mười một lần này của ông là hai phút một lần hả?"
"Miệng cậu thật độc." Đồng Triết nghiến nghiến răng, "Theo như cậu nói, cậu ta trả lời đúng rồi?"
"Không đúng." Cố Hải rất rõ ràng nói với Đồng Triết, "Lần cuối cùng là lúc sáng sớm, dựa theo điều kiện đưa ra, hẳn là sáu lần."
Đồng Triết cười lạnh, "Tôi thật thương cho tiểu Bạch."
Quả nhiên, Bạch Lạc Nhân nhận được đáp án này, lập tức đen mặt.
"Cậu cũng quá gian xảo nhỉ? Rõ ràng cùng là một quá trình, còn miễn cưỡng muốn phân chia ra."
Một mỹ nữ mở miệng, "Chê Tổng giám đốc bọn tôi gian xảo, anh có thể rời đi ngay! Chỉ cần chân trước của anh bước khỏi cửa lớn công ty, chân sau bọn tôi liền cắt Tổng giám đốc ra chia."
Lưu Xung cùng mấy anh em xịu mặt, "Không phải anh ấy chê Tổng giám đốc gian xảo, là chúng tôi chê anh ấy gian xảo!"
"Bớt nói nhảm!" Đôi mắt đẹp của tiểu Đào khẽ trừng, "Mau cởi quần đi!"
"Có thể vào trong cởi không?" Lưu Xung rụt cổ, "Chỗ này người qua kẻ lại, có vẻ không thích hợp lắm!"
"Không thương lượng, ở bên ngoài cởi."
Vì vậy, mười mấy dáng người tuyệt hảo, cứ như vậy hiện ra trước mắt các vị mỹ nữ.
"Trung đoàn trưởng à! Anh cũng không thể lại sai nữa, còn sai nữa trên người bọn em liền mất sạch."
"Đúng vậy nha, Trung đoàn trưởng, anh có thể sai thêm nữa, mấy anh em bọn em chịu đựng cũng không dễ dàng."
"Em còn là xử nam đấy!"
Bạch Lạc Nhân hít sâu mấy hơi, vì danh dự các anh em, cậu nhất định phải trả lời đúng câu hỏi tiếp theo.
"Xin hỏi. . . . . ." Diêm Nhã Tịnh hắng giọng một cái, "Ưu điểm hấp dẫn cậu nhất trên người Cố Hải là gì? Chú ý, câu hỏi này nhất định phải thành thật trả lời, nếu không thành thật, câu hỏi này coi như đáp sai rồi."
Ở trong lòng Bạch Lạc Nhân, Cố Hải có hai ưu điểm lớn, cái thứ nhất là biết lấy lòng, mỗi khi đến thời điêm mấu chốt đều sẽ phát huy tác dụng, ưu điểm này tất cả mọi người đều công nhận, nói ra cũng có chứng cứ xác thực, đó chính là Cố Hải biết làm đồ ăn ngon. Còn có một ưu điểm giấu ở trong lòng, đó mới là lý do cơ bản trói buộc Bạch Lạc Nhân, đó chính là bản lĩnh trên giường của Cố Hải.
"Cậu ta biết làm đồ ăn ngon." Bạch Lạc Nhân nói.
Trên thực tế, một giây lúc Đồng Triết đi ra, Bạch Lạc Nhân liền ý thức được mấy anh em kia của mình quần lót không còn.
"Thành thật hay không, trong lòng cậu rõ ràng, còn cần tôi công bố sao?" Đồng Triết đồng cảm nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn về phía mười mấy anh em này, vẻ mặt kinh hoảng quay về phía bọn họ, mặt đầy hổ thẹn nói: "Xin lỗi!" Nửa cuối năm còn lại nhất định đề bạt mấy người các cậu thật tốt.
"Không muốn a!!!"
Vài tiếng hò hét qua đi, mười bảy người đàn ông dùng mông trơn bóng quay ra phố lớn, hai tay che ở vị trí quan trọng, quay về một đám phụ nữ dũng mãnh, đói khát.
"Thủ trưởng, xin anh, trả lời đúng một câu đi, bọn em muốn mặc quần lót vào."
Diêm Nhã Tịnh dáng vẻ nữ vương nhìn các vị đàn ông trần, "Một lát lại đáp sai, các anh có thể tự lựa chọn, có thể mặc quần lót nữ, cũng có thể tiếp tục cởi xuống."
Hắng giọng, "Câu hỏi tiếp theo, xin hỏi, dưa chuột dài bao nhiêu, hoa cúc sâu cỡ nào?" Hỏi xong, bản thân mặt Diêm Nhã Tịnh đều đỏ tới mang tai, quay đầu hướng quản lí chi nhánh hỏi, "Vấn đề này là ai hỏi ra?"
Nhỏ giọng đưa đến bên tai, "Phó tổng Đồng."
Lại quay đầu nhìn về phía cửa kính trong suốt bên trong, Đồng Triết mặt tràn đầy hứng thú, thưởng thức vẻ mặt túng quẫn này của cô.
Rút kinh nghiệm từ câu hỏi thứ hai, lần này Bạch Lạc Nhân cố ý hỏi thêm một câu, "Cô hỏi là của ai?"
"Từng người ." Một đám sắc nữ cùng hô lên.
Lần này, Bạch Lạc Nhân phát huy trọn vẹn sự thông minh của cậu.
"Dưa chuột tôi dài bao nhiêu, hoa cúc cậu ta sâu bấy nhiêu, dưa chuột cậu ta dài cỡ nào, hoa cúc tôi sâu cỡ đó."
Lời vừa nói ra, lập tức đưa tới một mảng tiếng tranh luận.
"Anh cái này gọi là ăn gian."
"Không được, trả lời một lần nữa, phải là con số chính xác."
Mười mấy anh em ngoài này cũng đều chảy một vệt mồ hôi, là đúng hay sai cũng cho cái đáp án đi, phía sau đều đã đứng một nhóm vây xem rồi.
"Vẫn để cho Tổng giám đốc Cố quyết định đi!" Đồng Triết nói.
Cố Hải nghe được câu trả lời của Bạch Lạc Nhân, lúc này nở nụ cười.
"Bỏ đi, câu hỏi này cứ cho cậu ta qua đi!"
Vì vậy, đám đàn ông này ba chân bốn cẳng nhặt quần lót lên.
"Câu hỏi tiếp theo, xin hỏi, Cố Hải có bao nhiêu tài sản ở trong tay anh?"
Bạch Lạc Nhân vừa muốn trả lời, đột nhiên lại rũ vai, quay về mười mấy người phía sau này nói: "Các cậu. . . . . . Không cần mặc vào. . . . . ."
Mười mấy người, có người mới vừa tròng quần lót vào, có người mới vừa luồn vào một chân, có người còn đang nghiên cứu làm sao mặc, vừa có thể che chỗ đó, vừa có thể cầm quần lót trên tay. . . . . .
Nghe nói như thế, tất cả bọn họ đều nở nụ cười, vừa khóc vừa cười.
"Câu hỏi tiếp theo, xin hỏi, ngài và Tổng giám đốc Cố tổng cộng đã quay lại bao nhiêu đoạn video 18+? Chụp lại bao nhiêu bức ảnh cùng loại?"
Bạch Lạc Nhân trong đầu chỉ có bốn chữ, nhiều vô số kể.
Lần này, đám đàn ông này đều không thể đòi hỏi, liền chủ động đem mấy quần lót nữ trên đất mặc vào, bọn họ bị người nhìn đủ rồi, dù mặc quần lót nữ vào, cũng tốt hơn so với cái gì cũng không mặc!
"Được rồi, câu hỏi tiếp theo, xin hỏi có thể cung cấp cho chúng tôi một đoạn video hoặc vài bức ảnh chụp để thưởng thức không?"
"Câu hỏi tiếp theo, xin giải thích với chúng tôi lý do tồn tại cô dâu nhỏ Bạch và lão trưởng thôn Cố."
"Câu hỏi tiếp theo, xin mời trong vòng một phút nói ra hết mọi món ngon cậu thích Cố Hải đã từng làm."
Một câu tiếp một câu, đến cuối cùng, mười mấy vị anh trai binh sĩ này đều đã mặc lên hết, thậm chí ngay cả trang điểm cũng làm rồi, chỉ chờ các nữ thần xử lí.
"Sau đây, các anh còn có một cơ hội, nếu như các anh có thể mặc quần áo này đi trên đường, thành công đến gần một anh chàng đẹp trai, còn phải xin được số điện thoại di động của anh ta, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả mọi người hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ mở cửa ra. Đừng nghĩ tới việc ăn gian, đằng sau mỗi người các anh đều có người quay lại toàn bộ hành trình."
Vì vậy, mười bảy "cô gái" hoá trang thảm không nỡ nhìn ra phố, vì hạnh phúc của Trung đoàn trưởng bọn họ hăng hái đi khoe mặt, còn lại Bạch Lạc Nhân ở đây một mình chiến đấu.
Một tiếng qua đi, không có một ai trở về, hai tiếng qua đi, vẫn không có một ai trở về, sau hai tiếng rưỡi, Bạch Lạc Nhân cuối cùng không chờ được.
"Nếu như bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay tôi sẽ không có cách nào đón người đi sao?"
Diêm Nhã Tịnh cười cười, "Còn một cách, nếu như anh có thể hôn môi hết tất cả phụ nữ ở đây một lần, chúng tôi sẽ để anh vào. Đương nhiên, nếu trong quá trình này, mà toàn bộ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng không cần phải tiếp tục hôn. Nói chung, gom lại chính là tốc độ, nếu như anh có thể hoàn thành nhiệm vụ trước bọn họ, không chỉ anh có thể nhận được người, bọn họ cũng có thể giải thoát."
Bạch Lạc Nhân qua loa liếc mắt nhìn, chặn ở cửa ít nhất ba, bốn trăm người, lui lại vài bước, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cửa sổ mỗi tầng đều có phụ nữ vẫy tay với cậu.
Đang lúc này, Lưu Xung sưng mặt sưng mũi được người vác về.
Diêm Nhã Tịnh nở nụ cười thăm thẳm, "Anh đã không có lựa chọn khác rồi."
Bạch Lạc Nhân ngửa mặt lên trời thở dài, Cố Hải, cậu nuôi một đám phụ nữ độc địa nha! Vì cưới cậu làm vợ, ông xã tôi đây chỉ có thể hy sinh.
Cố Hải đang cùng Đồng Triết trò chuyện, đột nhiên nhìn thấy Bạch Lạc Nhân hôn tới Diêm Nhã Tịnh, hành động này đồng thời khiến hai người đàn ông bộc phát. Hai tên đàn ông này giống như mãnh hổ về núi từ phòng khách lao ra, hướng về phía cửa.
Đáng tiếc, đội mỹ nữ hộ vệ chúng ta mạnh mẽ, anh mạnh mẽ tới, bọn tôi nhiều người không sợ anh.
Kết quả, tình cảnh hôm qua lại xuất hiện, thế trận đón dâu lại biến thành hai chú rể bị mọi người vây công, muốn cùng nhau lại bị tình cảnh hỗn loạn ngăn trở tầng tầng. Hơn nữa đám phụ nữ này so với đám đàn ông kia khó giải quyết hơn nhiều, anh gọi nhiều anh chàng đẹp trai hơn nữa lại đây cũng vô dụng, phụ nữ không phải động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ.
Trong hỗn loạn, Cố Hải liên tiếp văng tục, "Bạch Lạc Nhân, cậu còn hôn nữa, tôi và cậu ly hôn, cậu tin không?"
Bạch Lạc Nhân còn chưa nói, các mỹ nữ lại nhao nhao lên, "Ly hôn đi, ly hôn đi, mau ly hôn đi, anh và anh ta ly hôn, chúng tôi sẽ có cơ hội."
Trong hỗn loạn, Bạch Lạc Nhân đột nhiên ý thức được, cứng nhắc tới như vậy là không được, phải dùng mưu kế, chặn đánh uy hiếp của đối phương.
"Đều im lặng nghe tôi nói!" Bạch Lạc Nhân hét lớn một tiếng.
Mỹ nữ ở đây cuối cùng cũng coi như yên tĩnh lại.
"Nếu các cô để tôi vào đưa Cố Hải đi, tôi có thể để Cố Hải huỷ bỏ quy định trong công ty không thể nói chuyện yêu đương!"
Các mỹ nữ lập tức trợn mắt lên, vui mừng nhìn nhau, là thật sao?
Ngay lúc lòng người dao động, Diêm Nhã Tịnh nó ra một câu, "Mọi người phải giữ vững lập trường nha! Chúng ta cũng không phải không ai cần, gái ế cũng có tự ái, không thể vì một quy định cúi đầu!"
Một lời kêu gọi của nữ thần, các mỹ nữ lại đồng loại lắc đầu.
"Bọn em không thèm!"
Bạch Lạc Nhân lần thứ hai hô lớn, "Nếu các cô để tôi vào, tôi sẽ bảo Cố Hải tuyển một nhóm anh chàng đẹp trai vào công ty!"
Lời này vừa nói ra miệng, trước mặt Bạch Lạc Nhân lập tức xuất hiện một con đường rộng rãi.
Mỹ nữ chia ra hai bên, cùng hô to, "Thủ trưởng mời vào!"
Bạch Lạc Nhân cười ha ha đi vào.
Vừa muốn dắt Cố Hải đi, có người lên tiếng, "Chân chú rể không được chạm đất."
Bạch Lạc Nhân ngồi xổm người xuống vác Cố Hải lên, trong mắt các mỹ nữ chứa chan lệ nóng nhìn Bạch Lạc Nhân đón bạch mã hoàng tử của các cô đi.
Cố Hải nằm trên lưng Bạch Lạc Nhân, xấu xa ngắm nhìn gò má anh tuấn của Bạch Lạc Nhân, trêu đùa nói, "Câu hỏi thứ ba rõ ràng cậu có thể trả lời, tại sao không nói thật?"
Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái, "Tôi sao lại không nói thật?"
"Lời cậu nói là thật sao? Lời cậu nói là thật sao?" Miệng Cố Hải đuổi theo cổ Bạch Lạc Nhân cắn, "Cậu dám nói, cậu thích nhất thật sự là tay nghề nấu ăn của tôi? Không phải 'tài nghệ' những phương diện khác?"
Bạch Lạc Nhân cười đến mặt đỏ rần.
..............
--------------[Edit:xASAx]--------------