Chương 30 : Giải quyết vụ trộm
Thời hạn đúng chín giờ sáng ngày mai, Lý Mã, Trương Lâm và Bạch Lạc Nhân phải giao ra được thủ phạm. Hiện giờ đã mười hai giờ đêm. Bạch Lạc Nhân đang núp ở phía góc khuất trước phòng kí túc xá của Tống Đại.
Bạch Lạc Nhân vì lo chuyện này, ba ngày đã chẳng ăn uống đàng hoàng, giờ lại phải núp ở đây. Trời đêm càng lúc càng lạnh, Nhưng Bạch Lạc Nhân không để bản thân quên đi nhiệm vụ hiện tại. Cậu nhớ cái năm ấy vì muốn biết sự thật về cái chết của mẹ Cố Hải cậu cũng đã một lần chịu đựng đói rét trước nhà Chân Đại Thành nhiều ngày liền, đối với hôm ấy, thì hiện tại vẫn còn chưa thấm thoát gì. Ngày ấy, cậu có bị lạnh nhưng sau khi làm xong chuyện cậu sẽ có một người ôm cậu vào lòng dù có lạnh cũng cảm thấy rất ấm áp. Hiện tại cậu lạnh càng thêm lạnh vì cậu chẳng có ai sưởi ấm như ngày xưa nữa.
Nếu cái đêm hôm đó, Bạch Lạc Nhân không lo lắng cho Lý Mã và Trương Lâm mà vùi trong mình trong chăn, hay cậu chỉ cần nói với lãnh đạo cậu chỉ là đến kiểm tra cấp dưới thì cậu chẳng phải nhọc lòng như ngày hôm nay. Nhưng người như Bạch Lạc Nhân ai cũng hiểu, cậu ta có thể xử lý nghiêm với cấp dưới thì cậu cũng có thể quan tâm đến họ nhiều đến thế nào.
Bạch Lạc Nhân sau nhiều năm vẫn luôn như thế, cậu chỉ luôn quan tâm đến người khác mà không ngại gây rắc rối cho bản thân. Trong tâm tư của cậu vẫn có một nỗi sợ là sợ người bên cạnh mình bị tổn thương, chịu thiệt thòi. Bạch Lạc Nhân luôn như thế bên ngoài luôn tỏ ra kiên cường bên trong lại rất quan tâm người khác.
Quả thật không ngoài dự đoán của Bạch Lạc Nhân, Lâm Hán đến tìm Tống Đại, một lúc sau Vương Phong cũng đến theo. Ba người họ đang ở cùng một phòng, Bạch Lạc Nhân đợi ở ngoài một lát cũng xuất hiện.
Lúc bước vào phòng Bạch Lạc Nhân thấy Lâm Hán và Tống Đại đang nắm cổ áo nhau, Vương Phong đứng bên ngoài can ra. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Lạc Nhân. Sau một lúc cùng ngồi xuống nói chuyện Bạch Lạc Nhân bình ổn nhìn Tống Đại nói
"Tống Đại, cậu nghi ngờ Lâm Hán và Vương Phong đang bày mưu hãm hại cậu"
Tống Đại vẫn hiện nét khó chịu trên mặt, mày nhăn lại "Đúng vậy"
Bạch Lạc Nhân lại quay qua nhìn Lâm Hán
"Lâm Hán, cậu lại nghĩ Tống Đại chính là kẻ trộm"
Lâm Hán biểu hiện y như Tống Đại " Chính là như thế"
Bạch Lạc Nhân lại quay sang Vương Phong "Vương Phong, cậu nghĩ như thế nào?"
Vương Phong nét mặt lo lắng "Tôi chưa từng dám nghi ngờ hai người họ, nhưng tối nay khi Lâm Hán lén lút ra ngoài lại đến phòng của Tống Đại, tôi cảm thấy rất thất vọng"
Lâm Hán và Tống Đại cùng nói "Tôi không làm việc đó"
Điện thoại Bạch Lạc Nhân vang lên. Bạch Lạc Nhân chỉ nói "Được rồi" sau đó nói với ba người trước mặt "Các cậu cùng đi với tôi đến một nơi"
Đây là khu kí túc xá phía Đông. Ở khu này có một vườn cây, các cây trong vườn cây là những cây rừng cao to, đều là gỗ hiếm nên lãnh đạo khi thiết kế bản vẽ doanh trại đã để lại mảnh đất rộng lớn nơi này. Có hai bóng người cùng bước vào khu vườn cây, phía sau là có thêm một người đang lén lúc từ một căn phòng bước ra đang đứng phía ngoài chưa vào theo.
Bạch Lạc Nhân lúc này cũng đến nơi. Lý Mã nhìn thấy Bạch Lạc Nhân liền định gọi to nhưng chợt nhớ mình đang theo dõi kẻ khác nên liền bịt miệng lại.
Bạch Lạc Nhân lại gần hỏi "Họ đâu?"
Lý Mã chỉ tay vào hướng vườn cây. Cả năm người bước thật cẩn thận vào sâu bên trong. Đi một đoạn cũng khá xa, họ bắt đầu nghe được tiếng xì xầm liền cẩn thận đi chậm lại. Hai bóng người to con đang cặm cụi dưới góc một cái cây to lớn đang cố sức lôi kéo một cái gì đó lên. Khi đã lôi được cái bao lên bọn họ mở ra rồi cùng cười sảng khoái.
Năm người đang trốn gần đó liền bước ra, Bạch Lạc Nhân cũng lên tiếng.
"Cười thật sảng khoái nhỉ?"
Hai bóng người liền giật mình tháo chạy. Nhưng tiếc thay cho hai bọn họ, năm người kia ai cũng dũng mãnh hơn người, còn hai bọn họ lại mập mạp, chạy một chút đã không chạy nổi
Trước mặt năm người là Trương Lâm và tiểu Mạnh. Hai tên mập này thật dám cả gan đấu trí và đấu sức với năm người khác. Có thể lừa người khác đến như vậy quả thật hai người này không hề đơn giản.
Trương Lâm làm ra vẻ mặt đau khổ "Bạch thủ trưởng, em thật sự chỉ nghe theo lời tên tiểu Mạnh này thôi, em cũng vì có nổi khổ riêng mới làm ra chuyện này, vả lại nếu không tìm ra thủ phạm em cũng sẽ phải chịu tội, em sao lại ngu ngốc làm ra chuyện để kết quả mình cũng phải chịu tội như vậy"
Tiểu Mạnh bên cạnh mắt mở to, miệng cũng mở to không tin lời này nói ra từ miệng lên Trương Lâm kia. "Cậu thật ngậm máu phun người, không phải chính cậu nói với tôi chỉ cần tôi giúp cậu, cậu sẽ chia cho tôi một phần sao. Giờ tôi lại trở thành chủ mưu."
Bạch Lạc Nhân nói "Tôi đã biết hết mọi chuyên. Xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế này, tôi muốn giúp cậu cũng không thể giúp. Nếu tôi giúp cậu không phải Lý Mã cũng phải chịu tội oan sao?"
Trương Lâm mới trước đó còn khóc lóc van xin thì hiện giờ gương mặt đã đanh lại thể hiện cảm xúc bất cần " Thủ trưởng, anh phát hiện em làm chuyện này từ khi nào?"
Bạch Lạc Nhân vẫn trả lời y "Từ cái lúc Lý Mã kể cho tôi việc đẩy cậu rơi xuống giường. Một người rơi xuống giường, không bị tỉnh giấc lại còn chui xuống gầm giường để dọa người sao. Tôi đã nghĩ hành động chui xuống gầm giường là cố ý giấu một người khác đang trốn dưới đó. Đến lúc khi ra khỏi phòng Vương Phong, cậu trước giờ là một người ít nói, thế mà khi tôi nói ý kiến của mình ra cậu liền đồng ý. Khi Lý Mã hỏi có khi nào Vương Phong có dính dáng đến chuyện này, cậu lại liền phản bác, cậu có tâm lý tội lỗi, đã trộm tiền của cậu ta lại còn vu oan cho cậu ta. Lúc ấy tôi chỉ mới nghi ngờ cậu một chút thôi, đến khi Lý Mã nói với tôi khi Lâm Hán trở về phòng một lúc lâu mới thấy cậu xuất hiện. Câu thực tế không hề đi theo Lâm Hán. Vì cậu biết Lâm Hán không phải là thủ phạm. Và còn một chuyện nữa, Lý Mã phát hiện ra mấy món đồ trang điểm, cùng máu gà đã khô trong thùng rác trước phòng Lâm Hán và Vương Phong. Có tên tội phạm ngốc đến mức quăng những chứng cứ phạm tội trước phòng của chính mình không hả? Tôi đã đến căn tin của doanh trại dò hỏi thử, chiều hôm xảy ra vụ trộm căn tin đã có làm món gà, hỏi ra thì biết cậu cùng với tiểu Mạnh đã đến đây xin máu gà. Từ đó tôi chắc chắn cậu chính là thủ phạm."
Trương Lâm lại nói "Vậy việc ngày mai doanh trại sẽ cho phép quân nhân ra vào như trước kia cũng là do anh cố ý khiến tôi nhanh chóng đến đây đào tiền lên?"
Bạch Lạc Nhân cười như không" Đúng vậy". Bạch Lạc Nhân liền hỏi Trương Lâm "Việc ba người họ ngủ say là do cậu ra tay?"
Trương Lâm thẳng thắn"Việc này là nhờ vào tiểu Mạnh, Tống Đại tình cờ đến nhờ cậu ta mua giúp thịt dê, gia vị và rau do Vương Phong muốn đãi nên liền gặng hỏi Tống Đại, cậu ấy thật thà nói ra hết, lúc ấy tôi lại đang bên cạnh. Tôi đã bày mưu khiến họ ngủ say chính là tặng cho họ một chút thuốc ngủ trong đó. Chính vì sự tình cờ này mới xảy ra chuyện hôm nay."
Lý Mã khó hiểu liền hỏi "Nhưng không phải như vậy cậu vẫn phải chịu tội, tiền không kịp xài có khi đã bị xử lý rất nặng sao?"
Trương Lâm nói "Dù có bị đuổi ra khỏi doanh trại tôi vẫn có một số tiền để xài không phải sao?"
Lý Mã lắc đầu không thể hiểu nổi. Trương Lâm lại kiêu ngao lên tiếng "Nếu hiện tại tôi không bị phát hiện, thì chắc chắn ngày mai tôi cũng sẽ không chịu tội"
Lý Mã ngạc nhiên "Sao cậu có thể chắc chắn như vậy"
Trương Lâm cười to "Tôi hiện giờ đã thua, nhưng tôi lại thắng thủ trưởng một hiệp, vì nếu có thủ trưởng dính vào chuyện này, với thế lực của Cố thiếu tướng, cậu nghĩ ông ta sẽ để chuyện mất tiền này bị làm ầm lên sao? Nếu vậy không phải sẽ mất mặt ông ta sao? Chắc chắn ông ta sẽ ra tay làm cho vụ việc này êm xuôi, còn Bạch thủ trưởng cũng sẽ không chịu cảnh một mình thoát tội. Anh ấy sẽ giúp chúng ta thoát tội"
Lý Mã lắc đầu "Cậu thật quá sức tưởng tượng, nhưng làm sao cậu có thể đoán được thủ trưởng sẽ đến vào đêm hôm đó?"
Trương Lâm mỉm cười "Hôm đó thật ra là tôi trực cùng một người khác, chính tôi đã cố ý xin đổi. Một là cậu là một kẻ nhát gan, kế hoạch của tôi sẽ dễ dàng thực hiện hơn. Hai tôi để ý khi người của tiểu đội của chúng ta thực hiện nhiệm vụ canh gác, thủ trưởng đều không yên tâm mà đến để kiểm tra. Thật ra bên kia cũng nhờ một tên lính canh khờ dại đánh động nên tôi mới canh thời gian chuẩn để thực hiện việc này. Tôi chỉ cần mời hắn một bữa cơm, nói với hắn tôi có việc nên sẽ ra phòng giám sát trễ. Tôi nhờ cậu ta khi nào thấy Bạch thủ trưởng ra khỏi phòng liền báo cho tôi biết. Y cũng quá thật tình, nói gì làm đó hahaha"
Lý Mã liền nói "Cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ?"
Trương Lâm sầm mặt " Ba tôi cờ bạc nên thiếu người ta một món nợ lớn"
Vương Phong tức giận "Tiền đó là để trả viện phí cho mẹ tôi, nếu không có nó tôi phải làm sao hả? Cậu chưa từng nghĩ đến sao?"
Trương Lâm cúi đầu "Bọn họ đã hối thúc tôi chẳng có tâm trí nghĩ cho người khác nữa. Nếu không có số tiền ấy, ba tôi cũng bị họ hãm hại sống không bằng chết".
Bạch Lạc Nhân trầm mặt "Cậu là một người thông minh, nhưng cậu lại dùng trí thông minh đó để làm chuyện xấu này. Tôi cảm thấy cậu thật tội nghiệp"
Trương Lâm cúi mặt nhìn mặt đất "Tôi cũng đã cùng đường nên phải làm chuyện này, ba tôi mượn chúng có hai mươi ngàn tệ, không hiểu sao qua hơn một tháng đã lên hơn chín mươi ngàn tệ. Nếu không trả gấp chúng sẽ đến nhà tôi quậy phá, nhà lại có mẹ bị bệnh tim, nếu biết được chuyện này bà ấy không phải cũng không sống nổi hay sao. Tôi lại không thể ra vào doanh trại thường xuyên. Tôi đã hết cách nên phải làm chuyện này" Nói xong Trương Lâm ôm mặt khóc.
....................
Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân, Lý Mã, Trương Lâm cùng Vương Phong cùng đến phòng làm việc của lãnh đạo. Vị lãnh đạo vẻ mặt uy nghiêm hỏi "Đã tìm được thủ phạm trộm tiền chưa?"
Bạch Lạc Nhân nghiêm trang nói "Báo cáo thủ trưởng đã tìm được thủ phạm"
Vị lãnh đạo này cũng ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra "Là người nào?"
Bạch Lạc Nhân nhìn về phía Vương Phong. Vương Phong lập tức thẳng lưng "Báo cáo thủ trưởng, tiền của tôi không bị mất, tôi đã đến gửi cho thủ trưởng giữ dùm, thủ trưởng không nhớ sao?"
Vị lãnh đạo tức giận trừng mắt "Cậu đừng nói bậy, cậu gửi tôi lúc nào sao tôi không biết"
Vương Phong bình tĩnh nói "Cách đây năm ngày chính là buổi chiều hôm mất trộm, tôi có nhận được số tiền đó nhưng nghĩ giữ quá nhiều tiền trong người không tốt nên khi thủ trưởng đi công tác từ bên ngoài trở về, tôi đã đến gặp thủ trưởng để gửi tiền. Tôi còn nhớ khi gửi số tiền đó thủ trưởng đã nhanh chóng bỏ vào tủ khóa lại."
Vị lãnh đạo liền suy nghĩ, chiều ngày hôm ấy, ông ra ngoài do được mấy vị cấp trên mời đi dự tiệc, quả thật hôm đó uống khá nhiều, ông cũng không nhớ chính xác khi trở về doanh trại ông đã làm gì nhưng không thể để mất mặt vị này liền tức giận đập bàn "Cậu đừng nói xằng bậy, tôi sao lại nhận tiền cậu gửi."
Bạch Lạc Nhân liền nói "Thủ trưởng thử kiểm tra một chút xem có đúng sự thật không?"
Lãnh đạo liếc mắt tức giận nhìn mấy người trước mặt. Nếu chuyện này là sự thật không phải ông là kẻ mất mặt hay sao? Nghĩ trong lòng là vậy nhưng ông cũng không tình nguyện mà mở ngăn kéo túi. Đưa tay lục tìm trong ngăn. Động tác vị lãnh đạo liền ngưng động. Trong lòng ông liền thầm chửi tại sao mình lại ngu ngốc đi nhận tiền của cậu ta, sau đó lại không có bất cứ ấn tượng nào cả?
Vị lãnh đạo cầm tiền để lên bàn. Mấy người đứng trước mặt liền vui mừng mỉm cười. Ông ta cảm thấy mất mặt liền nói một câu vớt vát sự uy nghiêm "Tôi là do hôm đó không tĩnh táo không nhớ rõ sự việc, cậu tại sao gửi tiền cho tôi giữ giúp cũng không nhớ hả?"
Vương Phong liền nói "Thật xin lỗi thủ trưởng, do dạo gần đây lo lắng việc mẹ nằm viện nên tôi thường xuyên quên mất một số chuyện, mong thủ trưởng tha thứ"
Vị lãnh đạo lạnh mặt "Được rồi, việc mất trộm coi như được giải quyết, nhưng việc Lý Mã và Trương Lâm trong ca trực lại không nghiêm túc thực hiện nên sẽ phải chịu bị kỷ luật, còn Bạch Lạc Nhân cậu biết cấp dưới vi phạm kỷ luật nhưng vẫn dung túng cho họ cũng nên bị kỷ luật, tuy nhiên nể tình cậu đạt được nhiều thành tích, lần này tôi nhắc nhở. Sau này không được tái phạm rõ chưa?"
Ba người trong phòng cũng hô to "Rõ"
Mấy người kia đứng bên ngoài nhìn thấy bốn người bước ra khỏi phòng ai cũng đều mang vẻ mặt vui vẻ liền hiểu rõ việc đã thành công. Trương Lâm như muốn khóc quay qua nhìn Bạch Lạc Nhân và mọi người "Cũng nhờ thủ trưởng và mọi người mà em không bị đuổi khỏi quân đội" nói xong Trương Lâm liền khóc. Mọi người cùng dỗ cậu ấy, cũng không quên đưa ngón tay cái về phía Bạch Lạc Nhân cùng nói "Anh thật có nhiều tài, mà anh đã làm thế nào để vào phòng lãnh đạo rồi còn cất tiền vào tủ được vậy?"
...............
Tối hôm trước, Trương Lâm quỳ gối khóc thật thảm thương mọi người trong lòng cũng không hề trách mắng gì cậu ta. Trước giờ ai cũng hiểu rõ tính tình của cậu ta. Trương Lâm là một người ít nói, nhưng rất tốt với mọi người, lại rất thật thà không ai không yêu mến cậu ấy. Hôm nay xảy ra chuyện này cũng là do bất đắc dĩ. Không ai nỡ nhìn cậu ấy bị đuổi ra khỏi doanh trại. Vương Phong trực tiếp nói với Bạch Lạc Nhân
"Thủ trưởng Bạch, mục đích của em chỉ là tìm lại tiền, cũng không muốn hại ai phải rời khỏi quân đội cả. Anh thông minh như vậy, anh có cách nào giúp Trương Phong thoát khỏi chuyện này hoặc giảm nhẹ kỷ luật không?"
Mọi người cùng đưa mắt nhìn Bạch Lạc Nhân. Ánh mắt họ như muốn nói rằng tôi đồng tình với Vương Phong. Bạch Lạc Nhân nhìn Vương Phong sau đó nhìn mấy người kia một lượt liền hỏi
"Các cậu thật sự muốn giúp Trương Lâm sao? Nếu việc cậu ta thực hiện thành công, các cậu sẽ là người chịu tội đó"
Các đám người Vương Phong cùng nói "Đúng vậy" Lý Mã liền nói thêm "Cậu ấy đúng là đã có ý xấu nhưng không thể vì một chuyện này lại quy cho cậu là người xấu. Những hành động của cậu ấy trước đây ai cũng thấy rõ. Lần này cũng là do bất khả kháng nên mới phải làm chuyện như. Thủ trưởng xin anh nghĩ cách giúp đỡ cậu ấy đi."
Bạch Lạc Nhân cố ý trêu chọc Lý Mã " Không phải lúc đầu cậu rất muốn tôi tìm ra thủ phạm sao? Tìm ra rồi lại nói tha là tha. Sao có thể được chứ."
Lý Mã liền thể hiện sự bộc trực của mình "Tìm được rồi lại cảm thấy không muốn tố giác cậu ta"
Bạch Lạc Nhân cười sau đó liền nghiêm mặt suy nghĩ.
Lý Mã kể với mấy người khác về việc vị lãnh đạo thật quá đáng, nói với họ nếu không tìm ra thủ phạm thì phải chịu tội thay. "Có ai lại bức ép người khác như vậy không, tôi thật muốn làm việc gì đó khiến ông ta mất mặt"
Bạch Lạc Nhân đang suy tư lại nghe cậu nói của Lý Mã liền nãy ra một ý. Liền nói với Vương Phong "Cậu đưa tiền này cho tôi, sáng mai cậu cũng đến phòng lãnh đạo với tôi. Khi ông ta hỏi cậu cứ nói đã gửi tiền cho ông ấy, còn thấy ông ấy cất vào tủ. Chiều hôm xảy ra vụ việc lãnh đạo có cùng mấy vị khác đi dự tiệc, chúng ta lợi dụng điểm này để hành động"
Tất cả mọi người ai về phòng người nấy, Bạch Lạc Nhân và Lý Mã lại đi đến phòng lãnh đạo. Đến nơi Bạch Lạc Nhân lấy từ trong túi ra hai thanh sắt nhỏ.Cậu cúi người xuống khoá cửa. Tài nghệ mở khoá của cậu sau nhiều năm vẫn chưa hề mai một, hôm này lại còn được sử dụng lại khiến Lý Mã đứng kế bên cũng phải thán phục. Vào phòng rồi lại còn phải mở khoá tủ. Loại khoá này lại phức tạp hơn. Bạch Lạc Nhân phải mất hơn mười lăm phút mới mở ra được. Mấy lính canh đã đi qua lại chỗ này được ba lần. cảm giác lo sợ với một kẻ nhát gan như Lý Mã quả thật là một cực hình. Tiếng động mở khoá vang lên dù rất nhỏ nhưng cũng khiến Lý Mã khiếp vía, sợ mấy lính canh bên ngoài nghe thấy.
Tiền đã bỏ vào tủ, khoá cũng đã được khoá. Trời cũng đã bắt đầu nhom nhém sáng lên. Bạch Lạc Nhân và Lý Mã trở về phòng chờ đợi đến sáng hôm sau, không một ai có thể chợp mắt được. Chỉ còn bốn giờ nữa sẽ đến lúc diễn một vở kịch thật hay. Trong lòng Bạch Lạc Nhân tổng hợp lại mọi thứ xem mình có bỏ sót tình tiết nào không. Cậu lại nhớ đến cái ngày mà cậu cũng Cố Hải phá khoá phòng giáo viên Hoá để lấy lại hai cái điện thoại. Cậu mỉm cười, cười vì đó là một ký ức đẹp, cười vì lúc đó những ngày tháng của cậu có Cố Hải bên cạnh.
Đến ngày phải trả tiền, đúng lúc là ngày nghỉ, sáu người cùng Trương Lâm đến gặp bọn giang hồ. Một bọn người xăm trổ đầy mình, mặt mày hung tợn. Một đám người quân nhân đứng trước mặt bọn chúng cũng khiến chúng trở nên e dè. Trương Lâm đưa tiền cho bọn chúng. Tên đứng đầu đếm tiền xong liền dữ tợn nói
"Sao chỉ có hai mươi ngàn, phải chín mươi ba ngàn mới đủ"
Trương Lâm nói "Ba tôi chỉ mới mượn của các anh hai mươi ngàn"
Tên kia gầm lên "Cậu giỡn mặt với tôi à?"
Bạch Lạc Nhân liền lên tiếng "Cậu ấy không giỡn với các người và chúng tôi cũng không hề giỡn với các người"
Bọn người này liền muốn động thủ, nhưng nhìn lại trước mặt là mấy người quân nhân to cao, thấy bất lợi chúng liền nói " Chúng tôi là làm ăn, cũng phải có lời lãi, không thể bỏ tiền ra làm ăn lại chỉ lấy lại vốn"
Bạch Lạc Nhân nói "Các người muốn thêm bao nhiêu?"
Tên đứng đầu nói "Ít nhất cũng phải hai mươi ngàn nữa"
Bạch Lạc Nhân nhíu mày "Ông anh cũng làm ăn thật lớn, hai mươi ngàn một tháng đã lời gấp đôi"
Tên đứng đầu thoải mái "Vậy các cậu nói đi được bao nhiêu"
Bạch Lạc Nhân nói "Không quá năm ngàn"
Tên đứng đầu không hài lòng "Nể các cậu tôi chỉ lấy mười ngàn"
Bạch Lạc Nhân nói "Năm ngàn, còn không chúng tôi không trả thêm bất cứ khoàng nào nữa"
Tên đứng đầu nóng giận "Tám ngàn không thể giảm thêm được nữa"
Bạch Lạc Nhân bình tĩnh nói "Chúng tôi đang kết hợp với đội điều tra tệ nạn xã hội, truy bắt được một nhóm cho vay nặng lại chắc hẳn sẽ được khen thưởng"
Tên kia đen mặt không vừa lòng. Nhưng cũng đành nhẫn nhịn, bởi việc làm ăn của hắn tuy nói là không sợ trời không sợ đất nhưng việc làm bất chính này vẫn thường phải đút lót cho mấy cán bộ nhà nước. Bớt đụng chạm với mấy nhân viên nhà nước vẫn tốt hơn. Nếu bên này quyền cao chức trọng hơn bên kia không phải sẽ ảnh hưởng không tốt. Cũng kiếm được năm ngàn còn hơn là không có gì. Tên kia trong lòng không vui nhưng vẫn bày vẻ mặt tươi cười
"Được thôi, năm ngàn thì năm ngàn"
Bạch Lạc Nhân nói "Nếu chúng tôi đưa tiền, các người chắc chắn không còn gây ảnh hưởng đến gia đình Trương Lâm nữa"
Tên đứng đầu chắc chắn "Chúng tôi nhận được tiền chắc chắn sẽ không liên quan đến họ nữa"
Giao tiền xong, mọi người cũng nhẹ lòng. Nhưng thỏa thuận với bọn người này quả không tin tưởng được. Bọn họ cũng đã giúp Trương Lâm tìm một căn phòng trọ khác. Ba Trương Lâm sau khi bị bọn chúng hù dọa một phen liền tu tâm dưỡng tính lo ở nhà hằng ngày đi giúp vợ ra chợ bán hàng.
Mọi chuyện đã qua, Trương Lâm cảm thấy có lỗi nên thường giúp đỡ mọi người. Càng ngày càng được mọi người yêu quý hơn nữa.