Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Quỳnh An dẫn cô bé vào một quán ăn gần đó. Cô gọi ra rất nhiều đồ ăn, và cô bé ăn rất ngon lành. Chắc đã phải nhịn đói mấy ngày nay rồi.

- Ăn từ từ thôi. Nghẹn bây giờ. - Quỳnh An đưa đến trước mặt cô bé một ly nước.

- Đồ ăn ngon quá.

Cô bé vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

- À phải rồi. Em tên là gì. Chị tên là Quỳnh An. - Cô chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên cô bé.

- Em tên là Tố Như. Tên của chị rất đẹp.

- Nhà em ở đâu, ăn xong để chị đưa em về.

- Không cần đâu chị, em không có nhà. Một lát nữa em sẽ tìm một cái gầm cầu nào đó và ngủ lại.

Gương mặt cô bé rất thản nhiên khi nói về điều này. Quỳnh An thực sự rất bất ngờ. Bây giờ cô mới để ý kĩ. Cô bé này có điều gì đó không bình thường. Mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch, khuôn mặt nhem nhuốc. trông như một đứa trẻ cơ nhỡ vậy.

- Chị xin lỗi, nhưng em là trẻ cơ nhỡ sao. - Quỳnh An hơi rụt rè vì cô sợ nếu đúng thì mình đang chạm phải nỗi đau và lòng tự trọng của con bé.

- Vâng. Em còn là trẻ mồ côi nữa. Bố em mất khi mẹ đang mang bầu em. Sau khi em vừa sinh ra thì mẹ em cũng mất luôn, chỉ kịp để lại cho em cái tên này thôi. Và thế là em trở thành trẻ mồ côi.

Lúc này cô bé mới ngừng ăn, trong đôi mắt cô bé lúc này mới hiện lên tia đau thương vô cùng.

- Xin lỗi, chị xin lỗi em. - Quỳnh An cảm thấy như mình thực sự đã chạm vào nỗi đau của con bé rồi.

- Aiz..không sao đâu mà. Chuyện này em đã quen với nó rồi.

Cô bé thật giống với hoàn cảnh của cô. Là trẻ mồ côi. Mất cha và mất luôn cả mẹ. Nhưng cô bé thực sự là một đứa trẻ rất lạc quan. Ở trong hoàn cảnh này cô bé vẫn có thể sống vui vẻ thế này. Và lòng trắc ẩn trong lòng cô lại trỗi dậy thôi thúc cô không bỏ mặc đứa trẻ này được.

- Hay là, tối nay em về nhà chị ngủ đi.

- Không cần phải thế đâu chị. Một lát em sẽ tìm một cái gầm cầu nào đó gần đây và ngủ lại. - Tố Như vội vàng xua tay.

- Không được, như thế rất nguy hiểm. Xem như em giúp chị thì để bây giờ chị giúp lại em nhé. Được không.

- Em cảm ơn chị. Chị thực sự rất tốt bụng.

Đôi mắt long lanh của cô bé tỏ rõ sự biết ơn đối với Quỳnh An.

Không hiểu thế nào, nhưng trong lòng cô có một thứ cảm giác đặc biệt với cô bé này. Có lẽ sự đồng cảm của cô quá lớn. Và cũng bởi vì cô thực sự quá thương người. Mặc dù cô cũng chưa biết phải nói với Hạo Thiên như thế nào. Anh ấy rất ghét có người lại ở trong nhà. Nhưng mà thôi kệ, cứ thử trước đã. Anh ấy là một người lạnh lùng nhưng cũng có tình thương người mà.

Quỳnh An bắt xe để đưa cô bé về biệt thự của Hạo Thiên. Vừa bước vào nhà thì Tố Như đã bị choáng ngợp bởi căn biệt thự này. 18 năm cuộc đời của cô cũng không dám ước mơ một lần mình có thể bước vào một nơi như thế này. Nó như là một tòa lâu đài trong truyện cổ tích vậy.

- Oa, nhà của chị rộng thật đấy. Lại còn rất đẹp nữa. - Tố Như tròn xoe mắt ngưỡng mộ nhìn cô.

- Thật ra đây không phải nhà chị, mà là nhà người yêu chị. - Quỳnh An từ tốn nói.

- Ồ..người yêu củ chị giàu thật đấy.

- Thưa tiểu thư mới về...đây là....- Quản gia Lee chạy ra chào hỏi Quỳnh An.

- À, đây là bạn của cháu. Hôm nay cô ấy sẽ ngủ lại ở đây một tối. Quản gia chuẩn bị hộ cháu nhé. - Quỳnh An mỉm cười.

- À vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay cho tiểu thư.

- À, Hạo Thiên về nhà chưa hả bác. - Quỳnh An dáo mắt nhìn xung quanh nhà rồi hỏi.

- Thưa tiểu thư, thiếu gia vẫn chưa về nhà ạ.

- Cảm ơn bác.

- Không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép lui xuống chuẩn bị thưa tiểu thư.

- À vâng.

- Em ở lại đây thực sự sẽ không sao chứ. - Tố Như quay sang hỏi cô sau khi quản gia đã rời đi.

- Không sao mà. Đi nào, chị dẫn em lên phòng tắm rửa rồi thay quần áo mới nhé.

- Vâng..hì hì.

Mặc dù miệng nói với Tố Như là sẽ không sao nhưng trong lòng cô vẫn hơi lo lắng. Hạo Thiên vốn là người lạnh lùng, lại càng không thích có người lạ trong nhà. Cô cũng chưa biết phải giải thích như thế nào với anh đây. Nhưng thực sự để cô bé ngủ ở ngoài một mình cô không yên tâm một chút nào.

- Aaa.....

Xoảng....

Quỳnh An đang trên phòng sắp xếp lại ít đồ thì nghe thấy tiếng đổ vỡ của âm thanh cùng vớ tiếng la thất thanh của Tố Như. Cô chạy vội xuống nhà, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi đây.

- Em xin lỗi....em xin lỗi ạ...- Tố Như cúi gầm mặt xuống gập người xin lỗi liên tục.

- Quản gia Lee... - Ánh mắt Hạo Thiên dán chặt lên người cô bé trước mặt mình. Cũng là người vừa va vào người anh, đôi chân mày anh tuấn nhăn lại.

- Thưa thiếu gia mới về. - Quản gia Lee vội vã chạy ra. Lần này không xong thật rồi. Chưa có sự đồng ý của thiếu gia đã vào nhà này, lại còn mắc lỗi với thiếu gia, cô bé này không xong thật rồi.

- Người này là ai. - Lời nói anh lãnh đạm tột độ.

- Thưa thiếu gia...- Quản gia Lee ấp úng không biết phải giải thích thế nào.

Lúc này Tố Như mới dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông phía trước. Cô suýt nữa té ngửa vì vẻ đẹp bức người này. Làn da trắng, chiếc mũi cao và than. Khuôn mặt không có một chút tì vết nào. Ở người anh ấy còn tỏa ra một hào quang sáng chói khiến ai nhìn vào cũng bị thu hút. Khuôn mặt vô cùng lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng chỉ cần nhìn một lần cũng nguyện ý đi theo.

- Hạo Thiên...anh về rồi.

Đúng lúc này Quỳnh An từ trên nhà chạy xuống. Nhìn biểu cảm trên mặt Hạo Thiên cô thấy ngay một cơn thịnh lộ sắp diễn ra. Lần này cô tiêu rồi.

- Chị Quỳnh An...- Tố Như nhẹ giọng gọi, gương mặt tội nghiệp đến lạ.

Lúc này Hạo Thiên mới chuyển ánh mắt lên người Quỳnh An. Ánh mắt ngay lập tức dịu hẳn đi, không còn gay gắt như lúc nhìn Tố Như. Theo con mắt quan sát của anh thì anh cũng đã đoán ra được mấy phần trong câu chuyện này. Cô gái của anh lại to gan như thế, dám dẫn một người xa lạ vào nhà anh.

- Hạo Thiên...- Quỳnh An đi đến bên anh nhẹ giọng gọi.

Hạo Thiên không nói gì. Anh kéo Quỳnh An đi lên lầu cùng mình.

- Chị Quỳnh An...

- Thưa tiêu thư, tiểu thư cứ lên phòng nghỉ ngơi trước. Mọi chuyện cứ để tiểu thư Quỳnh An giải quyết.

Tố Như định chạy theo nhưng bị quản gia Lee ngăn cản. Ánh mắt cô vẫn dõi theo 2 người họ cho đến khi khuất dạng. Trong ánh mắt có điều gì đó rất kì lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui