Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Vì ông chủ sẽ ghé thăm nên tất cả nhân viên đều tất bật chuẩn bị. Mà cô lại là nhân viên tạp vụ nên lượng công việc tăng gấp đôi. Báo hại cô ngày nào 12h cũng mới về đến nhà. Về được đến nhà thì chân tay cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Cũng may hôm nay là ngày ông chủ đến. Cô mau lão già ấy sớm xuất hiện để thôi cái cảnh tất bật này. Hôm nay trong người cô không được khoẻ, có lẽ vì mấy ngày nay cô liên tiếp tắm muộn nên chắc bị cảm mất rồi. Đầu óc cô cứ choáng váng, mệt mỏi không muốn làm gì.

- Quỳnh An, cậu bị sao thế. - Tiểu Mai thấy cô nằm gục trên bàn thì liền lo lắng chạy đến hỏi.

- Mình có hơi mệt một chút. Nhưng không sao rồi.

- Không sao cái gì mà không sao. Bạn bị sốt rồi đây này. Đi thôi, vào phòng nghỉ tớ sẽ lấy thuốc cho cậu. Uống xong nghỉ ngơi một lát. - Tiểu Mai dìu cô đứng dậy.

- Như thế không được đâu, mình còn phải làm việc, ông chủ sắp đến rồi.

- Không sao, cứ để đấy mình làm cho. Tớ sẽ xin chị quản lý cho cậu nghỉ ngơi một lát, khi nào ông chủ đến thì hãy dậy. Đi thôi.

- Cảm ơn cậu.

Quỳnh An được Tiểu Mai đỡ vào phòng nghỉ của nhân viên. Thực sự bây giờ cô rất mệt cũng không thể làm gì nữa. Vừa nằm xuống cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Mọi người đang gấp rút để chuẩn bị chào mừng ông chủ đến thăm quán Bar. Người nào người nấy quần áo chỉnh tề, ngay ngắn. Các cô gái bình thường trang điểm đã đậm, hôm nay lại còn đậm hơn nữa. Ai cũng muốn ghi dấu ấn với ông chủ của họ.

Hôm nay quán Bar sẽ bắt đầu nhận khách từ 7h30. Vì theo thông báo thì 7h ông chủ sẽ có mặt ở đây.

Không cần nói cũng biết, Tiểu Mai là người hào hứng nhất. Cô vẫn đang nuôi trí lớn của mình -_-

Đến rồi, đến rồi. Một người đàn ông cao trên mét 8, trên người mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, khí chất ngời ngời. Khuôn mặt anh lãnh đạm, không một chút biểu cảm, dường như trên đời này không có điều gì khiến anh sợ hãi. Đi theo sau người đàn ông ấy là quản lý của họ. Không nghi ngờ gì nữa, đó đúng là ông chủ của họ rồi. Mỗi bước đi của anh đều mang theo sự băng giá, cao thượng và uy phong. Đúng là không lệch đi đâu với những lời anh chị nhân viên trước đã nói cả.

Khỏi cần nói, các cô nhân viên nữ thì lần lượt đổ rầm rầm, mắt nổi hình trái tim khi ông chủ bước vào.

- Chào mừng ông chủ đến Pháp. - Mọi người lập tức đồng thanh cúi chào khi bước chân của anh vừa dừng lại.

- Cảm ơn mọi người.

Người đàn ông đó nói rồi đảo mắt qua một vòng nhìn.

- Cảm ơn vì trong thời gian qua mọi người đã làm việc rất chăm chỉ. Tôi mong thời gian sắp tới cũng sẽ như thế.

- Vâng thưa ông chủ. - Mọi người đồng thành trả lời.

- Mang bảng kê thu nhập và tài liệu tôi đã bảo cô chuẩn bị sẵn vào phòng tôi. Không cho phép bất cứ ai vào phòng khi chưa có sự cho phép của tôi. - Ông chủ quay sang nói với quản lý đang đứng bên cạnh mình.

- Tôi đã hiểu thưa ông chủ.

Nói rồi người đàn ông đó đi vào một căn phòng nằm ở góc khuất hành lang. Quản lý ra lệnh cho mọi người đi làm việc để chuẩn bị nhận khách rồi rời đi chuẩn bị những thứ mà anh yêu cầu.

- Trời ơi bà ơi, tôi chết mất. Ông chủ đẹp trai quá. - Một nhân viên với đôi mắt hình trái tim cảm thán.

- Ông chủ trẻ quá. Người gì đâu mà sức hút kinh khủng.

- Nếu được yêu ông chủ dù chỉ một ngày tao có chết cũng cam tâm.

Hàng loạt những lời cảm thán vang lên liên tục. Và nó chỉ dừng lại khi....

- Nếu muốn giữ cái mạng của mình thì ngậm miệng lại. Đừng để những lời xằng bậy này lọt vào tai ông chủ. Mau đi làm việc đi. - Quản lý lên tiếng từ phía sau khiến ai nấy cũng giật bắn mình.

- Vâng ạ.

Ai nấy đều 3 chân 4 cẳng chạy thật nhanh, nếu để quản lý ghim vào trong đầu thì cuộc sống cũng không còn tươi đẹp được nữa.

Quỳnh An bị đánh thức bởi tiếng ồn ào xung quanh, cô mở mắt ra xem thì ra là mọi người đang trong giờ nghỉ ngơi. Mọi người đang nói chuyện gì mà rôm rả thể nhỉ.

- A, Quỳnh An bạn tỉnh rồi. Đã thấy đỡ chút nào chưa. - Từ Mai đang nói chuyện thấy cô tỉnh dậy liền hỏi thăm.

- Ừ mình cảm thấy ổn hơn rồi. Cảm ơn cậu. Mọi người đang nói chuyện gì mà rôm rả thế.

- À, bọn mình đang bàn về ông chủ. Trời ơi, đẹp trai phong độ chết mất. Mình đảm bảo bạn nhìn thấy ông chủ sẽ khỏi ốm ngay lập tức. - Từ Mai đôi mắt lại mơ mộng.

- Thật vậy sao. Chắc mình không có duyên gặp ông chủ rồi. - Thực ra cô không hứng thú lắm, gặp cũng được, không gặp cũng chẳng sao.

- Không đâu. Nghe nói ông chủ sẽ ở lại đây 2,3 ngày.

Và rồi cô bạn của cô cứ luyên thuyên về ông chủ ngay cả khi 2 đứa đang làm việc. Đại khái là những lời khen hết nấc về độ đẹp trai và phong độ ngời ngời. Cô cũng đến bó tay với sự mê trai của con người này. Không biết nếu nó nhìn thấy anh thì sẽ còn mê mẩn đến đâu nữa nhỉ.

- Đó đó, Quỳnh An thấy không. Ông chủ đang làm việc trong căn phòng ấy. Ông chủ căn dặn là không ai được phép vào, chỉ có quản lý Lina thôi.

Từ Mai chỉ tay về căn phòng phía cuối hành lang. Ánh mắt chất chứa sự mơ mộng -_-

- Chắc ông chủ không muốn bị làm phiền khi đang làm việc. - Quỳnh An đột nhiên lại nhớ đến anh. Mỗi khi anh làm việc cũng không muốn người khác quấy rầy mình. Nhưng rồi đột nhiên cô giật mình, sao dạo này cô hay nhớ đến anh thế nhỉ.

- Anh Les ( anh Bartender) nói là ông chủ là người cực kì khó tính và khó hiểu. 3 năm trước ông chủ đến đây cũng chỉ ở lại 1 ngày thôi. Cứ thoắt ẩn thoắt hiện như người kì bí ấy. - Từ Mai tiếp tục công việc bình luận viên.

- Thôi đừng tò mò nữa. Ông chủ là người thế nào đâu đến lượt chúng ta biết. Bây giờ mà để quản lý bắt gặp nói chuyện trong giờ làm việc là lớn chuyện đấy.

- ừ ừ. - Đúng là uy lực của quản lý phát huy mạnh mẽ thật. Từ Mai ngay lập tức làm việc tập trung ngay.

Cuối cùng cũng đến giờ được về nhà. Vì cô đã nằm nghỉ một lát hồi nãy nên cô đã nhận làm nốt công việc còn lại thay cho mọi người để mọi người về trước. Một mình cô loay hoay với đống việc này quả thật là rất mệt.

Quỳnh An đi về phía tủ để đồ, nhìn thấy căn phòng cuối hành lang vẫn đóng kín cửa. Từ lúc Từ Mai nói cho cô biết đến giờ cô vẫn chưa thấy cánh cửa ấy mở ra một lần nào. Ông chủ của cô quả thật là một người làm việc rất nghiêm túc.

Quỳnh An lắc đầu không quan tâm nữa, nhanh chóng lấy túi từ tủ đồ ra rồi đi về nhà nghỉ ngơi. Dường như cô vẫn chưa khỏi cảm hẳn, đầu cô vẫn rất nặng và người mệt mỏi.

Vì đi vội quá nên Quỳnh An không biết rằng từ trong túi của mình đã rơi ra một tấm ảnh. Phía sau, một người từ từ tiến lại, nhặt tấm ảnh lên. Đôi mắt liền lộ ra sự kinh ngạc tột độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui