Tác giả: Mặc Trúc
Thể loại: Truyện Ngược, Cổ Đại, Đam Mỹ, Huyền huyễn
Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com
Trạng thái: Full
Số chương: 11
Tần suất cập nhật: 4 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Editor: Tiểu Phong Hoa
Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, huyền huyễn, ngược luyến tàn tâm.
Thứ độc dược đau thấu tam can đó chính là ái tình vô vọng, cho dù người có muốn dứt bỏ, cũng không thể ngăn nổi độc dược đó đêm ngày gặm mòn phế phủ.
Ngọc lưu ly có thể giữ cho một Phó Vân Thương biết sai yêu khiến tà, thế nhưng chẳng ngờ kẻ vốn xem đạm thế tình như hắn lại biết yêu đến đắm say, lại càng không thể ngờ yêu tinh đó do oán thù mà đến.
Lúc ấy Phó Vân Thương mới hay, hóa ra không chỉ thân thể hắn như lưu ly, mà tâm cũng giống lưu ly… Tan vỡ tựa khói trần, vĩnh viễn không lành lại.
Phó Vân Thương không thể cầm lòng, cố gắng tìm kiếm những dấu vết quen thuộc trên dung mạo người kia.
Ánh mắt của Thanh Lân…Nụ cười của Thanh Lân…Thanh Lân…Thanh Lân…chính là…
“Yêu! Thanh Lân là yêu!” Thanh Lân thay hắn nói rồi thở dài: “Vân Thương, Thanh Lân mà ngươi yêu là một yêu quái. Giờ ngươi đã nhìn thấu, định làm gì đây?”
“Yêu quái…” Cảm thấy nơi cổ tay dần nóng ran, Vân Thương vội vã bưng kín, giữ chặt lấy viên ngọc lưu ly đang xao động dữ dội.
“Ngươi sắp giết ta…?” Nhìn thấy quang hoa lộ ra giữa những kẽ ngón tay, Thanh Lân lơ đãng hỏi hắn: “Vân Thương, ngươi muốn giết ta sao?”
Tác giả : Mặc Trúc
Thể loại: Truyện Ngược, Cổ Đại, Đam Mỹ, Huyền huyễn
Nguồn: thuynguyetvien.wordpress.com
Trạng thái: Full
Số chương: 11
Tần suất cập nhật: 4 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Editor: Tiểu Phong Hoa
Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, huyền huyễn, ngược luyến tàn tâm.
Thứ độc dược đau thấu tam can đó chính là ái tình vô vọng, cho dù người có muốn dứt bỏ, cũng không thể ngăn nổi độc dược đó đêm ngày gặm mòn phế phủ.
Ngọc lưu ly có thể giữ... mạng cho một Phó Vân Thương biết sai yêu khiến tà, thế nhưng chẳng ngờ kẻ vốn xem đạm thế tình như hắn lại biết yêu đến đắm say, lại càng không thể ngờ yêu tinh đó do oán thù mà đến.
Lúc ấy Phó Vân Thương mới hay, hóa ra không chỉ thân thể hắn như lưu ly, mà tâm cũng giống lưu ly… Tan vỡ tựa khói trần, vĩnh viễn không lành lại.
Phó Vân Thương không thể cầm lòng, cố gắng tìm kiếm những dấu vết quen thuộc trên dung mạo người kia.
Ánh mắt của Thanh Lân…Nụ cười của Thanh Lân…Thanh Lân…Thanh Lân…chính là…
“Yêu! Thanh Lân là yêu!” Thanh Lân thay hắn nói rồi thở dài: “Vân Thương, Thanh Lân mà ngươi yêu là một yêu quái. Giờ ngươi đã nhìn thấu, định làm gì đây?”
“Yêu quái…” Cảm thấy nơi cổ tay dần nóng ran, Vân Thương vội vã bưng kín, giữ chặt lấy viên ngọc lưu ly đang xao động dữ dội.
“Ngươi sắp giết ta…?” Nhìn thấy quang hoa lộ ra giữa những kẽ ngón tay, Thanh Lân lơ đãng hỏi hắn: “Vân Thương, ngươi muốn giết ta sao?”