Thượng Cổ


Huyền Thiên điện trên thiên giới, là nơi yết kiến Thiên đế, trong cửu châu tam giới có địa vị cao quý, được tiên quân hạ giới tôn sùng là nơi triều thánh, mấy vạn năm nay chỉ khi cửu châu tam giới phát sinh rối ren cần Thiên đế quyết đoán mới được sử dụng.

Và hôm nay, cánh cửa Huyền Thiên điện đã hàng nghìn năm không mở nay lại được Thiên đế hạ chiếu chỉ lệnh cho mở ra Huyền Thiên môn vừa dày vừa nặng một lần nữa.

Trên Cửu Trùng thiên tiên giới, Huyền Thiên điện màu trắng bạc trôi nổi giữa lưng trời, nổi bật bên ngoài đại điện là tiên ngọc hoàn mỹ trong sáng, tỏa ra tiên khí dày đặc bao trùm khắp trăm thước quanh tiên điện, hóa thành một đường hoa văn kết giới phức tạp và thần bí, nhìn qua, Huyền Thiên điện nguy nga sừng sững trong thiên giới giống như tụ hợp linh hồn của thiên địa trang nghiêm và vĩnh cửu.

"Công chúa, ngài đừng quá lo lắng, bệ hạ sẽ không trừng phạt nặng Tử Viên thượng quân đâu, dù gì đi chăng nữa, Tử Viên thượng quân cũng có ân cứu mạng đại điện hạ." Cung nga trên người mặc trường sam bích lục cẩn thận dè dặt nhìn nữ tử mặc tử bào (áo bào màu tím) ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm, nhỏ giọng nói.

"Tử Viên chẳng qua cũng chỉ có chút giao tình với đại ca mà thôi, ta và hắn trước giờ không qua lại, có gì mà phải lo lắng." Cảnh Chiêu không quay đầu, nghe thấy tì nữ phía sau nhỏ giọng an ủi, lạnh lùng hừ một tiếng, trong lời nói lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn.

Một tiên quân tầm thường, có bản lĩnh gì khiến cho nàng phải phí tâm? Đã qua hai tháng kể từ sự cố trên Đại Trạch sơn, nhị ca sớm đã mang Tử Viên trở về Cửu Trùng thiên cung để chịu phạt, chỉ có điều gặp đúng lúc phụ hoàng cùng mẫu hậu bế quan, việc xử phạt cứ như vậy bị chìm xuống, hôm nay là ngày phụ hoàng trở về thiên cung, sau khi biết chuyện liền ra lệnh mở cửa Huyền Thiên điện, lại triệu về tất cả tiên quân đang ở Liễu Vọng sơn chờ tìm kiếm binh khí tùy thân của Bạch Quyết chân thần..
Chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, vì người kia, đáng để làm lớn chuyện như vậy sao?

Huyền Thiên điện chỉ có thượng quân chấp chưởng ti mệnh mới có tư cách tiến vào, người ngoài nếu tự tiện xông vào, chắc chắn sẽ bị tổn thương bởi kết giới thủ hộ bên ngoài, cho dù Cảnh Chiêu có là công chúa, bình thường luôn được Thiên đế sủng ái, nhưng lúc này cũng không dám tự tiện xông vào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cửa lớn Huyền Thiên điện vẫn chưa thấy mở, Cảnh Chiêu giá vân dừng lại tại nơi không xa ngoài điện, trên mi mắt nhướng lên phủ một tầng hàn sương mỏng nhẹ.

Cung nga Tố Y nhìn vẻ mặt Cảnh Chiêu càng lúc càng mất kiên nhẫn, dè dặt lùi về sau hai bước, mở miệng muốn nói lại thôi.

Nàng hầu hạ bên cạnh Cảnh Chiêu đã nghìn năm, chưa từng thấy bộ dạng chủ tử trước nay luôn được Thiên đế Thiên hậu sủng ái lại phẫn nộ đến như vậy.

Có điều nghĩ lại thì, công chúa cao quý phương hoa, là nữ thần vô cùng tôn quý của tam giới, khó tránh khỏi không nuốt trôi cục tức này.
Nghĩ đến gần đây các cuộc đàm luận của chúng tiên quân trên thiên giới đều là về Hậu Trì thượng thần xuất hiện trên Đại Trạch sơn đầy cung kính và xưng tụng, đáy mắt Tố Y hiện ra một tia tức giận, một đám tiên nhân không có mắt, tam giới có ai mà không biết Hậu Trì thượng thần này là một cái bình sắc thuốc, ở đâu lại tốt như mấy lời kẻ đó nói cơ chứ.

Nàng là thị nữ thiếp thân của Cảnh Chiêu, trong lòng tự nhiên sẽ hướng về Cảnh Chiêu, đối với Hậu Trì trên trời rơi xuống này không có nửa phần hảo cảm.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Cảnh Chiêu ở bên ngoài Huyền Thiên điện cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, đang lúc định rời đi, một đạo kim quang xuyên qua chính giữa đại điện, đâm thủng lớp kết giới dày đặc rồi tản ra giữa không trung hóa thành một đạo chiếu thư kim quang rực rỡ, theo sau đó, thanh âm hồn hậu uy nghiêm vang vọng khắp tiên giới.

"Thượng quân Tử Viên, dung túng hạ quân tự ý xông vào Thanh Trì cung, đức hạnh đã mất, từ hôm nay giáng xuống hạ giới, chịu khổ nạn luân hồi, vĩnh viễn không được xếp vào hàng tiên ban, hi vọng chúng tiên quân hãy coi đây làm điều răn mà tự kiềm chế."

Thanh âm uy nghiêm dần dần biến mất, giống như một loại sấm động đồng thời vang lên bên tai của tất cả chúng tiên trên tiên giới, còn lại chiếu thư kim sắc kia chậm rãi lưu chuyển trên bầu trời Huyền Thiên điện, dưới quang mang chói mắt, tỏa ra hơi thở trang nghiêm vĩnh hằng trên bầu trời.

"Phụ hoàng vậy mà lại sử dụng Kính Thiên chiếu!" Cảnh Chiêu nhìn một màn khôi lệ huyền diệu vừa xảy ra giữa không trung, sắc mặt biến đổi, đáy mắt xẹt qua phẫn hận và bất ngờ không thể tin được.

Tố Y đứng một bên cũng trợn to mắt, miệng há hốc không khép lại được, nửa giờ sau trông thấy vẻ mặt Cảnh Chiêu càng lúc càng lạnh mới hồi thần lại.

Kính Thiên triệu, một trong những Đế Hoàng bí thuật từ thời thượng cổ truyền lại, một khi ban xuống, cho dù là người ban, cũng sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi.

Kính Thiên chiếu này đã mấy vạn năm không sử dụng tới, không ngờ lần này lại được dùng trên người Tử Viên thượng quân, Tố Y cẩn thận ngẩng đầu nhìn Cảnh Chiêu, trong lòng khẽ run, im lặng không lên tiếng.
Cho dù năm đó Phượng Nhiễm thượng quân truy sát đại điện hạ, kiếp sát thượng quân trên tiên giới, gây ra những chuyện hoang đường khiến tam giới chấn kinh, bệ hạ cũng chưa từng hạ Kính Thiên chiếu trên người nàng.

Chẳng trách Cảnh Chiêu chờ ở bên ngoài lại bất ngờ đến vậy, trong các chiếu thư Thiên đế ban bố có năng lực ràng buộc nhất chính là Kính Thiên chiếu này, cho dù lấy khả năng của thượng thần, cũng rất khó có thể phá vỡ năng lực linh hồn bao phủ phía trên đó.
Hàng vạn năm nay, nếu không phải xuất hiện hạng cùng hung cực ác, Kính Thiên chiếu này sẽ không được tùy tiện sử dụng, chẳng ngờ tới, lần này Tử Viên thượng quân chỉ là có chút mạo phạm tới Hậu Trì, lại bị trách phạt thành ra như vậy, trừng phạt nghiêm trọng như thế, cho dù đem trói hắn trên Thanh Long đài chịu hình tiên xuy (roi tiên) cũng còn tốt hơn rất nhiều!

Vĩnh viễn không có tư cách được xếp vào hàng tiên ban, chẳng khác nào loại bỏ đi tiên cốt, từ nay về sau sẽ không còn liên quan tới Cửa Trùng thiên cung nữa!

"Nàng ta thì có đức hạnh tài năng gì! Lại có thể.."

Thanh âm răng ngà cơ hồ bị cắn vỡ vang lên bên tai Tố Y, đáy lòng nàng hoảng hốt, nhìn thấy Cảnh Chiêu lạnh lùng muốn đi vào trong Huyền Thiên điện, vội vàng kéo nàng lại: "Công chúa bớt giận, không thể xông vào Huyền Thiên điện được đâu!"

"Buông ra, ta muốn hỏi phụ hoàng, Tử Viên đã phạm phải tội gì nghiêm trọng như vậy? Lại phải dùng đến Kính Thiên chiếu?" Cảnh Chiêu lạnh lùng phun ra câu này, tích tụ tiên lực giữa cổ tay rồi khẽ động một cái, bỏ lại Tố Y mà rời đi.

Tố Y đương nhiên biết rõ Cảnh Chiêu chỉ là không muốn Hậu Trì nhân đó mà uy lâm tam giới, liền liều mạng kéo nàng lại, nhất quyết không buông tay.

Đúng lúc này, cánh cửa Huyền Thiên điện từ từ mở ra, ti mệnh tiên quân cùng những người khác bước ra, lúc bọn họ nhìn thấy màn náo kịch (một loại hài kịch) bên ngoài thì đều dừng lại, tức thì Cảnh Chiêu khẽ nhướng mày rồi cười ngượng, vội vàng quay đi, mặc dù ở trong điện đã biết, nhưng khi mấy thượng quân trông thấy chiếu thư kim sắc trôi nổi giữa không trung kia, vẻ trịnh trọng cùng bất ngờ trong mắt cũng không thua kém chủ tớ là Cảnh Chiêu và Tố Y.

"Cảnh Chiêu, muội ở đây náo loạn cái gì!"

Cảnh Giản vừa bước ra cửa lớn Huyền Thiên điện, liền trông thấy Cảnh Chiêu đầy mặt ý lạnh, nhìn về phía chúng tiên quân vẫn còn chưa đi xa, trên nét mặt ôn hòa của Cảnh Giản cũng khó tránh hiện lên một chút mệt mỏi, thấp giọng quát Cảnh Chiêu.

Phụ hoàng bế quan mấy tháng nay, đại ca vì chuyện của Tử Viên mà không ít lần tìm hắn thương lượng, tiểu muội trước nay luôn kiêu ngạo này cũng không hiểu chuyện, bây giờ lại bày ra bộ dạng như vậy trước mặt chúng tiên, há chẳng phải sẽ khiến cho chúng tiên chê cười nàng bụng dạ hẹp hòi hay sao.

"Nhị ca." Đột nhiên bị quát mắng khiến vành mắt Cảnh Chiêu ửng đỏ, nhìn thấy tức giận nơi đáy mắt Cảnh Giản, nhỏ giọng nói: "Đại ca đâu? Đại ca và nhị ca cùng đi vào Huyền Thiên điện, sao lại chỉ có nhị ca đi ra?"

"Đại ca bởi vì xung đột với phụ hoàng, bị phụ hoàng cấm túc một tháng rồi, muội đừng càn rỡ, phụ hoàng tạm thời sẽ không gặp muội đâu." Cảnh Giản nhàn nhạt nhìn Cảnh Chiêu, thở dài nói.
Đại ca cũng thật là hồ đồ, biết rõ phụ hoàng nhất định sẽ lập uy vì Hậu Trì thượng thần, vậy mà hắn vẫn muốn bảo vệ Tử Viên..

Đáy mắt Cảnh Chiêu xẹt qua một tia chấn kinh, khẽ trừng mắt phượng, vẻ mặt không cam lòng: "Cấm túc đại ca, tại sao phụ hoàng lại làm như vậy, còn nữa, Tử Viên cũng không phạm phải tội lớn, hắn lại có ơn cứu mạng đại ca, phụ hoàng sao có thể trục xuất hắn khỏi tiên giới.."

"Cảnh Chiêu, ngậm miệng lại." Cảnh Giản nghe thấy Cảnh Chiêu đột nhiên cất cao giọng, nhìn phía Huyền Thiên điện một cái rồi mới quay lại nói: "Tử Viên mạo phạm Hậu Trì thượng thần, đúng người đúng tội, hắn cứu đại ca cũng chỉ là việc tư, mạo phạm thượng thần khiến tam giới khó dung, về sau muội đừng nhắc lại chuyện này nữa, còn về đại ca, phụ hoàng chẳng qua cũng chỉ phạt cảnh cáo, chờ qua mấy ngày nữa phụ hoàng bớt giận thì mọi chuyện sẽ lại ổn thôi."

Cảnh Chiêu chất vấn Cảnh Giản cũng không hẳn là sai, chính hắn cũng không ngờ rằng phụ hoàng sẽ vì Hậu Trì mà sử dụng Kính Thiên chiếu! Chỉ là..
Sự kiện hàng vạn năm trước kia, không phải việc mà bọn hắn có thể can dự.

"Hậu Trì thượng thần? Nhị ca, người khác thì cũng thôi đi, nàng chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi, huynh sao có thể không do dự gọi nàng một tiếng thượng thần, nàng căn bản không xứng!"

Sự phẫn hận trên nét mặt của Cảnh Chiêu sau khi nghe Cảnh Giản gọi Hậu Trì là thượng thần cuối cùng cũng hoàn toàn bộc phát, nàng có thể cảm giác được, một tiếng thượng thần này của Cảnh Giản, là thật tâm kính phục, nhưng ba huynh muội bọn nàng, làm sao có thể cúi đầu trước Hậu Trì được đây?

Dù cho tất cả chúng tiên trong tam giới đều có thể cúi đầu trước Hậu Trì, chỉ có ba huynh muội bọn nàng, là không thể!

"Cảnh Chiêu!" Cảnh Giản xoa xoa trán, nhìn thấy vành mắt Cảnh Chiêu phiếm hồng, không thể tiếp tục mắng nàng được nữa, đành phải vỗ vỗ vai nàng, ý tứ sâu xa nói: "Bất luận như thế nào, nàng cũng là thượng thần được tam giới thừa nhận, bây giờ phụ hoàng cũng chỉ muốn bù đắp mà thôi, huống hồ Hậu Trì thượng thần không hề yếu đuối như những lời đồn đại trước đó, sau này nếu muội có gặp được..
Ngàn vạn không được hành động theo cảm tính."

"Không cần huynh nói, bây giờ khắp tam giới đều nói rằng Hậu Trì thượng thần tiên lực thâm hậu, phương hoa tuyệt đại, muội chỉ là một thượng quân nhỏ bé, tự nhiên không dám chỉ bảo nàng cao thấp.
Huống hồ, nếu như nàng lại rút về Thanh Trì cung, muội muốn gặp nàng cũng khó.
Chỉ là không biết, Hậu Trì thượng thần bất phàm như vậy, tại sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện trên Kình Thiên trụ, đừng nói vị trí thượng thần, ngay cả nơi khắc thượng quân, cũng không thấy tên của nàng."

Một tiếng Hậu Trì thượng thần, kéo theo giễu cợt trên vẻ mặt Cảnh Chiêu, trong khi Cảnh Giản còn đang sững sờ không nói nên lời, nàng liền xoay người bỏ đi, đi được mấy bước, cuối cùng cũng không nhịn được, khẽ quay đầu lại nói: "Hôm nay phụ hoàng vì nàng lập uy, cũng không chịu gặp muội, đợi sau khi mẫu hậu bế quan đi ra, muội tự nhiên sẽ lấy lại công đạo cho đại ca."

Thanh âm kiêu căng ngạo mạn trước sau như một, Cảnh Giản cười khổ một tiếng, nhìn thấy Cảnh Chiêu khôi phục sắc mặt nhẹ nhàng đi xa, một lúc sau cũng không biết là nên vui hay nên giận mới phải.

Ai, đã mấy tháng rồi không nghe được tin tức của Hậu Trì thượng thần, lấy tính cách trước đây của nàng, có lẽ thực sự trở về Thanh Trì cung rồi, nếu là như vậy thì cũng tốt, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Mà thôi, trước cứ mặc kệ những chuyện không đâu ấy, làm chậm trễ mấy ngày nay, hay là đi Liễu Vọng sơn nhìn xem một chút, Cảnh Giản nhìn hướng Huyền Thiên điện, thở dài, biến mất ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, khi cả tiên giới vì một chỉ Kính Thiên chiếu mà kinh ngạc vạn phần, thì một lực lượng thần bí chấn động yêu giới cũng khiến cho toàn bộ yêu giới rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Trong một góc vắng vẻ của đệ tam trọng thiên yêu giới, Hậu Trì đoan trang ngồi trên tảng đá được mài sáng bóng, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, nàng chăm chú nhìn thân ảnh lạnh lùng ẩn dưới hắc bào đang đứng cách đó không xa, đột nhiên nhướng mày nói: "Thanh Mục, rốt cuộc ngươi có lai lịch như thế nào?"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui