Sáu vạn năm sau, bên ngoài Hoa Tịnh trì trong Thanh Trì cung trên Kỳ Liên sơn.
Hai vị tiên nhân chân đạp tường vân mang vẻ mặt đau khổ nôn nóng nhìn đối phương, tròng mắt trợn tròn mơ hồ đầy hối lỗi.
"Vô Hư, phải làm sao bây giờ, chúng ta làm mất lễ vật, nếu như để cho thượng quân biết, chắc chắn sẽ trách mắng chúng ta một phen, sớm biết như vậy ta đã không ham muốn tiên lộ trong Hoa Tịnh trì, khởi hành sớm hơn một chút, bây giờ..
chao ôi, ngươi nói chúng ta phải làm sao mới tốt?" Tiên nhân mặt tròn than ngắn thở dài, trông mong hướng về phía tiên hữu nôn nóng dò hỏi.
Lấy tính tình của Tử Viên thượng quân, làm mất lễ vật quý giá như thế e rằng sẽ phạt bọn hắn chịu hình tiên xuy (roi quất) trên Thanh Long đài, về sau nếu muốn đi lên, ít nhất cũng phải tiêu hao mấy nghìn năm tiên lực.
Hoa Tịnh trì nổi tiếng là phúc địa trong tam giới, từng hạt tiên lộ tụ lại giữa hồ mỗi buổi sớm mai khi mặt trời mọc có thể tăng cường tiên lực, đối với người có tiên cơ nông cạn chính là tuyệt phẩm thượng hạng, nhưng vì Hoa Tịnh trì nằm bên trong kết giới của Cổ Quân thượng thần, nên dù có không ít tiên nhân thèm muốn nơi này, từ trước đến nay cũng không ai có dũng khí tùy tiện xông vào.
Thọ yến của Đông Hoa thượng quân, hai người bọn họ phụng mệnh của Tử Viên thượng quân mang theo lễ vật đến trước, dọc đường đi qua nơi này, trông thấy tiên khí giữa hồ tràn ra ngoài, dưới sự hiếu kỳ phát hiện ra kết giới bị thủng mở ra một khe hở cỡ bằng nắm tay, nhất thời không nhịn được lẻn vào tiên trì trộm một ít tiên lộ, do vội vội vàng vàng trở ra nên không cẩn thận làm rơi lễ vật là cây san hô Đông Hải vạn năm xuống hồ, lúc muốn vào trong lần nữa thì lỗ nhỏ đã biến mất rồi, hai người hết đường xoay sở, bây giờ chỉ có thể nhìn phía bên trong kết giới mà than thở.
Tiên nhân được gọi là Vô Hư vung tay áo dài, vẻ mặt đau khổ ngó nhìn Hoa Tịnh trì cách đó không xa, lắc đầu: "Vô Vọng, Hoa Tịnh trì nằm bên trong kết giới của Cổ Quân thượng thần, nếu như chúng ta lẻn vào lần nữa mà bị phát hiện, tội danh có thể nặng hơn nhiều so với việc làm mất lễ vật của thượng quân, kết cục của con giao long năm đó, ngươi chưa nghe qua hay sao?"
Nghe lời này, Vô Vọng bất chợt rùng mình, khoát tay lia lịa, run rẩy lùi ra sau vài bước, sợ hãi đến mức suýt thì ngã xuống khỏi tường vân.
Chuyện mà Vô Hư nói hắn đương nhiên có nghe đến..
Hai vạn năm trước, giao tộc ở yêu giới xuất hiện thiên tài bất thế Yêu Hằng, mới hai vạn tuổi mà yêu lực đã đạt đến yêu quân đỉnh phong, gần như chạm đến cảnh giới thượng thần, ngay cả Yêu hoàng cũng chỉ tạm thời tránh được mũi nhọn, may mắn con yêu này đối với ngai vua không thèm để ý, mới tránh được nội chiến trong yêu tộc.
Có điều hắn rất thích so tài cùng kẻ khác, tính cách lại còn hung ác, những người bị hắn yêu cầu chiến đấu, kết cục đa phần đều là hồn phi phách tán.
Trong một khoảng thời gian dài, chúng tiên khắp cửu hoang bát hải đều bị náo loạn khiến cho lòng người hoang mang, ai cũng rất sợ bị con yêu này tìm đến cửa quyết chiến, không có cách nào người thì bế quan, kẻ đi thăm bạn hữu, lũ lượt kéo nhau đi trốn.
Dẫu sao thì đây không phải chuyện nhỏ nên không sợ bị mất mặt, nếu làm không tốt, mấy vạn năm tu vi có thể cứ thế mà tan biến.
Sau khi trong yêu tộc không còn đối thủ, Yêu Hằng ra khỏi yêu giới, thẳng trên Hoa Tịnh trì khiêu chiến Cổ Quân thượng thần, bởi vì hai người đều là giao long hóa thành, mà Cổ Quân thượng thần đã mấy năm không xuất hiện trước mọi người, chúng tiên đều không khỏi ôm chút bồn chồn thấp thỏm trong lòng.
Nếu như Cổ Quân thượng thần mà chiến bại, vậy thì..
trong tam giới chỉ còn Thiên đế và Thiên hậu là có khả năng làm đối thủ của nó.
Yêu Hằng ở bên ngoài Hoa Tịnh trì khiêu khích mấy ngày, từ đầu chí cuối không thể tiến vào kết giới, ngay cả một sợi tóc của Cổ Quân thượng thần cũng không thể chạm đến, dưới cơn bạo nộ tạo ra cuồng phong mưa lớn, khiến cho khắp hạ giới chịu nạn hồng thủy, bách tính trôi dạt khắp nơi, tử thương vô số, chuyện này phạm tới cấm kỵ của các vị thượng thần, phải biết rằng thần tiên trên trời dưới đất đều hiểu rõ trong tam giới có một thiết luật – nhất định không thể tổn thương cội nguồn nhân giới của tam giới.
Vào lúc Kim Diệu thần quân có muôn vàn thấp thỏm phụng mệnh Thiên đế đi tróc nã Yêu Hằng, ba tia chớp màu đen từ bên trong kết giới của Hoa Tinh trì liên tiếp bắn ra, dừng lại liền hóa thành thân giao long lao thẳng đến trên người yêu long đang gây sóng gió hạ giới.
Rồi không kịp phát ra tiếng gào thét đau đớn, giao long to lớn kia quằn quại trên không trung lập tức hóa thành tro bụi, thực sự hồn phi phách tán, mấy vạn năm trong tam giới mới xuất hiện kẻ có thể tiếp cận thượng thần, cứ như vậy có kết cục vô cùng thê thảm, thậm chí cách thức tan biến còn như một trò đùa trong tam giới.
Sau chuyện đó, khắp tam giới đều bị chấn động, nhất là Kim Diệu thượng quân, hắn chính mắt chứng kiến Yêu Hằng bị đánh đến mức vụn tro cũng không còn, theo lời hắn xác thực, cùng với sự sùng bái được khuếch đại, Cổ Quân thượng thần khinh phiêu phiêu (nhẹ bay theo gió) một kích thăng hoa hóa thành hào quang vạn trượng, và lịch sử công tích (thành tích và công trạng) này thậm chí còn có thể được ghi chép vào trong hậu cổ sử (lịch sử hậu cổ đại) của tam giới.
Nghĩ tới chuyện này, Vô Vọng cũng dừng ngay ý nghĩ của mình về việc lẻn vào Hoa Tinh trì, hắn đề xuất với Vô Hư: "Không bằng chúng ta đi bái phỏng Thanh Trì cung, rồi nói..
rồi nói chúng ta dọc đường qua đây, không cẩn thận làm cây san hô rớt vào trong Hoa Tịnh trì."
Vô Hư dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, hai hàng lông mày nhíu thành cung tròn: "Ngươi hồ đồ rồi hay sao? Cổ Quân thượng thần không có ở đây, bây giờ Phượng Nhiễm thượng quân chưởng quản Thanh Trì cung, nàng cùng thượng quân của chúng ta có chút khúc mắc, làm sao có thể đồng ý với thỉnh cầu này được?"
Vô Vọng biết rằng đề nghị này không thỏa đáng, nhưng kỳ thực không còn cách nào khác, Tử Viên tiên quân nhà hắn là thượng quân cao quý, cho dù là trên Cửu Trùng thiên cũng rất ít người có can đảm đắc tội với hắn, nhưng nếu như là Cổ Quân thượng thần cùng Phượng Nhiễm thượng quân mà nói..
thì không dám chắc.
Vô Vọng ở trên tường vân xoay tới xoay lui, chung quy không cam tâm cứ như vậy trở về chịu phạt, ánh mắt lóe lên sau đó đột nhiên cất cao giọng: "Vô Hư, Cổ Quân thượng thần không có ở đây, bên trong Thanh Trì cung không phải vẫn còn có một vị thượng thần nữa ư, Phượng Nhiễm thượng quân cho dù bá đạo đi chăng nữa, cũng không dám ở trước mặt thượng thần nổi giận với chúng ta!"
Vô Hư chân mềm nhũn, vội vàng đưa tay ra bịt miệng Vô Vọng, hắn nhìn quanh tứ phía, thấy bốn bề yên ắng mới thở ra một hơi dài, thấp giọng trách cứ: "Ngươi sao lại đưa ra cái biện pháp thiếu suy nghĩ như vậy, sau này ngàn vạn lần đừng nhắc đến vị thượng thần này, nếu như để Cảnh Chiêu công chúa biết được ngươi từng cầu trợ nàng, ngươi sau này đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp ở trên thiên giới.
Cây san hô chỉ sợ rằng không lấy lại được, chúng ta trở về trước bẩm báo với tiên quân rồi tính tiếp." Vô Hư nói xong quay người rời đi, từ đầu đến cuối không thèm quan tâm Vô Vọng phía sau.
Vô Vọng mất mấy ngàn năm mới phi thăng lên thành tiểu tiên, nhìn thấy Vô Hư như gặp phải đại địch, đành phải nhỏ giọng trả lời một tiếng, nhìn hắn bay về phương xa, sau khi nhảy lên trên tường vân, Vô Vọng mới lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Hoa Tịnh trì ngày càng nhỏ..
Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc tại sao vị thượng thần trên Thanh Trì cung được tam giới tôn sùng kia lại bị coi là điều cấm kỵ?
Bên trong Thanh Trì cung.
Trường bào vàng óng giống như phượng hoàng đang sải cánh tung bay trên Cửu thiên, dây lưng đen tuyền thắt lỏng lẻo giữa eo, nữ tử ngồi tại trên cao vị nhìn cây san hô được một người dâng lên trước mặt, tâm tình cực tốt, tiếng cười sảng khoái truyền đi rất xa.
"Trường Khuyết, lần này cái tên Tử Viên kia thật là tổn thất lớn, chậc chậc, cao được như thế này, ta nghĩ cây san hô này ít nhất cũng phải vạn năm tuổi."
Thần sắc nữ tử này tùy tiện, tóc dài màu đỏ dù không gió vẫn tự bay, tỏa ra tà khí bức người, chưa kể lời lẽ của nàng ta lại càng có một luồng sát khí người thường khó có thể bì kịp.
Phía dưới một thanh niên ăn mặc thư sinh hướng về phía nàng chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Thượng quân, hai tên tiên nhân kia rất có can đảm, cư nhiên dám trộm đến Hoa Tịnh trì, quả thực không đem Thanh Trì cung chúng ta đặt vào trong mắt, ngài tuyệt đối không thể nhân nhượng, nhất định phải cùng Tử Viên tiên quân lý luận một phen."
Nụ cười của Phượng Nhiễm đông cứng lại, nhủ thầm tuyệt đối không thể để cho người này biết được chính mình cố ý phá một lỗ trên kết giới, dẫn đường cho hai tên tiểu tiên tham lam tiến vào Hoa Tinh trì, bằng không nhất định sẽ bị hắn lải nhải cằn nhằn, ngay lập tức làm bộ làm tịch tỏ vẻ mặt chính trực: "Tên tiểu nhân đó thì có cái gì tốt để mà nói chứ, lần này thọ yến của Đông Hoa lão nhi, ta muốn khiến cho hắn phải nhận lỗi với bản tiên quân."
Trường Khuyết dừng lại, mắt thấy thượng quân hăng hái, nhịn không được thấp giọng nói: "Thượng quân, Đông Hoa thượng quân không có gửi thiếp mời cho ngài."
Đông Hoa thượng quân là một trong những thượng quân cổ lão nhất tam giới, xưa nay đức cao vọng trọng, rất được chúng tiên kính nể, hắn vốn say mê tu luyện, cực ít tổ chức yến hội, lần này vậy mà không chịu nổi một đám đệ tử thuyết phục mới gửi thiếp mời cho chúng tiên, trong những ngày tam giới yên bình vô ba (không có sóng gió) mà nói thì đây chính là một việc cực kỳ trọng đại, vì vậy lần này ngay cả Tử Viên thượng quân mắt cao hơn núi cũng phải vội vàng đến chúc mừng.
Thế nhưng tiên quân nhà hắn mới chỉ lên làm thượng quân có mấy ngàn năm, gây thù chuốc oán với khá nhiều người không nói, lại còn khiến cho tam giới sở bất dung (không chốn dung thân), nhân gia hy vọng toàn bộ yến hội náo nhiệt long trọng, làm sao có thể mời nàng ấy?
"Điều này cũng đúng, nếu như ta không mời mà đi, lấy tính cách tiểu nhân Tử Viên kia, nhất định sẽ lấy cái cớ này đối phó với ta để trả đũa."
Phượng Nhiễm nhíu mày nâng cằm lẩm bẩm tự nói, nàng nhìn Trường Khuyết, thấy thanh niên đứng lưng thẳng tắp, nhãn châu không mang hảo ý chuyển động, cái tên này, hắn có lẽ không biết..
chỉ cần hắn chột dạ, thì luôn bày ra cái bộ mặt hết sức chính trực khó phân biệt thật giả.
Phượng Nhiễm đá đá đôi chân đang treo trên không trung, đụng tới đai áo thanh niên: "Nói đi, Trường Khuyết, ngươi nhất định có biện pháp."
Trường Khuyết lắc lắc đầu, miệng ngậm chặt.
"Ai, Cổ Quân thượng thần biến mất lâu như vậy, bây giờ ngay cả một tên Tử Viên tầm thường cũng không đem Thanh Trì cung chúng ta đặt ở trong mắt, cứ như vậy mãi.."
Nàng nhìn thấy lỗ tai thanh niên động động, biết rằng đã chọc trúng chỗ ngứa của hắn, liền tăng thêm cảm khái liên tục thở dài.
"Đông Hoa thượng quân tuy rằng không gửi thiếp mời đến cho ngài, nhưng mà..
có gửi cho Thanh Trì cung." Cố danh tư nghĩa (tên như ý nghĩa), thực sự có gửi thiếp mời cho chủ nhân của Thanh Trì cung Cổ Quân thượng thần.
Phượng Nhiễm nhếch mép cười, thong dong khoan đại (rộng rãi) nhảy từ trên ghế tựa xuống, vỗ mạnh Trường Khuyết một cái, cười nói: "Ta biết là ngươi có cách mà, còn không mau đem thiếp mời đưa cho ta, còn mấy ngày nữa, chúng ta chuẩn bị trước hậu lễ đi thọ yến của Đông Hoa lão nhi."
Cuồng vọng minh mục trương đảm (trắng trợn), này đâu phải đi chúc thọ nhân gia, mà là định mài đao đi khiêu khích, Trường Khuyết giọng điệu than thở, tiếp lời: "Nào có đơn giản như vậy, thượng quân, ngài cũng không thử nghĩ xem, thiếp mời của thượng thần..
ngài nếu cầm thiếp mà đi, e rằng người còn chưa tới phủ đệ của Đông Hoa thượng quân, thì đã bị Thiên đế bắt lên thiên giới để hỏi tội rồi."
Tiếng cười của Phượng Nhiễm cứng lại, khổ não bước hai bước, vòng quanh cây san hô rồi đột ngột dừng lại, hung hăng đập vào trên nhánh cây óng ánh trong suốt, khiến cho Trường Khuyết nhìn mà kinh tâm động phách.
Khóe miệng Phượng Nhiễm treo một nụ cười thần bí, nhãn châu xoay tròn, hướng về phía Trường Khuyết đắc ý dào dạt nói: "Ta đúng là không có dũng khí cầm thiếp mời của Cổ Quân thượng thần chạy qua tam giới, nhưng ngươi đừng quên rằng..
Thanh Trì cung không phải chỉ có một vị thượng thần."
Trường Khuyết đột nhiên trừng lớn mắt, hắn giơ ngón tay chỉ về phía Phượng Nhiễm, sau khi hoàn hồn lại cảm thấy như vậy rất bất kính, vội vàng thả tay xuống, nhưng biểu tình vẫn như cũ kỳ quặc khó hiểu.
"Thượng quân, ngài không phải nghĩ muốn tiểu thần quân cầm thiếp mời của thượng thần đi đến tiệc rượu của Đông Hoa thượng quân đó chứ?" Trường Khuyết lắp ba lắp bắp hỏi, đáy mắt hãy còn chứa vài tia hoang đường.
"Ngươi nói không sai."
"Nhưng mà, tiểu thần quân trước nay chưa từng đi ra ngoài Thanh Trì cung nửa bước.."
"Có quan hệ gì, ta đi cùng nàng, sẽ không để cho nàng chịu thiệt thòi."
Phượng Nhiễm nói xong lời này, chân đá chân đạp đi về phía sau điện Thanh Trì cung, Trường Khuyết đứng trong đại điện nhìn bóng nàng dần dần mất hút, đầy mặt tự trách.
Sớm biết vậy..
đã không nói cái chủ ý này cho thượng quân rồi.
Nói cái gì mà không để tiểu thần quân chịu thiệt, lấy tính cách của tiểu thần quân..
sợ rằng thọ yến của Đông Hoa thượng quân sẽ gặp xui xẻo đây.
Bách Huyền thượng quân, ngài mau chóng trở về đi, nếu không thì..
Thanh Trì cung này sẽ sớm bị Phượng Nhiễm thượng quân phá hỏng mất thôi!
Phủ Tử Kim trên thiên giới.
Tử Viên nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt xanh đen tức giận quát: "Sao lại trở về? Lễ vật đâu?"
Hắn đang định cưỡi mây đi phủ đệ của Đông Hoa thượng quân trên Đại Trạch sơn chúc thọ trước, nhưng mà chẳng ngờ còn chưa đi ra thì đã thấy hai người Vô Hư Vô Vọng toàn thân thương tích chạy về phủ.
Lễ vật là cây san hô vạn năm mới lớn tốt, hắn trước nay xem như bảo bối, ngày thường đều không cam lòng cho người khác nhìn một cái, lần này nếu như không phải thọ yến của Đông Hoa thượng quân, hắn tuyệt đối sẽ không nguyện ý đem ra.
"Thượng quân, hai người chúng ta tại vùng phụ cận Kỳ Liên sơn gặp phải yêu binh, giữa lúc tranh đấu bị rơi mất cây san hô, mong thượng quân tha tội." Vô Hư quỳ trên đất vâng vâng dạ dạ nói, đáy mắt xẹt qua một tia chột dạ.
Kỳ Liên sơn chính là nơi Thanh Trì cung tọa lạc, Tử Viên nghe thấy lời này, vẻ mặt sững sờ, cơn giận vơi đi quá nửa, nhưng mà vẫn còn thương tiếc cây san hô kia, tức thì kéo căng khuôn mặt: "Đúng là thất lạc ở vùng phụ cận trên dãy Kỳ Liên sơn cũng không trách được các ngươi, nhưng các ngươi bảo hộ vật quý không tận lực, như vậy đi..
mỗi người bị phạt một thanh tiên kiếm thượng phẩm, ngày mai đưa vào trong bảo khố."
Tử Viên thượng quân lớn lên có tướng mạo chính nghĩa lẫm liệt, nhưng thực chất bên trong lại vừa ngoan cố bảo thủ vừa ưa thể diện.
Vô Hư cùng Vô Vọng chân mềm nhũn, khuôn mặt rũ xuống mặt đất không khỏi lộ ra vài phần bất mãn và do dự, bọn hắn thành tiên mấy vạn năm cũng chỉ mới thu được vài cái tiên kiếm thượng phẩm, lúc nào cũng coi trọng như mạng sống gốc rễ, Tử Viên thượng quân trái lại nói được nhẹ nhàng như thế..
"Thế nào, các ngươi lại không muốn.."
Thanh âm kiêu ngạo uy áp theo tiếng tơ lụa từ trên đỉnh đầu truyền xuống, hai người Vô Hư lập tức quỳ sấp xuống mặt đất, âm thanh cung kính: "Không dám, thượng quân hậu đức (ân lớn), ngày mai ta và Vô Vọng sẽ đem tiên kiếm tới." Bỏ đi, mất tiên kiếm so với chịu phạt tiên xuy trên Thanh Long đài còn tốt hơn nhiều.
Tử Viên thượng quân nổi tiếng keo kiệt bá đạo, nhưng hắn cùng đại điện hạ trên cửu thiên lại có giao hảo, cộng thêm vị trí thượng quân tôn quý, trong thiên giới có căn cơ rất hùng hậu.
"Thượng quân, vậy còn..
lễ vật tặng cho Đông Hoa thượng quân.." Vô Vọng lâu không nghe thấy Tử Viên thượng quân phân phó, liền ngẩng đầu thấp giọng hỏi.
"Các ngươi đừng quản nhiều, ngày mai theo ta cùng đi.
Hừm, trên tiệc rượu của Đông Hoa thượng quân, ta trái lại muốn nói cho các vị tiên hảo hữu rằng..
Phượng Nhiễm gần đây rất ngang ngược, đem nghìn dặm Kỳ Kiên sơn toàn bộ biến thành sở hữu của Thanh Trì cung, bây giờ lại còn không giữ tốt môn hộ của Cổ Quân thượng thần, để cho yêu tộc tàn sát bừa bãi cửu thiên phúc địa, lần này ta chắc chắn sẽ khiến cho nàng ta mất hết thể diện."
Hai người đang quỳ bất chợt rùng mình, Vô Vọng mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng mà bị Vô Hư một tay kéo lại, hai người lên tiếng xin lỗi rồi lui ra ngoài.
Vừa đi về tới đình viện, Vô Vọng liền nhìn quanh bốn phía, thấy không có người khác mới vội kéo trường bào của Vô Hư nôn nóng hỏi: "Vô Hư, chuyện này phải làm sao mới tốt, nếu như thượng quân phát hiện chúng ta không phải bị yêu tộc làm bị thương.."
"Ngươi gấp cái gì! Với tác phong ngày thường của Phượng Nhiễm thượng quân, Đông Hoa thượng quân nhất định sẽ không mời nàng ta, miễn là nàng không xuất hiện, ai có thể vạch trần chúng ta được, càng huống hồ Kỳ Liên sơn trải dài cả ngàn dặm, tiên hữu thưa thớt, nếu như người của Thanh Trì cung không thừa nhận có yêu tộc, thượng quân khác chắc chắn cũng sẽ cho rằng chính Phượng Nhiễm thượng quân quản giáo không tận sức, ngụy biện cho bản thân."
Vô Vọng lo lắng bất an sau khi nghe Vô Hư giải thích xong, lau mồ hôi trên trán, thấy bốn phía không có ai, đi nhanh đến bên cạnh Vô Hư thấp giọng hỏi nhỏ bên tai: "Vô Hư, ta phi thăng lên muộn, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng, nếu như tới phủ đệ của Đông Hoa thượng quân trở thành trò cười thì không tốt lắm, bằng không ngươi kể cho ta chút chuyện của Phượng Nhiễm thượng quân đi, ta nghe nói nàng chính là tộc nhân bộ tộc của Thiên hậu, làm sao lại..
trở thành tam giới sở bất dung rồi?"
Hai người một đường đi đến tận sâu trong Tử Kim phủ, Vô Hư liếc mắt ra phía sau Vô Vọng, không chút hảo khí nói: "Ngươi muốn hỏi e rằng không chỉ có nội tình của Phượng Nhiễm thượng quân đâu nhỉ! Thế nào, ngươi còn muốn biết chuyện của vị thượng thần trong Thanh Trì cung kia có phải không?"
"Vô Hư, ngươi xem.." Vô Vọng cười ha hả, từ trong túi móc ra một bình sứ nhỏ, mở ra đưa tới trước mặt Vô Hư: "Ta lấy được vài giọt ở Hoa Tịnh trì, chúng ta mỗi người một nửa, thế nào?"
Một mùi hương thơm ngon truyền đến, như thấm vào ruột gan, hai mắt Vô Hư sáng lên, chạy lại gần ngửi, phủi phủi vạt áo liếc về phía Vô Vọng nói: "Kỳ thực những chuyện này cũng không tính là bí mật gì, chỉ có tiểu tiên mới phi thăng lên gần nghìn năm mới không biết thôi."
"Nếu như nói đến vị thượng thần này, thì phải nói từ lúc hỗn độn chi kiếp mới bắt đầu.."
Thanh âm của Vô Hư chầm chậm trở nên hư vô, nét mặt khi nhớ lại chuyện xưa kia khó có thể che giấu sự sùng kính mộ bái đối với thời đó.
Nửa canh giờ sau, Vô Vọng cuối cùng cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả, một hồi chấn kinh.
"Vô Hư, ngươi nói là Hậu Trì thượng thần khi vẫn còn trong trứng đã lấy được thượng thần chi vị?"
Vô Hư gật đầu, cầm lấy bình sứ trong tay Vô Vọng, đưa lên đầu mũi ngửi ngửi, nheo mắt lại hưởng thụ.
"Sau đó ấy.." Vô Vọng nóng nảy vội vàng hỏi, vẫn cảm thấy có một chút ý còn chưa tận.
"Sau đó Cổ Quân thượng thần thiết lập kết giới tại bên ngoài Thanh Trì cung ngăn cách với thế gian, nghe nói vị tiểu thần quân này phải mất bốn vạn năm sau mới phá vỏ mà ra, từ nhỏ một chút thần pháp cũng không thông, linh lực cũng cực thấp, cho nên Cổ Quân thượng thần vì nàng phá lệ tiếp nạp một ít tán tiên vào Thanh Trì cung làm hộ vệ."
Vô Vọng sờ sờ cằm, lầm bầm tự nói: "Chẳng trách người trong tiên giới đều nói vị thượng thần này đầu thai tốt, thì ra là như thế..
đây đúng là mệnh cách tôn quý nhất.." Nói được một nửa, hắn bỗng dừng lại, như đột nhiên nghĩ đến cái gì liền đè thấp giọng nói: "Nếu là như vậy, thì mấy vị điện hạ cùng Cảnh Chiêu công chúa không phải cùng vị thượng thần này có một chút huyết mạch liên can (quan hệ huyết thống) hay sao?"
Vô Vọng chỉ chỉ lên trời, một mặt thổn thức, chẳng trách Cảnh Chiêu công chúa không vừa lòng khi nhắc đến vị thượng thần này, thì ra là có nguyên do như vậy.
Vị tiểu thần quân này từ nhỏ đã là tồn tại chí tôn trong tam giới, xuất thân của Cảnh Chiêu công chúa so với nàng chưa hẳn đã thấp, nhưng vị phần lại như thiên hách (khe trời), thân phận của hai người còn cực kỳ lúng túng khó xử, đổi lại là ai cũng đều không thể chấp nhận nổi.
Mấy vị điện hạ cùng công chúa trên cửu thiên đều là bằng thực lực của bản thân chen vào hàng ngũ thượng quân, chắc chắn đối với việc Hậu Trì thượng thần bằng vào phụ thân che chở tiến tới vị trí thượng thần đều sẽ canh cánh trong lòng.
Vốn nghe nói Thiên đế đối với vị công chúa duy nhất này yêu thương như châu bảo, vô cùng kiêu ngạo, e rằng cũng là vì trong lòng sinh ra áy náy.
"Nói không sai, đều là Thiên hậu sinh ra, nên có huyết mạch liên can.
Cổ Quân thượng thần ngao du tam giới, đã vạn năm không rõ tăm tích, vị tiểu thần quân này từ khi giáng thế hai vạn năm nay lại chưa từng bước ra ngoài Thanh Trì cung nửa bước, vậy nên bây giờ tiên giới trái lại không ai có can đảm nhắc tới nàng."
Là kiêng kỵ của một nhà Thiên đế, thần tiên nếu muốn cuộc sống dễ chịu một chút đều không cần phải nhiều chuyện.
Như vậy là, vị tiểu thần quân này quả thật là bề ngoài vô cùng phong quang (nở mày nở mặt), bên trong lại vô cùng lạnh lẽo.
"Nói như thế, Phượng Nhiễm thượng quân là bởi vì tiểu thần quân linh lực yếu, mới được Cổ Quân thượng thần thu nhận vào Thanh Trì cung?" Vô Vọng nghĩ tới thượng quân Phượng Nhiễm bị tam giới vứt bỏ, vội vàng tìm chứng thực nơi Vô Hư.
"Đúng vậy, Phượng Nhiễm thượng quân xuất thân từ tộc phượng hoàng, vốn dĩ thân phận tôn quý, nhưng nàng lại là hỏa phượng hoàng trước nay chưa từng có, ngươi cũng biết đấy..
phượng hoàng lấy kim hoàng (màu vàng) làm tôn xưng, nếu là màu đỏ thì sẽ tiêu biểu cho tà ác, vì vậy Phượng Nhiễm thượng quân sau khi xuất sinh liền bị tộc nhân vứt bỏ trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, nghe nói là được thụ yêu nghìn năm đem về nuôi lớn, sau đó tiên giới cùng yêu giới khai chiến tại Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, đại điện hạ Cảnh Dương cùng với tam hoàng tử yêu giới trong cuộc hỗn chiến đã ngộ sát thụ yêu này.."
Vô Hư dừng lại, lấy ngữ khí đặc biệt tán thưởng chậm rãi nói: "Phượng Nhiễm thượng quân tức giận xông ra ngoài Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, lấy sức lực bản thân nghênh chiến đại quân hai tộc tiên yêu, trận chiến này vô cùng bi thảm, mấy vạn đại quân tận diệt, ngay cả tam hoàng tử yêu tộc cũng bại dưới tay nàng, nếu không phải thượng quân nhà ta đúng lúc đi qua cứu tính mạng Cảnh Dương điện hạ lúc lâm nguy, chỉ sợ đại điện hạ sớm đã chết ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch rồi.
Cũng chính là sau trận chiến đó Phượng Nhiễm thượng quân uy chấn tam giới, được tôn lên làm thượng quân, chỉ có điều được phong thượng quân đồng thời cũng khiến cho tam giới sở bất dung."
Tam giới từ sau khi kết thúc thời thượng cổ, tiên yêu phi thăng đều là lấy 'quân vị' để phân chia cấp bậc, 'thượng quân' tiên giới cùng 'yêu quân' yêu giới là tồn tại gần nhất với thượng thần, một khi linh lực đạt cực đại, sau khi thiên kiếp giáng xuống, thì sẽ tự động thăng thành 'thượng quân' và 'yêu quân'.
"Chẳng trách đại điện hạ cùng với thượng thần nhà ta quan hệ tốt như vậy, không ngờ tới lại có một đoạn căn nguyên như thế." Vô Vọng than giọng, chần chừ nửa ngày mới nói: "Phượng Nhiễm thượng quân dù sao cũng là tộc nhân tộc phượng hoàng, huống hồ cũng là nàng giết tam hoàng tử yêu tộc, có công với thiên giới, Thiên đế cho dù vì Thiên hậu cũng không nên làm nàng khó xử như vậy mới đúng."
"Người khác lại không nghĩ như ngươi vậy, Phượng Nhiễm thượng quân chẳng qua mới chỉ có vạn năm thực lực đã lên làm thượng quân, tiền đồ vô lượng, huống hồ chỉ là một trận hiểu lầm, Thiên đế đương nhiên muốn chiêu dụ, chỉ có điều.."
"Chỉ có điều như thế nào? Chẳng lẽ là Phượng Nhiễm thượng quân không muốn?"
"Nàng không phải là không muốn.." Vô Hư kéo ống tay áo dài lên, chậc chậc miệng nói: "Chỉ là Phượng Nhiễm thượng quân tại Uyên Lĩnh Chiểu Trạch nói là – nếu như Thiên đế có thể đem đại điện hạ Cảnh Dương xử tử, một mạng đổi một mạng, nàng liền sẵn lòng làm trâu ngựa ra sức vì Thiên đế."
"Cái gì?" Vô Vọng đột nhiên cất cao giọng, trừng lớn mắt: "Phượng Nhiễm thượng quân này thật không biết tốt xấu, yêu thụ kia sao có thể cùng đại điện hạ tiên giới ta tương đề tính luận (đem ra cùng so sánh bàn luận) được?"
Thiên đế là thượng cổ chi thần, lại còn là thiên giới chí tôn, làm sao chịu được khiêu khích như vậy? Phượng Nhiễn thượng quân này thật sự là hồ đồ!
Vô Hư cũng gật gật đầu, lộ ra vài tia bất đồng: "Thiên đế nghe vậy nổi trận lôi đình, hạ lệnh tróc nã Phượng Nhiễm thượng quân, Phượng Nhiễm thượng quân cố sức chiến đấu với rất nhiều thần tiên, sau bại trận lui về Kỳ Liên sơn, lúc tính mạng lâm nguy gặp được Cổ Quân thượng thần cứu giúp, về sau Phượng Nhiễm thượng quân liền ở lại trong Thanh Trì cung, Thiên đế cũng không thể tiếp tục truy cứu."
Về phần tại sao không truy cứu..
Hai người trong lòng hiểu rõ không hẹn mà nhìn nhau, Thiên đế đối với Cổ Quân thượng thần trước nay vẫn luôn nhẫn nhượng (nhẫn nhịn và nhân nhượng), có lẽ lần này cũng không ngoại lệ.
"Ai, không ngờ trong tam giới vẫn còn một đoạn lịch sử như thế, hôm nay rốt cuộc ta cũng được mở mang tầm mắt." Vô Vọng vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt đầy xúc động.
"Hai vị tiên quân, thượng quân nói rằng ngày mai khởi hành đi đến phủ Đông Hoa thượng quân, mời hai vị tiên quân sửa soạn chuẩn bị." Tiếng tiểu tiên đồng cách đó không xa truyền tới, Vô Hư cùng Vô Vọng tức thì rùng mình một cái, nháy mắt với nhau rồi bước ra ngoại viện.
Cùng lúc này, tại Thanh Trì cung.
Trên mỏm núi đá bên cạnh Hoa Tịnh trì, một tiếng quát nhỏ cực kỳ lười biếng chậm rãi vang lên.
"Phượng Nhiễm, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không muốn đi.
Có điều ta rất thích hí bản nhân gian mà gần đây Trường Khuyết mang về cung, như vậy đi, ta cũng không làm khó ngươi, nếu như ngươi có thể khiến cho sơn vô lăng, thiên địa hợp (núi không còn cạnh, trời đất hợp thành một)..
ta liền đáp ứng ngươi, thế nào?"
.