Thượng Cổ


Đỉnh núi Liễu Vọng hội tụ tiên lực rất dồi dào, thậm chí còn làm cho bầu không khí xung quanh có chút hỗn loạn.

Tiên quân bình thường khó có thể lên được đỉnh núi.

Ba người Cảnh Chiêu sắp tới gần đỉnh, ngoài ra, trừ một vài yêu quân và thượng quân nổi danh thì đại đa số hai tộc tiên yêu đã bị quầng sáng trên đỉnh núi ngăn ra mấy mét.
Uy áp của Chích Dương Thương đang chuẩn bị hàng thế và của Kỳ Lân thú vương đã bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

Cả tiên nhân và các yêu quân phải cùng tụ lại một chỗ, cố gắng vận linh lực trong cơ thể để chống lại luồng khí thế khổng lồ này.

Những tiên quân và yêu quân đều mơ hồ né tránh khỏi phần đỉnh của quầng sáng đa sắc kia, trong mắt lộ rõ sợ hãi và thán phục.
Trường bào xanh thẫm, tóc đen thả dài sau lưng, một thân ảnh vô cùng nghiêm túc, đang nhàn tản đứng trên đỉnh núi, như hòa với trời xanh tạo nên một khung cảnh vừa tuyên cổ vừa thê lương.
Mọi người nhìn về đỉnh núi, có một thanh niên toàn thân linh lực cao thâm khó dò, ánh mắt chỉ lặng im không di chuyển.

Không có tiên quân nào có thể biết được thân phận thật sự của người thanh niên đang đứng đó.

Chỉ biết trước khi mọi người tề tựu ở nơi đây, hắn đã bất động đứng đó từ rất lâu rồi.

Nhiều tiên quân rất kinh nghi, bởi không ít yêu quân đến từ Đệ Tam Trọng Thiên xuất hiện lộ liễu ở đây.
Ở cái chốn vốn rất náo nhiệt này thế mà lại bị uy áp của thanh niên làm cho vô cùng im ắng và tĩnh lặng, thậm chí còn có loại cảm giác hít thở không thông.
Thời điểm cả đám Cảnh Chiêu tới đỉnh núi, chính là chứng kiến cảnh tượng mọi người đang tâm thần bất định như thế này đây, trừ một người duy nhất.

Cơ hồ trong nháy mắt đang nhìn thấy bóng lưng trên đỉnh núi, ngạo nghễ trong mắt Cảnh Chiêu tan biến thành vui mừng cùng ai oán không thể che giấu.
Nhận xong hành lễ của chúng tiên, nàng chạy nhanh hai bước, đang định bước tới nói chuyện thì bị người sau lưng bắt lại cổ tay.

Quay đầu lại thì thấy Cảnh Giản sắc mặt phức tạp.
“Cảnh Chiêu, đừng chạy qua đó.”
“Tại sao?” Cảnh Chiêu mặt lộ vẻ không vui.

Hành tích của Thanh Mục luôn mờ ảo, người này nghìn năm qua, nàng cũng chỉ mới bắt gặp được một hai lần mà thôi.
Cảnh Giản quan sát các tiên quân đang tò mò ở xung quanh, thở dài: “Chỗ đó linh lực quá nồng đậm.

Với tiên lực bây giờ của muội, không thể chống cự nổi!”

Cảnh Chiêu nghe vậy thì sững sờ, nhìn về phía đỉnh núi nồng đậm linh lực thì phát hiện tiên lực trong cơ thể đang lưu chuyển cực kỳ chậm chạp.

Lúc này nàng mới dừng bước, đáy mắt hiện lên lên sự tán thưởng không ngừng… Hình như, so với lúc ở Bắc Hải giết chết Cửu Đầu Xà, bây giờ hắn đã càng cường đại hơn.
Cảnh Chiêu sống ở Cửu Trọng Thiên Cung, có cha là Thiên Đế, mẹ là Thiên Hậu, thân phận thuộc hàng tôn quý nhất trong Tam Giới.

Ngàn vạn năm nay, tiên quân hâm mộ vô số kể, nhưng nàng chưa bao giờ đặt ai vào trong mắt.

Chỉ có mỗi mình Thanh Mục, ngàn năm trước vừa gặp gỡ, trái tim nàng như bị bắt mất rồi.
“Nhị ca!” Cảnh Chiêu nhăn nhó, tay để sau lưng, gương mặt cạo ngạo lộ vẻ thẹn thùng hiếm thấy.

Cảnh Dương ở bên cạnh, nhìn thấy liền tạch miệng kêu kỳ lạ.
“Huynh nói xem, liệu chàng ấy có còn nhớ muội? Nhiều năm không gặp, không biết chàng đã có người trong lòng chưa?” Nàng quay người nhìn về phía Cảnh Giản, mắt phượng hẹp dài tràn đầy chờ mong.
Mọi người chắc chưa bao giờ chứng kiến qua tư thái tiểu nữ nhi trên người vị công chúa Thiên Cung cao ngạo lạnh lùng này, lúc này nàng không ngừng lén nhìn mấy lần lên thanh niên thần bí trên đỉnh núi.

Mọi người mờ hồ có chút rõ ràng, đồn rằng Cảnh Chiêu công chúa mấy vạn năm đã động tâm với một vị tiên quân nào đó, e rằng chắc là người này rồi.
Cảnh Giản không nghĩ tới tam muội nhà mình vậy mà đối với Thanh Mục thượng quân lại có tâm tư sâu đậm đến vậy.

Trước mắt bao người cũng không nên làm mất mặt nàng ấy, đàng phải cứng ngắc gật đầu, trấn an vỗ tay nàng: “Không cần quá lo lắng, những năm gần đây chưa hề nghe nói có nữ tiên quân nào lọt vào mắt hắn.”
“Đương nhiên rồi.” Cảnh Dương lúc này cũng hiểu được, chạy đến bên Cảnh Chiêu, phô trương nói: “Trong Tam Giới này, làm gì có nữ tử nào vượt qua muội được.

Tam muội, muội đây là lo sợ không đâu rồi.”
Cảnh Chiêu nghe xong mấy lời này, không nhịn được vui vẻ.

Nàng nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, khóe miệng cong lên.
“Cũng được thôi.

Chích Dương Thương hàng thế chỉ có một lần, nếu chàng muốn có được Chích Dương Thương, muội sẽ giúp chàng một tay.

Coi như muội không có được thần binh, nhưng cũng không để thua người nọ nửa phần đâu.” Thanh âm kiêu ngạo than thở, hai tay trắng nõn của Cảnh Chiêu đặt sau lưng, sóng mắt lưu chuyển.
Cảnh Giản nhìn về phía Thanh Mục gần đó, trong lòng nổi lên cảm giác bất an.

Với linh lực Thanh Mục, hiếm có ai ở đây là đối thủ của hắn.


Hắn căn bản không cần canh giữ ở đó sớm như thế để uy hiếp mọi người.

Tư thái đó, nói là tranh đoạt, thật ra là giống thủ hộ thứ gì đó thì đúng hơn.
Ngược lại, Cảnh Dương nghe thấy mấy lời này, hai tai liền vểnh lên.

Tên tiểu tử này, không biết như thế nào, tiểu công chúa Thiên Cung của bọn hắn không phải ai cũng đối xử tốt như thế đâu.
Đỉnh núi bị linh lực dồi dào chia cắt thành một vùng không gian khác.

Thanh Mục đứng ở bên giữa hai vùng không gian hỗn loạn, lười biếng không quan tâm đến náo nhiệt bên dưới, chỉ tập trung giữ vị trí thoải mái cho bé gái bên trong ngực đang ngủ đến mức không biết trời trăng, nước dãi chảy ròng.

Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua vùng không gian hỗn loạn.
“Sao vậy? Vẫn còn hận Cảnh Dương?” Khí tức xém bị lộ ra, chấp niệm của Phượng Nhiễm với Cảnh Dương hình như sâu hơn những gì hắn nghĩ.
“Ta biết rõ chuyện này rất quan trọng đối với hai người các ngươi.

Nhưng làm gì cũng phải tự biết có chừng mực đấy.”
Giọng nói mệt mỏi truyền đến tai Thanh Mục.

Khí tức và vùng không gian hỗn loạn lại một lần nữa khôi phục sự im lặng.
“Ngược lại là ngươi.

Cảnh Chiêu cũng không phải người tốt đẹp gì.

Đợi lát nữa Tiểu Trì tỉnh, ngươi đoán xem có phiền toái xảy ra không?” Trong giọng nói vừa có ý hả hê, vừa có phần đạo lý.

Thanh Mục lướt nhìn xuống, cảm giác thời gian Chích Dương Thương hàng thế sắp tới, nhíu mày chuẩn bị xuống dưới.
“Chờ một chút, Thanh Mục…” Tiếng nói chần chờ của Phượng Nhiễm đã thành công ngừng lại bước chân của Thang Mục.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía không gian hư vô.


Ấp a ấp úng như thế, không giống tính cách của Phượng Nhiễm.
“Linh lực của trận pháp ở nơi đây hẳn là do Kỳ Lân Thần Thú bố trí đúng không?” Phượng Nhiễm ngừng lại, tiếp tục nói: “Tại sao ngươi lại có thể đến gần được vậy?”
Tiên quân, yêu quân bên dưới đều kém xa với Thanh Mục, nhưng nhiều người hợp lực bố trí tiên lực cũng chỉ bao phủ được phạm vi mười thước bên ngoài, mà Thanh Mục… Nàng có thể cảm giác được rằng, linh lực ở đỉnh núi không hề bài xích hắn tiền vào, phải nói là, cả tòa Liễu Vọng Sơn Đô này đều không chặn hắn lại, vì vậy mà Thanh Mục mới tiến được vào tận đây.
Đây là nơi tu luyện của Thượng Cổ và Bạch Quyết chân thần, có Kỳ Lân thần thú thủ hộ, làm sao lại tự nhiên cho một Hậu Cổ Giới tiên quân vào ra như thế được.

Phượng Nhiễm không dám đoán bừa, bởi vì tất cả loại giả thiết đặt ra lúc này đều quá vô lý.
Thanh Mục quay đầu, thần tình có chút ý vị thâm trường.

Con ngươi màu đen đột nhiên xẹt qua ánh vàng, sau đó lại chậm rãi biến mất, nhueng điều đó cũng đủ làm cho Phượng Nhiễm đang ẩn mình trên không trjng nổi lên cảm giác chấn nhiếp từ tận sâu linh hồn.
“Nếu ta biết rõ nguyên nhân thì lúc trước cũng không theo nàng ấy đi tìm Bách Huyền rồi.

Phượng Nhiễm, ngươi an tâm, trước khi Cổ Quân thượng thần xuất hiện, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Lông mày nhếch lên hiện ra sự ấm áp, Thanh Mục ôm lấy cơ thể mềm mại trong ngực mình, thân hình khẽ động bay xuống bên dưới.

Hắn không nhận ra, Hậu Trì đã tỉnh lại từ rất lâu, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Hắn làm sao mà biết hành tung phụ thần không rõ, biến mất từ lâu trong Tam Giới vậy?
Đôi mắt phượng của Cảnh Chiêu chăm chú nhìn về Thanh Mục đang đi xuống núi.

Trong mắt lộ vẻ nghênh đón, chỉ là vui mừng và thẹn thùng trong lòng còn chưa được bày tỏ thì ngay khi thân ảnh người kia bước tới ngày càng gần thì Cảnh Chiêu cả mặt tái nhợt.

Rất hiển nhiên, không chỉ mình nàng như vậy, mà tiên quân xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Bé gái khoác áo lông trắng như tuyết đang yên lặng nằm trong ngực thanh niên, khuôn mặt tinh xảo, hai mắt nhắm chặt, hàng mi đen dài phụ nhẹ lên đôi mắt đấy, có cảm giác rất yên tĩnh nhu thuận.

Còn nữa, cô bé này tuy nhỏ tuổi, nhưng dung mạo so với Cảnh Chiêu thì không thua kém nửa phần.
Thân ảnh thanh niên áo đen ngày càng tiến tới gần, không e dè mà thẳng bước đến đoàn người Cảnh Chiêu.

Mọi người lặng lẽ dò xét, chăm chú nhìn về Cảnh Chiêu, không nhịn mà nổi lên ý tò mò, cô bé này được Thanh Mục thượng quân đối đãi như thế, không biết rốt cuộc là mang thân phận gì?
Cảnh Chiêu sắc mặt phức tạp nhìn thanh niên đến gần, hơi lui một bước rồi nàng ấy ngấc đầu lên, khôi phục lại sự cao ngạo vốn có.

Cảnh Dương bất động, híp mắt, nếu không phải do Cảnh Giản ngăn cản, sợ là hắn sớm đã bước lên trước chất vấn rồi.
“Thanh Mục thượng quân, trăm năm không gặp.

Tiên lực hình như càng mạnh hơn xưa rồi.” Cảnh Giản chắp tay, gương mặt tươi cười, bỗng ánh mắt rơi lên người bé gái trong ngực Thanh Mục, hỏi: “Không biết đây là…”
Cảnh Chiêu dù gì cũng có tâm tư với Thanh Mục.

Nếu như phải thè lưỡi ra liếm mặt, hắn cũng phải hỏi được câu này.
Đám đông nghe xong lời này, liền rõ ràng được thân phận của người thanh niên thần bí này.


Khó trách cả các vị điện hạ trên Thiên Cung cũng phải coi trọng như thế.
“Chỉ là một đứa con nít mà thôi.

Nhị điẹn hạ không cần biết.” Thanh Mục nhàn nhạt trả lời một câu, nói thẳng: “Các vị muốn có Chích Dương Thương sao?”
Cảnh Chiêu thấy Thanh Mục không nhìn mình, sắc mặt hơi thay đổi, lời muốn nói ra từ miệng mang thêm phần quật cường: “Thì có gì sao? Chích Dưibg Thương là vật vô chủ.

Ai cũng có thể có được, chẳng lẽ Thanh Mục thượng quân muốn đuổi chúng ta đi sao?”
Cảnh Chiêu thân là công chúa, xưa nay được nuông chiều nên ra ngoài rất cao ngạo.

Cảnh Giản lắc đầu, khe khẽ thở dài.

Với thực lực của Thanh Mục thượng quân, cả phụ hoàng cũng lấy lễ đối đãi, tam muội nói năng như vậy, có phần quá đáng rồi.
“Công chúa nói quá rồi.

Thần binh xuất thế tất có thần thú tương hộ.

Thanh Mục chỉ mong các người không nên tranh chấp với thần thú thủ hộ, nên mới hỏi vậy thôi.” Thanh Mục nhàn nhạt liếc nhìn Cảnh Chiêu, thấy ánh mắt nàng ấy mang vẻ khinh thường nhìn Hậu Trì trong ngực, lông mày nhíu lại: “E là nếu như công chúa định nói câu “Có thể ngươi có được”, thì mong công chúa hãy giữ chữ tín.”
Như cảm nhận được linh khí trên đỉnh núi càng thêm nồng đậm, thậm chí còn có tiếng rống mơ hồ.

Thanh Mục nói xong liền xoay người rời đi, thì lại bị chặn đường, hắn giương mắt nhìn Cảnh Chiêu trước mặt mình, không vui vẻ híp mắt, nói: “Công chúa còn gì chỉ giáo?”
Cảnh Chiêu đỏ bừng, dưới cái nhìn sắc bén của Thanh Mục lùi về sau vài bước, hơn nửa ngày mới hừ một tiếng, nói: “Ngươi hà tất phải tổn thương người khác như thế? Nếu ngươi muốn Chích Dương Thương, ta giúp ngươi, làm gì mà phải viện lý do lý trấu?”
Giọng điệu với sắc mặt này quả thực quá u oán đi, cả Thanh Mục cũng không tự chủ mà ngẩn người.
“Tam muội, thần binh xuất thế là có thần thú tương hộ.

Phụ hoàng đã nói, Thanh Mục thượng quân cũng nói không sai.” Cảnh Giản thấy Thanh Mục mặt lộ vẻ không hài lòng, vội vàng tiếp lời.
“Nhị ca, muội nào nói có sai.

Nếu như không phải Chích Dương Thương, thì hắn ở đây làm gì? Còn nữa trong ngực hắn rốt cuộc là con cái nhà ai, lại không biết quy củ mà thấy chúng ta không hành lễ?”
Thanh Mục cảm nhận được ánh mắt của tiên quân và yêu quân xung quanh liền nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.

Cảnh Chiêu này dù gì cũng đường đường là công chúa, sao lại khó dây như thế.

Đang định mở lời thì nhận ra người trong lòng đang động đậy, hắn vội cúi xuống thì thấy hai mắt đen láy của nàng cũng đang nhìn chăm chú Cảnh Chiêu.

Hắn lập tức ngậm miệng lại, nhìn bộ dạng này của Hậu Trì, e là cô công chúa Thiên Giới kia không ổn rồi.
“Thật ầm ĩ.” Thanh âm thanh thúy vang lên, con ngươi đen láy mang loại cảm giác vừa khinh người vừa tuyệt mỹ, bé gái quay đầu, đột nhiên nói với Thanh Mục: “Phụ thân, nữ nhân này là ai vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận