“Bạch Quyết… chân thần?”
Tiếng bàn tán xì xào đầy sợ hãi vang lên.
Do uy áp của linh lực quá to lớn nên đã làm cho chúng nhân vô thức quỳ trên mặt đất, họ vô tình nhìn thấy ấn ký vàng trong mắt Thanh Mục, đáy mắt xẹt qua tia không tin nổi.
Thượng cổ chân thần đã vẫn lạc ngàn năm trước, vậy mà sao có thể còn tồn tại trong Tam Giới?
Nhưng còn chưa có thời gian hồi thần, cây thương trong tay Thanh Mục đã chậm rãi bay cao lên không trung, năng lượng kim sắc hóa thành một đạo lửa đỏ mang theo uy lực đầy trời, nhắm thẳng vào ba người Cảnh Giản.
Một lần nữa, khí tức nóng ran lại lan ra khắp Liễu Vọng sơn, uy lực còn kinh khủng hơn cả Hỏa Kỳ Lân.
Trong nháy mắt, biển lửa đã nhanh chóng xé rách Vũ Hóa Tán bảo vệ ba người họ, hào quang xanh lục hoàn toàn bị phá nát trong tiếng kinh hô của mọi người… Hậu Trì kéo lấy Thanh Mục, quát khẽ: “Thanh Mục, không được…”
Cho dù nàng chưa từng thừa nhận, nhưng cũng không hề phủ nhận dòng huyết mạch chảy chung với ba người Cảnh Giản.
Tuy Cảnh Dương và Cảnh Chiêu tính tình tự phụ, cuồng vọng, nhưng ít nhất, Cảnh Giản không có lỗi gì cả, nàng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết dưới tay Thanh Mục được.
Biển lửa chậm rãi dừng lại, nhưng vẫn chưa tắt hẳn.
Hậu Trì ngẩng đầu, vội vã ngước lên ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng của Thanh Mục, trong lòng nàng thơ thẩn, người trước mặt này,… căn bản… Không phải là Thanh Mục, mà giống như một con rối bị ý niệm khống chế.
Chẳng lẽ… nàng nhìn Chích Dương Thương trên cao, có chút rõ ràng, nhất định là do Chích Dương Thương nhận chủ, Thanh Mục đã bị tàn niệm còn sót lại của Bạch Quyết Chân Thần khống chế.
Ánh quang lục bích càng ngày càng nhạt dần, khí tức ba người họ cũng từ từ tiêu tán, nhân ảnh trên cao lạnh lùng nhìn xuống, hào quang màu vàng chấn nhiếp mọi người, không một tiên quân nào dám xuất thủ tương trợ.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, một tiếng thở dài vang vọng trên nền trời Liễu Vọng Sơn, một bàn tay tay khổng lồ xuất hiện hóa thành Kình Thiên Cự Chưởng (bàn tay to lớn chống trời) bên trong biển lửa, an toàn đem ba người Cảnh Chiêu với bộ dạng nhếch nhác đi ra.
Nhìn ba người đang hôn mê, chúng tiên thở phào nhẹ nhõm.
“Bạch Quyết chân thần, là Bản Đế dạy dỗ con cái không ra gì.
Ba đứa Cảnh Dương xông vào chốn tu luyện của chân thần, thật là tội lớn.
Kính xin chân thần niệm tình ta và Vu Hoán, tha cho chúng.”
Thanh âm trang nghiêm truyền từ phía chân trời vọng lại, mờ ảo đạm nhiên, cứ như không hề bị áp chế bởi uy áp đáng sợ tỏa ra trên người Thanh Mục.
Nghe giọng nói này, Hậu Trì nổi lên một loại cảm giác phiền muộn, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trống rỗng của Thanh Mục, Hậu Trì phức tạp thở dài.
Thiên Đế, năm xưa nàng tìm kiếm phụ thân nhưng vẫn không hề bước chân vào Cửu Trọng Thiên, không ngờ trên Liễu Vọng Sơn này lại hiệp lộ tương phùng.
(Hiệp lộ tương phùng: thành ngữ, gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm – oan gia ngõ hẹp).
Phụ thân đã biến mất nghìn năm, chẳng lẽ vì người vẫn chưa chịu buông bỏ chuyện trước đây sao?
Người đến là Thiên Đế! Thiên Đế vốn ngàn năm không rời Cửu Trọng Thiên cũng bị kinh động, lẽ nào Thanh Mục chính là Bạch Quyết chân thần thật ư?
Chúng tiên kinh ngạc, dõi theo thần quân lạnh lùng ở trên cao, lại tiếp tục chăm chú vào Kình Thiên Cự Chưởng đang bảo vệ ba người Cảnh Dương, họ đồng thời quỳ xuống: “Cung nghênh Thiên Đế.”
“Các khanh bình thân.” Cùng lúc giọng nói này bật lên, một thân ảnh màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay lớn, quan sát Liễu Vọng Sơn, lẳng lặng nhìn Thanh Mục giữa không trung.
Hậu Trì nhìn thoáng bóng người ánh tím bên trong lòng bàn tay, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Khó trách tướng mạo ba người Cảnh Giản không tệ, ra là do di truyền… Nhưng, bộ dạng trông lòe loẹt quá, trông thì ngon mà chẳng xài được, chả có cửa sánh vai với lão già mạnh mẽ nhà nàng!
“Ngươi là… Mộ Quang?” Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ Thanh Mục, ấn ký màu vàng trong mắt hắn có tiêu tan đôi chút, hắn chậm rãi ngẩng đầu, giống như đang nhớ gì đó.
Thiên Đế vung lòng bàn tay khổng lồ của mình lên, một đạo hào quang nhu hòa rót vào cơ thể ba người đang hôn mê, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, Bạch Quyết chân thần, tuy người chỉ còn một chút ý niệm, nhưng là Bản Đế ta vô ý mạo phạm.
Nếu người lựa chọn Thanh Mục làm chủ nhân của Chích Dương Thương, sau này ta sẽ trọng đãi hắn thỏa đáng.”
Chỉ còn một chút ý niệm… Nghe những lời Thiên Đế nói, mọi người khiếp sợ nhìn bóng người ở giữa không trung.
chẳng qua là một đám tàn niệm mà thôi, ai ngờ lại có thể lay động tiên địa, làm cho chúng tiên thần phục đến vậy.
Nếu như năm đó Bạch Quyết chân thần vẫn còn, không biết phong thái sẽ xuất chúng như thế nào nữa?
Thiên Đế rủ mắt xuống, trong mắt Thanh Mục vẫn hiện lên ấn ký kim sắc vô cùng quen thuộc, hắn nghĩ rằng, đây chẳng qua là biểu tượng của người truyền thừa Chích Dương Thương mà thôi.
Năm xưa, Bạch Quyết thượng thần cũng có ấn ký giống vậy, chỉ khác ở chỗ mi tâm, tuy Thanh Mục được truyền thừa Chích Dương Thương, thậm chí nhờ có ý niệm của Bạch Quyết mà linh lực tăng vọt, nhưng hắn thực sự vẫn không phải Bạch Quyết chân thần.
Chờ khi đám ý niệm này biến mất, tự khắc sẽ khôi phục lại bình thường.
Trong mắt Thiên Đế xẹt qua tia cảm thán phức tạp, hắn hiểu hơn ai hết, năm đó tứ đại chân thần sớm đã hóa bụi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Nếu không phải như thế, chưa chắc rằng hôm nay hắn có thể cứng rắn khi đứng trước tàn niệm của Bạch Quyết thượng thần.
“Cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, Hồng Nhật chết rồi.
Các ngươi chẳng cần phải tồn tại chi nữa.” Thanh Mục lạnh lùng lắc đầu, tay khẽ nâng lên, xung quanh Chích Dương Thương bỗng vụt lên hỏa diễm màu vàng, không chút do dự liền nhắm thẳng vào Kình Thiên Cự Chưởng của Thiên Đế.
“Người là Bạch Quyết chân thần, vốn là người duy nhất có tư cách khiến ta nghe theo, nhưng giờ này người chỉ còn là một đám tàn hồn mà thôi…”
Thở dài một tiếng, trước mặt Thiên Đế liền xuất hiện một bình chướng màu tím, ngăn cách khỏi biển lửa tỏa ra từ Chích Dương Thương.
Dù thương thế vô cùng mạnh mẽ nhưng lại không tài nào tấn công được bình chướng.
Hậu Trì thấy cảnh tượng này, ánh mắt mãnh liệt dậy sóng, linh lực Thanh Mục vốn đã đáng sợ như vậy, nhưng Thiên Đế có thể tùy tiện vung tay một phát là ngăn được kích này rồi.
Sức mạnh thượng thần thực sự đáng sợ như vậy sao?
Tự trách bản thân linh lực yếu, Hậu Trì nhíu mày rồi khe khẽ thở dài.
Lạnh lùng dõi theo bình chướng màu tím kia, ấn ký vàng trong mắt Thanh Mục lưu chuyển.
Từ trong mắt bắn ra một đạo quang mang, thẳng vào Chích Dương Thương, hỏa diễm trên thân thương bỗng chốc phóng đại, sức nóng thiêu đốt y như mặt trời.
Trước sự tấn công của cỗ linh lực này, bình chướng kia bất giác lùi về sau một chút.
Nhưng tiếc rằng, cùng lúc đó, kim sắc trong mắt Thanh Mục nhanh chóng tiêu tán, đôi mắt hắn dần lộ ra một chút níu kéo, dãy dụa.
Thiên Đế nhẹ ồ một tiếng, sắc mặt hơi ngưng trọng, không thể ngờ được chút ý niệm này lại kiên quyết thà tiêu vong để đôi bên đều lưỡng bại câu thương.
Ánh mắt Thiên Đế không khỏi trầm thêm mấy phần.
Hai tay Thiên Đế khẽ nâng, kết xuất thủ ấn, văn mạch phức tạp xuất hiện trên bình chướng màu tím, phản phệ lại quang mang ánh vàng của Chích Dương Thương.
Không quá nửa khắc, Chích Dương Thương đã lộ ra bại thế, quang mang ánh vàng chậm rãi tiêu biến.
“Nếu như người cứ kiên trì như vậy, e là thân thể của Thanh Mục sẽ không chịu nổi một kích của ta đâu, hắn sẽ bạo thể mà chết.
Người hà tất phải giết thêm ai nữa làm chi?” Thiên Đế thản nhiên nói Thanh Mục với sắc mặt đang trắng bệch.
“Hồng Nhật, đạo hữu của ta, canh giữ Liễu Vọng Sơn ngàn vạn năm, chúng ta từ lâu đã đồng sinh cộng tử.
Mộ Quang, chẳng qua chủ nhân ta chỉ còn chút ý niệm, bằng không ta đã sớm không để ba đứa nghiệt tử nhà ngươi sống tiếp nữa đâu.
Chích Dương Thương, từ nay ngươi tự do rồi.”
Một tiếng thở dài cất lên nơi chân trời, bóng người khóa lại kim quang của Chích Dương Thương, rồi từ từ cúi đầu xuống.
Trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt lạnh lùng trống rỗng nhìn thấy Hậu Trì như thể đã ngưng lại, có chút rung động, nhưng ngay lập tức đã quay về dáng vẻ không gợn sóng.
Hỏa diễm trên Chích Dương Thương dần tiêu tán, ấn ký màu vàng trong mắt Thanh Mục cũng chậm rãi biến mất.
Trong lúc giằng co, Chích Dương Thương đột nhiên ngừng tấn công, thân thương run rẩy, đầu thương quay ngược lại, trông như đang gào thét.
Hậu Trì bị phản ứng của Chích Dương Thương mà sững sờ, giương mắt nhìn về phía thanh niên, phát hiện ấn ký màu vàng trong mắt Thanh Mục đã biến mất hoàn toàn.
Hai mắt nàng lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tự dưng nhìn lại Thanh Mục đã khôi phục bình thường, nàng bỗng dưng sinh ra cảm giác tiếc nuối khó hiểu, như thể nàng đã mất đi một thứ gì đó cực kỳ thân quen.
Thiên Đế phát giác ấn ký màu vàng triệt để biết mất khỏi mắt Thanh Mục, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Hắn dùng vầng sáng tử kim (màu tím) bao lấy ba người Cảnh Dương, nói với các tiên quân: “Chích Dương Thương đã chọn chủ rồi, việc này tới đây chấm dứt, các khanh trở về tiêm sơn đi.
Còn những ai ở Yêu Tộc, hãy mau rời đi, không được ở lại Tiên Giới.”
Chúng tiên run rẩy, Thanh Mục thượng quân dám mạo phạm Thiên Đế, tuy không phải là do thâm tâm mà cũng là do chính hắn làm.
Không ngờ được, Thiên Đế không chỉ để hắn giữ Chích Dương Thương mà còn răn đe chúng tiên.
Hậu Trì cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, tuy mơ hồ nhưng chứa đầy uy lực.
Hậu Trì nhìn lên cao xem sao, cả mặt nhăn lại, nhíu mày nhìn Thiên Đế.
Thiên Đế có chút ngạc nhiên, quay đầu nói:
“Hậu Trì, ba năm sau, mẫu thân con có tổ chức thọ yến ở Thiên Cung.
Con đã ra khỏi Thanh Trì Cung, nếu có thời gian, không ngại thì ba năm sau nhớ ghé Thiên Cung một chuyến nhé.”
Thanh âm ôn nhã vang vọng bên tai, Hậu Trì hơi sững người, thấy chúng tiên không có phản ứng gì, nàng biết là Thiên Đế âm thầm nói riêng cho mình, nàng trầm hừ một tiếng, mắt nhìn xuống đầy khó chịu.
Đúng lúc Thiên Đế dứt lời, Kình Thiên Cự Chưởng trong nháy mắt cũng biến mất khỏi Liễu Vọng Sơn.
Một hồi đại chiến căng thẳng ban nãy giống như chưa hề xảy ra, chúng tiên nhìn Thanh Mục khí tức bất ổn, ngầm thở dài rồi nháo nhào rời đi.
Thanh Mục thượng quân có được Chích Dương Thương, e là sau này không có tiên quân nào có thể là đối thủ của hắn nữa rồi.
Mấy yêu quân không cam lòng rời đi, cứ mãi đứng đó ngắm nghía Chích Dương Thương.
Lúc chuẩn bị rời đi thì trên mặt bọn họ bất ngờ xẹt tia mừng rỡ, bọn họ ngừng lại.
Trong nháy mắt, Liễu Vọng Sơn đã trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Phượng Nhiễm nhìn thoáng, thấy khí tức Thanh Mục đang vô cùng bất ổn, nàng liền hừ lạnh cảnh cáo những yêu quân chưa chịu rời đi.
Thanh Mục như sắp ngã xuống, rõ ràng là do lúc nãy linh lực bị hao tổn quá nhiều.
Đi tới sau lưng Thanh Mục, Phượng Nhiễm định đón lấy Hậu Trì thì một đạo nhân ảnh xuất hiện từ hư không, chậm rãi tiến về phái bọn họ.
Lại có kẻ mù nào nữa muốn đến cướp Chích Dương Thương vậy? Phượng Nhiễm nhíu mắt lại, nhìn về phía người vừa tới, đột nhiên sửng sốt.
Trường bào huyền bạch (đen trắng), làn tóc bay trong gió, đôi mắt đen như mực, dung nhan yêu dã đến mức tuyệt thế.
Rõ ràng không phải vẻ uy nghiêm như lúc Bạch Quyết chân thần ở trong người Thanh Mục ban nãy, cũng chẳng phải kiểu hoa lệ như Thiên Đế.
Trên người hắn toát ra một loại khí tức mơ mơ hồ hồ, có thể khiến cho mọi người phải cảm thấy run sợ…
Người đó là ai? Sớm nuốt lại mấy lời quở trách, Phượng Nhiễm nuốt nước miếng, tự giác lùi xuống mấy bước khi người kia xuất hiện.
Cùng lúc đó, đám yêu quân phía dưới vô cùng mừng rỡ, xoay người chấp lễ với người vừa tới, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Như bị cỗ khí tức này mê hoặc, cả Thanh Mục và Hậu Trì đều ngẩng đầu, nhìn người mới tới.
Chỉ liếc một cái, thần sắc Thanh Mục đại biến, hai tay ôm Hậu Trì bỗng co lại, đáy mắt lộ mấy phần không thể tin nổi.
Sau đó, Hậu Trì cũng sững sờ nhìn người đang chậm rãi bước đến phía họ, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực Thanh Mục, đôi mắt đen láy trở nên âm u một mảnh, bất giác lộ mấy phần không yên tâm.
Cái cảm giác run sợ thiêu đốt linh hồn người khác này, thật chết tiệt, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Hậu Trì thở gấp gáp, tay ra sức nắm chặt lấy vạt áo Thanh Mục, không hề mảy may quan tâm tới người vừa tới.
“Hậu Trì…”
Hậu Trì nghe tiếng gọi thầm của Thanh Mục, mờ mịt quay lại thấy hai mắt hắn tràn đầy lo lắng.
Một lúc sau, người nọ chạy tới trước mặt hai người.
“Nàng là…Hậu Trì sao?”
Giọng nói thanh liệt vang lên, Hậu Trì hơi sững sờ, không biết làm gì vội gật đầu.
“Nàng có biết ta không?” Giống như nhuốm thêm ý than thở, giọng nói lại thấp hơn vài phần.
Hậu Trì lắc đầu, đầu ngón tay co lại.
Tiếp xúc quá gần, làm hắn bỗng sinh ra một loại cảm giác ngẩn ngơ.
“Không sao hết, nếu muốn thấy ta, chỉ cần đến Tử Nguyệt Sơn, ta tên là… Tịnh Uyên.” Tịnh Uyên cười cười, lấy tay xoa đầu Hậu Trì.
Nghe vậy, Phượng Nhiễm nhíu mày, vẻ mặt như thể: “Ồ hóa ra là vậy.”
Thanh Mục trầm mắt xuống, linh lực kết thành bình chướng, im lặng đứng trước mặt hai người.
Sắc mặt biến thiện liếc nhìn Tịnh Uyên.
Tay Tịnh Uyên không chút trở ngại nào mà xuyên qua bình chướng của Thanh Mục, đặt lên búi tóc nhỏ của Hậu Trì rồi xoa xoa, chợt thấy sắc mặt khẽ biến của Thanh Mục: “Đừng tưởng đánh thắng Yêu Hoàng, truyền thừa được Chích Dương Thương mà có thể tung hoành ở Tam Giới.
Ngươi xuất thế mới có nghìn năm, Tam Giới to lớn hơn những gì ngươi biết nhiều, coi như có tàn niệm Bạch Quyết thượng thần bảo vệ, chỉ với linh lực của ngươi thì còn lâu mới là đối thủ với Thiên Đế và Thiên Hậu.
Sau này, phải cẩn thận hành động nhiều mới được.”
Thanh Mục lạnh hừ, nhẹ nhàng lướt qua Tịnh Uyên, tay xoa lấy đầu Hậu Trì: “Nếu Hậu Trì không biết ngươi, kính xin các hạ hãy rời đi, Liễu Vọng Sơn không chào đón ngươi.”
“À? Chẳng lẽ Thanh Mục thượng quân cho rằng mình kế thừa Chích Dương Thương nên đã trở thành chủ nhân Liễu Vọng sơn sao?” Nét cười trên mặt Tịnh Uyên vẫn còn, nhưng khóe mắt hắn lại hơi híp lại…
Thanh Mục lãnh đạm nhìn hắn , chậm rãi nói: “Ít nhất, ta có tư cách hơn các hạ.”
“Nói không sai.”
Thấy vẻ mặt lãnh đạm của Thanh Mục, Tịnh Uyên nhíu mày cười, gật đầu nhìn Hậu Trì.
Sau đó, hắn liền vung tay xuống dưới núi, yêu quân mới vừa rồi còn ở dưới chân núi đã nháy mắt biến mất.
“Tiểu thần quân, nếu nàng có thời gian, không ngại hãy đến Tử Nguyệt Sơn một chuyến, Tịnh Uyên ta sẽ tận tình tiếp đãi.”
Trong không trung, Trịnh Uyên chậm rãi biến mất, chỉ lưu lại mỗi câu nói đó.
Khi thân ảnh kia biến mất hoàn toàn, Phượng Nhiễm mới chạy lại trước mặt Hậu Trì, thở phào: “Không hổ là Tử Nguyệt yêu quân, quả nhiên đúng như trong truyền thuyết.”
“Tử Nguyệt yêu quân, người ngươi nói là Tịnh Uyên?” Hậu Trì nhìn chỗ ban nãy Tịnh Uyên biến mất, mi tâm nhíu lại.
“Ừ, nếu nói thượng quân nổi danh nhất Tiên Giới ngàn năm nay là Thanh Mục, thì thần bí nhất Yêu Giới là Tịnh Uyên đó.
Vạn năm rồi, mới có duy nhất một yêu quân như hắn ta, có thể hấp thu được lực lượng từ Tử Nguyệt.
Tuy thực lực mạnh mẽ nhưng hắn không hề can dự đến hoàng vị, Yêu Hoàng vô cùng tôn kính hắn.
Hôm nay, yêu lực của hắn sợ là hình như đã vượt xa Yêu Hoàng.
Ba ngàn năm trước, người này xuất hiện ở Yêu Giới, giờ ta nghĩ lại… Thiên Đế vốn háo thắng, mà lại đơn giản đình chiến với Yêu Giới, tám phần có lẽ là do người này.”
“Thế nhưng, hắn lại chưa có tên trên Kình Thiên Trụ.” Hậu Trì khó hiểu nhìn Phượng Nhiễm, nếu yêu lực đã vượt hơn Yêu Hoàng, hà cớ gì lại chưa xuất hiện trên Kình Thiên Trụ.
Phượng Nhiễm giang tay nói: “Ta không biết nữa, linh lực Bách Huyền mạnh vậy, mà cũng không xuất hiện trên Kình Thiên Trụ đó sao.
Ta nghĩ Kình Thiên Trụ này có khi không chính xác lắm đâu, sau này ngươi không cần phải canh cánh trong lòng rồi.”
Hậu Trì cũng biết chuyện mình không có tên trên Kình Thiên Trụ nên chỉ nhếch miệng, không lên tiếng.
“Hậu Trì…”
Giọng nói yếu ớt vang lên, hai tay ôm lấy nàng tựa hồ hơi nới lỏng, Hậu Trì liền sững người, thấy sắc mặt Thanh Mục không biết đã trắng bệch từ lúc nào, hai mắt dần đóng lại, vô lực rơi xuống.
Hậu Trì lo sợ, thất thanh: “Thanh Mục, ngươi làm sao vậy!”
Tự nhiên cơ thể bị mất cảm giác trọng lực, hai người nhanh chóng rơi xuống trên không, Hậu Trì hít một hơi sâu, ý muốn vận linh lực để bao lấy hai người nhưng linh lực yếu đến nỗi đằng vân cũng không xong.
Đúng lúc nàng đang âm thầm phẫn uất thì Chích Dương Thương đột nhiên xuất hiện dưới chân hai người, vững vàng đỡ lấy Thanh Mục.
Thanh thương phát ra âm thanh minh hưởng réo rắt.
“Hậu Trì, ngươi coi, cả Chích Dương Thương cũng đang cười ngươi kìa.
Ta nói rồi, ngươi phải chăm chỉ luyện tập, nếu sau này Tam Giới đồn rằng ngươi và Thanh Mục chết do rơi khỏi Liễu Vọng Sơn, thì đúng là thành trò cười cho thiên hạ đó!”
Phượng Nhiễm đang dương dương đắc ý thì Hậu Trì bên kia lo lắng la lên: “Phượng Nhiễm, ngươi coi xem hắn bị sao vậy?”
Phượng Nhiễm kinh ngạc nhíu mày, nhìn Hậu Trì, thầm than một tiếng, tiểu thần quân mà Cổ Quân thượng thần coi như châu báu này… sợ là không giữ nổi nữa rồi, mới có mấy tháng mà đã thành ra cái dạng gấp rút như vậy.
“Không sao cả, có thể ban nãy giao thủ với Thiên Đế và Tịnh Uyên, hao tổn quá nhiều.
Tĩnh dưỡng một chút là ổn, mà không hiểu sao linh lực hắn đang tụt xuống nhanh chóng quá, tốt nhất đừng tự ý di chuyển.” Phượng Nhiễm nhìn xuống Liễu Vọng Sơn, nói: “Trong núi có chỗ Bách Huyền ngày xưa ở, chúng ta tới đó vậy.
Ta nghĩ trong thời gian ngắn này ngươi sẽ chưa thể quay lại Thanh Trì Cung được đâu.”
Hậu Trì gật đầu, thở dài nhìn thanh niên đang mê man.
Ba người đáp mây bay vào bên trong núi, rất nhanh đã biến mất.
Liễu Vọng Sơn hoàn toàn quay lại với sự yên tĩnh.
Cùng lúc đó, Thiên Đế và Tịnh Uyên mới vừa rời đi đang chăm chú theo dõi tình hình trên núi, hai mắt đồng thời chầm chậm mở ra.
“ Trận pháp hộ sơn của Bạch Quyết chân thần bị tổn hại rồi, làm sao khôi phục được đây?” Thiên Đế nhíu mày, không ngờ rằng quân do thám của hắn lại bị ngăn lại bên ngoài Liễu Vọng Sơn, giống như ngàn năm trước vậy.
“Hậu Trì… Cuối cùng, ta đã tìm được nàng.”
Thân ảnh bạch huyền thở một hơi dài, từ từ biến mất.
Tại chỗ hư không vừa bị phá rách, bóng người đột nhiên quay lại, khóe miệng nhếch lên, trong mắt chứa đầy ý vị phức tạp..