Thượng Cổ


Từ lúc Hậu Cổ Giới được lập nên, Thiên Cung Thiên Giới sừng sững như một biểu tượng, toạ lạc bề thế ở nơi cao nhất của Cửu Trọng Thiên.

Đây là nơi triêu thánh của vạn người trong nhân gian, là nơi chúng sinh Tam Giới thần phục.

Thiên Đế cùng Thiên Hậu cai quản Tam Giới hàng vạn năm nay, tài đức cao vời, hưởng phúc thiên địa.

Uy danh của họ đã sớm vượt qua cả các vị chúng thần đã tan thành tro bụi từ thời Thượng Cổ.

Tuy Cổ Quân thượng thần mấy vạn năm nay mai danh ẩn tích vẫn vang danh Tam Giới, nhưng không nghi ngờ gì khi nói, Thiên Đế mới xứng nhất với danh nghĩa chúa tể cai quản Tam Giới..
Cho nên, để Thiên Đế từ bỏ sức mạnh long mạch trên người, trong Tam Giới, từ xưa đến nay chưa có ai có dũng khí đó.

Sau khi ra khỏi Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, ba người không hề nghỉ ngơi mà một đường đằng vân đến thẳng bên ngoài Nam Thiên Môn hoàn toàn không bị ngăn cản.
Hậu Trì cũng không hề có ý che dấu thân phận của mình, cũng không cần để Cảnh Giản đi trước ra chỉ dụ, cứ thế dẫn theo Phượng Nhiễm vênh váo đi vào từ cửa chính của Nam Thiên Môn, Cảnh Giản dùng tinh lực còn sót lại cõng Thanh Mục, sánh vai cùng Phượng Diễm bước theo sau Hậu Trì.
Thiên tướng canh giữ Nam Thiên môn, từ xa đã trông thấy một nhóm người, dẫn đầu là một nữ tử áo tím, đầu đội quần ngọc, sắc mặt tỏa ra khí chất lạnh lùng, băng lãnh.

Ngay khi ngẩng đầu lên nhìn, hắn đã bị choáng váng bởi sự tao nhã, uy thế của nàng.
Ngay khi bình ổn lại, đã trông thấy nhị điện hạ Cảnh Giản cung kính đi theo sau nữ tử áo tím, những lời tra hỏi thường ngày đều nghẹn lại trong cổ họng, mãnh liệt nuốt xuống.
Dù chưa biết vị tiên tử áo tím này là ai, hắn vẫn cúi đầu, thiếu chút nữa hành lễ từ xa.
Khi thiên tướng cúi đầu nhìn thấy Phượng Nhiễm, ánh mắt lập tức chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, thượng quân Phượng Nhiễm đã ẩn tàng trong Thanh Trì Cung vạn năm.

Tuy không nhiều người biết mặt nhưng sao qua được đôi mắt tinh tường của hắn, mái tóc đỏ rực cùng màu với phượng bào tiên diễm, dáng vẻ cuồng ngạo kia, không còn nghi ngờ gì nữa, ngay khi nàng xuất hiện, hắn đã nhận ra được thân phận của nàng.

Lẽ nào… thân phận của vị nữ tử áo tím kia là… Hắn kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.
Người có thể khiến Nhị Điện hạ Cảnh Giản và thượng quân Phượng Nhiễm phải cung kính theo sau, sợ rằng khắp Tam Giới này, chỉ có thể là vị thượng thần bí ẩn ở Thanh Trì Cung – Hậu Trì Thượng Thần.
Chỉ là, không ngờ rằng vị tiểu thần quân đã ẩn cư hơn vạn năm trong Thanh Trì Cung lại có dáng vẻ uy nghi tao nhã như vậy.

Vốn chỉ định là cúi đầu chào hỏi quá loa nhưng ngay lập tức, trường kích trong tay Thiên tướng hạ xuống, hắn tiến lên, quỳ gối, cúi đầu, vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt lộ ra sự kính nể cùng ngưỡng mộ chưa từng có.

Không ngờ hắn cũng có cơ hội được diện kiến nàng.
“Bái Kiến thượng thần”.
Âm thanh dõng dạc vang lên khi Hậu Trì bước qua Nam Thiên Môn.

Sóng mắt khẽ động, Hậu Trì hơi sững người, đưa mắt quét qua Thiên Tướng đang quỳ gối, gật đầu rồi bước vào.
Phượng Diễm nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên.

Chỉ có Cảnh Giản đang đỡ Thanh Mục phía sau, hơi sững sờ khi thấy cảnh này, ánh mắt phức tạp lướt qua vị Thiên tướng đang quỳ ở kia.

Sống ở Thiên Cung mấy vạn năm, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thiên quân, thiên tướng ở Thiên Cung lại có sự tôn kính trời sinh đối với Hậu Trì, hắn khẽ thở dài.

Liếc thấy Hậu Trì và Phượng Diễm đã đi khuất, hắn vội vàng theo sau.
Xem ra sự xuất hiện của Hậu Trì có ảnh hưởng đến chúng tiên trên Thiên Giới nhiều hơn hắn tưởng tượng.
Dưới sự dẫn đường của Cảnh Giản, cả ba người thuận lời tiến vào Cửu Trọng Thiên Cung, đi ngang qua vô số uyên các, cung điện hoa lệ, lộng lẫy.

Sau đó, họ đi tới một tòa cung điện cổ kính.

Trước cửa có một vị tiểu thư đồng đang mơ mơ màng màng ngủ gật, nhìn thấy Cảnh Giản liền vui vẻ:
“Nhị điện hạ, ngài đã trở lại rồi.” Giọng nói trong trẻo thanh thúy của tiểu thư đồng vang lên đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy Phượng Nhiễm, đảo mắt ra sau lại bắt gặp Hậu Trì, mắt hắn mở to, miệng há hốc, nhìn sững sờ.
“Bình Dao, truyền lệnh xuống, dọn dẹp sạch sẽ hậu điện Tử Tùng Viện, Hậu Trì thượng thần sẽ qua đó nghỉ ngơi.” Cảnh Giản thấy bộ dáng ngây ngốc của tiểu đồng nhà mình, xấu hổ ho khan một tiếng, vẫy vẫy tay.
“Hậu Trì thượng thần…” Bình Dao thấp giọng lẩm bẩm, bước chân loạng choạng, chờ khi hoàn hồn mới lập tức đứng thẳng đáp lời, nhìn chằm chằm về phía Hậu Trì, tiểu đồng nán lại cửa còn chưa muốn vào.
“Bình Dao, sao còn chưa đi vào?” Cảnh này thật đáng xấu hổ, mặt Cảnh Giản đen lại, nghiến răng ken két, mặt đỏ lên, hình tượng hòa nhã bấy lâu nay của hắn hoàn toàn bị phá vỡ.
Bộ dáng ngây thơ của tiểu đồng khiến Hậu Trì có chút bất ngờ.


Nàng cũng hiểu rằng Cảnh Giản thường ngày cũng không kiêu ngạo nên mới nuôi dưỡng được một tiểu đồng đơn thuần như vậy.
“Nhị điện hạ, ta đi ngay đây.” Sau khi định thần lại, Bình Dao thấy sắc mặt nhị điện hạ nhà mình đang tối sầm lại, giật nảy mình, vội vàng chạy vào trong.
Thấy sắc mặt ưu tư của Hậu Trì nhìn về phía Thanh Mục đang hôn mê, Cảnh Giản vội nói: “Thượng thần, phụ hoàng hẳn là ở Huyền Thiên Cung, ta sẽ đi bẩm báo tình trạng của Thanh Mục với người, đợi ta một chút, ta sẽ quay lại.”
Hậu Trì gật đầu, hiểu rằng tốt hơn hết là để Cảnh Giản nói chuyện trước, Phượng Nhiễm đón lấy Thanh Mục từ Cảnh giản, bước theo sau Bình Dao.
“Cảnh Giản, việc này đành trông ở ngươi.” Đi được hai bước, Hậu Trì dừng lại, nói nhỏ với Cảnh Giản rồi vội vã đi vào trong.
Cảnh Giản giật mình, hai tay bên hông thoáng siết chặt, nhìn thấy vẻ tha thiết trong mắt Hậu Trì, trong lòng hắn nảy sinh trách nhiệm của một người huynh trưởng.
“Đừng lo lắng, Thanh Mục vì ta mà hôn mê, ta nhất định sẽ xin phụ thân giúp đỡ.” Cảnh Giản nhẹ nhàng nhìn về phía Hậu Trì, gượng gạo giơ tay, định vươn tay an ủi Hậu Trì nhưng làn áo màu tím khẽ tránh ngay khi hắn vừa định chạm tới.
Hậu Trì ngẩn người, nhìn về phía hai tay mình, không giải thích gì nữa mà chỉ nhíu mày ngạc nhiên rồi quay đầu.
Nhìn thấy sự né tránh vô thức của Hậu Trì, Cảnh Giản thu tay lại, lúng túng nói tiếp “Đừng lo lắng, ta lập tức đi Huyền Thiên Cung đây.”
Chưa kịp dứt lời thì thân ảnh đã biến mất, Phượng Nhễm nhìn bóng người xấu hổ biến mất mắt nhìn về phía Hậu Trì: “Xem ra ngươi không phải là không để ý.”
Hậu Trì không nói lời nào, xoay người bước vào, Phượng Nhiễm lông mày khẽ nhúc nhích, rảo bước theo sau nàng.
Trong một thời gian ngắn, Phượng Nhiễm cuối cùng đã lãnh giáo đầy đủ tốc độ lan truyền tin tức trên Thiên Giới.

Trên đường đi tới Tử Tùng Viện, thỉnh thoảng lại có một vài tiểu tiên lỗ mãng chạy ra từ trong xó xỉnh nào đó để thỉnh an, nhìn Hậu Trì như loài quý hiếm.

Phượng Nhiễm không biết nên cười hay khóc, đuổi hết đám này đến đám khác, phía sau lưng sắc mặt Hậu Trì đã hóa đen.
Bình Dao đứng trước sân, nhe nanh múa vuốt với nhóm tiểu tiên nga, khí thế oai hùng trông như một kẻ làm quan được cả họ trông vào.

Nhưng cơ thể nhỏ bé quả thực có chút thiếu tin cậy lắm, hắn nhìn thấy Hậu Trì bước vào mở miệng tươi cười: “Tử Trúc Viện đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, ta đưa thượng thần vào trong.”
“Không cần đâu”- Hậu Trì xua tay, còn chưa nói xong, thấy vẻ hờn dỗi hiện lên trên mặt hài đồng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, từ trong tay áo lấy ra hộp gỗ ném về phía Bình Dao: “Bên trong là quả thông ở ngọn núi phía sau của Thanh Trì Cung, mười năm mới nở hoa, trăm năm mới kết trái.”
Nghe đến đây, đôi mắt của Bình Dao híp thẳng thành một đường, lập tức ôm chặt hộp gỗ giấu vào trong áo, vội vàng hành lễ: “Đa tạ thượng thần, thượng thần cát tường.”
Lời này vừa nói ra, bốn bề ngưng bặt, cách đó không xa chúng tiên nga che miệng, vô cùng lo lắng, liếc Bình Dao.
Hậu Trì dừng bước, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt không đổi, bước vào hậu viện với tốc độ nhanh hơn rất nhiều.


Nghe thấy vậy, Phượng Nhiễm liếc nhìn phía sau Hậu Trì, khóe miệng giật giật, cố giữ vẻ đoan chính, nghiêm nghị đi vào.
Cánh cửa trong sân đóng lại một tiếng rầm.

Phượng Nhiễm không khỏi bật cười khi thấy biểu hiện khó chịu của Hậu Trì “Nói cho ta biết, sao ngươi lại cho tiểu đồng đó một hộp hạt thông vậy, đúng là tự mình chuốc đau khổ?”
“Bản thể của hắn là một con sóc, nhất định sẽ thích ăn.” Hậu Trì thở dài, cảm thấy có chút xấu hổ, xua tay nói: “Đưa Thanh Mục về phòng đi, Cảnh Giản sẽ trở lại sau.

Nếu Thiên Đế không đồng ý, ngày mai đích thân ta sẽ đến diện kiến.”
Phượng Nhiễm thấy nhắc tới việc này, sắc mặt nghiêm lại, gật đầu rồi đi tới phòng của Thanh Mục.
Bên trong Tử Tùng Viện vô cùng đơn sơ, mộc mạc, khác hẳn với sự uy nghiêm, tráng lệ của Thiên Cung.

Trong viện trồng rất nhiều cây tùng, lá cây xanh mướt, tiên khí dồi dào, quả là một nơi tốt để tĩnh tâm.
Lúc này trời đã gần tối, trong lòng có chuyện, nên Hậu Trì im lặng ngồi trên ghế đá trong sân, chống cằm bắt đầu ngây người.

Trải qua mấy vạn năm, mẫu thuẫn của nàng đối với Thiên Cung chưa bao giờ là ít, cho nên nàng chưa từng đặt chân tới đây.

Nhưng trên đường đi tới đây, nàng phát hiện người duy nhất nàng không thích chính là người đang chưởng quản Tam Giới trên Cửu trọng thiên kia, chứ về phần chúng tiên nhân, những người khác, nàng không hề có oán hận … Nếu Thiên Đế không đồng ý lời cầu xin của Cảnh Giản, ngày mai lỡ như có đối mặt người ấy, thì liệu phải mở lời như thế nào đây…
  
Hậu Trì thở dài lại nghe thấy bên ngoài sân có tiếng bước chân gấp gáp, hàng lông mày hơi nhăn lại, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Cảnh Giản sắc mặt ngưng trọng đẩy cửa sân bước vào, đáy lòng không khỏi có chút trầm xuống, xem ra… là Thiên Đế không đồng ý.
“Thượng thần.” Nhìn đến Hậu Trì ánh mắt hơi trầm xuống, Cảnh Giản có chút ngạc nhiên, vội vàng đi nhanh vài bước, nói: “Không phải như người nghĩ đâu, phụ hoàng không có ở Thiên Giới, ta còn không gặp được người nữa mà.”
“Hả?” Hậu Trì giật mình, khẩu khí nhẹ hẳn, đáy mắt lạnh băng cũng thoáng chốc mở ra: “Không ở Thiên Cung thì Thiên Đế ở đâu?”
“Ta ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch đã gần nửa năm, vừa rồi đến Huyền Thiên điện.

Mới biết được, hai tháng trước, phụ hoàng đã rời Thiên Cung, không nói đã đi đâu.

Nhưng người đã lưu lại chỉ dụ cho Ty Chức thiên quân, nói là trong vòng ba tháng sau sẽ quay trở lại.” Cảnh Giản từ từ kể lại, thấy sắc mặt Hậu Trì có chút hòa hoãn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng ngươi có cách nào tìm được Thiên Đế không?” Hậu Trì nhíu nhíu mày, hỏi.
“Không có, bốn huynh muội chúng ta chung quy chỉ có trên người Cảnh Chiêu là có kim long ấn ký cảu phụ hoàng, khi nguy hiểm phụ hoàng có thể cảm ứng.


Nhưng muội ấy bế quan ở Trụ Tiên Trì đã gần hai năm, không biết khi nào mới có thể ra.”
“Nói cách khác, còn một tháng nữa Thiên Đế mới có thể trở về.” Long tức trong cơ thể Thanh Mục thời gian phát tác cũng vừa là một tháng, Hậu Trì tính toán, gật đầu nói: “Đành vậy, ta sẽ ở lại Thiên Cung chờ Thiên Đế trở về.”
Phụ thần biến mất, trong thiên địa này, người duy nhất có thể cứu Thanh Mục chỉ có Thiên Đế.

Vậy nên, bây giờ, nàng thể không ngừng mong mỏi chờ y.
“Ừm, ngươi ở Tử Tùng Viện nghỉ ngơi đi.

Nếu muốn đi dạo một chút, có thể để Bình Dao dẫn đường.” Cảnh Giản nhìn sắc mặt ngưng trọng của Hậu Trì, mắt chớp chớp, từ trong tay áo móc ra một vật đưa cho nàng: “Đây là Đông Hải huyền băng vạn năm, tuy rằng không thể ngăn chặn thời gian long tức phát tác, nhưng có thể giảm bớt nỗi khổ cơ thể nóng rực, đặt ở giữa trán Thanh Mục thượng quân là có tác dụng.

Còn có…… Đây là tụ tiên quả, là linh lực kết tinh trong Tụ Tiên Trì, có thể ngưng tụ được linh khú trong thiên hạ.

Ta có nghe nói linh khí ngươi trước giờ khó ngưng tụ, không ngại thử xem.”
Hậu Trì sững sờ, thấy biểu tình cẩn thận của Cảnh Giản, tay đang cầm huyền băng chứa hàn khí, ôn nhuận như ngọc, bỏ qua hoài nghi, tiếp nhận huyền băng, gật đầu nói: “Đa tạ, chỉ là khi còn nhỏ ta đã từng dùng tụ tiên quả, cũng không tác dụng, đa tạ Nhị điện hạ lo lắng.”
Thấy Hậu Trì thần sắc đạm mạc xoay người đi vào trong, Cảnh Giản môi giật giật, vẫn là nhịn không được nói: “Ngươi có phải là đang rất thất vọng không?”
Hậu Trì dừng lại, chưa quay đầu cũng chưa đáp lời, chỉ là hạ khóe mắt xuống, ánh mắt đột nhiên thâm trầm như nước.
“Đại ca tính tình cao ngạo, bại trong tay Phượng Nhiễm nên không cam lòng.

v
Vạn năm qua, khúc mắc này chưa bao giờ được giải quyết, cả chuyện bao che chi Tử Viên cũng vậy.

Tam muội khi sinh ra, toàn được khen ngợi, cho rằng mọi việc chỉ cần muội ấy muốn là có được, vậy nên mới dưỡng thành tính tình kiêu căng như hiện giờ, mà ta……” Cảnh Giản dừng một chút, cắn chặt răng: “Biết rõ Hỏa long ba đầu chỉ có chút uy hiếp đối với phụ hoàng mà thôi, lại đường đường lợi dụng thần lực của Thanh Mục và Phượng Nhiễm để ngăn cản nó tấn vị thất bại……”
“Hậu Trì, ngươi có phải hay không thực thất vọng, chỉ có điều là chúng ta buộc phải trở nên như vậy!” Có phải hay không rất thất vọng? Mẫu hậu lúc trước buông bỏ ngươi vì ngươi yếu ớt, rời khỏi Thanh Trì Cung, vậy nên mới nuôi dạy huynh muội chúng ta phải như thế.
Thanh âm ôn nhuận réo rắt trong trẻo lọt vào tai, Hậu Trì quay đầu, ánh mắt sâu thẳm, ẩn ẩn dao động, nhìn Cảnh Giản nhàn nhạt nói: “Chuyện riêng của quý gia, không có liên quan gù đến ta cả, Nhị điện hạ nói quá lời.”
Nói xong xoay người rời đi, trường bào tím xẹt qua mặt đất, khắp nơi gợn sóng.
Cảnh Giản ngơ ngẩn nhìn thân ảnh đi xa, thấp giọng nói: “Hậu Trì, ngươi ở trong trứng vạn năm mới ra, vốn dĩ ta lớn tuổi hơn mà…”
Bóng dáng thấp thoáng hơi khựng lại một chút, cuối cùng không ở lại mà chậm rãi bước đi.
Nếu sinh ra mà đã đối lập, cần gì phải cưỡng cầu?
Phượng Nhiễm đứng ở sau hành lang gấp khúc, nhìn nam tử đang âm thầm day dứt cách đó không xa, nàng nhướng mày, xoay người rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận