Thượng Cổ


Phượng Nhiễm canh giữ trong Tử Tùng Viện, nhìn những sợi tơ máu đỏ thẫm trên người Thanh Mục đã xâm nhập đến tâm mạch, đáy lòng như chìm xuống vực sâu.
Đã qua ba ngày, mặc dù Cảnh Giản có nói rằng Hậu Trì đã vào Triêu Thánh Điện thành công, nhưng Phượng Nhiễm vẫn lo lắng không thôi, nếu như nàng ấy không kịp trở về, Thanh Mục chỉ sợ là……
Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy bước ra ngoài, đẩy cửa phòng, ‘Phịch’ một tiếng, một bóng người xanh lam ngã lăn trên mặt đất.
“Phượng Nhiễm thượng quân, ngài muốn đi ra ngoài sao?” Giọng nói mơ màng mang theo chút kinh ngạc, Bình Dao lau nước miếng bên miệng, thấy Phượng Nhiễm đẩy cửa ra, vội lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất.
Thấy tiểu đồng này bộ dạng mơ mơ màng màng như cũ, khóe miệng Phượng Nhiễm giật giật, gật đầu: “Ta không chờ nổi nữa, ngươi mau dẫn ta đến Triêu Thánh Điện.”
Bình Dao đáp một tiếng, lo lắng liếc vào phòng một cái, nói: “Nhị điện hạ có dặn dò, bảo ta nghe lời thượng quân, bây giờ ta sẽ dẫn ngài đi liền.” Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Phượng Nhiễm, chuyển giọng đáo để, mang theo nụ cười tủm tỉm lấy lòng, tròng mắt đen nhánh sáng ngời: “Thượng quân, đây là lần đầu tiên ta thấy điện hạ nhà ta quan tâm người khác như vậy đó.

Xem ra tám phần là ngài ấy ngắm trúng ngài rồi, ngài thật là có phúc đó nha.

Điện hạ nhà chúng ta cũng được xếp vào hạng tiếng tăm ở Tam Giới rồi í.

Mấy vị công chúa Long Cung vì tranh nhau một bức hoạ của ngài ấy mà từng đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu cơ…”
“Ăn nói bậy bạ.” Phượng Nhiễm sắc mặt cứng đờ, tức giận quét ống tay áo lên người Bình Dao, nói: “Thích bổn thượng quân mới chính là phúc khí của hắn, dẫn đường mau.”
Bình Dao bị mắng cũng không giận, chỉ ‘Hi hi’ cười hai tiếng rồi vui sướng chạy ra khỏi Tử Tùng Viện.
Kết giới bên ngoài Triêu Thánh Điện vẫn như cũ, bình lặng không gợn sóng.

Cảnh Giản sắc mặt ngưng trọng nhìn một mảnh tối đen kia, thở dài.
“Cảnh Giản, Hậu Trì có tin tức gì chưa?”
Giọng nói của Phượng Nhiễm đột nhiên vang lên bên tai, Cảnh Giản quay người lại, thấy sắc mặt nàng lạnh băng, lắc đầu nói: “Không có, từ khi thượng thần vào đó đến nay đã được ba ngày, vẫn không có chút động tĩnh gì.”
“Có biện pháp nào do thám tình hình bên trong không?” Phượng Nhiễm nâng bước đến gần, lại bị Cảnh Giản đột nhiên vươn tay giữ chặt.
“Đừng qua đó, với linh lực của ngươi, một khi tới gần sẽ ngay lập tức hôi phi yên diệt.”
Vẻ mặt y trịnh trọng, bàn tay kéo trên cổ tay nàng kiên quyết vô cùng.

Phượng Nhiễm gật gật đầu rồi lui trở về, nói vậy ba ngày nay, Cảnh Giản canh giữ ở nơi này chắc hẳn cũng lo lắng không ít.
“Kỳ hạn ba ngày sắp tới rồi, hy vọng Hậu Trì có thể trở ra trước khi mặt trời lặn.”
Tiếng thở dài chậm rãi vang lên trên quảng trường tĩnh lặng, Cảnh Giản quay đầu lại nhìn Phượng Nhiễm, trong mắt thấp thoáng một tia ôn nhu nhàn nhạt: “Yên tâm, phụ hoàng nhất định sẽ đưa Hậu Trì bình an ra ngoài thôi.”
Đột nhiên bị nhìn chăm chú không kịp phòng bị như vậy, Phượng Nhiễm sửng sốt, đôi mắt này, dường như nàng đã từng bắt gặp ở đâu rồi…
Trong không gian hư vô, Thiên Đế ngồi xếp bằng giữa không trung, nhìn kim quang cách đó không xa vẫn đang bao phủ Hậu Trì, âm thầm tán thưởng, truyền thừa của chân thần Thượng cổ quả nhiên không tầm thường.

Cung điện này chẳng qua chỉ là di vật lúc trước của chân thần Thượng Cổ mà thôi, linh lực lưu lại không tính là nhiều.

Nhưng trong vòng ba ngày linh lực thấp kém của Hậu Trì đã tăng vọt lên mức thượng quân, nếu như tiếp tục, nếu muốn đạt tới thượng quân đỉnh phong cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là, Thiên Đế nhíu mày, nếu còn tiếp tục kéo dài như vậy, e rằng Thanh Mục thật sự sẽ không còn đường cứu, long tức kia căn bản không đơn thuần chỉ là phá hủy linh mạch thôi đâu!
Nếu Hậu Trì chỉ truyền thừa linh lực, việc này nhẽ ra nên kết thúc từ lâu rồi mới phải…
Linh lực cuồn cuộn không ngừng trào ra từ đại điện, tập trung vào cơ thể Hậu Trì.

Dưới vầng sáng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày nàng ấy khẽ cau lại, hai bàn tay siết chặt.

Khi quá trình truyền thừa dần kết thúc, một ấn ký linh hồn nhỏ xíu phảng phất bay ra từ trong điện, Hậu Trì đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng rực, kết ấn trong tay, hóa thành một kết giới dày đặc, nhưng linh hồn ánh kim sắc kia không hề bị cản trở mà thẳng tắp nhắm vào mắt Hậu Trì.
Đột nhiên, kim quang báo quanh Hậu Trì trở nên rực rỡ, một cỗ uy áp nghịch thiên từ trên người nàng nháy mắt đã tản đi khắp nơi.

Thiên Đế đang khoanh chân, ngồi xếp bằng bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, nguồn linh lực này căn bản không phải linh lực thuần túy, thế nhưng lại mơ hồ có ấn ký của chân thần thượng cổ… Chẳng lẽ sau sáu vạn năm vẫn không thể làm tiêu tan ấn ký linh hồn khắc trong linh lực hay sao?
Chân thần thượng cổ rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Áp xuống nỗi kinh hãi không thể giải thích được dâng lên trong lòng vì ấn ký linh hồn này, Thiên Đế nhìn quầng kim quang với sắc mặt vô cùng phức tạp.
Dưới sự bao phủ của ánh sáng kim sắc, hoàn toàn không thấy rõ quang cảnh bên trong như thế nào.

Linh hồn kia hòa vào đôi mắt của Hậu Trì, đáy mắt trong sáng dần dần trở nên ảm đạm, con ngươi màu đen cũng từ từ trở nên trống rỗng, thế nhưng lại sinh ra một chút khí tức mênh mông cổ xưa, mái tóc đen nhánh ngang vai từng chút từng chút dài ra, xoã tận đến mắt cá chân, trường bào thuần tím nháy mắt hóa thành màu đen thâm trầm cổ xưa, những dải lụa mạ vàng rực rỡ tản mạn quanh eo, khi nàng ngoái đầu lại, vô tình lộ ra dung mạo cực kỳ tuyệt thế, phong hoa nguyệt đại.
Sâu thẳm trong Linh Hải (biển linh hồn), Hậu Trì hoàn toàn không nhận thức được sự thay đổi của mình, nàng dùng hết toàn lực cũng không thể thoát khỏi, chỉ đành ngước mắt nhìn bốn phía, khi nâng tay lên nhìn thấy cảnh trời đất trong không gian hư vô xa xăm, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên kinh ngạc.
Nhân gian nạn binh hoả (tai họa do chiến tranh) nổi dậy, bá tánh trôi dạt khắp nơi, Quỷ Giới đánh mất trật tự, u hồn phiêu đãng khắp nơi, Yêu Giới bị lũ lụt vùi dập, yêu ma tàn sát bừa bãi nhân gian, chư thần Tiên Giới lại chẳng còn linh lực để cai quản chúng sinh — Tam Giới đại loạn, thế gian một mảnh mênh mông cô tịch, vĩnh viễn không có ngày nào yên ổn.
Đây là…… cảnh tượng hỗn kiếp đã giáng xuống chúng sinh Tam Giới vào sáu vạn năm trước!
Nhưng mà, vào cái ngày tận thế này, thần giới thượng cổ đã ở đâu? Chư thần thượng cổ đã đi đâu? Hậu Trì lẩm bẩm, chau mày, nàng chưa từng nghĩ tới hỗn kiếp ập xuống lại đáng sợ như thế…… Người, tiên, yêu, ma, thế gian tẫn diệt, không một tấc đất nào còn nguyên vẹn.
Hình ảnh xoay chuyển đột ngột! Chuyển thành một vùng không gian bao la, núi thiêng trải rộng, chim ca ríu rít, mang lại cảm giác rất đỗi bình yên.

Bốn tòa cung điện sừng sững bốn phương, nom như những cột trụ nâng đỡ thế gian mênh mông.

Linh lực vô tận trào ra từ bốn tòa cung điện, hóa thành kết giới nồng đậm chặn hết thảy mọi tai họa bên ngoài.

Nơi này tựa là cõi thanh tịnh duy nhất còn sót lại trong Tam Giới, nhưng lại có vẻ nhuốm trong sự thê lương, cô tịch.

Hậu Trì bắt gặp một toà cung điện trông rất giống Triêu Thánh Điện, liền hiểu ra nơi này hẳn là thần giới thượng cổ đã bị phong ấn trước kia.
Cảnh tượng thượng cổ giới từ từ biến mất, một tế đàn lặng lẽ trôi dạt giữa hồng hoang, chuỗi đá đen như mực từ trên tế đàn bay ra nối liền với bầu trời, vô số văn tự cổ xưa được khắc trên đó, thê lương vô tận.
Cảnh tượng quái dị này, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể sinh ra cảm giác tuyệt vọng như muốn ta phải chôn vùi xuống sâu đáy lòng.

Hậu Trì cụp mắt xuống, thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, thả lỏng người nhìn về phía tế đàn.
Nơi đó, một nữ tử áo đen đứng quay lưng bên tế đàn, mái tóc dài không gió mà vẫn tung bay, được vén lên tùy ý bằng cây trâm gỗ khắc đá, dáng đứng thẳng tắp, trong vũ trụ bao la, dường như chỉ có mình nàng lẻ loi đối mặt với kiếp nạn này của thế gian.
“Thượng Cổ, dừng tay đi, cho dù cứu được Tam Giới nàng cũng sẽ hóa thành tro bụi.

Chỉ cần nàng còn sống, thần giới thượng cổ bất diệt, Tam Giới sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tái sinh thôi……”
Nam tử vận trường bào trắng bị ngăn lại bên ngoài tế đàn.

Tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng có thể thấy rõ, giọng nói của y tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Tam Giới là tâm huyết của phụ thần, trước khi hóa thành thiên địa, người đã phó thác Tam Giới cho ta.

Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không để Tam Giới bị hủy diệt trong tay mình.”
Giọng nói chậm rãi cất lên, tuy không nhìn rõ sự vui buồn, nhưng lại cất chứa nỗi thất vọng thấu trời.

Nữ tử hơi quay đầu, nhìn người bên ngoài tế đàn, rốt cuộc trong mắt cũng lộ ra một chút áy náy, nàng thở nhẹ một tiếng rồi đi về phía trung tâm của đàn thờ.
“Thượng Cổ, nếu không phải là hắn khiến nàng thất vọng, liệu nàng có rời bỏ thượng cổ giới, từ bỏ chúng ta, từ bỏ chính bản thân không?”
Nam tử áo bào trắng đứng bên ngoài tế đàn đột nhiên khẽ vung tay lên, một vầng hào quang cực lớn phóng ra từ trên người hắn.

Hắn muốn nổ tung trận pháp bên ngoài tế đàn, nhưng không có tác dụng gì.

Dù vậy, hắn vẫn kiên quyết lao tới hết lần này đến lần khác.
“Tam Giới loạn lạc, hỗn kiếp ập đến là do ta.

Sai lầm ngày hôm nay xảy ra là do thiếu sót của bản thân, không vì gì khác.

Ta thống trị thiên hạ đã vạn năm, nên phải gánh vác trách nhiệm, cứu vớt chúng sinh.

Từ bỏ đi, trận pháp này là thần lực căn nguyên của ta hoá thành, không ai phá được đâu.

Sau này… chúng sinh Tam Giới giao cho ngươi.


Hồng quang bốn phía nháy mắt bùng lên khi nàng ấy nói ra những lời này.

Nữ tử áo đen đứng ở trung tâm tế đàn, linh lực khổng lồ chậm rãi tràn ra từ đó, mang theo luồng khí tức hủy diệt thiên địa, thậm chí sự bạo loạn của Tam Giới cũng vô hình phải run sợ, gầm thân ai oán dưới sức mạnh này.
Tiếng nổ mạnh bỗng chốc vang lên, bóng người bên trong tế đàn khẽ nhắm mắt lại.

Phạn văn (dòng chữ cổ viết bằng tiếng Phạn) thần bí phiêu đãng khắp trời đất, những tiếng ca cổ xưa vang vọng khắp bầu trời, ánh sáng kim sắc hiện lên từ người nàng, hòa cùng hồng quang xung quanh, lao thẳng vào Tam Giới đang bị bủa vây bởi hỗn loạn.
Kim quang đi đến đâu, thủy triều rút đến đó, yêu ma quay về ổ, vạn vật như tái sinh, sức sống của Tam Giới lại được trỗi dậy.

Nhưng bóng người trong kim quang thì trái ngược, mái tóc đen huyền trong phút chốc đã hóa thành màu tuyết trắng, mờ đến mức trong suốt.
“Thượng Cổ, cầu xin nàng, hãy dừng lại đi!”
Tiếng la thảm thiết bị chôn vùi trong cơn biến hóa khôn lường của đất trời, nam tử quỳ gối giữa không trung, nhìn bóng người dần dần hư ảo, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng.
“Nếu như nàng không còn nữa, ta sẽ hủy diệt Tam Giới, nàng có nghe thấy không, có nghe thấy không!”
Thanh âm khàn đặc truyền đến tế đàn, cuối cùng cũng vọng đến tai nữ tử sắp biến mất.

Tiếng thở dài trầm thấp vang lên, nữ tử quay đầu lại, đáy mắt mang theo một tia hoài niệm mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
“Thực xin lỗi, tất cả chúng sinh đều là trọng trách của ta, sau này Tam Giới sẽ là ta, ta sẽ là Tam Giới, từ nay về sau …… tất cả đều nhờ huynh.”
Cùng với tiếng thì thào như thở dài, bóng người đen kịt kia dần tan biến, hóa thành một sợi khói mảnh rồi biến mất hẳn trong đất trời bao la.
Chân thần Thượng Cổ, kể từ đó đã chính thức vẫn lạc, trường tồn cùng thiên địa.
“Thượng Cổ, nàng để ta sống mãi cùng Tam Giới, lục đạo trường sinh, nhưng nếu không có nàng, ta sao có thể bất tử bất diệt trên thế gian rộng lớn này? Làm sao ta có thể sống nổi, sao có thể trông coi Cửu Châu Bát Hoang đây… mà chờ nàng trở về đây!”
Cuối cùng, nam tử bên ngoài tế đàn ngước mắt lên, chỉ kịp nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng, thanh nhã thoát tục, phương hoa tuyệt đại.
Thảm họa hủy thiên diệt địa từ từ biến mất, chỉ còn lại bóng dáng cô tịch của nam tử đứng ở bên kia Tam Giới sau khi mới tái sinh, nhìn ngắm thế gian, bóng hình ấy như biến thành màu đen vĩnh viễn trong trời đất, cả thế giới như chìm trong nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.
Linh Hải trở nên yên lặng thanh bình, Hậu Trì ngơ ngác nhìn bóng lưng màu trắng kia, hốc mắt chợt nóng lên, bàn tay ra sức nắm thật chặt, đột nhiên ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn, bi thương khó tả ập vào trong lòng, nàng chậm rãi giơ tay, như muốn chạm vào bóng hình mờ ảo kia, nhưng… Trong phút chốc, tất cả hình ảnh đều biến mất, mọi thứ lần nữa lại tấn biến về hư vô.
Hậu Trì ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, tim đập nhanh vì xúc cảm nóng rát cơ hồ muốn đem người ta thiêu đốt.

Chỉ là một sợi tàn hồn Thượng Cổ chân thần lưu lại mà thôi, thế nhưng không ngờ lại có thể có ảnh hưởng lớn với nàng như thế.
Vừa rồi hẳn là cảnh tượng chân thần Thượng Cổ cứu vớt Tam Giới trong hỗn kiếp sáu vạn năm trước, chỉ là…… không nghĩ tới cảnh tượng đó lại được lưu lại trong cung điện cổ xưa này, qua hàng vạn năm cũng chưa từng biến mất.
Nếu Thượng Cổ chân thần lấy thân mình cứu Tam Giới, vậy sao ba vị chân thần kia lại biến mất, tại sao thượng cổ giới lại bị phong ấn…… Còn có, Hậu Trì chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía không gian hư vô kia, vẻ mặt phức tạp, nam tử áo trắng kia là ai?
Tâm tư xoay chuyển, Hậu Trì bỗng cảm thấy từ sâu trong linh hồn truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, một lực hút kéo nàng ra khỏi nơi tối tăm này, hướng về phía có ánh sáng……
Linh lực của Hậu Trì khôi phục trong nháy mắt, từ trường bào đen tuyền trên người nàng, cho đến mái tóc đen dài tới mắt cá chân cùng dung nhan câu hồn đoạt phách ấy tất cả đều khôi phục lại bình thường, không để lại chút dấu vết.
Mà cung điện rộng lớn cổ xưa kia cũng đột nhiên biến mất, một lần nữa lại chìm trong không gian mênh mông này.
Kim quang dần dần mờ đi, Thiên Đế canh giữ ở một bên thấy động tĩnh, liền phi đến bên cạnh Hậu Trì, dùng thần niệm dò xét trên người nàng, đáy lòng có chút kinh ngạc, không thể tưởng vốn được truyền thừa như thế, Hậu Trì cũng chỉ dừng lại ở mức thực lực thượng quân, thậm chí đỉnh phong cũng không đạt tới.

Nhưng ngẫm lại cũng là cơ duyên lớn, y thoáng yên tâm, dù sao nếu tự mình tu luyện, ngàn năm chỉ sợ cũng khó có thể ngưng tụ linh lực đến nhường này.
Trong Linh Hải không có ngày tháng, căn bản không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hậu Trì mở mắt ra chợt thấy ánh sáng, trong người có loại cảm giác mệt mỏi như mới tái sinh.

Cảm thấy linh lực trong cơ thể đã thăng lên thượng quân, vẻ lạnh lẽo giữa hai hàng lông mày khẽ dịu đi, nghĩ đến Thanh Mục, liền nhìn Thiên Đế đứng bên cạnh, vội la lên: “Thiên Đế, chúng ta mau trở về Thiên Cung.”
“Hậu Trì, muộn rồi, thời gian ba ngày đã qua, cho dù ta có quay về, Thanh Mục cũng đã hết đường cứu vãn.” Thiên Đế lắc đầu, nhìn kết giới tối tăm bên ngoài, thở dài.

Hậu Trì tỉnh lại, hắn phát hiện không gian hư vô giam cầm bọn họ đã được mở ra, chỉ là đã bị trì hoãn mấy canh giờ, cho dù có đi cũng không có cách nào cứu vãn.
Nghe Thiên Đế nói, Hậu Trì đột nhiên sững sờ, đáy mắt hiện lên mấy phần hoảng sợ: “Làm sao vậy, nếu linh mạch của Thanh Mục hoàn toàn bị phá hủy……”
“Hậu Trì……” Thiên Đế dừng lại, chần chờ một chút mới nói: “Có một chuyện mà ngay cả Cảnh Giản cũng không biết, Hỏa Long ba đầu là thân thể bán thần, long tức của nó không chỉ đơn giản là hủy diệt linh mạch như vậy thôi đâu.”
“Có ý gì?” thân người Hậu Trì cứng đờ, nhìn về phía Thiên Đế, đáy lòng mơ hồ bất an.
“Long tức thấm nhập cơ thể, đầu tiên là hủy đi linh mạch, sau đó cơ thể hắn sẽ không chịu nổi nhiệt độ nóng như lửa đốt này, chẳng mấy chốc sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn, tan thành mây khói.”
“Sao có thể……” Hậu Trì ngơ ngác nhìn Thiên Đế, lẩm bẩm nói.
Linh mạch bị phá hủy, cơ thể bị thiêu rụi, tan thành mây khói……
Nếu không phải nàng đột nhiên tiếp nhận truyền thừa từ Triêu Thánh Điện, nếu không phải nàng bị nhốt trong Linh Hải hư vô kia, Thanh Mục căn bản sẽ không sao cả, đáy mắt Hậu Trì tràn đầy hối hận và tự trách, bay đến chỗ kết giới.
Thiên Đế nhìn Hậu Trì chìm trong hoảng sợ, lắc đầu thở dài, cũng bay theo cùng hướng ra bên ngoài.

Tuy nhiên……Khi đến gần chỗ kết giới, bước chân y đột nhiên dừng lại, sắc mặt đại biến, ngẩng đầu xuyên qua trận pháp dày đặc phía Thiên Cung —— nơi đó sóng yên gió lặng, nhưng lại chính là nơi Thanh Mục tĩnh dưỡng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui