Dáng người gợi cảm, mê hoặc như ẩn như hiện dưới lớp váy lụa mỏng màu ngọc bích trải dài đến mắt cá chân, nữ từ có dung nhan yêu mị ấy đang ngồi trên cây linh thụ bên bờ Tụ Tiên trì, nàng ta cúi đầu cong khóe mi, nhìn Cảnh Chiêu đang nộ khí, nụ cười lanh lảnh tự đắc: “Cảnh Chiêu công chúa à, ta giúp cô lừa gạt Cảnh Dương điện hạ, để cho để cô có thể rời khỏi Tụ Tiên Trì, lại còn bày cho cô cách cứu Thanh Mục thượng quân, cô cần gì phải ra vẻ cố ép ta cách xa ngàn dặm như vậy?”
Cảnh Chiêu liếc nàng ta một cái, rồi ngập ngừng nói: “Ngươi là yêu quân, nếu bị phụ hoàng phát hiện, khó tránh kết cục sẽ bị đánh đến tan thành mây khói, sao còn không mau sớm rời khỏi đây đi?”
“Là cô sợ ta sẽ nói cho Thanh Mục thượng quân, hắn là do cô đích thân cứu chứ gì?” Hai chân nàng ta đung đưa, đá nhẹ vào tán lá trên linh thụ khiến quả cây lác đác rơi xuống đất.
“Chậc Chậc” Thanh Li thốt lên hai tiếng, lại mỉm cười: “Thật không ngờ tới, đường đường là Cảnh Chiêu công chúa cao cao tại thượng trên Thiên Cung, lại si tình với một người đàn ông đến vậy.
Chỉ là, cô lấy bản mệnh long đan của mình ra để cứu hắn, vậy mà hắn lại không hề hay biết, cảm thấy không đáng tiếc sao?”
Sắc mặt Cảnh Chiêu trở nên tái nhợt, liếc nàng ta đầy khinh thường, rồi nhàn nhạt nói: “Thanh Li, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, Thanh Mục há có phải là Sâm Vũ mà để ngươi đem ra so sánh, ngươi cho là chàng sẽ vì ta trao cho một viên long đan mà ở lại Thiên Cung sao? Năm xưa, thủ đoạn nhà ngươi như thế nào, khắp Tam Giới đều rõ hết, hôm nay cần gì phải ở chỗ này giả làm người tốt.”
Nghe được lời này, nụ cười của nữ tử áo xanh chợt đông cứng lại, ánh mắt xẹt qua một tia tàn khốc, nàng ta híp mắt một cái, trong âm thanh tràn đầy giễu cợt: “Cảnh Chiêu công chúa, cô cần gì cố làm ra vẻ thanh cao, cô lấy long đan cứu hắn, chẳng phải là hy vọng Thanh Mục có thể vì thế mà mang ơn, mà ở lại bên cô sao? Cho dù bây giờ cô không nói, Thiên Đế sớm muộn cũng sẽ biết, đừng vọng tưởng tâm tư của cô có thể giấu được người khác như vậy.
Cô luôn miệng nói rằng bản thân không muốn hắn biết, trông thì có vẻ rộng lượng đây, nhưng thực ra thì chẳng khác gì ta cả!”
Có lẽ Cảnh Chiêu sinh ra đã được nuông chiều, lúc nào cũng được chúng tiên tôn sùng.
Vậy nên, nàng ta chưa bao giờ phải nghe những lời nói cay nghiệt, khinh thường như vậy.
Từng lời nói như nhát dao đang đâm thẳng vào trái tim nàng, những tâm tư luôn giấu ở đáy lòng căn bản không cách nào lẩn trốn.
Lưng dựa trên hòn núi giả, Cảnh Chiêu nhất thời cúi đầu, không còn muốn để ý đến lời nói lãnh khốc của Thanh Li, đôi môi cắn chặt, vài sợi tóc rũ xuống, tựa như đang chìm vào im lặng chán nản.
Thanh Li lạnh lùng nhìn nàng, mãi lúc sau, mới nghe được Cảnh Chiêu buông lời:
“Nhà ngươi nói không sai, nhưng ít nhất ta nguyện ý dùng mạng của mình để đánh cuộc một lần.
Thanh Li ơi, ngươi so với ta còn đáng thương hơn, dùng vạn năm chỉ để thêu dệt một lời nói dối, đến khi ngươi tỉnh mộng liệu có hối hận không?” Cảnh Chiêu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thanh Li.
Tia giễu cợt trong đáy mắt của Thanh Li chậm rãi tản đi, nàng ta híp mắt lại, nơi tròng mặt có chút xao động, nhưng ại đột nhiên nhếch cười: “Tất nhiên sẽ không.
Chàng đã cho ta ở bên cạnh cả vạn năm, nếu ta không có được chàng, thì kẻ khác cũng đừng hòng nghĩ có được.
Cảnh Chiêu công chúa, nếu cô nguyện ý đánh cuộc, vậy ta sẽ xem thử.
Thanh Mục sẽ vì ơn cứu mạng của cô mà ở lại Thiên Giới hay vẫn trở về bên cạnh vị tiểu thượng thần ở Thanh Trì Cung?”
Nói đoạn, Thanh Li nhìn về phía Thiên Cung, đột nhiên biến mất khỏi Tụ Tiên Trì, không còn thấy bóng dáng đâu hết.
Trên cây linh thụ chỉ còn thoang thoảng một cỗ dị hương.
Nghe thấy câu cuối cùng ấy, Cảnh Chiêu trừng mắt nhìn, bàn tay siết chặt, vẻ mặt lộ ra chút không cam lòng, trầm mặc nhắm hai mắt.
Nhớ khi xưa, ngàn năm trước, ở nơi sâu nhất của Bắc Hải, khi ta lần đầu gặp vị tiên quân vận huyền y ấy, ta đã biết rằng kiếp này có chết vẫn nguyện không thay đổi.
Thanh Mục, ta nguyện ý đặt tất cả vào lần đánh cuộc này, chàng sẽ vì ta mà ở lại chăng?
Một lát sau, Cảnh Giản xuất hiện ở Tụ Tiên Trì, sắc mặt phức tạp nhìn vẻ yếu ớt của Cảnh Chiêu đang dựa vào hòn giả sơn, thở dài nói: “Tam muội, muội tội gì phải làm vậy? Muội thừa biết rõ…”
“Nhị ca, không cần nói thêm nữa, phụ hoàng người đã quyết phạt muội như thế nào?” Cảnh Chiêu cắt lời của Cảnh Giản, nhẹ mở mắt ra, bên trong chứa một tia quyết tuyệt.
Kim long nội đan đối với nàng mà nói quan trọng dường nào, phụ hoàng nhất định đã vô cùng thất vọng…
“Phụ hoàng nói… Để cho muội vào Tỏa Tiên Tháp.” Cảnh Giản chần chờ một chút, nói ra dụ lệnh của Thiên Đế, nhưng thấy Cảnh Chiêu im lặng, vội vàng nói: “Tam muội, muội có đừng lo lắng, phụ hoàng thật sự rất thương muội, người chẳng qua là tức giận nhất thời thôi, chờ người hết giận, thì sẽ không sao hết.”
Cảnh Chiêu sắc mặt tái nhợt, cũng không nói gì, chẳng qua là đáy mắt có chút mơ hồ ảm đạm.
“Cảnh Chiêu, muội làm sao nào biết được Thanh Mục trúng long tức của Hỏa long ba đầu, với cả, tại sao muội có thể rời khỏi Tụ Tiên Trì được vậy?” Cảnh Giản dừng một chút, đem nghi vấn nói ra.
“Nhị ca, huynh không cần phải hỏi muội những lời này.
Đại ca ở trong Tụ Tiên Trì, huynh mau đi đánh thức huynh ấy đi, muội sẽ đi tới Tỏa Tiên Tháp ngay bây giờ.” Cảnh Chiêu lắc đầu một cái liền đứng lên, bóng người yếu đuối như sắp ngã nhưng đáy mắt vạch qua tia quật cường.
Cảnh Giản thấy vậy, gấp rút đưa tay ra đỡ, lại bị ngũ sắc kim quang trên người Cảnh Chiêu đột nhiên hất ra, tia sáng kia linh lực nồng hậu, hàm chứa uy áp.
Trong chớp mắt, sắc mặt tái nhợt của nàng liền khôi phục mấy phần hồng nhuận.
Mi tâm Cảnh Giản giãn ra, biết rõ nguyên do nên lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, lập trực nghiêm chỉnh, đáy mắt nhất thời nổi vẻ cung kính.
“Cảnh Chiêu, cái tính cách ương bướng của con, sao còn không chịu sửa đổi vậy? Người đã ra như thế còn muốn cậy mạnh cố chấp?”
Ngũ sắc kim quang bao quanh người Cảnh Chiêu chậm rãi biến mất, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên từ nơi hư không, lộ ra một vẻ tức giận cùng thương xót.
“Diện kiến mẫu hậu.”
Thiên Hậu bế quan tu luyện đã ngàn năm, tiệc sinh thần của bà còn mấy tháng nữa sẽ được cử hành.
Bình thường Cảnh Giản cũng cực ít có cơ hội thấy bà, nhưng không ngờ Thiên Hậu lại bị kinh động vì chuyện này mà xuất quan trước thời hạn.
Cảnh Chiêu ngẩng đầu, nhìn hư ảnh trên không trung, đáy mắt đầy ủy khuất, mắt nàng đỏ ngầu rơm rớm khóc: “Mẫu hậu, Cảnh Chiêu không dám.”
Một tiếng than vãn nũng nịu khiến cơn giận của hư ảnh trên không vơi nhẹ đi không ít, lúc sau Thiên Hậu chậm rãi nói: “Ta cùng phụ hoàng dành ra tận mấy chục ngàn năm tâm huyết dạy dỗ con, hôm nay chính con lại vì một tên thượng quân mà khiến bản thân chật vật như vậy! Mẫu hậu hỏi con, liệu con có thật nguyện ý vì hắn không?”
“Mẫu hậu…” Cảnh Chiêu sững sốt một hồi, gò má ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng e ấp hệt như một nàng thiếu nữ, thấp thỏm cất lời: “Mẫu hậu biết rồi ư…”
“Long đan trong cơ thể con nay nằm trong người hắn, thần thức của ta lướt qua là đủ biết, giấu thế nào được? Bất quá, linh lực hắn thâm hậu, trong hàng ngũ tiên quân cũng coi là hiếm thấy, ta cũng không ngờ, ngàn năm qua, Tiên Giới lại xuất hiện một nhân vật như vậy…” Lời nói dừng một chút, mới tiếp tục: “Cho dù có vậy, ta vẫn phải thu hồi long đan trong cơ thể hắn, Cảnh Chiêu, hắn cùng lắm chỉ là một phàm quân, làm sao con lại có thể dùng long đan cứu hắn vậy?”
Mẫu hậu đã ngàn năm chưa từng hỏi chuyện trong Tiên Giới, ngay cả việc lần trước ba huynh đệ họ bị thương, bà cũng chỉ truyền lời bảo họ vào Tụ Tiên Trì, không biết Thanh Mục cũng là điều dễ hiểu.
Sắc mặt Cảnh Giản hơi biến, đang chuẩn bị lên tiếng, lại bị Cảnh Chiêu vội vàng cắt đứt.
“Mẫu hậu, không thể, nếu chàng không có long đan, e là sẽ không sống nổi mất…” Cảnh Chiêu quỳ sụp xuống đất, đáy mắt tràn đầy hốt hoảng, nàng biết Thiên Hậu thương nàng, nếu vì nàng mà giận cá chém thớt lên Thanh Mục, tương lai Thanh Mục nhất định sẽ càng khó sống trong Tam Giới.
“Cảnh Chiêu! Con làm mất long đan, sau này tu luyện sẽ rất khó khăn, con có biết hậu quả chuyện này nghiêm trọng thế nào không?” Nhìn thấy Cảnh Chiêu ngoan cố như vậy, giọng nói trong hư không nhiên trở nên nghiêm nghị, thậm chí mang theo nỗi thất vọng.
“Mẫu hậu, Cảnh Chiêu đã quyết định, mong mẫu hậu tác thành.” Cảnh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, cánh môi cong lên nụ cười yếu ớt, nhưng vẻ mặt lại duy trì sự quật cường hiếm thấy.
Thân ảnh trên không trung rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới đáp: “Cũng được vậy, hắn có từng cầu thân với phụ hoàng con chưa?”
Lời này vừa nói ra, Cảnh Giản khẽ nhíu mày, trong lòng thầm than “Không ổn.” Trong mắt mẫu hậu, Cảnh Chiêu dùng long đan cứu Thanh Mục, tình cảm giữa hai người hẳn phải rất nồng nàn, nếu người biết…
“Gì ạ?” Cảnh Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thiên hậu đột nhiên ảm đạm, nàng cắn chặt môi: “Mẫu hậu, chàng vẫn chưa biết là con cứu chàng…”
“Hả, con nói gì? Nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Mẫu hậu, chàng đã có ý với người khác… Nếu là biết con lấy long đan cứu giúp, nhất định sẽ không đồng ý đâu.”
“Ồ? Vậy người đó là ai?”
Tiếng quát giận dữ không hề vang lên như dự đoán, có điều giọng Thiên Hậu lạnh hẳn.
Đáy lòng Cảnh Giản bỗng chùng xuống, thở dài một tiếng.
E rằng trong mắt mẫu hậu, trong Tam Giới không ai sánh bằng Cảnh Chiêu rồi, nhưng bà có hay không đã sớm quên… người đã từng bị bà bỏ lại Thanh Trì Cung khi xưa?
“Là… Hậu Trì.” Thật khó khăn, Cảnh Chiêu chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc cũng thốt ra được hai chữ.
Xung quanh Tụ Tiên Trì đột ngột rơi vào trầm mặc, không khí trong nháy mắt đông lại.
Một lúc sau hai người mới nghe được giọng nói có phần bí hiểm của Thiên Hậu.
“Phải vậy không?” Thanh âm kia dừng một chút, đột nhiên trở nên lãnh đạm: “Cảnh Chiêu, con trở về cung nghỉ ngơi, phụ hoàng của con cứ để ta nói chuyện.
Cảnh Giản, ngày mai đưa nó tới gặp ta.”
Mặc dù Thiên Hậu không có nói rõ, nhưng ai cũng biết, trong lời này “nó” đây là nói tới Hậu Trì.
Sau khi nói xong những lời này, hư ảnh chậm rãi biến mất, Cảnh Giản đứng bên cạnh Tụ Tiên trì, sắc mặt trở nên khó coi, hắn xoay người, đỡ Cảnh Chiêu dậy, vẻ mặt phức tạp: “Tam muội, muôi…”
“Nhị ca, muội sẽ không lấy lại long đan trong cơ thể của Thanh Mục đâu.”
“Nhưng muội hẳn phải biết rõ rằng, nếu mẫu hậu xuất hiện, hắn sớm muộn cũng sẽ biết hết mọi sự tình!”
“Muội muốn đánh cuộc một keo.” Cảnh Chiêu rủ mắt xuống, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Cứ như vậy bại bởi nàng ta, muội không cam lòng.”
Cảnh Giản mi giác hơi nhíu, khe khẽ thở dài, giương mắt nhìn về hướng Thiên Cung, biểu tình khó đoán.
Sáng sớm ở Thiên cung vẫn yên bình, hài hòa như mọi ngày.
Hậu trì ngồi trong sân của Tử Tùng Viện, mỉm cười chăm chú nghe tiểu tiên đồng Bình Dao kể về những chuyện lý thú trong nhân gian, thỉnh thoảng lại ném cho hắn mấy hạt thông tỏ vẻ khen thưởng.
Người ném kẻ bắt lại sinh ra bầu không khí hài hòa.
Cảnh Giản vừa bước vào Tử Tùng Viện, vuầ khéo bắt gặp thấy cảnh tượng này.
Hậu Trì đang mỉm cười, vì có nàng, mà mọi thứ nơi đây đều trở nên nhu hòa và yên bình.
Vì thế, khung cảnh này mơ hồ khiến cho khoảng cách vài bước chân ngắn ngủi lại thật khó mà vượt qua.
“Cảnh Giản?” Bước chân Cảnh Giản vừa rồi không hề che dấu, Hậu Trì vỗ vai Bình Dao, tỏ ý hắn lui xuống đi, quay đầu lại, giữa hai lông mày lãnh sắc phai nhạt không ít, nói: “Ngươi đến để tiễn bọn ta ư?”
Cảnh Giản chần chừ một chút, hai tay sau lưng hơ siết chặt, một lúc sau mới hướng về phía Hậu Trì, sắc mặt có chút cổ quái, chậm rãi nói: “Hậu Trì, mẫu hậu muốn gặp ngươi.”
Lần này, hắn không có gọi Hậu Trì là thượng thần nữa, chỉ gọi tên nàng.
Chỉ một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến cho bầu không khí hòa nhã, yên bình ban nãy đột nhiên lạnh xuống.
Hậu Trì rũ mắt, một tay nâng cằm, đầu ngón tay hợp thành nửa vòng tròn gõ lên trên bàn đá, phát ra âm thanh thanh thúy, đáy mắt nàng hiện qua một tia xa xăm, nhàn nhạt nói: “Thiên Hậu… muốn gặp ta ư? Không cần, Thiên Hậu là người đứng đầu Tam Giới, thân phận tôn quý, há ta tùy tiện có thể gặp mặt?”
Trong miệng tuy là nói như vậy nhưng trong thần thái của Hậu Trì không có nửa điểm chân thành, Cảnh Giản đáy mắt xẹt qua tia than thở, cười khổ một tiếng: “Cho dù không muốn nhưng tốt xấu gì cũng nenye giả bộ một chút…”
Hậu Trì liếc Cảnh Giản, ánh mắt chợt thâm trầm lại, gương mặt có chút lẫm chua xót: “Nhị điện hạ, trên trời dưới đất này, ta chỉ nhận duy nhất một người làm phụ thần, những người khác không liên quan đến ta.”
“Hậu Trì…” Cảnh Giản hơi sững sờ, thở dài nói: “Mẫu hậu dù sao cũng là…”
“Nực cười, lúc ta còn ở trong trứng, sống chết còn không biết thế nào, bà ta đang phương nào? Lúc nhỏ, thể trạng suy yếu, khó mà hóa thành hình người, bà ta có xuất hiện không? Linh mạch ta bị đứt đoạn, bị Tam Giới nhạo báng, khi ấy cũng chẳng thấy bà ta đâu.
Lúc đó, chắc khi bà ta đang bận rộn ngồi trên cao, được chúng sinh kính ngưỡng, vạn linh triều bái, có từng nhớ tới ta? Một người như vậy, mà có thể gọi là mẫu thân sao?” Hậu Trì nghiêm nghị, ánh mắt sáng rực, từng câu từng chữ, nghe có vẻ thờ ơ mà lại hết sức nghiêm túc.
Thanh âm quả thực quá mức lãnh đạm, nếu là do người khác nói, Cảnh Giản nhất định sẽ cho họ đang rất đau lòng và phẫn nộ, nhưng Hậu Trì chỉ đang nhàn nhạt buông lời, hắn lại không cảm nhận được chút nào tức giận, giống như nàng chẳng qua chỉ là kể lại một đoạn sự thật một cách nghiêm túc mà thôi.
Đến lúc này, Cảnh Giản mới thực sự cảm nhận được, người mẫu hậu mà tứ huynh muội bọn họ luôn tự hào, vị thượng thần được Tam Giới ngưỡng mộ, nhưng trong mắt Hậu Trì có lẽ chỉ là … một người ngoài chẳng là gì cả.
Phải chăng, Hậu Trì có bao nhiêu quan tâm đến Cổ Quân thượng thần, thì có bấy nhiêu chán ghét đối với mẫu hậu…
Trong sân, thân ảnh áo bào sắc tím như càng đượm thêm phần cương liệt, Cảnh Giản nghẹt thở không nói nổi một câu phân trần.
Một lúc sau, đáy mắt hắn biến đổi, nói: “Hậu Trì, ngươi cùng Thanh Mục hãy rời khỏi đây, đi ngay bây giờ.
Trở về Thanh Trì Cung, hoặc là Liễu Vọng Sơn đi.”
Chuyện này nguyên nhân do hắn mà ra, vốn là hắn nên gánh vác trách nhiệm, Cảnh Chiêu mất đi long đan, vô luận dùng biện pháp gì hắn cũng sẽ phải bồi thường, nhưng nếu để Thanh Mục cùng Hậu Trì ở lại Thiên Cung, e là…
Hậu Trì hồ nghi, nghiêm túc nhìn Cảnh Giản, nghe thấy hàm ý trong lời nói của hắn, cau mày nói: “Cảnh Giản, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã nói dối ta gì đúng không?”
Ánh mắt của Hậu Trì quá mức thấu triệt, đáy lòng Cảnh Giản trầm xuống, điều chỉnh sắc mặt trở nên tự nhiên nhất có thể, nói: “Không có, chẳng qua là nếu ngươi không muốn gặp mẫu hậu, thì sớm rời đi đi.”
Cảnh Giản mới dứt câu xong, Hậu Trì còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một cỗ kim quang ngũ sắc đã bao phủ khắp Tử Tùng Viện.
“Hậu Trì, qua cửa mà không chịu chào hỏi, phụ thần ngươi vạn năm nay… đã dạy ngươi như vậy sao?”
Giọng nói lãnh đạm vang khắp bầu trời Tử Tùng Viện, hư vô huyễn hoặc, nửa thờ ơ cùng nửa không khoan nhượng.
Hậu Trì hơi nheo lại mắt, đột nhiên bật cười..