Màn đêm tĩnh lặng tựa nước, bên trong Ngự Vũ Điện vẫn sáng tỏ như ban ngày, các viên dạ minh châu to như long nhãn được khảm trên các cột phượng.
Chúng tản ra một thứ ánh sáng mỏng manh, những nấc thang bạch ngọc dẫn lên ngai vàng hoa lệ, tôn quý.
Đại điện vắng lặng, Thiên Hậu một thân bạch y đang nhắm hai mắt dưỡng thần, tư thái cao nhã ngồi trên ngai, vẻ mặt khó đoán.
Tiếng bước chân trầm thấp vang lên bên ngoài điện, Thiên Hậu mở mắt, nhìn người tới, nhàn nhạt nói: "Thiếp đã để cho Cảnh Chiêu hồi cung rồi, chàng biết là nó mất đi long đan, sao lại còn xử phạt nặng như vậy?"
"Vu Hoán, long đan đối với kim long rất quan trọng, Cảnh Chiêu làm bậy, vốn phải nên phạt nặng." Nương theo ánh trăng, Thiên Đế tiến vào bên trong.
Dưới ánh sáng bạc lung linh, y ngước lên người ngồi trên vương tọa đã gần ngàn năm chưa gặp.
Trong ánh mắt thấp thoáng nỗi nhớ nhung nhưng lại được bản thân che đậy rất tốt.
"Chàng thật công bằng nhỉ!" Thiên Hậu hé môi, đáy mắt mang thần sắc khó hiểu.
Bà ngồi thẳng người, dựa lưng vào ngai vàng: "Nhưng mà chàng không cần phải lo lắng đâu.
Hắn chỉ là một phàm quân tầm thường, còn chưa luyện hóa được long đan của Cảnh Chiêu.
Thiếp sẽ đi lấy về cho Cảnh Chiêu."
Nghe lời này, Thiên Đế sửng sốt, bật thốt lên: "Hôm nay, nàng ở trong hậu điện, không phải đã chính mình nói Hậu Trì tự lựa chọn sao?"
"Chàng quả nhiên đã ở đó..." Thiên Hậu ý vị sâu xa liếc Thiên Đế, tay nhẹ nhàng đặt lên thành ghế, lơ đãng nói: "Lựa chọn tất nhiên là do nó quyết, nhưng… Dù cho nó chọn như thế nào nữa, thiếp vẫn sẽ không để cho Thanh Mục cứ thế giữ long đan của Cảnh Chiêu mà chạy ra khỏi Thiên Cung.
Hăn chẳng qua là một kẻ phàm quân mà thôi.
Mạng của hắn sao có thể so sánh với con đường tu luyện sau này của Cảnh Chiêu được!"
"Vu Hoán, Thanh Mục đã nhận truyền thừa Chích Dương Thương của Bạch Quyết chân thần.
Sau này, hắn có thể sẽ trợ giúp rất nhiều trong việc chống lại Yêu Giới, huống chi là vì Cảnh Giản nên hắn mới bị long tức của Hỏa long ba đầu gây thương tích.
Đây cũng là lý do vì sao ta không thu hồi lại long đan của Cảnh Chiêu, làm như vậy...!quả thực là vì thiên hòa! Huống chi Hậu Trì dù sao cũng là con gái nàng, nàng nghĩ làm sao có thể ép nó đưa ra lựa chọn khó khăn trong tình huống như vậy?"
Lời nói của Thiên Đế mang theo nỗi tức giận, ánh mắt y dần dần trở nên lạnh băng.
Y dù sao cũng là Thiên Đế, đứng đầu Tam Giới, cho dù trong chuyện này, Cảnh Chiêu bị thua thiệt, nhưng y cũng không thể vô pháp làm theo ý mình.
Thiên Hậu ngạc nhiên nhìn y, đáy mắt bà nhàn nhạt giễu cợt: "Mộ Quang, chuyện của Hậu Trì chàng không cần phải để ý đến đâu.
Đây là chuyện riêng của thiếp.
Vậy mà, thiếp lại chẳng ngờ tới chàng sẽ vì tên Thanh Mục tiên quân đó mà tình nguyện để cho Cảnh Chiêu mất đi long đan.
Xem ra, năm đó Thượng Cổ chân thần chọn người đứng đầu Tam Giới thật đúng là sáng suốt.
Tộc kim long quả nhiên là thiên mệnh, công chính liên minh."
"Vu Hoán, năm đó chân thần vì Tam Giới mà chết.
Cả Cửu Châu mang ơn huệ của người, nàng dù sao cũng là thần thú của người, sao có thể nói bừa như vậy!" Thiên Đế cau mày, giọng của y tựa hồ ngày càng giận dữ.
Mấy vạn năm qua, Thiên Đế rất ít khi nói câu nặng lời.
Cho dù là cả lúc này, khi biết Thiên Hâu làm khó Hậu Trì, cũng không có quá nhiều để ý.
Nhưng, một khi chỉ cần dính dáng tới Thượng Cổ chân thần, thì y nhất định sẽ không bỏ qua nổi.
Rõ ràng, người đã chết mấy vạn năm nay.
Vì sao cứ như vẫn còn hiện hữu ở đây, đeo bám không thôi vậy...
Bàn tay đang gõ nhẹ lên thành ghế của Thiên Hậu chợt cứng đờ, ánh mắt bà bỗng nhiên tối sầm lại, những lọn tóc ngũ sắc lưa thưa trên trán khẽ tung bay.
Bà kiềm chế cơn nóng giận vào bụng, hạ giọng mềm mỏng, nói: "Đương nhiên thiếp biết Thượng Cổ chân thần có ơn cao như núi với chàng mà.
Thiếp chỉ tùy tiện nói thôi, vợ chồng hai ta chung sống mấy chục ngàn năm nay, chẳng lẽ thiếp ở trong mắt chàng không bằng với Thượng Cổ chân thần sao?"
Lời chất vấn mang theo mấy phần oán trách, đối lập với thái độ lạnh lùng kiêu ngạo ban nãy của Thiên Hậu.
Thiên Đế cau mày, thở dài, y đi thêm mấy bước vào trong điện mới cất giọng: "Được rồi, không bàn đến những chuyện này nữa.
Năm xưa, chuyện của chúng ta vốn là có lỗi với Cổ Quân, đứa yếu đuối như Hậu Trì, theo lý chúng ta nên chiếu cố nó nhiều một chút."
"Chuyện của Hậu Trì, chàng tốt nhất đừng có mà nhúng tay vào." Lời này vừa thốt ra, đáy mắt Thiên Hậu thoáng hiện lên mấy phần cổ quái.
Gương mặt bà nghiêm nghị, thấy Thiên Đế hòa hoãn thì liền đứng dậy, nhìn về phía Thiên Đế, chậm rãi nói: "Chúng ta đã ngàn năm không gặp, chẳng lẽ chàng thật sự muốn vì chuyện người ngoài mà cãi nhau với thiếp sao?"
Vẻ mặt Thiên Đế trở nên ôn hòa dần, thấy Thiên Hậu đối diện, cuối cùng y chậm rãi than một tiếng, khoát tay nói: "Vu Hoán, tùy nàng thôi.
Chỉ cần nàng không làm chuyện quá đáng là được."
"Yên tâm đi, lẽ nào thiếp lại đi so đo với đám tiểu bối đó sao? Thôi, thiếp đi qua chỗ Cảnh Chiêu một chút." Thiên Hậu nhíu mày một cái, lộ vẻ không hài lòng lắm với ý tứ trong câu nói của Thiên Đế, rồi bà kết thúc cuộc đối thoại này, quay lưng bỏ ra ngoài.
Trong nháy mắt, Ngự Vũ Điện trở lại an tĩnh, Thiên Đế nhìn bóng dáng biến mất của Thiên Hậu, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp.
Mấy vạn năm trước, thủa sơ khai, lúc Tam Giới mới chỉ là một mảnh hỗn độn.
Khi đó, y chỉ mới là một thượng thần bình thường trong Thượng Cổ Giới mà thôi.
Vừa may đúng lúc Thượng Cổ chân thần đang tìm kiếm người cai quản hạ giới, phát hiện ra mệnh kim long của y có tướng làm đế vương.
Vì vậy, ngài đã hết lòng truyền đạo y đế vương chi thuật, cũng chính trong thời gian ngàn năm ấy, y lại đem lòng yêu thần thú tọa hạ của Thượng Cổ chân thần - chính là Ngũ sắc Phượng hoàng Vu Hoán thượng thần.
Chỉ tiếc, khi Thượng Cổ Giới còn tồn tại, chúng thần vẫn rất nhiều.
Thời điểm đó, y cũng chẳng qua là một tiểu thần nhỏ nhoi dưới hạ giới.
Vu Hoán là người bên cạnh Thượng Cổ chân thần, người theo đuổi Vu Hoán nhiều vô kể, y căn bản không có cơ hội.
Sau khi Hỗn kiếp giáng xuống, Thượng Cổ chân thần cùng ba vị chân thần khác vẫn lạc, vô số vị thần hy sinh.
Cuối cùng, Thượng Cổ Giới bị niêm phong, sau khi sóng gió lắng xuống, chỉ còn lại ba vị thượng thần sóng sót.
Nhưng, sau tất cả, Vu Hoán lại chỉ để mắt đến Cổ Quân – người đột nhiên tấn thăng lên tôn vị thượng thần.
Lúc này đây, y đã đứng đầu Tam Giới, thân phận đã sớm khác xưa, nhưng dẫu sao y cũng ngang hàng với Cổ Quân, tuy không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.
Y và Cổ Quân dần dần tâm đầu ý hợp, trở thành bạn tốt, bình thản chung sống.
Nào ngờ ngàn năm sau Hậu Trì ra đời, trong cơn bẽ bàng y lại nhận ra Hậu Trì có số mệnh chết yểu, Cổ Quân vì quá đỗi đau buồn bèn đi khắp các thần tích từ thời thượng cổ để tìm kiếm sinh cơ, bỏ lại Vu Hoán một mình ở Thanh Trì Cung, đồng thời cũng cho y cơ hội, cuối cùng đã thành ra cục diện bây giờ.
Đến bây giờ đã trải qua mấy vạn năm, y vẫn không biết rằng...Cuối cùng Vu Hoán quan tâm đến ngôi vị Thiên Hậu hay là quan tâm đến y nhiều hơn.
Dưới ánh trăng sáng, Hậu Trì ngồi trên ghế đá trong sân Tử Tùng Viện, hai tay chống cắm, thẫn thờ nhìn các tán lá tử tùng đang đung đưa trong gió, một mảng trầm mặc.
Phượng Nhiễm đứng ở hành lang, vẻ mặt mơ hồ lo âu, từ sau khi trở về từ Ngự Vũ Điện, Hậu Trì vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó.
Ba người cũng họ ngầm hiểu, không ai dám nói tới việc rời Thiên Cung.
Nàng cắn răng, đang muốn đi lên trước, lại sững sốt, dừng bước.
Thanh Mục một thân huyền y từ phòng trong đi ra.
Ẩn mình dưới ánh trăng, bước chân hắn chậm rãi nhưng mơ hồ khiến lòng người có cảm giác trấn định.
Thanh Mục đem áo choàng bằng lông cừu màu đen khoác lên người Hậu Trì, thấy nàng ngơ ngác quay đầu lại, thì tiện tay thay nàng lấy mấy chiếc lá tùng đang vương trên tóc.
Thanh Mục mỉm cười, thần sắc nhu hòa: "Mặc dù tiên lực của nàng đã tăng không ít, nhưng rốt cuộc thân thể vẫn còn yếu ớt, Thiên Cung hiện tại lạnh giá, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Dưới ánh trăng, Hậu Trì cảm thấy nụ cười này thật sự trân quý, nàng không nhịn nổi mà nắm lấy tay Thanh Mục, nói: "Thanh Mục, ta nhất định sẽ không để cho chàng xảy ra chuyện đâu."
Lời này quả thực nói có chút làm người ta bất ngờ, Hậu Trì sau khi nói xong mới phản ứng được, lập tức nhắm chặt miệng, vội vã cúi đầu xuống giấu đi ánh mắt ảm đạm.
Sau khi nghe lời nàng nói, bàn tay của Thanh Mục có chút khựng lại, nhìn cái đầu cúi gằm của nàng, đôi mắt dần dần trở nên mềm mại, hắn vỗ một cái lên vai Hậu Trì, nói: "Ta biết mà."
Thanh âm ôn nhuận nhu hòa, vô hình có thể khiến người khác trở nên trấn tĩnh.
Hậu Trì ngẩng đầu, mắt chớp chớp, nói: "Thanh Mục, ta muốn quay về núi Liễu Vọng quá.
Rừng trúc chúng ta trồng chắc hẳn đã lớn lắm ấy, để Đại Hắc trông nhà, không biết nó có còn ở đó hay không...!Ngày mai chúng ta hãy về nhà đi."
Nhà...? Câu nói ấy như một cú huých nhẹ vào nơi mềm yếu nhất trong lòng, Thanh Mục chăm chú nhìn Hậu Trì, ánh mắt y bỗng trở nên thâm trầm dữ dội.
"Được không?"
Hai mắt Hậu Trì chứa chan ý nồng nàn và mềm mại, nàng nhìn Thanh Mục, xen lẫn sự mong đợi cùng vội vàng.
Thanh Mục gật đầu, ôm Hậu Trì vào trong ngực, khóe môi nhẹ cười, đáp: " Được."
Hậu Trì nặng nề gật đầu, lòng bàn tay hơi co chặt lại.
Dù cho lựa chọn kiểu gì cũng mất đi Thanh Mục, nếu đã vậy, nàng sẽ chọn một cách khác mà chắc chắn sẽ không vuột mất hắn…
Dù Thiên Đế, Thiên Hậu có tức giận cũng được, chúng tiên khiển trách cũng chẳng sao, Cảnh Chiêu vì vậy mà sa vào ma đạo cũng chẳng hề liên quan...!Nàng sẽ không rời xa Thanh Mục đâu, kể từ thời điểm nàng thoát khỏi vỏ trứng, đây là điều duy nhất nàng không muốn mất đi...
Dưới vầng trăng trong trẻo, có đôi tình nhân ấm áp ôm nhau.
Cả vườn yên tĩnh, hôuf lâu sau...
"Thanh Mục, chàng nói thử...!Nếu phụ thần biết ta làm mất hết thanh danh của người, thì người có tức giận không nhỉ?"
"..."
"Thôi kệ đi.
Người bỏ lại ta ở lại Thanh Trì Cung như vậy đã nhiều năm.
Cho dù có biết, chắc cũng không thể trách ta đâu."
"Hậu Trì..."
"Hử ?"
"Hậu Trì, sẽ không đâu."
Giọng nói trong trẻo truyền tới tai nàng, Hậu Trì ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng mông lung mờ ảo nàng chỉ trông thấy một bên mặt mơ hồ của Thanh Mục, nhưng vẫn không bỏ lỡ mất vẻ lưu luyến và kiên định thấp thoáng nơi đáy mắt y.
Hậu Trì đi vào trong phòng, sự dịu dàng cùng ấm áp trong đáy mắt Thanh Mục trong chốc lát đã biến mất, cả người lạnh lẽo như băng.
Hắn đi xuyên qua hành lang, nhìn thấy nữ tử đang dựa ở bên cây tử tùng, hơi giật mình.
"Phượng Nhiễm, sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Thanh Mục..." Phượng Nhiễm từ trong đi ra, nghiêm túc mở lời: "Ngươi có phải đã biết được gì không?"
Thanh Mục kinh ngạc, hắn giương mắt nhìn Phượng Nhiễm, nghi ngờ nói: "Ngươi đang muốn đề cập cái gì vậy?"
Phượng Nhiễm khựng lại một chút, hồ nghi liếc hắn mấy lần, quan sát thấy sắc mặt của hắn quả thực không giống đang giả bộ.
Nàng khoát tay một cái rồi xoay người rời đi.
Mới được mấy bước, thì Phượng Nhiễm dừng lại thở dài, quay đầu.
"Vô luận ngươi có biết hay không, ta vẫn hy vọng ngươi...!Xin đừng làm cho Hậu Trì phải thương tâm, ngươi hẳn biết rằng, ngươi là một người rất quan trọng với nàng ấy.
Ngày mai, chúng ta lập tức trở về núi Liễu Vọng, nơi đó có trận pháp của Bạch Quyết chân thần che chở, Thiên Hậu không thể tùy tiện xông vào được."
Nói xong lời này, Phượng Nhiễm biến mất khỏi nội viện.
Ánh mắt Thanh Mục lấp lánh dõi sang phía phòng nghỉ của Hậu Trì cách đó không xa, khẽ thở dài một tiếng.
Khi tia nắng ban mai dần dần ló dạng, khắp Tiên Giới bao trùm một không khí yên bình.
Cảnh Chiêu thay một chiếc váy dài màu vàng lên người, lẳng lặng ngồi ở trước cửa sổ.
Một lúc sau, nàng cắm chiếc trâm bích lục lên trên đầu, nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười.
Người trong gương đẹp như đóa hoa cao quý.
Chỉ một nụ cười mỉm thôi, đã hơn vô số phong cảnh trong nhân gian.
Nhưng dần dần, thần thái kiêu ngạo nhạt phai từng chút từng chút một, đến cuối cùng chỉ còn lại một chút lo lắng sợ hãi khó lòng phát hiện…
"Cảnh Chiêu, muội cần gì phải...!?" Cảnh Giản xuất hiện ở trước cửa, nhìn Cảnh Chiêu đang ngồi ngay ngắn ở trước cửa sổ, rõ ràng đêm qua không ngủ, hắn khẽ thở dài.
"Nhị ca, huynh nghĩ chàng sẽ lựa chọn như thế nào đây?" Cảnh Chiêu vẫn bình tĩnh nhìn mình trong gương, chậm rãi nói.
"Muội so với ta, chắc hiểu hắn rõ hơn chứ.
Ta hiện lo lắng là mẫu hậu đi gặp riêng Hậu Trì, ta sợ nàng ấy sẽ..."
"Nàng ta có cái gì mà lo chứ! Trở thành thượng thần, còn có được Thanh Mục, phàm đều là những thứ muội cầu mà không được, còn nàng ta thì lại dễ dàng như trở bàn tay...!Hôm nay, ngay cả huynh cũng vì nàng ta mà lo lắng, chẳng lẽ Cảnh Chiêu này định trước một đời sẽ không sánh bằng ả ta sao?" Dường như bị kích động bởi sự lo lắng trong lời Cảnh Giản, Cảnh Chiêu ngẩng phắt lên nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn giận dữ.
Cảnh Giản sững người, thấy vẻ bất cam không thèm che giấu trong mắt nàng, hắn lắc đầu không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Hôm qua, mẫu hậu đã đem chuyện long đan của muội nói với Hậu Trì rồi, Thanh Mục sớm muộn gì cũng biết.
Hai người họ đều không phải là kẻ hay trì hoãn, chắc hẳn hôm nay sẽ có quyết định.
Nếu Thanh Mục nhất quyết muốn rời khỏi Thiên Cung, muội tính sao?”
"Muội..." Nghe thấy lời này, trong nháy mắt sắc mặt Cảnh Chiêu trở nên tái nhợt, nàng bặm môi, nửa ngày cũng không thốt được câu nào.
"Nếu hắn nhất quyết rời đi, mẫu hậu nhất định sẽ nổi giận, đến lúc đó chắc chắn sẽ lấy cưỡng ép long đan từ trong người hắn ra..."
"Mẫu hậu sẽ không đâu..." Cảnh Chiêu vội vàng mở miệng, nhìn thấy sự kiên định trên mặt Cảnh Giản, nàng liền cúi đầu nghĩ ngẫm mẫu hậu hết mực yêu thương nàng, nếu Thanh Mục thật sự chọn như vậy, người nhất định sẽ không nương tay...
"Cảnh Chiêu, thật ra thì muội đã sớm biết...!Kết quả cuối cùng sẽ ra như vậy." Cảnh Giản tối sầm mặt lại, hai hàng lông mày nhuốm thêm mấy phần tức giận.
Hắn nhìn về phía Cảnh Chiêu, từng chữ từng câu dõng dạc nói: "Thứ muội đánh cược căn bản không phải là long đan của bản thân, mà là mạng của Thanh Mục, muội không phải đang cứu hắn, mà là...!đang ép hắn!"
Ép hắn buông bỏ Hậu Trì, đồng nghĩa ép Hậu Trì buông bỏ hắn...
Sắc mặt Cảnh Chiêu trở nên ảm đạm, nhận thấy sự thất vọng trong thần sắc Cảnh Giản, nàng sợ hãi ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Không phải vậy, muội chỉ đơn thuần muốn cứu chàng.
Nhị ca, muội thật chỉ là muốn cứu chàng mà thôi..."
Nói xong câu, Cảnh Chiêu thống khổ nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt hằn lên những đường gân xanh tím.
"Nếu cuối cùng hắn vẫn quyết lấy long đan khỏi cơ thể, muội..."
Cảnh Giản còn chưa có nói xong, đột nhiên một tiếng phượng gáy vang vọng khắp Thiên Cung, quả thực là vô cùng thê lương.
"Có kẻ xông vào Thanh Long Đài!" Nhận ra tiếng kêu thảm thiết này chính là phượng hoàng đang trông chừng Thanh Long Đài, Cảnh Giản hơi sững sờ, không kiềm được kinh ngạc nói.
"Thanh Long Đài là nơi chúng tiên bị thiên lôi trừng phạt, ai lại dám xông vào nơi đó...!?" Cảnh Chiêu tự lẩm bẩm, đột nhiên dừng nói lại, vẻ mặt trở nên cứng ngắc sợ hãi: "Nhị ca..." Nàng nhìn về phía Cảnh Giản, bờ môi không ngừng run rẩy.
"Cảnh Chiêu, muội có chuyện gì đó?" Cảnh Giản thấy sắc mặt Cảnh Chiêu không ổn, vẻ mặt biến đổi, vội vàng đi tới đỡ nàng.
"Nhanh, nhanh chạy đến Thanh Long Đài!" Thanh âm Cảnh Chiêu đột nhiên trở nên thê lương, vẻ mặt nàng hoảng sợ: "Long đan đã nhập sâu vào linh mạch trong cơ thể Thanh Mục.
Dùng cách bình thường không lấy ra được chỉ có Cửu Thiên Huyền Lôi trên Thanh Long Đài mới có thể.
Nhất định là chàng tới Thanh Long Đài, huynh mau chóng ngăn chàng lại.
Một khi lấy long đan ra, chàng sẽ lập tức tan thành mây khói!"
Tiếng phượng hú ngày càng nghe thảm thương, Cảnh Giản ngẩn người ra, sững sờ nhìn về phía ngoài cửa sổ, hướng dẫn đến Thanh Long Đài...!Sau đó, hắn vội vã bay đi.
Trên Thanh Long Đài, nơi chân trời le lói một luồng ánh sáng đầu tiên.
Thanh Mục một thân hồng y đứng dưới đài, xa xa nhìn về phía Thiên Cung.
Đáy mắt hiện lên ý ôn nhu hiếm thấy.
"Thanh Mục, chàng nói thử...!Nếu phụ thần biết ta làm mất hết thanh danh của người, thì người có tức giận không nhỉ?"
"Hậu Trì, mọi chuyện sẽ không sao đâu."
Thanh Mục chậm rãi nhoẻn miệng cười tủm tỉm, sau lưng hắn, là Chích Dương Thương đang lơ lửng trên không, cây thương như đang nhàn nhạt kêu gào...
Nàng sẽ không sao cả.
Cùng ta sống kiếp này, ta sẽ không để cho nàng phải lựa chọn...
Cho nên, xin lỗi nàng.
Cuối cùng, vẫn là không thể cùng nàng trở về núi Liễu Vọng, không thể trông nom ngôi nhà gỗ đó, không thể ngắm những lúc nàng tự tay chăm sóc rừng trúc rồi cùng nhau chờ Bách Huyền trở về nữa rồi....