Thượng Cổ


“Cổ Quân thượng thần, hạ quân Thanh Mục nguyện lấy thân làm sính lễ, nghênh cưới Hậu Trì thượng thần, mong Cổ Quân thượng thần chấp thuận.”
Cùng một câu nói, nhưng lại được lặp lại ba lần bằng chất giọng thanh lãng lạnh lùng, mỗi lần nói thì càng lộ rõ ý tứ quyết tâm đến cùng.
Chúng tiên còn chưa kịp hồi thần lại từ chín chín lôi kiếp kinh hãi thế tục ban nãy, thì lại bị một lần nữa chấn động bởi cảnh tượng khác vừa xảy ra này.
Vẻ mặt uy nghiêm Thanh Mục thần quân, nét sững sờ của Hậu Trì thượng thần, Cảnh Chiêu công chúa thì đau lòng đến tột cùng, Thiên Đế Thiên Hậu không thể tin được… cùng với Cổ Quân thượng thần sắc mặt không đổi.
Cho dù Thanh Mục thượng quân đã trải qua Cửu Thiên Huyền Lôi chưa tấn vị thượng thần, nhưng tiên lực kinh người kia vẫn khiến chúng tiên kính sợ như cũ.

Với tư cách là tiên quân có khả năng cao nhất sẽ trở thành vị thượng thần thứ năm kể từ sau Hậu Cổ giới, không biết lời cầu hôn của hắn có được Cổ Quân thượng thần chấp thuận hay không?
Chờ đợi câu trả lời không chỉ có chư tiên trong phạm vi trăm mét Thiên Cung.

Ở khoảng không cách đó không xa, một bạch y nhân ngưng tụ tử quang biến thành vương toạ rồi nghiêng người tựa lên.

Khóe mắt hắn lóe lên tia sáng u ám nguy hiểm, bình tĩnh chống cằm nhìn cảnh tượng này, tay trái khép lại gõ nhẹ, vẻ mặt vô cảm.
Yên tĩnh đến quỷ dị, đằng sau sự tĩnh lặng này là một cảm giác bất an len lỏi giữa đám đông, tất cả mọi người đều lén nhìn đủ mọi sắc màu tề tụ trên mặt Cổ Quân thượng thần, ai cũng thức thời thở nhẹ hết mức có thể.
Được rồi, tuy rằng tình cảm sâu đậm của Thanh Mục thượng quân khiến cho người ngoài bọn họ đều cảm động vô cùng.

Nhưng hiện tại, ai cũng có thể nhìn ra được vị Cổ Quân thượng thần, người cực kì bao che nữ nhi của mình, đang rất không vui.

Bọn họ cũng không muốn xông lên trước làm bia đỡ đạn, vẫn là nên tránh một chút thì tốt.
Trong sự yên lặng đến cực điểm, Hậu Trì sững sờ hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mục như đã hoàn hồn.
Người thanh niên cố chấp cúi đầu, hành thượng lễ cổ xưa, một thân trường bào đỏ sẫm vô cùng rực rỡ, như ngọn lửa nhiệt huyết.
Nàng cong khóe miệng, hơi nheo mắt, khoanh tay rũ bên eo khẽ siết.
Lấy thân làm sính, Thanh Mục ơi, chàng thật là cuồng vọng.

Với tính cách của ông ấy mà dễ dàng gì đáp ứng chàng mới là lạ.

Mặc dù nghĩ vậy, đáy mắt nàng vẫn mang theo tia mong đợi, nhìn về Cổ Quân thượng thần đang ngồi giữa không trung.
“Hỏi cưới Hậu Trì? Thanh Mục……” Cổ Quân thượng thần làm mình làm mẩy, mặt không biểu tình, nói: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng bổn quân sẽ đáp ứng ngươi? Chỉ bằng việc ngươi đã sống sót qua cửu cửu lôi kiếp?”

Dường như đã đoán trước Cổ Quân thượng thần sẽ nói lời này, Thanh Mục buông tay trên vai xuống, bình tĩnh nhìn về phía Cổ Quân thượng thần, nói: “Thanh Mục thề với trời, một ngày ta còn sống.

Trong Tam Giới, Cửu Châu này, nếu thần làm hại nàng, ta sẽ giết thần, nếu ma làm nhục nàng, ta sẽ giết ma.

Nếu vi phạm lời thề này, sau này nhất định vạn ma phệ tâm, hồn phi phách tán.”
Ánh mắt Thanh Mục quá đỗi cương quyết khiến Cổ Quân thượng thần cũng phải hơi ngẩn người, liếc nhìn sang thái độ chờ mong và kinh ngạc của con gái cưng, biểu tình có chút khiếp sợ, ông thầm thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên trịnh trọng.
“Thanh Mục, ngươi đã nguyện ý chịu Cửu Thiên Huyền Lôi vì Hậu Trì, ta cũng không nên làm khó ngươi.”
Cổ Quân thượng thần vừa nói xong lời này, trong mắt Thanh Mục xẹt qua một tia kinh hỉ.

Hắn ngước mắt lên nhìn Cổ Quân thượng thần.

Nhưng Hậu Trì lấy làm lạ, xoa cằm nhìn Cổ Quân, có vẻ không tin ông lại chấp thuận dễ dàng như vậy.
Cổ Quân thượng thần quân sát nét mặt hai người, đưa tay ra sau lưng, nói: “Tuy rằng bổn quân không can dự vào trận chiến giữa tiên và yêu, nhưng Thanh Trì Cung lại nằm ở Tiên Giới.

Nếu hai giới một khi giao chiến, sớm muộn gì cũng nổ ra chiến hỏa, liên lụy đến Thanh Trì Cung, ta muốn ngươi lại giao giới giữa tiên yêu một trăm năm, bình ổn chiến loạn.

Nếu như ngươi có thể làm được, trăm năm sau, bất kể tình hình hai giới tiên yêu như thế nào, ta cũng sẽ không ngăn cản hôn sự của ngươi và Hậu Trì nữa.”
Kết quả như mong đợi, nhưng cũng có chút ngoài ý muốn.

Mọi người đều biết, Cổ Quân thượng thần sẽ không dễ dàng đồng ý gả con gái bảo bối của mình.

Không ngờ ông sẽ đưa ra điều kiện như vậy, đối tiên quân mà nói, trăm năm thật sự không phải dài, nhưng trấn thủ biên giới tiên yêu dẹp yên chiến loạn thì lại chẳng hề đơn giản.
Chẳng lẽ Cổ Quân thượng thần muốn dùng cách này để khảo nghiệm năng lực của con rể tương lai dao? Chúng tiên chậm rãi cân nhắc, cảm thấy nhất định là như thế, ánh mắt nhìn Thanh Mục thượng quân lập tức mang theo chút đồng tình, xem ra nhạc phụ bản lĩnh quá mức cũng không phải chuyện tốt……
Hư không phía xa dấy lên một gợn song li ti, nhưng rồi lại biến mất trong nháy mắt.
Thanh Mục và Hậu Trì cũng sửng sốt trước điều kiện có phần kì lạ này, Thanh Mục nhíu mày, quay đầu nhìn Hậu Trì, gật đầu: “Ta đồng ý, nhất định sẽ trấn thủ biên giới, trong vòng trăm năm không để hai tộc khai chiến.”
“Vậy là tốt rồi.” Cổ Quân thượng thần gật đầu, mặt mày ngưng trọng trong nháy mắt trở nên hớn hở.


Ông đột nhiên phi xuống từ không trung, dừng bên người Hậu Trì, đon đả nói: “Con gái, con thấy chủ ý này của ta thế nào, để hắn canh giữ ở nơi khác thì sẽ không có thời gian quấy rầy cha con chúng ta gặp nhau.

Phụ thần mới học được không ít tay nghề của nhân gian đó.

Đi nhanh, về Thanh Trì Cung, phụ thần lập tức chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”
Khoé miệng Hậu Trì giật giật, không kiên nhẫn đẩy khuôn mặt tươi cười như hoa đang dựa quá gần ra xa một chút: “Con và Thanh Mục còn có việc, người về Thanh Trì Cung chờ con trước đi.”
Gương mặt tươi cười của Cổ Quân thượng thần xụ xuống, ông rũ đầu, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con không yêu cha nữa à, con muốn cùng tiểu tử thúi này đi vậy chứ!”
Bộ dáng vừa tỏ vẻ yếu đuối, vừa tỏ vẻ thâm thù đại hận này thật sự quá mức khó coi, mọi người quay người lại, thầm nhủ trong lòng “Đây nhất định không phải Cổ Quân thượng thần”, rồi lẳng lặng cúi đầu nhìn mặt đất trống trơn dưới chân để thanh lọc mắt mình.
Ngay cả Thiên Đế và Thiên Hậu cũng kéo phất tay áo, tỏ vẻ không thiện cảm nhìn ông.
Kẻ đương sự bị gọi là “tiểu tử thúi” kia thì vẫn tươi cười như thể không còn gì khiến hắn bận tâm nữa.

Sau khi Cổ Quân thượng thần đồng ý hôn sự, khắp thế giới của hắn bây giờ như ngập tràn màu nắng rực rỡ.
“Về Liễu Vọng Sơn đi rồi nói.” Có lẽ gương mặt kia quá đỗi rạng rỡ, nên Hậu Trì ngưng lại rồi hừ một tiếng, nàng xua xua tay, mặc kệ Cổ Quân thượng thần giả ngây giả dại, một mình bay khỏi Thiên Cung.
Cổ Quân thượng thần sửng sốt, gãi gãi đầu, nhìn Phượng Nhiễm hỏi: “Có chuyện gì thế, nhà chúng ta từ khi nào biến thành cái chỗ Liễu Vọng Sơn quỷ tha ma bắt thế?”
“Chuyện ngài không biết còn nhiều lắm!” Phượng Nhiễm ánh mắt lạnh lùng chỉ chỉ Thanh Mục, đưa mắt ra hiệu với ông: “Con gái nhà ngài là thẹn quá hóa giận, Thanh Mục thượng quân, còn không mau đi.”
Thanh Mục khựng lại một chút, sau đó tươi cười đuổi theo Hậu Trì.

Phượng Nhiễm cong môi, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Cảnh Chiêu, bình tĩnh đuổi theo.
Cảnh Chiêu thần sắc buồn bã, buồn bã cựa mình nhưng rồi lại dừng chân, hành động của nàng lọt vào mắt Thiên Đế càng khiến y càng tức giận.
Cổ Quân thượng thần đang chuẩn bị rời đi, không biết nghĩ tới điều gì liền quay đầu nói với Thiên Đế trên không trung: “Mộ Quang, nhiều nhất trong một tháng nữa, ta sẽ bảo Thanh Mục đi tới kết giới hai giới tiên yêu, canh giữ ở đó trăm năm.

Coi như ta trả lại ân tình cho ngươi, về sau nếu không có việc gì thì tốt nhất không nên gặp mặt.”
“Cảnh Giản, đưa Cảnh Chiêu về Toả Yêu Tháp.

Trong vòng trăm năm không được bước ra khỏi ngoài một bước, nếu không sẽ nghiêm trị không tha.”
Sắc mặt Thiên Đế hơi trầm xuống, không đồng ý cũng không từ chối lời đề nghị của Cổ Quân thượng thần, chỉ nhàn nhạt phân phó Cảnh Giản một câu, rồi phất tay áo, kéo lấy Thiên Hậu vẻ mặt đại biến, cùng nhau biến mất trước ánh mắt mọi người.

Cảnh Chiêu cực kỳ khiếp sợ, Cảnh Giản chỉ dám “Vâng” một tiếng, biết phụ hoàng nhất định đang rất giận, nhìn Cảnh Chiêu thở dài, rồi cũng biến mất.
Cổ Quân thượng thần cũng chả thèm quan tâm bọn họ, vừa ngâm nga vừa nghênh ngang đi kiểu hình chữ bát (八) lên trên mây.

Ông nhàn nhạt liếc nhìn về khoảng không cách đó không xa, vẻ mặt ngưng lại, bây về Liễu Vọng Sơn.
Một hồi lôi kiếp kết thúc trong hòa bình, không chỉ có sự xuất hiện của Cổ Quân thượng thần đã biến mất vạn năm, đến cả sự thực Hậu Trì thượng thần không phải do Thiên Hậu sinh ra cũng bị vạch trần, nhưng những chuyện này vẫn không đáng chú ý bằng màn cầu hôn ngàn năm hiếm gặp kia.
Nhìn nhân vật chính lần lượt biến mất, các vị tiên quân mãn nguyện chép miệng rút về tiên sơn của mình.

Nhất thời, những bóng áo tiên dập dềnh trong gió, náo nhiệt cả Thiên Cung.
“Ối, bị phát hiện rồi! Xem ra thần lực của Cổ Quân quả nhiên vượt xa cả Mộ Quang và Vu Hoán.” Nam tử áo trắng gác một chân lên vương toạ, tay phe phẩy một lọn tóc đen trước ngực, trên mặt nở nụ cười đầy yêu dị.
“Chủ công, Cổ Quân cũng là thượng thần, huống chi còn tấn thăng sau Thiên Đế và Thiên Hậu, tại sao thực lực lại chênh lệch nhiều như thế?” Bên cạnh truyền đến giọng nói mang vẻ khó hiểu.
“Thật hứng thú nha…… Hắn đột nhiên xuất hiện trong Tam Giới, còn tự dưng tấn vị lên thượng thần, thậm chí thần lực còn vượt xa hai cái đứa thần thú là Mộ Quang và Vu Hoán, ngươi không cảm thấy…… hắn rất thú vị sao?”
“Chủ công, hiện giờ Thanh Mục đã vượt qua Cửu Thiên Huyền Lôi, linh lực tăng mạnh, sớm muộn cũng có ngày hắn sẽ…… Ngoại trừ ngài, e rằng trong Yêu Giới không còn ai dám đương đầu với hắn, nếu hắn canh giữ ở giao giới suốt trăm năm, chẳng phải sẽ phá hỏng đại sự của chúng ta ư.

Huống chi, trăm năm sau chính là hôn kỳ của hắn và Hậu Trì thượng thần, ngài……”
Nam tử áo tím ở một bên không để ý đến lời tán thưởng của nam tử áo trắng, cúi đầu, vẻ ngưng trọng đầy mặt.

Không biết là đang sốt ruột chuyện Thanh Mục sẽ cản trở chiến loạn hai giới, hay là đang oán giận hôn sự của hai người.
“Tử Hàm, gấp cái gì, thượng quân chứ có phải thượng thần đâu.

Ta đây đang muốn nhìn thử, cái tên Cổ Quân này đang úp úp mở mở cái gì, về phần Thanh Mục muốn cưới Hậu Trì ư……” Hắn nhướng mắt, nhìn về phương hướng Hậu Trì biến mất, lẩm bẩm nói: “Trừ phi…… Ta chết thêm một lần nữa.”
Cùng lúc giọng nói tràn đầy yếm khí này tan biến giữa không trung, hai người giữa hư vô cũng dần dần biến mất, không để lại một chút dấu vết nào.
Sâu bên trong Thiên Cung, Thiên Hậu lạnh lùng nhìn Thiên Đế, cả giận nói: “Mộ Quang, chàng sao có thể để đám người Cổ Quân rời đi dễ dàng như thế, lại để Cảnh Chiêu chịu hình phạt trăm năm trong Toả Tiên Tháp nữa chứ!”
“Vu Hoán.” Thiên Đế nhàn nhạt nhìn bà, vẻ mặt thất vọng: “Cổ Quân và Hậu Trì đều đứng hàng thượng thần, có cùng địa vị với chúng ta.

Thanh Mục, Phượng Nhiễm chưa từng xâm phạm điều luật nào của Tiên Giới, ta lấy lý do gì giữ bọn họ lại? Cảnh Chiêu là công chúa, nhưng tính tình lại ngang ngược kiêu ngạo, hình phạt trăm năm chẳng qua để tôi luyện tâm tính cho nó mà thôi.

Tuy nàng là mẫu thân, nhưng dù sao cũng đường đường là Thiên Hậu, sao có thể coi thường quy tắc ở Tiên Giới như thế?”
Thiên Hậu cứng đờ, không thể tin nổi Thiên Đế cư nhiên lại chỉ trích mình, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Thiên Đế, đột nhiên có chút kinh hoảng, rũ mặt nói: “Chàng cưng chiều Cảnh Chiêu như bảo bối suốt mấy vạn năm nay, ta không tin chàng lại nhẫn tâm như vậy?”
“Không nhẫn tâm mới là hại nó, nàng cho rằng Tam Giới sau này vẫn còn yên ổn được sao?” Thần sắc Thiên Đế ngưng trọng, chắp hai tay sau lưng.
“Chàng muốn nói gì?”
“Thanh Mục chịu chín chín kiếp huyền lôi nhưng vẫn không tấn vị lên thượng thần, nàng không thấy kì quái chút nào sao?”
“Ý chàng là…”

“Huyền lôi kiếp càng mạnh, thì linh lực tích tụ trong cơ thể sẽ càng thâm sâu.

Ta dám khẳng định, quá lắm là ngàn năm nữa, hắn sẽ tấn vị thượng thần, thậm chí thần lực còn có thể vượt qua chúng ta.

Đến khi ấy hắn và Cổ Quân ắt sẽ cùng một phe, Tam Giới mất đi cân bằng, nàng nghĩ mình sẽ có ngày yên ổn sao? Nếu Cảnh Chiêu vẫn cứ giữ cái tính đó, sau này chúng ta khó lòng bảo vệ được nó.”
Thiên Hậu chau mày nhìn vẻ mặt âu lo của Thiên Đế, ánh mắt bà thoáng một tia hối hận, không nói thêm gì.
Nếu biết Thanh Mục mượn trận lôi kiếp này để có được thần lực cấp thượng thần, nhất định bà sẽ không bức hắn lấy long đan ra, cũng sẽ không…… Chỉ là hiện giờ, tất cả đã quá muộn rồi.
Khi bà nhìn lại, vừa hay Thiên Đế cũng mới ngoái đầu, vẻ mặt y lãnh đạm thoáng chút buồn.
Cho dù ta đã phải chịu áy náy suốt mấy vạn năm nay.

Nhưng Vu Hoán à, nàng có dám nói rõ ràng với ta liệu nàng và Cổ Quân không dây dưa gì không?
Căn nhà gỗ tại Liễu Vọng Sơn.
Đại Hắc thấy mọi người trở về, vui mừng chạy tới chạy lui trong rừng trúc, thuận tiện tỏ ý khinh thường lão nhân gia đang ăn vạ ngoài rào trẻ, không ngừng sủa gâu gâu.
Hậu Trì mặc kệ Thanh Mục đi theo phía sau, oai phong chỉ hướng nhà gỗ với rào tre cho Cổ Quân thượng thần đang bị ngăn ở bên ngoài, nói: “Lão nhân à, tất cả cỏ cây nơi này đều do một tay con trồng, nhà cũng là Thanh Mục tự dựng.

Nếu người muốn vào thì có thể tự mình dựng nhà đi, nhớ kỹ là không được phép dùng tiên lực đâu nha!”
“Con gái ngoan, con không giận phụ thần sao?” Cổ Quân thượng thần vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hậu Trì, hai tay bấu lên hàng rào tre, thân hình khô queo đu đeo lắc lư trên đó, mặt đầy ủy khuất.
“Con không so đo việc người bỏ lại con ở trong Thanh Trì Cung một vạn năm đâu.” Hậu Trì nhấn mạnh hai chữ “vạn năm”, nàng vỗ tay mấy cái biến ra một chiếc ghế gỗ tựa giữa sân, nằm xuống nói tiếp: “Nhưng mà, con rất quan tâm đến việc người cư nhiên để Thiên Hậu làm mẫu thân con mấy vạn năm.

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc người bỏ con lại Thanh Trì Cung.”
Lại nghe Hậu Trì tiếp tục nhấn mạnh ba chữ “mấy vạn năm”, Cổ Quân thượng thần chớp mắt ra vẻ đáng thương, nhìn cô con gái cưng mặt vẫn lạnh tanh vô cảm, rồi quay đầu lại nhìn con rể tương lai: “Tiểu tử thúi, mau mau nghĩ cách cho ta đi! Bằng không, ngươi cứ ngây ngốc ở lại cái nơi quỷ quái đó hai trăm năm rồi hẵng về.”
Xem ra, vị thượng thần đích cao vọng trọng trên danh nghĩa này lại không hề có chịu tuân thủ lời hứa.

Vẻ mặt Thanh Mục hóa nghiêm túc, cảm thấy con đường thành thân quá đỗi xa vời, lấy lòng nhạc phụ sao mà gian nan quá… Ánh mắt hắn trấn an nhìn về phía Cổ Quân thượng thần,khom lưng lấy từ trong ngực ra một thứ gì đó đưa cho Hậu Trì.
Động tác này của hắn thực sự cổ quái, Phượng Nhiễm và Cổ Quân thượng thần càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy thứ mà hắn vừa lấy ra.

Hậu Trì lười biếng cúi đầu nhưng dưới bầu không khí hít thở không thông này, nàng cũng phải sững lại.
Bàn tay thon dài, mảnh khảnh đó đang cực kỳ cẩn thận xun xoe nâng niu một quả trứng tròn nhẵn nhụi, nếu không vì thứ ánh sáng ánh vàng ánh bạc ẩn ước giao thoa trên vỏ trứng, nàng sẽ gần như lầm tưởng rằng, cái thứ vừa bằng nắm tay này vốn là một quả trứng gà hết sức bình thường thôi.
“Đây là thứ gì vậy?” Nàng kinh ngạc hỏi, ngẩng đầu nhìn Thanh Mục.
“Của hai chúng ta đó.” Người thanh niên cười cười, vẻ mặt hiền hậu đáp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận