Giọng nói thanh tịnh, trong trẻo lại pha mấy phần thoả mãn, hắn khẽ mỉm cười, nhưng ý tứ lại khiến người nghe đờ đẫn.
Hậu Trì ngẩng đầu, đôi mắt đảo nhẹ, thẳng lưng nhìn Thanh Mục không chớp mắt.
Nàng chỉ vào quả trứng kia, ánh mắt sắc như tia lửa điện: “Chuyện này là sao? Chàng nói rõ cho ta nào?”
Hầm hầm chạy tới bên Thanh Mục, nàng không hề nhớ đã từng xảy loại chuyện này, chẳng lẽ là Thanh Mục…?
“Nàng nghĩ gì vậy!” Nhìn bộ dạng sắp xù lông của Hậu Trì, giọng Thanh Mục tràn đầy bất lực, hắn đưa quả trứng trên tay lại gần hơn một chút, nói: “Lúc ta thụ kiếp trên Thanh Long Đài, sức mạnh của Cửu Thiên Huyền Lôi quá lớn, vì thế ta đã tiện tay lợi dụng sự tách rời của Chích Dương Thương.
Sức mạnh đó lúc đầu chỉ nhuốm máu của ta, sau đó chẳng hiểu sao lại hút cả máu của nàng nhỏ xuống ngoài tấm màn lôi điện, khi ta độ kiếp xong thì phát hiện ra nó đã biến thành thứ này.”
Thanh Mục đưa cái trứng ra trước mặt Hậu Trì, chỉ tay lên nó: “Nàng xem, trên bề mặt có cả ánh sáng lôi điện, đúng không nào?”
Hậu Trì nhìn kỹ thấy đúng thật trong ánh kim ngân là một tầng lôi điện màu lam nhạt bao phủ, bên trong còn có cả một lớp hoa văn cổ xưa cực kỳ khôi lệ.
Bấy giờ nàng mới bình tĩnh lại, đón lấy quả trứng từ tay Thanh Mục, dùng linh lực thử cảm nhận thì phát hiện bên trong có cả sức mệnh, mới ngẩn người nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy, tại sao năng lượng thuần tuý lại sinh ra sự sống được?”
Nàng vừa nói vừa vô tư tung hứng quả trứng, Thanh Mục tái mặt vội vàng trái nâng phải đỡ, chỉ sợ Hậu Trì bất cẩn làm rơi xuống đất.
“Ta cũng không rõ, chắc tại bên trong có máu của chúng ta nên mới phát sinh biến hoá này.” Thanh Mục thuận tiện đáp, quay sang nhìn Cổ Quân thượng thần nãy giờ bị lãng quên ngoài hàng rào, nói: “Thượng thần, ngài thử nói xem chuyện này là sao?”
Cổ Quân ngưng thần nhìn kỹ cái trứng trong tay Hậu Trì một lúc mới giả vờ giả vịt, vuốt râu nói: “Cửu Thiên Huyền Lôi là linh vật chí cương chí cường do thiên địa tự nhiên sinh ra, chúng vốn hỗn độn, ngươi cưỡng chế dung hợp chúng lại đương nhiên sẽ sinh ra linh trí yếu ớt, hình thành vỏ bảo hộ, còn chuyện hút máu của hai đứa … Chắc là linh khí của lôi điện khi mới thành hình bị thiếu dinh dưỡng đó thôi.”
“Ý người là sau này nó sẽ nở ư?” Hậu Trì liếc nhìn Cổ Quân thượng thần, hỏi.
Thấy con gái bảo bối của mình đã nguôi ngoai, Cổ Quân thượng thần mừng thầm, vội đáp: “Đương nhiên rồi, phụ thần nghĩ rằng chỉ vài trăm năm nữa quả trứng này sẽ có động tĩnh.”
Nghe xong lời này, Hậu Trì lập tức thôi không hành hạ quả trứng nữa, động tác cẩn thận hơn: “Nếu đã vậy, thì con đành miễn cưỡng nuôi thôi.
Sau này, biết đâu lại có ích hơn Đại Hắc thì sao? Phượng Nhiễm, ngươi về Thanh Trì Cung tra cứu xem thử, mấy thứ linh khí của thiên địa này hay thích gì, để ta còn chuẩn bị trước.”
Giọng nàng ngập tràn bối rối, nhưng sự thích thú và nôn nóng thì ai cũng có thể nhận ra.
Thanh Mục nhướng mày, chắp hai tay sau lưng, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã lấy quả trứng ra sớm quá.
So với người mới cầu hôn là hắn, cơ mà Hậu Trì lại rõ ràng quan tâm đến quả trứng kì lạ này hơn.
Phượng Nhiễm bĩu môi, lười nhác tựa lưng vào cây trúc phía sau, nói: “Sao ngươi vội quá vậy, vẫn còn mấy trăm năm nữa cơ mà.
Đợi Thanh Mục quay trở về từ biên giới tiên yêu rồi tra cũng không muộn.”
“Khỏi cần tra nữa, ngày thường dùng linh lực nuôi dưỡng, khi tới lúc thích hợp, nó sẽ tự đạp vỏ chui ra.” Cổ Quân xoa mũi, mở hai mắt tròn xoe nhìn Hậu Trì: “Con gái ơi, con thấy phụ thần có ích không này, hay con giữ phụ thần ở lại đây luôn đi?”
“Sao cơ? Không đi du lịch nhân gian nữa à?” Hậu Trì lườm ngúyt, nghiêm mặt nói.
“Không đi nữa không đi nữa, phụ thần phải ở với con gái chứ!”
“Không đi Man Hoang nữa sao? Không còn chạy tới Tứ Hải nữa chứ? Thế còn các di tích từ thời thượng cổ nữa chứ?”
Hậu Trì hỏi liên tù tì mấy câu, lông mày Cổ Quân thượng thần lại run lên một chặp.
Chờ nàng hỏi xong xuôi ông mới dám nói: “Con gái của ta quả là sắp thành chân thần thật rồi này, sao cái gì con cũng biết vậy?”
Hậu Trì hừ nhẹ, mấy năm nay đâu phải nàng chưa từng tìm kiếm tung tích Cổ Quân thượng thần, chẳng qua cứ mỗi lần thấy chút dấu vết, lão già này lại chạy mất hút…
“Phụ thần không đi đâu hết, phụ thần sẽ ở lại đây chờ tiểu kim tôn của mình chào đời.” Cổ Quân thượng thần tươi cười nháy mắt với Thanh Mục, nói.
Bàn tay cầm quả trứng của Hậu Trì khựng lại, nàng ho khan một tiếng ngượng ngập rồi tức tốc đứng dậy bỏ vào nhà, vừa đi vừa lầm bầm: “Tuỳ người vậy.”
Bóng áo xanh đi nhanh thoăn thoắt nhưng ai cũng kịp thấy vành tai nàng đỏ ửng.
Thanh Mục chắp tay với Cổ Quân thượng thần, mỉm cười bất đắc dĩ, rồi cũng vội vã đuổi theo.
Cổ Quân nhảy xuống khỏi hàng rào, nheo mắt nhìn hai bóng người một xanh một đỏ, chân mày nhíu chặt.
Chả trách đỡ hết chín chín tám mốt đạo Cửu Thiên Huyền Lôi mà Thanh Mục vẫn không tấn vị thượng thần, xem ra đã có ít nhất một nửa sức mạnh lôi điện bị hút vào trong quả trứng này.
Ngày quả trứng nở cũng sẽ là ngày Thanh Mục thành thần.
Lúc nãy ông không nói, nuôi dưỡng bằng linh lực cố nhiên có thể giúp quả trứng trưởng thành, nhưng lại không thể khiến nó nở, trừ phi…
Trăm năm sau rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Hiện giờ, tuy ông nắm giữ thần lực đứng đầu Tam Giới nhưng cũng không thể nào dự đoán trước tương lai được.
Phượng Nhiễm tựa lưng bên thân trúc tuỳ ý ngoái đầu lai, vừa hay trông thấy nét lo lắng thoảng qua nơi đáy mắt Cổ Quân thượng thần, nàng sững người, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an.
Lúc ngước lên lại, chỉ thấy lão già bỉ ổi đó đang ở ngoài kia, ra sức cạy rào.
Phượng Nhiễm đành cười trừ, thầm nhủ quả nhiên gần đây xảy ra nhiều chuyện quá khiến mình như bị trúng tà vậy.
Đêm xuống.
Hậu Trì và Thanh Mục tranh luận hồi lâu, cuối cùng đã đồng ý thoả thuận rằng Hậu Trì năm ngày, Thanh Mục hai ngày nuôi dưỡng quả trứng.
Hai người nghiên cứu một hồi trong phòng, Hậu Trì mới cẩn thận rót linh lực vào trong trứng, quan sát một lúc không thấy thay đổi gì, nàng bĩu môi bỏ quả trứng vào tay Thanh Mục, chạy ra ngoài đi dạo.
Cũng phải, lão đầu tử kia bảo phải mấy trăm năm mới nở cơ mà, giờ thấy gì mới lạ đó.
Ra khỏi nhà gỗ, thấy Cổ Quân thượng thần chưa gì đã làm thân với Đại Hắc, Đại Hắc bị chơi xấu liền sủa ầm ĩ cả sân.
Hậu Trì chậm rãi bước lên, nhìn từ trên cao xuống tay chắp sau lưng, mắt nheo lại nói: “Lão đầu tử, hai cha con mình nói chuyện đi.”
Ngẩng đầu thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần chột dạ vội vàng bò dậy, cười đon đả: “Con gái, có chuyện gì thế?”
Hậu Trì ngoắc tay gọi ông ra ngoài hàng rào, Cổ Quân thượng thần thấp thỏm theo sau, thi thoảng lại ngầm dò xét sắc mặt nàng.
“Lão đầu tử này, tại sao người lại muốn để Thanh Mục đến chỗ Kình Thiên Trụ trăm năm vậy? Đừng có bảo là phụ thần muốn rèn luyện chàng nha, lý do đó đem gạt Thiên Đế với Thiên Hậu còn được, chứ không có tác dụng với con đâu nha.”
Ra khỏi nhà gỗ chừng trăm trượng, Hậu Trì bước sâu tận trong rừng trúc mới dừng, ngoái nhìn ánh sáng lập loè nơi khung cửa rồi lại quay đi, chăm chú nhìn Cổ Quân thượng thần.
Cổ Quân thượng thần thu lại vẻ cười cợt trên mặt, im lặng nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hậu Trì hồi lâu mới nói: “Con gái, con có biết Thanh Mục đã thụ lôi kiếp gì trên Thanh Long Đài không?”
“Chín chín tám mốt đạo Cửu Thiên Huyền Lôi, theo như con biết xưa nay tấn vị thượng thần chỉ cần ba mươi sáu đạo, sao Thanh Mục lại…” thấy Cổ Quân thượng thần nhắc tới lôi kiếp, ánh mắt Hậu Trì thoáng chút ngờ vực, vội hỏi.
“Lúc tấn vị thượng thần chịu càng nhiều lôi kiếp, địa vị sau này sẽ càng cao, Thượng Cổ Giới chỉ có bốn vị chân thần khi tấn vị mới xuất hiện lôi kiếp có tám mươi mốt đạo, Thanh Mục là người thứ năm kể từ khi đó đến giờ.” Cổ Quân vuốt râu, ánh mắt thoảng qua vẻ bồi hồi cùng phiền muộn.
Hậu Trì cả kinh trước lời nói này, nếu vậy thì Thanh Mục chẳng phải sẽ là… nhưng rõ ràng hiện tại chàng còn chưa đạt tới thượng thần cơ mà?
Trước sự ngờ vực rõ ràng trong mắt Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần ngập ngừng giây lát rồi mới nói: “Lúc thụ kiếp, Thanh Mục đã phân tách sức mạnh, hình thành quả trứng kia…” Cổ Quân chỉ về phía căn lều gỗ, tiếp lời: “Vì thế hắn mới không lập tức tấn vị, nhưng linh lực ngưng tụ trong cơ thể hắn không hề thua kém thượng thần.
Phụ thần đoán rằng cùng lắm một trăm năm nữa, hắn sẽ dựa vào sức mạnh của bản thân mà tấn vị thượng thần.”
“Tấn vị thì tấn vị thôi, liên quan gì tới chuyện phụ thần bắt chàng đến đó.” Hậu Trì khó hiểu.
“Hậu Trì, phụ thần làm như thế là vì không biết một trăm năm sau hắn sẽ trở thành vị thượng thần thứ năm trong Tam Giới… hay là, vị chân thần đầu tiên kể từ khi Hậu Cổ giới khai thiên lập địa đến nay.”
Giọng Cổ Quân thượng thần không lớn nhưng vẫn đủ khiến Hậu Trì sững người, chân thần… Thanh Mục ư?
“Con gái, thượng thần tuy đứng trên chư tiên nhưng dù sao cũng vẫn nằm trong Tam Giới, không thoát được chuyện thế tục.
Còn chân thần… cai quản vạn vật, có sức mạnh của Thương Khung, chúng sinh thiên hạ là trách nhiệm của họ, khó lòng quan tâm tới những người bên cạnh.
Đến lúc ấy Thanh Mục tuyệt không phải là mối duyên lành, phụ thần không thể mạo hiểm.”
Hậu Trì chau mày, mắt nhắm hờ, khoé mắt rung rẩy.
Nàng biết Cổ Quân thượng thần nói chẳng sai, thậm chí còn nói giảm nói tránh đi nhiều.
Chân thần vượt xa khỏi thế gian, đến cả thượng thần cũng chỉ là con sâu cái kiến trong mắt họ.
Ngày Thanh Mục thành thần, có lẽ cũng là lúc hai người vĩnh viễn phân ly.
Cõi lòng nguội ngắt, nhưng trong đầu lại hiện ra bóng dáng quật cường đỏ sậm trên Thanh Long Đài, Hậu Trì nắm chặt tay rồi lại buông lơi, mở mắt nhìn Cổ Quân thượng thần, ánh mắt ngập tràn tin tưởng và kiên định.
“Lão đầu tử, Thanh Mục sẽ không đâu.
Dù chàng là thượng thần hay chân thần cũng đều chẳng hề gì, con tin chàng.”
Thần thái trong ánh mắt Hậu Trì sáng rực như ánh mặt trời, Cổ Quân thượng thần thoáng sững sờ, thân hình lom khom bỗng đứng thẳng hơn, ông cố nén tiếng thở dài sâu trong đáy mắt, chậm rãi nói: “Hậu Trì, con có lòng tin là tốt, một tháng sau hắn sẽ đến Kình Thiên Trụ trấn thủ một trăm năm.
Nếu trăm năm sau mọi sự bình an, phụ thần sẽ chủ trì hôn sự cho hai đứa.”
Thanh Mục kế thừa Chích Dương Thương, dẫn xuống Cửu Thiên Huyền Lôi, lại thêm con chó đen thui chỉ ăn tiên thạch, tất cả đều dẫn tới một khả năng, nhưng… nếu Hậu Trì đã nguyện tin thì ông sẵn lòng chờ thêm trăm năm nữa.
Hậu Trì khẽ gật đầu, vạt áo xanh tung bay dưới ánh trăng, mơ hồ ẩn hiện lưu quang bàng bạc, giống hệt như ánh sáng giao thoa trên quả trứng kia.
Cổ Quân thượng thần lặng nhìn ánh sáng bạc này, đang tập trung tinh thần thì lại vô tình nghe thấy con gái yêu đứng bên khẽ hỏi: “Lão đầu tử, một mình phụ thần làm thế nào mà sinh ra con được vậy, rốt cuộc ai mới là mẹ của con?”
Cổ Quân thượng thần bỗng cứng đờ, oonv giả bộ như không nghe thấy, ngáp dài một cái làu bàu: “Ôi, đúng là già rồi đâm ra vô dụng quá, mới đứng một chút mà đã đau lưng mỏi gáy, phụ thần phải đi nghỉ đây.”
Vừa dứt lời, bóng dáng ông đã mất hút khỏi rừng trúc như một cơn gió thoảng.
Hậu Trì thấy tức cười, mắt nhướng cao, khoé miệng nàng khẽ nhếch.
Biết rõ mẫu thân thật sự là ai, hoàn toàn không phải là điều quan trọng, người ở bên nàng mấy vạn năm từ lúc còn trong trứng là phụ thần, trước khi khải trí còn có Bách Huyền cùng nàng khôn lớn, vạn năm cô độc trong Thanh Trì Cung thì có Phượng Nhiễm sát cách, giờ có thêm Thanh Mục cùng nàng dựng xây tương lai tươi đẹp…
Nhân sinh của nàng từ lâu đã chẳng thiếu thốn gì, có những người này là đủ.
Khoảng thời gian nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, Đại Hắc đã quen với việc nằm phơi nắng trong bụi cỏ với lão già nhăn nheo kia.
Phượng Nhiễm chạy tới chạy lui giữa Thanh Trì Cung và Liễu Vọng Sơn như cơm bữa, xử lý mớ hậu quả sau khi Cổ Quân thượng thần xuất hiện.
Hậu Trì thì cả ngày ôm ấp quả trứng lượn lờ khắp sân, kỳ vọng nó mau chóng biến to hơn.
Thanh Mục nhân dịp rảnh rỗi lại xây thêm vài gian nhà gỗ, sau khi được Cổ Quân thượng thần khen ngợi lại càng hăng say tích cực làm.
Khi mọi người vẫn đang chìm đắm trong cuộc sống thảnh thơi bình an đó, Phượng Nhiễm quay trở về mang theo tin tức phá tan bầu không khí yên lành.
“Phượng Nhiễm, ngươi nói cái gì cơ?”
Hậu Trì đứng bật dậy khỏi chiếc ghế tựa giữa sân, bàn tay ôm quả trứng khẽ siết chặt, có vẻ như nàng không thể nào tin nổi.
“Hậu Trì, hôm qua Bắc Hải Long Vương truyền tin nói, chuyện Thanh Mục nhờ vả đã có manh mối.
Nửa tháng trước ở Bắc Hải xuất hiện một hang động kỳ lạ đóng băng cả ngàn năm, bọn họ thử mấy lần đều không vào được, nghĩ có liên quan đến người chúng ta đang tìm nên đã gửi tin tức tới Thanh Trì Cung.”
Nửa tháng trước chính là lúc Thanh Mục chịu Cửu Thiên Huyền Lôi, bấy giờ bốn bể dậy sóng, có xới tung những thứ từng bị chôn sâu cũng không phải chuyện lạ.
Đó chắc gì đúng là Bách Huyền.
Lão Long Vương có lẽ cũng không chắc, nhưng cứ để đó thì lại thành mầm hoạ cho Bắc Hải.
Nay phụ thần xuất hiện, hẳn ông ta muốn mượn tay phụ thần đây mà.
Hậu Trì ngẫm nghĩ, cho rằng lão Long Vương là người hiểu biết nhiều, hẳn sẽ không nói sai đâu, nàng cứ suy nghĩ mãi nên đầu óc rối như tơ vò.
Quả trứng trên tay bị ai đó đỡ lấy, người thanh niên đột nhiên xuất hiện vỗ nhẹ lên vai nàng, thần sắc hiền hoà: “Đừng lo lắng, ta đi xem cùng nàng là ổn thôi.”
Giọng nói của Thanh Mục khiến Hậu Trì bình tâm lại, nàng gật đầu vẫy tay gọi Cổ Quân thượng thần: “Lão đầu tử, mau đi sửa soạn, chuẩn bị đi xa nào.”
Giọng nói lanh lảnh mười phần hào hứng khiến Phượng Nhiễm và Thanh Mục yên tâm hẳn.
Thấy Thanh Mục chỉ cần một câu nói đã dỗ yên Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần bĩu môi, vỗ mạnh một cái vào Đại Hắc bên cạnh, quát lớn: “Đại Hắc, lão đầu tử sắp đi vắng, ngươi nhớ trông nhà cho tốt nhé!”
Đôi mắt đen láy tròn xoe khinh bỉ liếc nhìn Cổ Quân thượng thần, Đại Hắc hứ một tiếng rồi vẫy đuôi tiếp tục nằm xuống.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã sửa soạn xong xuôi, cưỡi mây náo nhiệt tiến về Bắc Hải.
Lúc trên mây, Hậu Trì lần tìm trong tay áo, thoáng biến sắc: “Làm sao đây, ta lỡ để quên quả trứng ở nhà mất rồi.”
“Không sao, ta vẫn nhớ mà.” Thanh Mục lấy bên hông ra quả trứng cầm trên tay đưa đến trước mặt Hậu Trì.
Hậu Trì vội vàng đón lấy, ngẩng đầu thấy Thanh Mục đã quay đi, đang định trêu hắn sắp giống một người cha thứ thiệt, thì bỗng dưng sửng sốt.
Dưới đuôi lọn tóc đen dài mà người thanh niên buộc gọn bằng một mảnh lụa đen, từ khi nào nàng chẳng hề hay biết đã ẩn hiện màu vàng kim thuần chất.
Hoa lệ, cao quý nhưng lại….
xa cách, lạnh lùng.
Hậu Trì chậm rãi nhắm mắt, trăm năm sau, Thanh Mục, liệu chàng có còn là chàng nữa hay không đây?.