Thượng Cổ


Bên ngoài Huyền Thiên Điện vài dặm, tiên tướng tranh giữ đã cảm giác được một cỗ linh lực khổng lồ chuẩn bị giáng xuống.

Chưa đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, thì bỗng một tia kim quang loé chói lên, Thanh Mục xuất hiện trong đại điện, sắc mặt lãnh đạm.
Dưới uy áp của kim quang, bọn họ trông thấy linh lực màu trắng vốn thủ hộ Huyền Thiên Điện mấy vạn năm dần dần bị thoái lui, thậm chí đến cuối cùng còn run rẩy rụt vào trong góc.
Linh lực màu trắng do sức mạnh bản nguyên của Thiên Đế hoá thành, cực thông nhân tính, ngày thường vẫn luôn ngạo mạn tự kiêu chứ đâu có như bây giờ.

Tiên tướng nhìn sang người mới đến, cảm thấy bản thân không sao cựa quậy nổi, nhất thời sắc mặt đại biến, vô cùng kinh hãi.
Nhận ra đó là Thanh Mục, ánh mắt các tiên tướng ngoại trừ sợ hãi thì còn mang theo một nỗi nghi hoặc rõ ràng.

Tại sao Thanh Mục thượng quân lại xông vào Huyền Thiên Điện… nhìn theo ánh mắt Thanh Mục, họ sửng sốt khi thấy hắn tiến thẳng lên phía vương toạ — Thanh Mục thượng quân muốn lấy Tụ Linh Châu ư?
Tụ Linh Châu là chí bảo Tiên Giới, sao hắn dám to gan như thế?
Trên đỉnh vương toạ, Tụ Linh Châu toả hào quang trắng được nạm trên một khối pha lê vuông vắn, khí tức ôn hoà tôn quý bao phủ khắp vương toạ, bảo trùm lên toàn bộ cung điện.
Quả không hổ danh ấn tỷ của người đứng đầu Tam Giới, Thanh Mục nheo mắt bỏ qua những ánh nhìn như muốn phóng ra lửa của các tiên tướng trong điện, hắn nhấc chân bước lên vương toạ.
“Thanh Mục thượng quân mau dừng tay, Tụ Linh Châu là trụ cột của Huyền Thiên Điện, ngươi làm như vậy sẽ huỷ đi Huyền Thiên Điện mất!”
Bỏ ngoài tai những lời quát nạt đầy lo sợ của tiên tướng, Thanh Mục phá tan màn linh quang màu trắng đang run rẩy trước vương toạ, tay hắn bị hất văng khi chạm vào khối pha lê.

Hắn chau mày tăng thêm linh lực vàng kim lên đầu ngón tay, phá vỡ khối pha lê đoạt đi Tụ Linh Châu.
Giây phút Tụ Linh Châu rời khỏi vương toạ, toàn bộ Huyền Thiên Điện bắt đầu có dấu hiệu rung chuyển và sụp đổ, vương toạ tan thành tro bụi trong nháy mắt.

Hào quang vạn trượng toả ra từ xung quanh Tụ Linh Châu, linh khí nồng đậm đột nhiên xuất hiện khiến tiên quân khắp Thiên Cung kinh hoảng, ai cũng nhìn lên Huyền Thiên Điện lơ lửng giữa trời.

Ở đó, một vầng sáng trắng chợt xuất hiện, tia sáng vàng kim ẩn ước giao thoa, tôn quý vô cùng, dường như muốn rạch nát bầu trời.
Cảm thấy có hai luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang lao tới Huyền Thiên Điện, Thanh Mục nhíu mày cất kỹ Tụ Linh Châu, mau chóng bay về Thiên Môn ngoài điện.
Những tiên quân đứng xem vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy có mấy vị tiên tướng gác điện bị thô bạo ném ra ngoài, sau đó là một tiếng rầm mạnh mẽ.

Huyền Thiên Điện sừng sững mấy vạn năm sụp đổ, hoá thành hư vô.

Ngay sau đó là một đạo kim quang bay ra ngoài, lao thẳng tới Thiên Môn.
Trước không trung trống rỗng thảm hại, chư tiên ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc là kẻ nào mà to gan đến thế, dám phá huỷ Huyền Thiên Điện của Thiên Đế?
“Thanh Mục, ngươi dám trộm Tụ Linh Châu, huỷ Huyền Thiên Điện, bản đế quyết không tha cho ngươi!”
Giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo rạch ngang tầng trời, một bóng người màu đen từ sâu trong Thiên Cung bay tới, vừa khéo dừng trước cổng Thiên Môn, chặn đường Thanh Mục.
Thiên Đế lơ lửng trên không, ánh mắt nhìn Thanh Mục toả ra những tia lãnh ý lạnh lùng.

Chư tiên bấy giờ mới sực biết chuyện gì vừa xảy ra, ngước lên hai bóng người một xanh một đen trên trời, nhất thời không biết phải làm gì.
Thanh Mục thượng quân trải qua Cửu Thiên Huyền Lôi, sớm muộn cũng sẽ tấn vị thượng thần, trở thành chí tôn trong thiên địa, sao hắn lại làm chuyện ngu ngốc đó đúng ngày mừng thọ Thiên Hậu kia chứ?
Đạo bạch quang bùng sáng, Khai Thiên Phủ khổng lồ xuất hiện trên tay Thiên Đế bổ tới Thanh Mục.

Uy áp long trời lở đất đánh tới, ánh mắt Thanh Mục tối sầm lại, lập tức hoá thành mấy thân ảnh nghênh đón.

Dựa vào thực lực của hắn hiện giờ thì không thể chiến thắng Thiên Đế, huống hồ còn có Thiên Hậu mang sức mạnh thượng thần vẫn chưa xuất hiện, vì thế hắn chỉ còn cách lợi dụng hư ảnh vàng kim đột kích.
“Trứng mà đòi khôn hơn vịt!”

Hừ lạnh một tiếng, vô số thanh Khai Thiên Phủ xuất hiện ngay sau đó, chắn trước những hư ảnh do Thanh Mục biến ra, không hề sơ hở chút nào.
Thanh Mục hơi biến sắc, ánh mắt thoáng chút ngưng trọng.

Thiên Đế đang dốc toàn lực, không hề có ý định nương tay.

Hắn thở dài, ảo ảnh hợp lại thành một.

Dưới ánh sáng vàng kim, Chích Dương Thương cản phía trước Khai Thiên Phủ.

Thanh Mục nhanh chóng tăng tốc, hoàn toàn không bận tâm đến an nguy phía sau lưng mà lao thẳng ra ngoài Thiên Môn.
Thiên Đế trầm mặt dõi theo Mục, vung tay bổ xuống một đạo huyền quang thẳng xuống người hắn, nhìn thân ảnh màu xanh ấy khựng lại nhưng vẫn không dừng bước.

Thiên Đế nổi giận, mất hết chút kiên nhẫn cuối cùng, linh lực tụ lại trong lòng bàn tay, linh quang màu trắng thuần tuý bắt đầu ngưng tụ giữa không trung khiến trời dậy sấm, Thiên Môn tối sầm, Kình Thiên Cự Chưởng khổng lồ xuất hiện cuối chân trời, bổ nhào lên Thanh Mục…
Thiên Môn đã ở ngay trước mắt, sau lưng là chưởng phong đánh tới, Thanh Mục bặm môi vặn mình lao lên phía trước.
Đến Cửu Thiên Huyền Lôi còn trụ được, hắn không tin lần này lại không chạy thoát.
“Grào….”
Giây phút cự chưởng giáng xuống, một con rồng vàng chợt xuất hiện giữa không trung đỡ lấy đòn này, sau đó lại cùng với Chích Dương Thương đối đầu với Khai Thiên Phủ, ngăn cản Thiên Đế.
Nhìn cảnh tượng hoang đường đó, chư tiên chớp mắt không thể nào tin.
Trong Tam Giới ngoại trừ Thiên Đế thì chỉ có duy nhất một con kim long nữa, chính là công chúa Cảnh Chiêu do Thiên Hậu sinh ra.

“Cảnh Chiêu, con dám giúp hắn, lẽ nào con không biết Thanh Mục đã cướp Tụ Linh Châu, huỷ mất Huyền Thiên Điện, vi phạm thiên quy sao?”
Chích Dương Thương đột ngột quay trở về tay, nhận thấy có điều bất ổn, Thanh Mục vốn đã chạy thoát liền ngoái đầu nhìn, nghe thấy tiếng quát giận dữ của Thiên Đế, hắn ngẩn người nhìn Kim long đang chặn trước mặt y, Tụ Linh Châu trong lòng cũng dường như trở nên nóng bỏng.
Kim long khổng lồ lơ lửng trên trời, vảy rồng tan tác, thương tích đầy mình.

Nó nhìn Thiên Đế bằng ánh mắt khẩn cầu, sau đó ngoái nhìn Thanh Mục.
“Còn không đi mau, ta không biết chàng cần Tụ Linh Châu để làm gì, nhưng nếu chàng không thoát, xông vào Thiên Cung đoạt bảo còn tác dụng gì nữa! Phụ hoàng xưa nay vẫn thương ta, người sẽ không trách tội ta đâu!”
Giọng nói sốt sắng cất lên từ miệng kim long, lần đầu tiên Thanh Mục trông thấy trong đôi mắt đó ngoài tình yêu và lo lắng còn có cả một chấp niệm quyết không từ bỏ.
Thần sắc Thanh Mục phức tạp, thở một hơi dài, thu lại Chích Dương Thương nhìn Cảnh Chiêu: “Công chúa Cảnh Chiêu, mối ơn này, ngày sau Thanh Mục chắc chắn sẽ đền đáp.”
Dứt lời, hắn nhìn thật sâu về phía chân trời, chuyển mình bay về hướng Yêu giới.
“Phụ hoàng, xin người hạ thủ lưu tình.” Kim long ngoái đầu chậm rãi lên tiếng, thân hình bị bức lui dưới Khai Thiên Phủ khổng lồ, giọng nói đầy buồn bã.
Đến cuối cùng, chàng cũng chỉ chịu gọi nàng một tiếng “Công chúa Cảnh Chiêu” mà thôi.
“Con đúng là chấp mê bất ngộ!” Thiên Đế hất tay áo nhìn Thanh Mục biến mất cuối chân trời, thần sắc lạnh lùng giận dữ: “Cảnh Chiêu, con là công chúa mà lại vì chuyện tư bỏ mặc thiên quy, mấy vạn năm nay ta dạy dỗ con như thế sao?”
Nhìn Cảnh Chiêu, ánh mắt Thiên Đế ngập tràn thất vọng và đau đớn, cuối cùng y phủi tay xoá sạch mọi cảm xúc trong đáy mắt, chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, giọng nói uy nghiêm vang khắp bầu trời.
“Công chúa Cảnh Chiêu giúp thượng quân Thanh Mục chạy khỏi Thiên Cung, kể từ hôm nay tước bỏ tôn vị thượng quân, giam cầm vạn năm trong Toả Tiên Tháp.”
“Mộ Quang, đừng mà!” Mấy thân ảnh từ phía xa bay tới, hạ xuống bên cạnh Thiên Đế.

Ánh mắt Thiên Hậu dừng lại trên những vết thương chằng chịt trên người Cảnh Thiệu, xót xa lên tiếng: “Chiêu Nhi, còn không mau nhận tội với phụ hoàng con.”
Cảnh Dương và Cảnh Giản cũng lo lắng nhìn nàng nhưng không thể nói gì.

Hai người họ đều không ngờ Cảnh Chiêu lại có gan chống đối Thiên Đế.
Cảnh Chiêu chớp đôi mắt vàng kim, không hoá thành hình người mà chỉ khom lưng rồng, cúi đầu nói: “Nhi thần có tội làm trái thiên quy, cam nguyện nhận phạt.”
Thấy Cảnh Chiêu cam tâm nhận tội, Thiên Đế cũng thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt thịnh nộ dịu đi chút ít nhưng y vẫn vung tay bỏ mặc ánh mắt cầu khẩn của Thiên Hậu: “Nếu đã vậy, con hãy đi đi.”
Dứt lời, Toả Tiên Tháp sâu trong Thiên Cung xuất hiện trước Thiên Môn, hoá thành một trượng cao toả ánh sáng u lãnh, chụp lấy kim long đang thương tích đầy mình.

Dưới màn ánh sáng, mình rồng khổng lồ dần thu nhỏ, nàng ngước nhìn lên Thiên Đế và Thiên Hậu, ánh mắt lưu luyến: “Phụ hoàng mẫu hậu, Cảnh Chiêu bất hiếu, hai vị huynh trưởng … bảo trọng.”
Thiên Hậu nghẹn ngào quay lưng đi không nỡ nhìn nàng, Thiên Đế vẫn lạnh lùng nắm chặt bàn tay.

Kim long bị thu vào Toả Tiên Tháp, ngọn tháp xoáy tròn giữa không trung rồi bay vào sâu trong Thiên Cung, rơi xuống một vùng hỗn độn.
Bầu không khí ngưng đọng trước Thiên Môn dần dần lan rộng, cảm nhận được cơn thịnh nộ của Thiên Đế và Thiên Hậu, chư tiên nín lặng cúi đầu, lòng thầm thở dài tiếc cho một bữa tiệc linh đình lại tan tành bởi Tụ Linh Châu bị cướp, Huyền Thiên Điện bị huỷ và công chúa Cảnh Chiêu thì bị giam cầm.

Lần này e rằng dù có Cổ Quân thượng thần nói đỡ, Thiên Đế cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Tứ đại thiên quân đâu rồi?” Thiên Đế cất giọng uy nghiêm, ông lướt qua khắp chư tiên đang tụ tập dưới Thiên Môn, thần sắc khó lường.
“Thần có mặt.” Bốn vị thượng quân cai quản Phong, Hoả, Lôi, Điện nghe Thiên Đế điểm tướng, liền bước ra không chút chần chừ, quỳ gối nhận lệnh.
“Bốn người các ngươi tập trung binh tướng, cùng bổn đế đi tróc nã Thanh Mục thượng quân.” Dứt lời, Thiên Đế dẫn đầu bay theo hướng Thanh Mục biến mất.

Thiên Hậu, Cảnh Dương ngập ngừng giây lát rồi cũng đuổi theo, Cảnh Giản nhìn sang phía Toả Tiên Tháp bằng ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng.
Thanh Mục không có lí do gì phải cướp Tụ Linh Châu, trừ phi ….

là vì Hậu Trì.

Chẳng biết Phượng Nhiễm có dính líu vào không, nghĩ đến đây, hắn sững người rồi vội đuổi theo Thiên Đế và Thiên Hậu.
“Thiên Đế ban lệnh, ba quân quy vị, tróc nã Thanh Mục thượng quân.”
Tứ đại thiên quân đứng dậy, ban lệnh xuống phía chân trời, trong nháy mắt mấy vạn thiên binh xuất hiện giữa không trung.
Khôi giáp màu bạc, chóp mũ đỏ tươi, trường kích lạnh lẽo, sát khí dần lan toả khắp Thiên Môn.
Vút một tiếng, tứ đại thiên quân mỗi người nắm giữ một đạo quân bay theo Thiên Đế.
Mây tiên che phủ bầu trời, đại quân Tiên Giới vạn năm chưa từng xuất trận lao đến bầu trời Yêu Giới, hoá thành những lưỡi hái tử thần toả sát khí màu mực đậm, phảng phất như sắp sửa gặt hái những sinh mệnh đã đến hồi lụi tắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận