Dưới Kình Thiên Trụ, Hậu Trì đang từ nhân gian chạy tới thì bỗng thấy xa xa có hai bóng người quen thuộc đang thục mạng bay đến đây.
Nàng hồ nghi bước ra xem sao, khi thấy rõ mặt hai người này, Hậu Trì không khỏi chấn động, đáy lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác bất an.
“Phượng Nhiễm, sao ngươi với Thường Thấm lại ở đây?” Hậu Trì vội la lên, có thể thấy rõ hai người đang bị truy đuổi, lẽ nào Phượng Nhiễm đi Yêu giới trộm Tụ Yêu Phiên ư?
Bỗng Phượng Nhiễm ném một thứ từ trong tay áo ra, rơi lên tay Hậu Trì.
Là Tụ Yêu Phiên đỏ chói, Hậu Trì khựng lại, nhíu mắt, tỏ vẻ không đồng tình
“Phượng Nhiễm, ngươi không nên quản chuyện này, càng không nên kéo theo Thường Thấm.”
“Hậu Trì, chỉ dựa vào một mình ngươi thì không thể cùng lúc lấy cả Tụ Yêu Phiên và Tụ Linh Châu đâu.
Ta biết Bách Huyền xảy ra chuyện, năm xưa ở Thanh Trì Cung là ta mang ơn hắn.
Vậy nên, t không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Phượng Nhiễm kéo Thường Thấm hạ xuống bên Kình Thiên Trụ.
“Hậu Trì thượng thần, chúng ta cũng từng quen biết, chẳng lẽ tiểu thần quân lại không muốn kết giao với một kẻ yêu tộc như ta sao?” Thường Thấm nhướn mày, nụ cười trêu chọc nở trên gương mặt anh vũ, đại khí.
Câu nói của nàng đã đánh tan sự căng thẳng của bầu không khí ngưng đọng xung quanh, sắc mặt Hậu Trì dịu lại, cất Tụ Yêu Phiên vào tay áo, nói với Thường Thấm: “Thường Thấm yêu quân nổi danh thiện chiến khắp thiên hạ, Hậu Trì vẫn luôn bái phục, nay được cô giúp đỡ quả là may mắn.”
Nàng nói cực kỳ trịnh trọng khiến Thường Thấm ngẩn người chỉ biết cười trừ.
“Phượng Nhiễm, có phải Thanh Mục đã tới Tiên Giới rồi không?” Quay đầu lại, Hậu Trì nhìn Phượng Nhiễm, đáy mắt như càng thể hiện rõ sự chắc chắn trong lòng.
Nếu như Phượng Nhiễm đi Yêu Giới trộm Tụ Yêu Phiên, thì hẳn hành tung của Thanh Mục không cần nói cũng biết.
Nàng sớm nên cân nhắc, chuyện đi đoạt bảo vật của mình sẽ không giấu nổi hai người này.
“Đúng thế, Thanh Mục đã đến Thiên Cung rồi.
Chúng ta hẹn gặp nhau dưới Kình Thiên Trụ, đáng lý hắn cũng sắp đến rồi.
Hậu Trì, đợi lát nữa Thanh Mục tới, hai người hãy rời đi cùng Thường Thấm, về Thanh Trì Cung hoặc Liễu Vọng Sơn cũng được, trăm năm sau chừng nào chuyện này chưa lắng xuống thì chớ nên ra ngoài.”
“Còn cô thì sao?” Nghe thấy ý tứ trong lời Phượng Nhiễm, Thường Thấm lắc đầu: “Phượng Nhiễm, một mình cô gánh không nổi đâu!”
“Chỉ ta thôi… Là đủ rồi.” Phượng Nhiễm cất lời, thần tình vô cùng kiên quyết: “Đã đến lúc ta phải đòi mạng lại cho lão đầu nhà mình rồi.” Nhìn lên phía Thiên Cung, gương mặt yêu diễm của nàng toát lên vài phần quyết tuyệt.
Dưới chân Kình Thiên Trụ hùng vĩ tráng lệ, bóng dáng ba người càng trở nên nhỏ bé, nhìn Phượng Nhiễm, Hậu Trì bỗng thấy lòng nhẹ bẫng.
Nàng mỉm cười bước lại gần Kình Thiên Trụ khiến Thường Thấm và Phượng Nhiễm đều phải sững sờ.
Khuôn mặt cô thiếu nữ thanh lệ, hai mắt âm trầm đen láy khiến người ta vừa phải rung động, vừa khó lòng nhìn thấu.
“E rằng, không chỉ một mình ngươi có ý định này đâu!” Khẽ thở dài một tiếng, Hậu Trì tựa lưng lên Kình Thiên Trụ, nhếch môi: “Nếu ta đoán không lầm, nhất định Thanh Mục cũng nghĩ như vậy.”
“Hậu Trì, ngươi…” Phượng Nhiễm ngẩn người, kể từ lúc rời khỏi Thanh Trì Cung đến giờ, đã lâu lắm rồi nàng chưa thấy lại dáng vẻ vân đậm phong kinh này của Hậu Trì.
“Phượng Nhiễm, chuyện này ngươi không gánh nổi đâu.
Hơn nữa, dù là ngươi hay Thanh Mục, ta không muốn ai vì sự tùy hứng của ta mà xảy ra chuyện, đây là trách nhiệm của ta, phải do ta giải quyết.”
Giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên, Hậu Trì giơ tay chạm vào Kình Thiên Trụ, thần sắc trầm tịch.
“Tụ Yêu Phiên, Tụ Linh Châu đều là ngọc tỷ cai quản một giới của Yêu Hoàng và Thiên Đế.
Nay lại bị ta đoạt mất thì khác nào nghi ngờ tư cách thống trị của họ, bất luận do nguyên nhân gì, vì sự yên ổn của Yêu Giới và Tiên Giới, bọn họ khó mà dễ dàng bỏ qua chuyện này.”
Khẽ cựa mình điều chỉnh lại một tư thế thoải mái hơn, Hậu Trì cụp mi, tay gõ nhẹ lên Kình Thiên Trụ, mím môi: “Huống hồ Thanh Trì Cung tuy không màng thế sự, nhưng cũng là một lực lượng ngầm trong Tam Giới.
Hai giới Tiên Yêu sắp xảy ra đại chiến, bất luận phụ thần nghiêng về phe nào thì cũng đều ảnh hưởng tới đại cục, Thanh Mục từng độ Cửu Thiên Huyền Lôi, sớm muộn rồi cũng tấn vị thượng thần, bọn họ chắc sẽ không ngồi nhìn Thanh Trì Cung tiếp tục lớn mạnh như vậy, xuất hiện vị thượng thần thứ ba.
Ta không có linh lực thượng thần nhưng vẫn giữ ngôi vị đó là bởi sự cố chấp của phụ thần trên đỉnh Côn Luân năm xưa.
Vì vậy, chắc hẳn mấy vạn năm nay trong lòng họ cũng không thoải mái.”
Hậu Trì chậm rãi nói, Phượng Nhiễm vừa kinh ngạc vừa thấu hiểu những ý trong lời nàng.
Định cất giọng nhưng lại thôi.
Tiểu thần quân không màng thế sự luôn ngây ngốc ở trong Thanh Trì Cung, Phượng Nhiễm cứ ngỡ nàng xưa nay nàng ấy luôn hành xử theo ý mình.
Thì ra là nàng ấy chỉ luôn giả vờ hồ đồ mà thôi.
“Phượng Nhiễm, những chuyện đó ta biết hết.
Chẳng qua dù sớm hay muộn thôi, lần này ta đoạt Tụ Linh Châu và Tụ Yêu Phiên, thế nào cũng có cái cớ để bọn họ khó dễ, bản thân ta bị chủ nhân hai giới Tiên Yêu khiển trách.
Các ngươi không thể gánh nổi, dù là phụ thần ta cũng không thể coi thường được bọn họ.”
Hậu Trì nheo mắt nhìn về phía Tiên Giới, thần sắc thảnh thơi bình thản: “Vì thế, bất luận có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không được nhúng tay vào.”
Có lẽ bỏi vì ánh mắt Hậu Trì quá đỗi thản nhiên nên đã khiến Phượng Nhiễm cảm thấy lòng thoáng chút bất an, lòng bàn tay nàng mồ hôi ướt đẫm.
Thường Thấm đứng bên cạnh Phượng Nhiễm, vỗ vai nàng lắc đầu ý nói chớ quá lo lắng.
Hậu Trì ngày thường nhìn thì vô pháp vô thiên, nhưng đã đến bước này rồi nhất định sẽ có cách giải quyết.
Dưới Kình Thiên Trụ, Hậu Trì khoác áo đen đứng lặng, làn da trắng nõn ửng hồng một cách bất thường, đôi mắt đen thẳm in dấu thương mang vạn thế, thiên địa tuyên cổ bất phục hiên ngang, toàn thân nàng toát lên một cảm giác hoang lương khó tả.
Phượng Nhiễm kinh ngạc quan sát nàng, bỗng ánh mắt đảo lên phía Kình Thiên Trụ.
Bỗng nhiên, Phượng Nhiễm vô cùng hoảng hốt ngay lúc ấy, phần ghi chép các vị trí thượng thần trong Tam Giới vốn đen kịt một mảnh, vậy mà không biết từ lúc nào đã xuất hiện mơ hồ chút kim quang.
Chưa kịp ngẫm nghĩ thì một làn gió lạnh lẽo, quỷ dị từ Yêu Giới thổi đến.
Yêu Hoàng khoác mãng bào màu tím trầm mặt bay ra, sau lưng y là các yêu quân sát khí ngút trời, trong nháy mắt đã lấp kín lối vào Yêu Giới.
Nhìn thấy ba người thản nhiên đứng dưới Kình Thiên Trụ, Yêu Hoàng tỏ ra sững sờ, sát khí khắp người cũng dịu đi chút ít.
Y nhìn Phượng Nhiễm, trầm giọng nói: “Phượng Nhiễm, Tụ Yêu Phiên là tín vật cai quản Yêu Giới của bổn hoàng.
Nếu ngươi hoàn trả, bổn hoàng sẽ nể mặt Cổ Quân thượng thần, chỉ tán đi một tầng tiên lực của ngươi.
Còn về ….”
Yêu Hoàng nhìn Thường Thấm, đáy mắt lộ vẻ thất vọng không hề che giấu: “Thường Thấm, con là người thừa kế tộc Yêu Hồ, bổn hoàng không tiện nhúng tay trừng phạt, chờ sau khi quay về Yêu Giới, ta sẽ giao cho trưởng lão tộc Yêu Hồ xử lý.”
“Bệ hạ, Thường Thấm biết mình có tội, cam nguyện chịu phạt, nhưng có thể…”
Nàng còn chưa dứt lời, Yêu Hoàng lập tức biến sắc, cả giận nói: “Phượng Nhiễm trộm mất chí bảo của Yêu Giới ta, chẳng lẽ con còn muốn xin cho nó sao?”
Thấy Yêu Hoàng đang khiển trách Thường Thấm, Phượng Nhiễm cau mày định chen ngang thì Hậu Trì xua tay, nàng híp mắt lại thản nhiên nói: “Yêu Hoàng, là bổn quân sai Phượng Nhiễm đi lấy Tụ Yêu Phiên.
Chuyện này không liên quan gì đến hai người họ!”
Giọng nói thanh lãnh cho thấy chủ nhân của nó chẳng hề để tâm, ánh mắt Yêu Hoàng xẹt qua một tia không vừa ý, nhưng rốt cuộc y vẫn phải kiêng dè trước thân phận của Hậu Trì, đành chắp tay trầm giọng nói: “Hậu Trì thượng thần, dù ngài đứng ở vị trí hàng đầu ở Tam Giới nhưng chí bảo Yêu Giới ta cũng không phải là thứ ngài muốn lấy thì lấy, huống hồ xưa nay Thanh Trì Cung chưa từng xen vào tranh chấp giữa hai giới Tiên – Yêu, lẽ nào hôm nay ngài định phá lệ?”
Trong lời nói của y nhuốm theo một chút lãnh ý, Cổ Quân yêu thương Hậu Trì không phải giả, nhưng thực chất với linh lực của Hậu Trì vốn căn bản không thể với tới nổi hàng thượng thần.
Huống chi… chỗ khắc tên những vị thượng thần trên Kình Thiên Trụ còn chẳng xuất hiện Hậu Trì.
Không kiềm chế nổi nữa à? Hậu Trì thoáng ngẩng đầu, ẩn đi vẻ nhạo báng nhàn nhạt trong đáy mắt, nhìn sang hướng Thiên Cung khẽ nói: “Yêu Hoàng, đợi một lát, bổn quân ắt sẽ có câu trả lời cho ông, còn về Tụ Yêu Phiên, bổn quân mượn dùng trăm năm, trăm năm sau nhất định sẽ trả lại.”
Trăm năm sao? Yêu Hoàng biến sắc, đang muốn nói tiếp bỗng cảm giác được có người sắp tới.
Thân ảnh người nọ mang theo kim quang nhàn nhạt, trông rất chật vật.
Từ xa, Thanh Mục đã trông thấy ba người đang giằng co với Yêu Hoàng, hắn hạ xuống đứng bên cạnh Hậu Trì, ngước nhìn thần sắc lo lắng của nàng, hắn đưa tay lau vệt máu tươi trên khoé môi, cười nói: “Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Thanh Mục bỗng nhiên xuất hiện khiến Yêu Hoàng thoáng chút ngỡ ngàng, nhất là ánh sáng vàng kim trên người hắn khiến y cảm thấy có chút áp lực, Yêu Hoàng không khỏi sinh lòng cảnh giác, ánh mắt nhìn Thanh Mục thêm vài phần ngưng trọng.
Quả không hổ danh thượng quân đã chịu Cửu Thiên Huyền Lôi, nhưng… sao hắn lại nhếch nhác đến thế?
“Thanh Mục, Thiên Đế phát hiện rồi sao?” Thấy vết thương trên người Thanh Mục, Hậu Trì ảm đạm hỏi nhỏ.
Thanh Mục gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì Phượng Nhiễm đã ồ ạt hỏi tới tấp: “Làm sao ngươi trốn được đến đây thế? Lẽ nào là Thiên Đế hạ thủ lưu tình chăng?”
Sắc mặt Thanh Mục hơi chấn động, chần chừ một hồi mới thở dài: “Là Cảnh Chiêu cứu ta.”
Lời y nói khiến cả ba người đều sửng sốt, Phượng Nhiễm bĩu môi không nói gì, ánh mắt Hậu Trì thoáng chút phức tạp, nhưng rồi nàng vẫn thản nhiên: “Chàng bình an là tốt rồ, sau này cảm tạ cũng không muộn.”
Thanh Mục gật đầu, lấy Tụ Linh Châu ra đặt lên tay Hậu Trì, cười nói: “May mà ta … đã không làm nhỡ việc.”
Yêu Hoàng nhất thời tò mò quan sát sang hai người, khi nhìn rõ vật trên tay Hậu Trì, y không khỏi há hốc miệng, thất thanh: “Tụ Linh Châu…”
Không ngờ ngài ấy lại lấy cả thứ đó, Tụ Linh Châu là trụ cột của Huyền Thiên Điện, còn là ấn tỷ của Thiên Đế.
Hậu Trì… thật quá to gan, đồng thời đắc tội cả hai giới Tiên – Yêu, rốt cuộc ngài ấy sẽ định làm gì?
Tụ Linh Châu màu trắng nhũ toả hào quang nhè nhẹ, Hậu Trì cầm trên tay mà đáy lòng thì nóng bỏng, nhưng chỉ chốc lát nàng đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, ánh mắt chăm chú dõi nhìn Thanh Mục: “Thanh Mục, chàng không trách ta ư?”
Thanh Mục nhìn nàng, trước sau đều một vẻ ôn nhuận, bình thản.
Thấy hắn không nói lời nào, Hậu Trì bước một bước về phía trước, dường như càng cách xa Thanh Mục hơn, giọng nói dõng dạc: “Ta cướp Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên, trái với ý nguyện của phụ thần… chàng thực sự không trách ta ư?”
Trước lời chất vấn của Hậu Trì, Yêu Hoàng đứng bên cảm thấy toàn thân như hoá đá.
Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên … ngài ấy đúng là quả quyết! Sực nhớ ra công dụng của ba vật này khi đặt cạnh nhau, Yêu Hoàng thầm rùng mình, thầm nhủ lẽ nào Hậu Trì muốn hồi sinh ai đó?
Đồn rằng chỉ những ai linh hồn phiêu tán trong Tam Giới, không có cách nào quay trở về bản thể mới cần phải đồng thời luyện hoá ba vật này, phải chăng chính là kẻ họ tìm kiếm khi đến Yêu Giới trước kia? Nhưng rốt cuộc là ai mà khiến Hậu Trì gây ra chuyện kinh thiên động địa đến mức này?
“Mất Trấn Hồn Tháp, nhân gian có ổn không?” Dường như không mảy may bận tâm đến ánh mắt Yêu Hoàng, Thanh Mục nhìn Hậu Trì, khẽ nói.
“Bích Tỳ thượng quân đã nhận lời thay ta canh giữ nhân gian trăm năm.”
“Nếu Yêu Giới mất đi Tụ Yêu Phiên thì sẽ ra sao?”
“Yêu Giới do hai tộc lớn cai quản, chỉ cần tộc Yêu Hồ không gây loạn, dựa vào uy vọng của Yêu Hoàng thì không cần đến Tụ Yêu Phiên cũng được.”
“Tiên giới mất Tụ Linh Châu thì sao?”
“Thiên Đế và Thiên Hậu đều là thượng thần, địa vị của bọn họ không thể nào rung chuyển nổi.
Bây giờ, Tụ Linh Châu chỉ có tác dụng như ấn tỷ, không thể đe doạ đến căn cơ Tiên Giới.”
“Hậu Trì, nếu đã vậy, tại sao ta phải trách nàng?” Thanh Mục nháy mắt, thần sắc vẫn ra bộ thong dong.
“Nhưng ta làm trái luật Tam Giới, vì Bách Huyền mà sự tùy hứng của ta đã khiến chàng và Phượng Nhiễm vất vả…”
“Nếu không làm như vậy thì nàng đâu phải Hậu Trì.
Đã lấy được tam bảo rồi …” Thanh Mục hạ giọng, ghé lại gần Hậu Trì: “Nàng và Phượng Nhiễm mau quay về Thanh Trì Cung cứu Bách Huyền, Cổ Quân thượng thần sẽ che chở cho nàng.”
Quả nhiên như vậy.
Từ đầu đến cuối, hắn luôn muốn tự mình gánh chịu hết mọi việc.
Hậu Trì không phản ứng lại.
Mắt mơ hồ nhắm lại mở ra, bàn tay siết chặt Tụ Linh Châu.
Một lát sau, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Thanh Mục, sống cả đời thì tùy ý tiêu dao là hạnh phúc nhất.
Nhưng ta đã gây ra họa, tuyệt đối sẽ không để chàng và Phượng Nhiễm gánh chịu.
Đây chính là nguyên tắc của Hậu Trì!”.