Thượng Cổ


Tại Thiên Hữu đại lục ở chốn Man Hoang.
Một ngọn núi đơn độc ẩn sâu trong rừng rậm của đầm lầy Thập Vạn, dưới màn sương khói mênh mông, chỉ có trăm dặm xung quanh ngọn núi này cỏ cây rậm rạp, sắc xanh dập dìu, sinh cơ tràn ngập.
Trên đỉnh núi lác đác vài mái nhà trúc, rõ ràng đang giữa mùa đông lạnh giá, vậy mà lá phong vẫn đỏ bừng trải khắp núi, phảng phất như ghé chân vào tiên cảnh.
Trên khoảng sân giữa các gian nhà trúc, một vật thể không rõ hình thù màu bích lục đang líu lo không ngừng với cái trứng phát sáng trên tay, đôi mắt to tròn lộ vẻ quý hoá, bao che.
Thấy nữ tử áo xanh từ trong nhà trúc bước ra, nó vội vàng giấu cái trứng sau lưng, chớp chớp đôi mắt xanh biếc, cất giọng trong trẻo: “Hậu Trì tiên quân, đã một năm rồi sao bên trong vẫn chẳng hề có động tĩnh gì hết vậy?”
Áo vải trâm gỗ, mái tóc dài tuỳ ý vấn cao, trên người nữ tử vừa bước ra đã không còn sát khí và sự ngông cuồng ngạo thị chư thần khi xưa nữa, thay vào đó là vài phần trầm tĩnh kín đáo, nghe Bích Ba nói vậy, nàng nhướng mày nhìn sang, thong thả đáp: “Mới có một năm mà ngươi sốt ruột gì chứ, đưa cho ta, đã đến giờ rót linh lực rồi.”
Bích Ba miễn cưỡng trao trả quả trứng, lẽo đẽo đi sau lưng Hậu Trì, hai mắt chăm chú hướng theo không chớp.
“Thôi nào, ta có ăn mất đâu mà sợ!” Hậu Trì dở khóc dở cười vì sự cẩn thận quá mức của Bích Ba, nàng xua tay đuổi nó đi chỗ khác, bước vào trong nhà trúc.
“Hậu Trì tiên quân, hôm qua đám phàm nhân kia lại xông vào trong núi.

Tôi hoá thành hình người tốn biết bao nhiêu công sức mới đuổi bọn họ ra được, kẻ dẫn đầu dám bảo chúng ta coi thường vương pháp, bá chiếm ngọn núi này!” Bích Ba léo nhéo xung quanh Hậu Trì, nhớ tới mấy kẻ ăn mặc loè loẹt hôm qua, mặt nó nhăn lại.
Trong đầm lầy Thập Vạn này không có lấy một ngọn cỏ, hoang vu đến tột cùng, Hậu Trì bị dòng thời không loạn lưu vô tình dẫn tới đây, nàng cũng chẳng buồn chuyển đi, cứ thế ẩn cư luôn tại chỗ.

Ai ngờ chốn phàm trần vô danh này lại cực ít linh lực, Hậu Trì mới ở có một năm mà linh lực của nàng cùng tam bảo đã khiến cả ngọn núi thay da đổi thịt, cũng vì thế mà thu hút sự chú ý của mấy người phàm.
“Coi thường vương pháp, câu này nghe cũng đúng đó.

Chỉ là mấy kẻ phàm trần, nếu đến nữa, ngươi đuổi họ tiếp là được mà.” Hậu Trì thản nhiên đáp, mặc kệ vẻ rối bời trong mắt Bích Ba.
“Hậu Trì tiên quân, ngài đã dùng phép cách ly không cho phàm nhân tiến vào, nhưng sao không trói buộc hết linh khí lại để bên ngoài không thay đổi, làm thế sẽ không ai đến nữa.” Bích Ba lắc đầu, tứ chi ngắn tũn vung lên vung xuống liên hồi, líu lo thắc mắc.
“Linh lực trong khoảng không gian này quá mỏng manh, đầm lầy Thập Vạn lại là một nơi hoang vu độc chướng, ta đã có duyên tới đây thì cũng nên tạo ít phúc.

Nếu ta không ngăn cản linh khí tiết ra ngoài, trong vòng trăm năm, đại lục này có được tạo hoá gì thì phải xem thiên ý.” Hậu Trì thoáng nghĩ tới nhân gian đã vì nàng mà mất đi Trấn Hồn Tháp, khẽ thở dài chậm rãi nói.
Bích Ba thấy Hậu Trì đi vào trong nhà trúc, mắt nó đảo liên hồi vội vã bay lên: “Hậu Trì tiên quân, kẻ hôm qua nói vậy, nếu chúng ta chiếm núi làm vương rồi cũng nên đặt tên cho ngọn núi này chứ, chủ nhà thì cũng phải có tục danh gì đó mới được!”
Hậu Trì khựng lại, thoáng ngưng thần rồi mới ngoái đầu: “Đã ẩn cư ở đây thì hãy gọi núi này là Ẩn Sơn đi, tục danh của ta ư…” Nàng cúi nhìn chuỗi vòng đá đen trên tay, nói: “Mặc Nhàn Quân.”
“Mặc Nhàn Quân, Mặc Nhàn Quân…” Bích Ba lẩm nhẩm hai lần, vẫy đôi cánh nhỏ xíu trong suốt bay xuống chân núi: “Bổn tiên quân phải đi cắm nột cái cờ lớn, nghĩ một cái tên mới được, kẻo đám phàm tục đó lại xông vào.”
Nghe tiếng nó càm ràm, Hậu Trì lắc đầu rouf bật cười bước vào nhà.

Bị dòng thời không loạn lưu đưa tới đây đã một năm, nhưng không ngờ Bích Ba cũng đi theo nàng.

Thuỷ Ngưng thần thú xuất thân từ thời thượng cổ, có khả năng chữa trị thần kỳ, mặc dù chưa được nhìn tận mắt nhưng nàng vẫn nhận ra ngay, biết nó được Bích Tỳ thượng quân sai tới nên cũng không quan tâm, dù sao nàng vẫn cần một người bầu bạn ở chốn này, dù… Bích Ba chỉ là một thần thú.
Nhưng … Hậu Trì nhìn xuống quả trứng trên tay, vị tiểu gia kia dường như rất quan tâm tới quả trứng này, ai không biết còn tưởng do nó sinh ra nữa cơ chứ!
Trấn Hồn Tháp trong nhà trúc vẫn được ngọn lửa xanh bích lục bập bùng vờn quanh, thân ảnh trong cỗ quan tài băng vẫn giữ nguyên thần thái an tường, hai mắt nhắm chặt nhưng đã thội tan biến.
Hậu Trì phấn khởi nhìn cảnh tượng này, tay xoa nhẹ lên quả trứng, cúi đầu khẽ nhoẻn miệng.
Thanh Mục, chàng xem kìa, rốt cuộc cũng không tệ lắm.

Trăm năm chẳng mấy chốc sẽ qua thôi, chờ ta quay về nhé.
Trong đầm lầy Thập Vạn, ngụ dưới chân Ẩn Sơn lác đác mấy căn trướng nhỏ được âm thầm dựng lên, chỉ nhìn chất liệu thôi mà đã thấy hết sức xa hoa lộng lẫy.
Thống lĩnh hộ vệ đi cùng nhìn tiểu quận vương nhà mình đang cầm một cuốn sách cũ nát lẩm nhẩm liên hồi, bèn cung kính bước lên thưa: “Tiểu vương gia, lều đã dựng xong, hôm nay ngài có muốn lên núi nữa không? Lâm tiên sinh nói sâu trong núi này là nơi quần thú hay xuất hiện, nguy hiểm vô cùng, ngài quay về sẽ tốt hơn, nếu để vương gia biết ngài đến đây, e rằng mạt tướng không gánh nổi trách nhiệm…”
“Văn Hiên……” Thiếu niên chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi nhưng đôi mắt tinh ranh của cậu chớp đảo liên hồi, xua tay với gã thống lĩnh hộ vệ sau lưng: “Núi này chắc chắn có điều cổ quái, ngươi xem kìa……” Cậu chỉ phía xung quanh: “Ngoại trừ chỗ này ra, xung quanh toàn chốn hoang vu, chủ nhân bên trong chắc hẳn bất phàm.

Đứa đồng tử hôm qua đưa chúng ta ra ngoài trong nháy mắt kia, chẳng phải minh chứng rõ ràng nhất hay sao? Ta đã tìm khắp Thiên Hữu đại lục mới có phát hiện này, ngươi đừng khiến ta mất hứng.”
“Tiểu vương gia, truyền thuyết tiên nhân chỉ là cách nói trong dân gian thôi, lẽ nào ngài lại tưởng thật?” Văn Hiên ngập ngừng, tuy hôm qua đúng là có hơi cổ quái, nhưng bắt hắn tin trên đời thực sự có tiên nhân thì khó quá.
“Ngày nào ta cũng canh ở đây, kiểu gì cũng có ngày gặp được, ngươi có hiểu thế nào thành tâm không hả?” Thiếu niên lắc đầu: “Bách Lý Tần Xuyên ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!”
Văn Hiên thầm thở dài khi thấy vẻ mặt kiên định của tiểu vương gia nhà mình, đành chỉ huy tướng sĩ và thuộc hạ đi kiếm thêm củi khô và đồ ăn.
Gia tộc Bách Lý vùng Tây Bắc nắm quân quyền ở vùng biên cương, là một dòng dõi cha truyền con nối rất được thánh thượng ưu ái.

Ngặt nỗi vương gia hiếm muộn, ngoài bốn mươi tuổi mới được mụn con trai nhưng lại đam mê tầm tiên phóng cổ.

Từ mấy tháng trước khi đi vào đầm lầy Thập Vạn đến giờ không chịu ra ngoài, ngày mừng thọ vương gia thì sắp đến nơi, nếu vẫn không về chỉ sợ……
Cậu thiếu niên tuấn tú vẫn đứng đây chắc mẩm giấc mộng thành tiên, nhìn Ẩn Sơn tựa như tiên cảnh chỉ cách mình vài trượng, nụ cười trên môi thuần hậu chân thành.
Nhưng cậu không hề ngờ rằng, trên đời này thực sự tồn tại duyên phận.


Nhờ cơ duyên trùng hợp khiến cậu tiến vào trong vạn dặm đại sơn mà trong tương lai, Ẩn Sơn trong tay cậu đã phát huy thánh quyền ảnh hưởng đến giang sơn Thiên Hữu đại lục.

Mấy ngàn năm sau đó, hậu nhân gia tộc Bách Lý của cậu đã cùng với một nữ tử tên Mặc Ninh Uyên tung vó ngựa sơn hà, cùng sáng lập nên một vương triều thịnh thế.
Lúc ấy, màu đỏ của lá phong rập rờn một trời, đầm lầy Thập Vạn đã tuộc phạm vi Ẩn Sơn, uy danh thiên hạ, nhưng người sáng lập thì đã sớm không còn tung tích.

Đương nhiên đó là chuyện sau này.
Thanh Trì Cung.
Phượng Nhiễm ngồi trong đại điện nghe Trường Khuyết bẩm báo động tĩnh hai giới Tiên Yêu, thần sắc chăm chú khác hẳn vẻ lười nhác trước kia.

Mái tóc hồng huyết được vấn ngay ngắn trên vai, trên trán đeo một mảnh huyết ngọc thấp thoáng toả ra sát khí đỏ rực.
Tuy đã một năm trôi qua nhưng có vẻ Trường Khuyết vẫn chưa quen bộ dạng nghiêm túc này của Phượng Nhiễm, mỗi lúc gặp nàng hắn đều không khỏi ngẩn người.
Không thấy có thêm lời gì nữa, Phượng Nhiễm ngẩng đầu nheo mắt, tay gõ nhẹ lên bàn, cất giọng uy nghiêm: “Trường Khuyết, nói vậy tức là hai giới Tiên Yêu đều không có động tĩnh gì à?”
Trường Quyết giật mình, vội vã tập trung tinh thần, gật đầu đáp: “Kể từ khi Thanh Mục thượng quân toạ trấn Kình Thiên Trụ, đừng nói tới dị động, ngay cả chút tranh chấp nhỏ cũng không có.”
Phượng Nhiễm khẽ nhếch môi, mắt nhắm hờ.

Hậu Trì bị ép tự tước đi thần vị, lưu đày chân trời, Thiên Đế và Yêu Hoàng thừa biết Cổ Quân thượng thần thịnh nộ, dại gì phạm chỗ kiêng kị của ngài ấy đúng lúc này.

E rằng hai giới trong vòng trăm năm sẽ không tiếp tục nổi binh nữa.
Trừ phi Hậu Trì bình an trở về, nếu không thì Thanh Trì Cung giống như con mãnh thú ẩn mình, sẽ không để yên cho chủ nhân hai giới.
“Lão đầu tử đi đâu rồi?”
Khoé môi Trường Quyết giật giật khi nghe cách xưng hô của Phượng Nhiễm, từ sau khi tiểu thần quân rời đi, Phượng Nhiễm thượng quân đã hoàn toàn kế thừa cách xưng hô này, thật chẳng ra cái thể thống gì hết.

Nhưng hắn cũng chỉ dám nghĩ bụng thôi, có Phượng Nhiễm thượng quân ở đây, Cổ Quân thượng thần dù sao cũng cười nhiều hơn một chút.
“Thượng thần bế quan ở hậu sơn, bảo rằng mấy năm tới hai giới sẽ không có sóng gió gì nên đừng đến quấy rầy ngài ấy.”
“Ông ấy thấu đáo thật……” Phượng Nhiễm mỉm cười, đứng dậy: “Thôi, Thanh Trì Cung giao cho ngươi đó, ta ra ngoài mấy hôm.”

“Thượng quân định ghé qua Kình Thiên Trụ ư?” Trường Quyết ngẩng đầu hỏi, vừa lên tiếng đã thấy Phượng Nhiễm nghiêm mặt, biết mình nhỡ lời, hắn vội cúi đầu không dám nói gì nữa.
“Đúng thế.” Nàng cất tiếng thở dài pha lẫn chút ủ rũ: “Hắn ngưng tụ linh khi thiên địa để tu luyện, tốc độ này khắp xưa nay cực hiếm, lại cũng hết sức nguy hiểm.

Ôi, ta chỉ sợ hắn ép buộc bản thân quá thành ra phản tác dụng…”
Phượng Nhiễm chưa nói hết câu nhưng Trường Quyết vẫn hiểu ý nàng.

Kình Thiên Trụ nằm ở nơi tiếp giáp hai giới Tiên Yêu, linh khí nồng đậm nhưng thực chất cũng rất hỗn loạn và phức tạp, Thanh Mục thượng quân chọn lựa cách tụ hội linh khí trời đất để tu luyện cũng đồng nghĩa với việc hấp nạp cả sức mạnh tiên, yêu, sau này e rằng sẽ có nguy cơ nhập ma.
Phượng Nhiễm lắc mình biến mất khỏi đại điện, nhưng không ai thấy có một tia linh quang mờ ảo bất ngờ xuất hiện phía hậu sơn Thanh Trì Cung.
Hậu sơn đầy những lá khô, hoang vu cô tịch như một thế giới tách biệt, Cổ Quân thượng thần ngồi một mình dưới tán cây, hai mắt khép hờ, tay đặt lên đầu gối.

Nghe tiếng bước chân dẫm lên lá rụng, ông mới khẽ mở mắt ra, chau mày khi nhìn rõ người mới đến.
“Vu Hoán, ngươi không nên tới đây.”
Giọng ông lạnh lẽo thấu xương, Thiên Hậu nhướng mày, chút ám quang xẹt qua trong mắt: “Cổ Quân, ngươi hà tất phải khách sáo như vậy, Hậu Trì mất đi thần vị là do nó tự chuốc lấy, chẳng oán trách ai được.

Đúng là nó bị lưu đày chân trời, nhưng Cảnh Chiêu của ta cũng bị nhốt trong Toả Tiên Tháp vạn năm, lẽ nào chỉ mình ông được quyền nổi nóng!”
Cổ Quân thượng thần từng nghe qua chuyện Cảnh Chiêu, quả thật đã bị Thanh Mục Hậu Trì làm liên luỵ.

Ông không muốn tranh cãi với Thiên Hậu, chỉ lạnh nhạt nói: “Đến đây có chuyện gì?”
Thiên Hậu khựng lại, trầm ngâm giây lát mới lên tiếng trong ánh mắt nghi ngờ của Cổ Quân: “Ngày Hậu Trì bị lưu đày có cầm một quả trứng trong tay, đó có phải là do sức mạnh Cửu Thiên Huyền Lôi giáng xuống Thanh Mục trên Thanh Long Đài hoá thành không?”
Cổ Quân khẽ động, che giấu chút gợn sóng trong đáy mắt: “Nếu ngươi đích thân tới đây, chắc hẳn đã điều tra rõ nguồn gốc cái trứng đó, còn hỏi làm gì nữa?”
Chuyện đã xảy ra từ một năm trước mà giờ mới hỏi, với tính tình của Vu Hoán, chắc chắn đã điều tra rõ ràng rồi.
Thiên Hậu nhướng mày nói: “Trên quả trứng đó có khí tức của Thanh Mục và Hậu Trì, chắc hẳn phải sinh ra từ tinh huyết của chúng, nuôi dưỡng bằng sức mạnh bản nguyên.

Ta chỉ không ngờ hai đứa tiên quân nhãi nhép lại có thể sinh ra một vật chí cường trong trời đất, chỉ cần tinh hồn vẫn có thể ra đời.

Ngươi thừa biết, trong thiên hạ từng có một vị …” Thượng Cổ chân thần cũng được sinh ra như thế, phàm là những vị thần sót lại từ thời thượng cổ, không ai không biết điều này.
Thấy Cổ Quân im lặng, Thiên Hậu khựng lại giống như bị xúc động bởi hồi ức sâu xa nhất tận đáy lòng, ánh mắt bà toát lên vẻ khinh thường: “Thanh Mục đã đành, tốt xấu gì hắn cũng từng chịu Cửu Thiên Huyền Lôi, trăm năm sau sẽ tấn vị thượng thần.

Nhưng Hậu Trì chỉ là một tiên quân, nó có tư cách gì mà…”

Nói đến nửa chừng, Thiên Hậu bước lên mấy bước, vạt trường bào trắng toát quét qua mặt đất rồi dừng trước mặt Cổ Quân, cúi xuống nhìn gương mặt già nua của ông.

Thiên Hậu đột nhiên ngồi xuống, nhìn ông chăm chú.
“Cổ Quân, là ông nói đúng.

Ta đã tìm hiểu rõ lai lịch quả trứng trong tay Hậu Trì, nhưng mà mấy vạn năm trôi qua, ông vẫn không chịu cho ta biết Hậu Trì từ đâu ra.

Đến nay, nhẽ nào ông cũng nên cho ta một câu trả lời đi chứ?”
Giọng bà dịu dàng pha chút khẩn cầu.
Trong đáy mắt Cổ Quân thượng thần là một khoảng tang thương, dường như chẳng hề nghe thấy Thiên Hậu đang nài nỉ, chỉ lãnh đạm trả lời: “Vu Hoán, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Không liên quan đến ta? Không liên quan…” vẻ tự trào không gì giấu nổi, Thiên Hậu dương mày, nhếch miệng: “Ngươi vì nó mà bôn ba ngàn năm, vứt bỏ ta một mình ở Thanh Trì Cung, vì nó mà huỷ cả hôn lễ của ta trên đỉnh Côn Luân.

Vì nó mà chẳng tiếc trở thành kẻ thù của Mộ Quang, khiến con gái ta bị nhốt vạn năm, thậm chí vì nó mà cam tâm hoá thành dung mạo già nua này….

đến giờ ngươi lại nói … không liên quan tới ta!”
Thiên Hậu đứng dậy, giọng bà lạnh lẽo tột độ đến mức toả ra sát khí lẫm liệt: “Cổ Quân, ngươi thực sự cho rằng ta dễ ức hiếp vậy sao?”
“Vu Hoán thượng thần đi theo Thượng Cổ chân thần mấy vạn năm, trong hàng vạn thần tiên khắp Thượng Cổ Giới, làm gì có ai không ái mộ ngươi.

Nhưng đối với ta, ngươi chẳng qua chỉ không cam tâm mà thôi.” Cổ Quân hờ hững nhìn bà, đến cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài: “Vu Hoán, rốt cuộc ngươi không phải chân thần, hà cớ phải chấp nhặt chuyện xưa.

Mộ Quang thực lòng với ngươi thì nên trân trọng mới phải.”
Một câu nói nhẹ tênh nhưng vẫn khiến Thiên Hậu biến sắc, bà liếc nhìn Cổ Quân, hồi lâu sau mới hừ lạnh một tiếng: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ tra ra lai lịch của Hậu Trì, ta muốn xem nó rốt cuộc là ai.

Ông nói đúng, ta không bì được với Thượng Cổ, nhưng … ngài ấy dù sao cũng đã chết, kẻ tung hoành Tam Giới hiện giờ chính là Vu Hoán ta!”
Dứt lời, mặc kệ cho sát khí bùng lên từ Cổ Quân thượng thần, bà căm phẫn hất tay áo biến mất ngay trước mặt Cổ Quân.
Tính cách của Vu Hoán đã nói là làm, nếu cô ta biết thân phận của Hậu Trì, chắc chắn sẽ……
Cổ Quân ngước nhìn phía chân trời bao la mù mịt, ông khẽ mím môi, đôi mắt đục ngầu bỗng xuất hiện một ánh sáng lẫm liệt chẳng hề phù hợp với gương mặt già nua của ông chút nào.
Ta sẽ không cho nhà ngươi cơ hội này đâu, chúng sinh Tam Giới, bất kì kẻ nào cũng không có quyền làm nhục Hậu Trì, dù có phải phá vỡ lời hứa, ta cũng sẽ đưa Hậu Trì quay trở lại thế gian..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận