Trên Kình Thiên Trụ, bỗng xuất hiện một luồng sáng vàng kim mờ ảo, không gian vốn tối tăm kia chợt nhuốm đầy ánh vàng chói.
Kim quang bao trùm khắp mấy dặm, khí tức vừa cường thịnh vừa lạnh lẽo khiến ai nhìn vào cũng sinh lòng sợ hãi.
Trên tấm trường bào tàng thanh lấm tấm những đốm ám quang, bóng người đang ngồi xếp bằng trên Kình Thiên Trụ bất động như ngọn núi, đôi mắt khép hờ, mái tóc dài màu mực không gió tung bay, kim sắc lưu quang từ chân tóc lan toả ra ngoài.
Mới tĩnh toạ ở đây thôi mà đã sinh ra khí thế độc tông nhà như thế này ở giữa đất trời, khó trách hai giới Tiên-Yêu dạo này lại yên ắng vậy, vùng giáp ranh hai giới không còn dấy lên binh biến nữa.
Phượng Nhiễm đáp xuống bên ngoài màn kim quang, ngưng thần quan sát Thanh Mục ngồi giữa không trung.
Ánh sáng vàng kim trên người Thanh Mục đã mạnh hơn nhiều so với một năm trước.
Nàng chậm rãi quan sát màu vàng kim trên mái tóc hắn thả sau lưng, ngập ngừng nhưng rồi vẫn kìm giọng lại……
Trên người Thanh Mục có quá nhiều bí mật, căn bản không thể giải thích bằng lí lẽ thường.
Từ lúc còn là thượng quân, hắn đã có thể ra vào tự do trên núi Liễu Vọng Sơn, chẳng những được truyền thừa Chích Dương Thương mà còn độ qua Cửu Thiên Huyền Lôi trên Thanh Long Đài, thậm chí trong cơ thể còn ẩn giấu một nguồn yêu lực bí ẩn, còn nữa….
Cổ Quân thượng thần lại nhẫn nhịn dung túng hắn một cách bất thường.
Đó không phải là điều tiên quân bình thường làm được, nhưng hắn lại chẳng mảy may biết tí gì về lai lịch của chính mình……
“Phượng Nhiễm.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp khẽ vang bên tai, Phượng Nhiễm định thần ngước nhìn Thanh Mục, rồi sững sờ trước màu đỏ máu ẩn hiện trong đôi mắt vàng kim kia.
Mới chỉ có một năm hấp thụ yêu lực vào cơ thể mà đã phải trả giá đến mức này sao?
“Thanh Mục……” Phượng Nhiễm nghiêm mặt nói: “Còn trăm năm nữa, ngươi chớ vội quá.”
Nếu phải đánh đổi bằng việc nhập ma để có quyền tự chủ sau khi Hậu Trì trở về Tam Giới, hẳn nàng ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thanh Mục chăm chú nhìn lên vùng không gian vô tận mờ mịt phía sau Kình Thiên Trụ, trầm giọng lắc đầu: “Phượng Nhiễm, trăm năm quá ngắn.
Nếu không làm vậy e rằng sẽ không kịp tấn vị trước lúc Hậu Trì quay trở lại.”
Đứng dưới Kình Thiên Trụ, hắn phát hiện ra mình có thể dễ dàng sử dụng yêu lực.
Mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn rất mừng, trong Tam Giới, chỉ có thượng thần mới được coi là chí tôn, năm xưa nếu hắn đứng ở tôn vị thượng thần, chắc chắn đã có thể bảo vệ Hậu Trì trước uy bức từ Thiên Đế, Thiên Hậu và Yêu Hoàng.
Phượng Nhiễm thở dài, thấy Thanh Mục vẫn kiên định như vậy đành đổi chủ đề: “Chỉ cần ngươi toạ trấn ở đây, hai giới Tiên Yêu sẽ không phát sinh thêm tranh chấp nữa, đến khi đón Hậu Trì trở về, ngươi có còn can dự vào tranh chấp giữa hai giới nữa hay không?”
Thanh Mục lắc đầu, hai tay gõ nhẹ lên đùi: “Đợi Hậu Trì trở về, ta sẽ đưa nàng về Liễu Vọng Sơn.
Chuyện phân tranh của hai giới ta sẽ không nhúng tay can thiệp, nhưng……” Hắn ngập ngừng giây lát rồi mới tiếp lời: “Cảnh Chiêu bây giờ sao rồi?”
“Bị nhốt trong Toả Tiên Tháp, Thiên Đế ra dụ lệnh vạn năm sau mới được thả ra ngoài.” Phượng Nhiễm dường như đã đoán trước Thanh Mục sẽ hỏi chuyện này, nàng trả lời nhanh, nói xong rồi vẫn không kìm được: “Thanh Mục, lần này Thiên Đế đã thực sự nổi giận, sẽ không dễ dàng thả Cảnh Chiêu ra ngoài đâu, nếu không có kế hoạch vẹn toàn…..”
Nàng thực sự không biết nên khuyên nhủ ra sao nữa.
Vì chuyện của bọn ho, Cảnh Chiêu mới bị nhốt trong Toả Tiên Tháp, nhưng nghĩ đến chuyện Hậu Trì bị ép phải lưu đày, muốn nàng đến cầu xin Thiên Đế thì nàng thực sự không làm được.
“Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết.” Thanh Mục xua tay, Cảnh Chiêu đã dùng bản thể bảo vệ hắn thoát khỏi Thiên Môn, ơn này sớm muộn gì cũng phải trả.
Nhìn vẻ mặt xa xăm của Thanh Mục, Phượng Nhiễm ngập ngừng giây lát rồi mới hỏi: “Thanh Mục, ngươi có biết… Hậu Trì bị lưu đày ở đâu không?”
Thanh Mục nhíu mày, khựng lại giây lát mới trả lời: “Với linh lực hiện tại của ta thì không thể tra ra được, Cổ Quân thượng thần có nói Hậu Trì đang ở đâu không?”
Thấy Phượng Nhiễm lắc đầu, chân mày Thanh Mục càng nhíu chặt hơn, tơ máu đỏ trong mắt vô hình càng đậm sâu hơn trước.
Cảm nhận được một luồng linh lực khổng lồ đang lan toả khắp người hắn, thậm chí còn có xu hướng trào ra ngoài, Phượng Nhiễm ngưng thần không nói thêm gì.
“Sau này, e rằng ta không thể đến đây thường xuyên được nữa.” Nàng cố gượng cười, vươn tay: “Lão đầu tử giao Thanh Trì Cung lại cho ta rồi.
Dạo này, càng nhiều tán tiên tới đầu quân, bận rộn lắm.”
Ánh mắt Thanh Mục trở nên ấm áp hơn đôi chút, hắn nhìn Phượng Nhiễm: “Thanh Trì Cung và Liễu Vọng Sơn đều trông cậy cả vào ngươi.” Thanh Trì Cung xưa nay vốn chẳng màng thế sự, tính tình Phượng Nhiễm lại hay ngông nghênh bất kham, mà giờ đây nàng ấy chịu vất vả ở lại trong cung, chắc chắn là bởi Hậu Trì.
“Ngươi thật chẳng khách sáo chút nào! Chưa qua cửa Thanh Trì Cung đã tự cho mình là con rể, thôi bỏ đi, ngươi giải quyết chuyện của mình đi nhá, ta phải về đây.” Phượng Nhiễm lắc đầu bỏ lại một câu, rồi xua tay bay về phía xa.
Nhìn Phượng Nhiễm dần biến mất, Thanh Mục quay đầu ngước nhìn những vì sao đang lấp lánh trên trời, thật lâu sau mới định thần lại, tiếp tục nhắm mắt.
Dáng người xếp bằng của hắn sừng sững trên Kình Thiên Trụ, thấp thoáng một vẻ thê lương tuyên cổ.
Mười năm sau, tại Thiên Hữu Đại Lục, dưới chân Ẩn Sơn.
Cậu thanh niên áo vải tay cầm đài sen tươi cười nhìn đồng tử đứng cách hắn một trượng, nịnh nọt nói: “Bích Ba, nhìn xem ta mang cho ngươi cái gì này!”
Đồng tử khoác áo gấm màu bích lục, lưng đeo noãn ngọc, tóc buộc chỉnh tề sau gáy, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn nhướng cao ra vẻ công tử nhà giàu.
Nó vênh váo nhìn thanh niên cách đó không xa, hắng giọng: “Có vài hạt sen thôi mà, Bách Lý, ngươi nghĩ ta là kẻ phàm phu tục tử chưa nếm mùi đời hả? Bớt đem mấy thứ này ra gạt ta đi!”
Nghe giọng nói kiêu căng này, Bách Lý Tần Xuyên chẳng hề cáu giận mà vẫn tươi cười, hắn lấy từ trong ngực ra một cái hộp, vừa mở hộp đã tỏa ra một mùi hương thanh lãnh.
Bích Ba khẽ nhíu mắt dòm sang chiếc hộp trên tay hắn, hai mắt lập tức sáng bừng nhưng vẫn không chịu xích lại gần.
Hai người chỉ cách nhau có một trượng nhưng thực sự chính là cách biệt giữa hai thế giới.
Một bên ấm áp như xuân, cỏ cây xanh mướt, một bên khắc nghiệt tựa đông, băng tuyết lạnh lẽo.
Bách Lý Tần Xuyên run mình, nhấc chân tiến gần thêm một chút, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại trước mặt Bích Ba: “Bích Ba, đây là Thiên Sơn Tuyết Liên ngoài biên ải dâng lên phụ vương ta, khả ngộ bất khả cầu đó……” Hắn ngập ngừng, ánh mắt thoáng chút ảm đạm: “Ngươi cũng đừng lo ta sẽ đòi ngươi đưa ta vào, mười năm rồi, mấy năm nay phụ vương không được khoẻ, cũng tới lúc ta phải về rồi.” Hắn vừa nói vừa nơm nớp liếc nhìn Bích Ba, giấu diếm vẻ giảo hoạt trong ánh mắt.
Mười năm ở bên nhau, hắn thừa hiểu hơn ai hết tính khí của tiểu tiên đồng này.
Nghe xong mấy câu này, vẻ kiêu ngạo trên khoé môi Bích Ba sững lại, nó quay đầu nhìn thanh niên đứng sát cạnh mình, tròng mắt đen tròn đảo qua đảo lại.
Ngoại trừ kẻ này, khắp Ẩn Sơn chỉ có nó và Hậu Trì là hai sinh vật biết nói chuyện, nếu hắn đi mất… Tuy ban đầu, nó không hề thích việc gã phàm phu tục tử này xông vào đây tẹo nào, nhưng cái tên Bách Lý Tần Xuyên này thật chẳng khác gì keo dán bám rịt bên ngoài núi suốt mười năm nay, cùng nó chí choé tranh cãi biết bao nhiêu ngày tháng.
Nay hắn sắp đi kể ra cũng không nỡ, huống hồ…..
Hậu Trì tiên quân mấy năm nay ít nhiều cũng để mắt tới hắn, Bích Ba nể tình nên mới liếc xéo sang Bách Lý Tần Xuyên: “Nếu tiên quân đồng ý gặp ngươi thì ngươi vẫn muốn về nhà sao?”
Bách Lý Tần Xuyên đột nhiên mừng húm, vội nói: “Bích Ba, ngươi có cách ư?”
Bích Ba lắc đầu, ngoái nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Phụ vương ngươi bệnh nặng mà sao ngươi vui thế?”
Bách Lý Tần Xuyên ngượng ngập xoa tay, ném cái hộp về phía Ẩn Sơn, cười trừ: “Tiên quân đại năng, chắc chắn sẽ có cách giúp phụ vương ta bình an khang thọ.”
Bích Ba hết nhìn hắn lại nhìn cây Thiên Sơn Tuyết Liên dưới đất, cái tay vung lên rồi thu lại, xị mặt nói: “Chuyện vặt ấy có gì mà phải phiền tới thần quân, bổn tiên quân cũng làm được.”
Nó nói xong liền biến mất, để lại Bách Lý Tần Xuyên ngồi si ngốc dưới chân núi.
Thần quân ư? Bách Lý Tần Xuyên khựng lại, nhớ tới thân ảnh thấp thoáng mấy lần nhác thấy, nụ cười trên khoé môi hắn càng ngày càng tươi hơn.
Chà, không biết đó là vị sư tỷ nào đây?
Canh suốt chục năm ròng, rốt cuộc lão thần tiên ẩn cư nơi này cũng nguyện ý tiếp nhận hắn.
Hắn sinh ra trong vương phủ, tuy được nuông chiều từ nhỏ nhưng rất thông minh lanh lợi, thấy Bích Ba nới lỏng liền biết chắc chủ nhân trong núi đã để mắt tới hắn.
Đỉnh núi rực rỡ một mảnh sắc vàng, chiếc bàn đá dưới tán phong khắc hình bàn cờ, mặt bàn bày la liệt những quân cờ đen trắng đối đầu thành trận thế, chẳng thấy khói lửa mà chỉ có tịch lặng yên bình.
Người thanh niên ngồi bên phải dung nhan tuấn mỹ khuynh thành, thân khoác trường bào đỏ rực buông dài chấm đất, dây lưng lụa xanh thắt lỏng bên hông, thoạt trông thật ung dung phiêu dật.
Lúc này trông y thêm vài phần nho nhã hơn khi ở Liễu Vọng Sơn, nhưng vẻ yêu mị thấm sâu trong cốt tủy thì vẫn chẳng hề giảm bớt, chỉ cần liếc nhìn qua đã đủ thấy hết dáng vẻ tuyệt đại phong hoa.
Nữ tử mặc thường phục màu đen ngồi đối diện y dung mạo bình thường.
Nàng cúi đầu khép hờ mi, ngồi yên bất động như một lão tăng nhập định, tay cầm quân cờ cọ sát hồi lâu vẫn không đi một nước nào.
Thanh niên áo đỏ chống cằm tủm tỉm cười suốt, chờ một lúc vẫn không thấy đối phương có ý định hạ cờ, đành gõ mặt bàn, cất tiếng trêu ghẹo: “Sao thế Hậu Trì, nàng lại định hối cờ ư?”
Giọng nói ung dung vang lên, Hậu Trì nhíu mày, thản nhiên đổi vị trí quân cờ trắng trên bàn rồi mới đặt quân cờ đen trên tay xuống, nói: “Tịnh Uyên, nước cờ này của huynh không ổn, để ta sửa giúp huynh.”
Thần thái nàng hết sức tự nhiên, tiếp tục tái diễn hành vi đã lặp lại vô số lần suốt mười năm qua khiến Tịnh Uyên chẳng thể nào nổi nóng, y liếc nhìn quả trứng cạnh bàn cờ, thở dài: “Đánh cờ thế này chán chết, nàng sắp làm mẹ rồi đó, sao vẫn cứ chơi ăn gian thế?”
“Huynh đường đường là một thượng thần, nhường ta một chút thì có làm sao đâu?” Nàng buông một câu nhẹ tênh khiến Tịnh Uyên cứng họng: “Đến giờ nàng vẫn không muốn biết lai lịch của ta ư?”
“Không muốn.” Hậu Trì ngẩng đầu tít mắt nhìn y, đôi mắt trong veo loé chút trêu đùa: “Tịnh Uyên thần quân phong tư tuyệt thế, Hậu Trì không sao bì kịp, nên mới nguyện làm hạt bụi bên cạnh thần quân, kẻo lại chịu dèm pha của chư vị nữ yêu quân Yêu giới.”
“Ý gì đây?” Tịnh Uyên nhướng mày, bỉu môi: “Nàng cũng có lúc sợ à?”
“Đương nhiên rồi.” Hậu Trì ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói: “Ta cướp mất phu quân trong mộng của các nữ tiên quân Tiên Giới đã đủ đứng ngồi không yên rồi, giờ lại cắt đứt mơ tưởng của các nữ yêu quân, chẳng phải tội lỗi lắm sao?”
Tịnh Uyên bật cười che giấu cảm xúc trong ánh mắt, đi một nước cờ và không nói thêm gì nữa.
Hậu Trì liếc y, chống cằm ôm quả trứng tiếp tục chơi.
Mười năm trước, Tịnh Uyên đột ngột xuất hiện ở Ẩn Sơn, mang tin về Thanh Trì Cung, lão đầu tử, Thanh Mục và Phượng Nhiễm.
Dòng thời không loạn lưu đã ngăn cản bước chân chư tiên, dù là Thiên Đế hay phụ thần cũng khó lòng vào nổi, nàng mang ơn y, tuy nghe ngượng ngập nhưng dù sao cũng là cố nhân, y không đi nàng cũng không thể đuổi, đành phải để y lại.
Cũng may mà y cũng không ghé thường xuyên lắm, dăm bữa nửa tháng mới xuất hiện một lần, chơi một ván cờ, uống một vò rượu rồi lại biệt tăm biệt tích.
Nhưng … có thể đi lại tự do ở nơi phụ thần không vào được, hẳn y cũng không phải tầm thường.
Nhớ năm xưa Tiên Giới đang đà đại thắng nhưng Thiên Đế lại buông tha cho Yêu giới mà đình chiến ngàn năm, chắc cũng bởi vì y.
Chỉ cần Yêu Giới mà xuất hiện thượng thần, Tam Giới sẽ không còn cục diện Tiên Giới độc tôn nữa.
Lai lịch của y, y không nói nên nàng cũng chưa từng hỏi.
Có điều con người của Tịnh Uyên khá thú vị, y chẳng bao giờ bàn luận chuyện Tam Giới với nàng, ngoại trừ tán gẫu về hoa cỏ ơt Ẩn Sơn ra, y chỉ cùng nàng đánh cờ, uống trà thôi.
Cứ như thế, chẳng mấy chốc đã là mười năm.
Tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng Hậu Trì biết rõ mười năm này hai người cũng dần ăn ý với nhau.
Chuyện nàng không muốn nói, y cũng tuyệt không chủ động nhắc tới.
Hai người đều hiểu, hai giới Tiên Yêu sớm muộn gì sẽ phải giao tranh, Thanh Trì Cung cũng sẽ bị cuốn vào.
Thế sự khó lường, chi bằng cứ coi nhau là bạn đi.
Chỉ là mỗi khi nghĩ tới lai lịch của y, nàng cứ có cảm giác bất an, nhất là khi nhớ đến màu vàng kim ẩn hiện trên người Thanh Mục trước khi nàng tự lưu đày.
Đôi lúc, nàng thậm chí từng nghĩ, điều nàng tâm niệm muốn hỏi Bách Huyền ….
có khi nào Tịnh Uyên cũng có câu trả lời chăng..