Trên đỉnh Ẩn Sơn, cạnh chiếc bàn đá giữa rừng phong đỏ.
Bích Ba nắm lấy tay Bách Lý Tần Xuyên bịn rịn không buông, hốc mắt phiếm đỏ đang xụi mặt, chân liên tục vẽ những vòng tròn dưới đất, mãi mà không chịu ngẩng đầu.
Bách Lý Tần Xuyên xoa đầu nó, tay bóp bóp hai búi tóc tròn, hai mắt cố giấu đi sầu não, cười nói: “Bích Ba, ngươi đã là một lão đầu mấy vạn tuổi rồi, sao cứ như trẻ con mãi thế.
Sau này có dịp thì ngươi vẫn về thăm ta được mà.”
Bích Ba hừ nhẹ: “Ta là thần thú, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn ấu sinh, không phải lão đầu.” Ngập ngừng giây lát, nó cảm thấy đây không phải là lúc giở tính trẻ con, liền kéo tay Bách Lý Tần Xuyên làm bộ cụ non dặn dò: “Bách Lý, tiên lực của ngươi không ổn định, mấy năm nay tuy được Hậu Trì tiên quân giúp đỡ, nhưng e rằng cũng chỉ còn sống được trăm năm nữa thôi…”
Bách Lý Tần Xuyên cứ tưởng nhóc con này lại làm bộ người lớn chê cười tiên duyên của hắn, khoé miệng giật giật đang tính rửa tai lắng nghe, nào ngờ Bích Ba lại nhìn sang nhà trúc, rón rén quay lại lấy trong ngực ra một vật, hí hửng đưa cho hắn: “Bách Lý, cái này do linh dịch của ta hoá thành, trăm năm sau ngươi uống nó, thì sống thêm ngàn năm nữa cũng chẳng thành vấn đề.
Hậu Trì tiên quân phàm chuyện gì cũng hay tính đến thiên duyên, ngươi đừng có để cho ngài ấy biết.”
Bách Lý Tần Xuyên cúi đầu nhìn Bích Ba, lớp áo bào bích lục khoác bừa lên người, sợi dây đỏ thắt trên bím tóc lúc la lúc lắc do chính tay hắn buộc lên hồi sáng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bích Ba, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, khi ấy nó vô cùng kiêu căng ngạo mạn, suốt ngày gọi hắn là “phàm nhân”.
Vậy mà giờ đây… Bách Lý Tần Xuyên nhận tiên dược từ tay Bích Ba, cất kỹ trong lòng, xoa mái tóc mềm mại như bông của nó, mỉm cười: “Yên tâm, Bích Ba, ta sẽ đợi ngươi quay trở lại thăm ta.”
Bích Ba gật đầu lia lịa, híp mắt đưa quả trứng cho hắn: “Ngươi ôm nó thêm lúc nữa đi, đợi vài năm sau nó nở rồi, ta sẽ dẫn nó về thăm ngươi.”
Bách Lý Tần Xuyên gật đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười, đang định nói gì đó thì thấy ánh sáng tím loé lên, Tịnh Uyên đã xuất hiện cách đó không xa.
“Tịnh Uyên sư thúc, xin đợi một lát để con đi mời sư tôn.” Bách Lý Tần Xuyên trao quả trứng lại cho Bích Ba, mới quay lưng đã thấy Hậu Trì bước về phía này.
Trường bào đỏ sậm, mái tóc dài xoã xuống lưng được vấn hờ bằng một cây trâm gỗ, hai lọn tóc thả phất phơ trước trán bị gió thổi bay, mảnh ngọc đỏ như huyết thâm trầm trước trán.
Đôi mắt phượng nhướng cao, ngạo mạn và khoa trương, nàng bước đi chậm rãi, lá phong khắp núi cũng không rực rỡ bằng luồng khí tức rừng rực của nàng.
Hắn chưa bao giờ thấy Hậu Trì trong dáng vẻ này, Bách Lý Tần Xuyên chợt hiểu, đây mới là Hậu Trì thần quân trong lời kể của Bích Ba, dám một mình chống lại Tam Giới dưới chân Kình Thiên Trụ, tự tước bỏ thần vị, bị lưu đày trăm năm.
Chỉ trong thoáng chốc, Hậu Trì đã đi tới trước mặt hắn.
Bách Lý cúi đầu cung kính nói: “Sư tôn, xin hãy bảo trọng.”
Hậu Trì gật đầu, ánh mắt lấp lánh lưu quang.
Nàng không nói thêm nhiều, chỉ bước tới trước mặt Tịnh Uyên: “Đi thôi.”
Bích Ba liếc nhìn Bách Lý Tần Xuyên, rồi hoá thành hình dạng tiên thú ôm quả trứng bay lên vai Hậu Trì, hốc mắt rơm rớm.
Tịnh Uyên nhìn sang chiếc bàn đá giữa rừng phong, nơi ấy có ván cờ tán loạn, ngỡ mọi chuyện như mới chỉ vừa là hôm qua.
Y rũ mắt trầm ngâm, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Đến lúc đi rồi.”
Y vung tay, tử quang xé rách vùng không gian, một quầng sáng khổng lồ xuất hiện trước mắt hai người.
Hậu Trì bước vào, quay lưng vẫy tay rồi biến mất giữa ánh hào quang.
Thân hình Tịnh Uyên khẽ động, sau đó thì cũng biến mất.
Hào quang màu tím nhạt dần dần tan biến giữa không trung.
Đỉnh núi Ẩn Sơn chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, trăm năm qua chưa lúc nào mang cảm giác hiu quạnh đến mức này.
Lá phong vẫn lặng lẽ xoay tròn trong gió, các quân cờ trên bàn đá bị gió thổi bay, rơi xuống đất tạo thành những thành âm lạch cạch.
Thiên hạ bên ngoài đầm lầy Thập Vạn vẫn cuồn cuộn hồng trần, Thiên Hữu Đại Lục, vương triều hưng suy thay đổi, duy chỉ có bóng người áo trắng trên đỉnh Ẩn Sơn vẫn lặng lẽ đứng đó, ngày ngày ngước mắt lên nền trời, thời gian như dòng nước xoáy chảy sau lưng hắn.
Bên bờ Tam Giới, đầm lầy Man Hoang.
Nơi này vốn bị một tầng sương mù bao phủ, quanh năm không thấy ánh mặt trời, tuy bị Hoả Long ba đầu chiếm đóng nhưng từ trước tới nay vẫn là đất vô chủ, không chịu sự quản hạt của thiên quy tam giới.
Một tháng trước, kim quang giáng lâm, diện mạo ẩn giấu của nơi này đã bị phô bày.
Khu vực trung tâm là một khoảng rừng rậm um tùm bất tận, xưa kia từng là nơi trú ngụ của Hoả Long ba đầu, nay lại xuất hiện một tảng đá lớn chu vi trăm trượng cao chọc tầng mây, trên đỉnh núi là một đại điện nguy nga hùng vĩ, nom trông như vượt lên lưới trời thấu nhìn thế gian.
Toà đại điện xây hoàn toàn bằng tiên mộc, không giống bất kỳ một cung điện nào trong Hậu Cổ giới.
Từ xa nhìn lại, ấn ký Hoả Long được khắc ở bốn góc phía trên đỉnh điện, ngẩng đầu thét gào, đường hoàng uy nghiêm.
Thần lực mạnh mẽ hồn hậu bao trùm toàn bộ đầm lầy Man Hoang, chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi, nơi đây đã xứng đáng trở thành chốn động thiên phúc địa nổi danh trong Tam Giới.
Vô số tiên quân yêu quân tìm đến bái phỏng, thanh thế thậm chí vượt qua cả Thiên Cung.
Tử quang loé sáng, Hậu Trì cùng Tịnh Uyên xuất hiện giữa rừng rậm dưới chân cự thạch, trước cảnh tượng đột ngột xuất hiện này, nàng nhìn tảng đá cao vút chân mây, thẫn thờ, ngơ ngác.
Trăm năm trước nàng từng đến đây cùng Thanh Mục, rõ ràng không phải diện mạo này, hơn nữa… Tịnh Uyên không đưa nàng về Thanh Trì Cung mà đến đây làm gì chứ?
Như đang nhớ ra điều gì đó, Hậu Trì nhíu mày trầm giọng nói: “Tịnh Uyên, đây là đâu?”
“Đầm lầy Uyên Lĩnh đó!” Người sau lưng cười ha hả: “Không phải trăm năm trước nàng từng đại náo nơi này đấy thôi, không nhớ à?”
Giọng y pha chút lãnh ý bất thường, lại kéo dài ngân nga trêu chọc.
Hậu Trì không nhận ra sự khác lạ, liền nói: “Sao lại thành ra như thế này?”
“Nửa tháng trước Bạch Quyết thức tỉnh, nơi này đã trở thành chốn cư ngụ của hắn.” Câu trả lời tỉnh bơ nhưng lại khiến Hậu Trì sững lại.
Tịnh Uyên chỉ vào tầng mây phía trên cự thạch, châm chọc: “Chẳng phải nàng muốn gặp hắn sao? Hắn ở trên đó.”
Hậu Trì đứng yên tại chỗ không nói năng gì, chỉ ngẩng đầu ngước đôi mắt tràn ngập sự thẫn thờ.
“Đưa nàng trở về, ta coi như đã xong trách nhiệm.
Ta cũng nên quay lại Yêu Giới thôi, sau này ra sao, mọi sự đều dựa vào nàng.” Tịnh Uyên nói xong liền mỉm cười, biến mất ngay lập tức.
Trường bào đỏ thẫm lướt nhẹ trên mặt đất, Hậu Trì đứng lặng hồi lâu, đến tận khi Bích Ba trên vai nàng dụi mắt thức dậy mới cắt ngang dòng trầm tư trong tâm trí nàng
“Hậu Trì tiên quân, đây là đâu thế? Ơ, Tịnh Uyên tiên quân đi đâu mất rồi?” Bích Ba ôm chặt quả trứng trong tay, giọng vẫn còn mơ màng ngái ngủ.
“Đây là đầm lầy Uyên Lĩnh, nơi ở của Bạch Quyết.
Còn Tịnh Uyên đã quay về Yêu giới Tử Nguyệt Sơn rồi.” Hậu Trì lãnh đạm trả lời, cất bước tiến về rừng đào gần đó.
Nàng nhớ rõ năm xưa khi bị Hoả Long ba đầu truy sát, Phượng Nhiễm đã từng đưa nàng đến đây.
Bích Ba nghe xong vội vã đưa tay bịt miệng, cụp tai không nói thêm gì nữa.
Bên ngoài rừng đào thơm ngát mùi hoa cỏ, suối chảy róc rách, khung cảnh đẹp tựa cõi tiên.
Hậu Trì chưa đến bìa rừng đã vội dừng chân lại.
Trên lối mòn gần đó, một hàng tiên nga dung nhan xinh đẹp, mỗi người đều đang bưng một hộp ngọc, thần sắc lo lắng nhưng không giấu nổi vẻ chờ mong e lệ nơi đáy mắt.
Hậu Trì ngập ngừng giây lát, cũng không né tránh mà chỉ bước lại gần một cây cổ thụ, tránh đường cho các tiên nga.
“Linh Chi, Thiên Hậu đúng là cưng chiều công chúa, nghe tỷ tỷ cai quản bảo khố ở Thiên Cung nói, lần đại hôn này của công chúa Cảnh Chiêu, Thiên Hậu đã chuyển hết tất cả nơi để kho báu luôn rồi.” Tiên nga áo xanh khẽ khều thiếu nữ áo tím bên cạnh, giọng nói không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
“Đâu chỉ có thế… Tố Nga, mấy thứ này mới chỉ là báu vật thời hậu cổ thôi, nương nương còn nhiều kỳ vật từ thời thượng cổ đều dành hết cho công chúa Cảnh Chiêu nữa, nếu không đã chẳng cần đại điện hạ đích thân đem tới.” Linh Chi nháy mắt, giọng khẽ cất cao: “Hôn lẽ này quả thực xưa nay chưa hề có!”
“Đương nhiên rồi, Bạch Quyết chân thần là chân thần thượng cổ lận mà, đến bệ hạ cũng phải tôn kính! Công chúa tốt phúc ghê, nếu lần này muội lọt vào mắt công chúa, được giữ lại điện Thương Khung hầu hạ thì tốt quá!” Tố Nga thở dài: “Có điều tiên lực của muội thấp kém, e rằng chẳng có hi vọng đâu.
Linh Chi, tỷ hãy cố lên, biết đâu sẽ được giữ lại.”
“Ai da, Tố Nga…” Tiên nga tên là Linh Chi đó không phản ứng, chỉ cúi đầu nói khẽ: “Nghe nói năm xưa Bạch Quyết chân thần từng cầu hôn Hậu Trì tiên quân của Thanh Trì Cung, sao giờ lại muốn thành thân với công chúa nhỉ?”
Hậu Trì vốn đã định quay lưng bỏ đi, bỗng nghe thấy tiên nga nói thế, liền dừng bước.
Bích Ba bất mãn nhìn về phía tiên nga xùy xùy mấy tiếng, Hậu Trì vỗ vai nó, lặng lẽ thu liễm tâm tình.
“Linh Chi, tiên duyên của tỷ tuy tốt hơn muội, nhưng lại phi thăng muộn hơn, có nhiều chuyện tỷ không biết đâu.” Tố Nga dóng cổ sang, giọng toát ra vài phần đắc ý: “Người cầu hôn Hậu Trì tiên quân là Thanh Mục thượng quân, còn người thành thân với công chúa nhà chúng ta là Bạch Quyết chân thần, đương nhiên phải khác rồi!”
Linh Chi gãi đầu: “Có gì khác đâu, họ đều là một mà?”
“Thanh Mục thượng quân chỉ là một thân phận trước khi Bạch Quyết chân thần thức tỉnh, nay Bạch Quyết chân thần đã thức tỉnh rồi, Thanh Mục thượng quân đương nhiên phải biến mất.”
Hậu Trì nấp sau thân cây khẽ chau mày, môi mím chặt, thần sắc thoáng chút tức giận.
Quả nhiên, đối với tất cả mọi người, Thanh Mục tồn tại hay không chẳng có gì khác biệt.
Trong mắt họ, Thanh Mục chính là Bạch Quyết, khác chăng là chàng chỉ là thứ phụ thuộc mà thôi.
“Trời ơi, vậy còn Hậu Trì tiên quân, cô ấy chẳng phải đã bị lưu đày trăm năm ư? Nếu quay về mà Bạch Quyết chân thần đã thành thân với công chúa thì biết làm thế nào?”
“Tỷ lo mấy chuyện đó làm gì, cô ấy là con gái Cổ Quân thượng thần, trong Tam Giới chẳng thiếu người cầu hôn đâu.
Không đến phiên tỷ phải lo lắng!”
Linh Chi nghe tới đây cảm thấy hơi khiên cưỡng, đành gật đầu cho qua rồi cùng Tố Nga bước lên phía trước, nhưng bỗng nhiên cô ta dừng lại.
Dưới tán cây cổ thụ phía trước lờ mờ một bóng người áo đỏ, tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng xung quanh điện Thương Khung chưa bao giờ có người ngoài bén mảng, huống hồ đây còn là khu vực ven rừng đào.
Cô ta lập tức đanh mặt quát: “Ai đang ở đó!”
Người kia vốn đang đứng yên, mấy tiên nga chậm rãi lại gần, mới được mấy bước thì người đó đã ngang nhiên bước ra.
Mảnh trường bào đỏ sẫm, dáng vóc thon thả, mái tóc đen tuyền thả sau lưng, huyết ngọc trước trán lộng lẫy thâm trầm, mắt phượng nhướng lên, khoé miệng tựa tiếu phi tiếu, tiên khí vừa dữ dội vừa cổ phác cao quý.
Mấy tiên nga kinh ngạc nhìn người nọ, trong nháy mắt như bị đoạt đi hơi thở.
Nữ tiên quân có khí chất bậc này, rốt cuộc là ai đây?
Nghe thấy tiếng hót líu lo vang lên, mọi người mới sực tỉnh nhìn lên vai nữ tiên quân, là một tiểu tiên thú màu bích lục đang ôm lấy quả trứng nhe nanh nhe vuốt với họ.
Bây giờ, bọn họ mới vội vàng hành lễ với Hậu Trì: “Chẳng hay đây là tiên quân đến từ tiên phủ nào, có đi nhầm đường không ạ? Ngài có muốn thần dẫn đường đến điện Thương Khung tấn kiến công chúa hay không?”
Tư thái này hẳn là đệ tử của lão thượng quân nào đó, gần đây có quá nhiều tiên quân đến đầm lầy Uyên Lĩnh chúc mừng Bạch Quyết chân thần, vì thế họ mới tưởng Hậu Trì là một trong số ấy.
Tấn kiến công chúa? Hậu Trì lãnh đạm nhìn mấy tiên nga trước mặt, ánh mắt lấp lánh lưu quang nhưng không nói năng gì.
Cảm nhận được lãnh ý toát ra từ trên người nàng, Tố Nga cứ tưởng tiếng quát khi nãy đã chọc giận nữ tiên quân, lòng thấy hơi bực bội.
Dù sao cô ta cũng là tiên nga của Ngự Vũ Điện trên Thiên Cung, rất được Thiên Hậu sủng ái, nào đã từng bị khinh thường như vậy.
Cô ta đảo mắt, kéo Linh Chi giật lùi một bước, tỏ vẻ khúm núm hơn nữa: “Tiên quân bớt giận, đầm lầy Uyên Lĩnh không giống như nơi khác, Bạch Quyết chân thần xưa nay không thích bất kỳ ai tuỳ tiện bái phỏng.
Nếu tiên quân muốn dạo rừng đào, chi bằng hãy bẩm báo công chúa trước, công chúa nhất định sẽ vui vẻ đưa ngài đi.”
Còn dám đem Bạch Quyết và Cảnh Chiêu ra doạ nàng, tiên nga này cũng thú vị thật.
Nghe những gì cô ta vừa nói, chắc hẳn là người của Ngự Vũ Điện.
Hậu Trì buông mắt thở dài, Thiên Hậu tốt xấu gì cũng là thượng thần, sao lại dạy dỗ ra thứ hạ nhân như vậy?
Đợi mãi không thấy tiếng trả lời, Tố Nga rón rén ngẩng đầu thì thấy nữ tiên quân đó lại đang lười nhác liếc nhìn mình, tay xoa đầu tiểu tiên thú trên vai, sau đó liền trực tiếp quay lưng tiến thẳng tới rừng đào.
“Tiên quân, không được xông vào rừng đào!” Mấy tiên nga thấy Hậu Trì bước vào rừng thì cuống cả lên, vội chạy theo nhưng lại bị một cỗ linh lực nhẹ nhàng cản lại.
Hậu Trì ngoái đầu, chân mày khẽ nhíu, lãnh đạm nói: “Điện Thương Khung cao quá, ta đi đường mệt mỏi nên chẳng muốn leo, thôi thì… các ngươi cứ về hỏi Cảnh Chiêu xem ta có cần sự cho phép của cô ta mới được vào đây hay không?”
Giây phút hồng y nữ tử quay đi, tấm trường bào rực lửa phấp phới trong gió, dáng vẻ hiên ngang trầm lắng kinh động lòng người.
Mấy tiên nga như bị luồng khí thế này làm cho sợ hãi, ai nấy đều đứng thẫn thờ không dám thở mạnh, giương mắt nhìn Hậu Trì bước vào rừng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
“Tiên quân này là ai mà đáng sợ thế? Còn dám gọi thẳng tục danh công chúa, thật vô lễ!”
Giọng nói lẩm bẩm vang lên đánh thức Tố Nga, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ta ngẩng phắt đầu nhìn theo thân ảnh đỏ rực giữa rừng đào, sắc mặt đại biến, vội dúi hộp ngọc sang tay Linh Chi, cuống quýt: “Hỏng bét, có chuyện rồi.
Ta phải về bẩm báo công chúa, các người ở lại đây canh giữ, không được cho người ngoài tới gần.”
Nói xong liền bay lên trời, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, để lại mấy tiên nga ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trên không trung xuất hiện hai bóng người, Tử Hàm khoác áo tím đứng sau lưng Tịnh Uyên, khẽ nói: “Chúa công, Hậu Trì tiên quân đã đi xa rồi.”
Tịnh Uyên thu lại vẻ thẫn thờ, day trán, nhếch miệng cười: “Ta còn sợ nàng ấy chịu thiệt thòi, đúng là lo xa, tính khí nàng ấy ai gặp là do xui xẻo.
Ngươi nói xem, Cổ Quân là một người hiền lành, nàng ấy học đâu ra thói ăn nói ghê gớm này vậy?”
Tử Hàm không dám phụ hoạ, đầu cúi gằm coi như không nghe thấy.
“Thôi kệ, về đã, hôn lễ hai tháng sau sẽ được cử hành, là chuyện lớn đứng đầu của Hậu Cổ Giới đấy.
Ta phải chuẩn bị hậu lễ thật to mới được.”
Dứt lời, hai người liền biến mất, tử quang nhàn nhạt cũng theo đó tan đi.
Hậu Trì vừa vỗ nhẹ lên cánh Bích Ba, vừa thong thả thưởng thức phong cảnh.
Nơi này phồn thịnh hơn hẳn trăm năm trước, phóng mắt nhìn xa cũng khó thấy điểm tận cùng, hoa đào nở rợp trời, ôn nhã an nhiên, hương thơm nhàn nhạt vương vấn nơi đầu mũi, như thấm đượm tâm hồn.
Khoảng rừng này có thể gọi là tiên cảnh chốn nhân gian cũng không ngoa.
Chàng thật biết hưởng thụ, chỉ một câu nói thôi đã chiếm cứ luôn đầm lầy Uyên Lĩnh.
Hậu Trì đang nghĩ, bước chân bỗng khựng lại… chả trách đám tiên nga kia lại cuống cuồng lên khi thấy nàng tiến vào rừng đào…
Cách đó mười thước, một bóng người áo trắng đang lặng lẽ tĩnh toạ dưới gốc đào, dung mạo thanh lãnh tuấn mỹ, hai mắt khép hờ như đang say ngủ.
Quyển sách trên tay khẽ lay động, gió thổi lật tung từng trang sách.
Hậu Trì lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn hắn.
Nàng chợt nghĩ…
Thì ra, trên thế gian này, quả thực có một cảm giác, nháy mắt một cái đã vạn năm trôi qua.
Thanh Mục, ta đã trở về như lời hẹn ước năm xưa.
Nhưng, liệu chàng có còn ở đây không?.