Thượng Cổ


Thanh Trì Cung vẫn tĩnh lặng như xưa, nhưng bầu không khí lại trở nên hít thở không thông.
Phượng Nhiễm đứng giữa đại điện, bình tĩnh lắng nghe Trường Khuyết bẩm báo chuyện dạo gần đây các tiên quân đến triều bái đầm lầy Uyên Lĩnh đông như cá diếc sang sông.

Nàng bĩu môi, vung tay nói: “Trường Khuyết, không cần kể nữa.”
Giọng nàng mỏi mệt, day day trán: “Sau này không cần bẩm báo mấy chuyện đó, kẻo Hậu Trì lại nghe thấy.”
Trường Khuyết hiểu ý Phượng Nhiễm, thở dài gật đầu rồi im lặng.
Bạch Quyết chân thần sắp đại hôn, những tiên yêu thần ma khắp Tam Giới ai ai cũng chạy đến chúc mừng, Thiên Cung thậm chí bỏ hẳn thái độ thù địch với Thanh Mục thượng quân ngày trước, ra sức tác thành chuyện này.

Thanh Trì Cung tuy giữ im lặng nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn đứng ngoài đại sự xưa nay chưa từng có này.
Hôn ước giữa tiểu thần quân và Thanh Mục thượng quân còn chưa xoá bỏ, nay Bạch Quyết chân thần lại chuẩn bị cưới công chúa Cảnh Chiêu của Thiên Cung, quả thật ứng với câu “sông có khúc, người có lúc”.

Nhiều tiên quân ngoài miệng tuy không nói, nhưng ánh mắt nhìn người Thanh Trì Cung khó tránh mang theo thâm ý khác.
Thanh Trì Cung từ lâu đã có địa vị siêu nhiên trong Tam Giới mấy vạn năm, nào đã có lúc chịu sự vũ nhục này, nhưng … kể từ sau khi Bạch Quyết chân thần thức tỉnh, Cổ Quân thượng thần hạ lệnh không cho phép người Thanh Trì Cung tuỳ ý gây sự, mọi người đành nhẫn nhịn, dạo gần đây thậm chí ở vùi trong cung, chẳng lười bước ra ngoài nữa.
Còn tiểu thần quân … sau khi trở về cứ lẳng lặng ở mãi hậu sơn, hiếm khi dời chân đi chỗ khác.

Cả ngày uể oải chán chường, hệt như khi Bách Huyền tiên quân biến mất năm xưa, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa.
“Phượng Nhiễm thượng quân, một tháng sau là lễ đại hôn của Bạch Quyết chân thần, hôm qua đã có thiệp mời gửi tới.” Trường Khuyết trầm tư một lúc mới rút trong tay áo ra một vật đưa tới trước mặt Phượng Nhiễm.
Tấm thiệp mời vàng kim toả linh khí nồng đậm, lộ ra vẻ tôn quý.
Phượng Nhiễm nhìn như muốn xuyên thủng tấm thiệp, cuối cùng nàng hừ mạnh, nhanh chóng cất đi: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Thượng quân, chúng ta tặng quà gì bây giờ, rồi cử ai đến dự nữa?” Trường Khuyết vẫn đứng yên đó, tiếp tục hỏi.
Tuy cũng cảm thấy thảo luận chuyện này hết sức gượng gạo và không hợp lý, nhưng Trường Khuyết xưa nay rất coi trọng lễ tiết của Thanh Trì Cung, giờ là thời điểm hết sức bất thường càng cần chú ý mọi mặt kẻo lại chịu lời đàm tiếu.
“Ngươi đi đi.” Phượng Nhiễm đứng dậy xua tay chống chế rồi bước vào hậu điện: “Còn quà thì cứ bắt tạm vài con cá dưới Hoa Tịnh Trì, buộc sợi dây đỏ lấy hên một chút, đem tặng cho có là xong.”
Trường Khuyết chán nản nhìn Phượng Nhiễm biến khỏi đại diện, miệng hắn giật giật, sắc mặt biến ảo liên tục trông đặc sắc vô cùng.
Phượng Nhiễm thượng quân, người ta tốt xấu cũng là chân thần thượng cổ, để ta đến mừng đã đành, nhưng lễ vật kiểu thế thì có quá cười chê rồi đó!
Nhớ tới một kho đầy kì trân dị bảo Phượng Nhiễm chuẩn bị suốt trăm năm cho lễ cưới của Hậu Trì và Thanh Mục, Trường Khuyết thở dài bước ra ngoài.
Hậu sơn Thanh Trì Cung.
Từ xa Phượng Nhiễm đã trông thấy Cổ Quân thượng thần đứng trầm tư rầu rĩ dưới mái đình, ngập ngừng giây lát, cuối cùng nàng vẫn tiến lên.

“Lão đầu tử, điện Thương Khung gửi thứ này đến.” Phượng Nhiễm buông một câu cụt lủn, dùng đầu ngón tay kẹp lấy một góc thiệp mời ném sang Cổ Quân thượng thần, dáng vẻ thập phần ghét bỏ.
Cổ Quân thượng thần đỡ lấy, không thèm xem mà cất thẳng vào tay áo: “Ta biết rồi.”
“Lão đầu tử, Hậu Trì mấy bữa nay thế nào?” Thấy Cổ Quân thượng thần không muốn bàn tới chuyện này, Phượng Nhiễm cũng không chủ động đề cập, chuyển sang hỏi thăm Hậu Trì.
Góc Tây Bắc trong hậu sơn Thanh Trì Cung có một sơn cốc bốn mùa như xuân, cách tuyệt với nhân thế.

Lúc nhỏ Hậu Trì từng ở đó, lần này trở về nàng liền ở rịt trong sơn cốc không chịu ra ngoài.
Đình hóng mát có vị thế khá cao, Phượng Nhiễm liếc nhìn xuống thung lũng, có chút ủ rũ nói: “Giờ là lúc nào rồi mà Hậu Trì vẫn còn nhịn được.”
Cổ Quân nghe nàng nói thế, thần sắc bình thản cũng khẽ lay động: “Phượng Nhiễm, ý ngươi là gì?”
“Thanh Mục sắp đại hôn rồi kìa!” Phượng Nhiễm nhìn Cổ Quân thượng thần, tỉnh bơ đáp.
“Nay hắn đã là Bạch Quyết chân thần.” Cổ Quân nghiêm mặt.
“Thế thì sao, trước khi trở thành Bạch Quyết, hắn đã là Thanh Mục.” Phượng Nhiễm nheo mắt, thần sắc xa xăm: “Dù Bạch Quyết là chân thần từ thượng cổ thì sao chứ, mười mấy vạn năm trước hắn đã không còn tồn tại.

Người tôi quen biết, người cùng kề vai sát cánh chiến đấu trong đầm lầy Uyên Lĩnh, người cam nguyện chịu khổ bởi yêu lực dưới Kình Thiên Trụ trăm năm chờ Hậu Trì trở về là Thanh Mục, liên quan gì tới hắn?”
Cổ Quân sững người, dường như không ngờ khi Tam Giới ai cũng coi Thanh Mục là Bạch Quyết, Phượng Nhiễm vẫn có thể nói ra những lời đó.

Quả nhiên chỉ những ai tâm tư thuần phác mới có thể toàn cơ đơn giản trước sau như một được.
“Lão đầu tử, Hậu Trì sẽ không bỏ cuộc đâu.” Thấy vẻ mặt Cổ Quân vẫn hững hờ, Phượng Nhiễm nhẹ giọng: “Nếu ngay cả tôi cũng nghĩ như vậy.

Hẳn Hậu Trì càng không thể nào từ bỏ Thanh Mục, có điều…” Trong lòng Hậu Trì khắp thế gian không ai bì được với Thanh Mục.

Nhưng người nàng đối mặt bây giờ là Bạch Quyết, dù nàng có muốn cũng chẳng làm được gì.
Cổ Quân hiểu rõ ý tứ trong lời Phượng Nhiễm, đang định nói gì đó thì một tia sáng trắng chợt loé qua chân trời, hạ xuống trước mặt hai người.
Cảm nhận được cỗ thần lực này đến từ ai, cả hai đều chau mày lại.
Giữa luồng bạch quang là một cuộn giấy cổ màu vàng kim lơ lửng, cuộn giấy từ từ mở rộng, toả ra khí tức cường đại.
Cổ Quân và Phượng Nhiễm ngẩn người, có chuyện quan trọng gì mà Thiên Hậu lại dùng tới ngự chỉ Thiên Giới để truyền tin?
Trên cuộn giấy cổ, từng chữ cái lần lượt hiện ra, hào quang kim sắc ngạo mạn đầy thịnh khí lăng nhân.
Gần như ngay tích tắc nhìn rõ lời lẽ trên ngự chỉ, một cỗ thần lực khổng lồ trào ra từ Cổ Quân thượng thần, cuộn giấy vàng kim lập tức bị xé thành mảnh vụn.
Linh lực hỗn loạn giao thoa trong đình, Phượng Nhiễm chấn động nhìn dáng vẻ thịnh nộ trên gương mặt mấy vạn năm chưa từng biến sắc của Cổ Quân, đồng thời cũng cảm thấy giận dữ.

Thiên Hậu và Thiên Đế cai quản Tiên Giới, đương nhiên có quyền hành ban ngự chỉ, đạo thánh chỉ này nhìn qua là đã biết do Thiên Hậu ban ra.
Hạ quân Hậu Trì tự ý xâm nhập địa vực Thương Khung, lễ nghi suy bại, giáng làm tiên quân, cấm túc Thanh Trì Cung, tự sám hối lỗi lầm.
Ngự chỉ một khi được ban ra thì khắp Tam Giới ai ai cũng biết.

Thiên Hậu muốn lập uy với chư tiên Tam Giới, nhằm chứng tỏ tất cả mọi người rằng, xét về địa vị, bây giờ Hậu Trì không bằng một phần vạn của Cảnh Chiêu.
“Sao bà ta dám… dám….?” Đầu ngón tay Cổ Quân run lên, luồng xoáy màu xanh lục trong mắt ông xoay chuyển, khắp hậu sơn bao trùm trong luồng uy áp ấy, lặng lẽo như tờ.
Giây phút cuộn giấy cổ biến mất, một giọng nói lạnh lẽo lập tức vang lên, sau đó thì hoá thành hư vô.
“Cổ Quân, sắp đến ngày đại hôn của Cảnh Chiêu và Bạch Quyết chân thần, nếu ông không quản được con gái mình, bổn hậu cũng không ngại vì ông giúp đỡ.”
Một đạo trừng phạt, một câu chất vấn, tiên lễ hậu binh, châm chọc mỉa mai.

Hay cho Thiên Hậu, hay cho Vu Hoán!
Nghĩ tới đây, Cổ Quân thượng thần chậm rãi ngắm nghiềm mắt, hai tay sau lưng siết chặt.
Vu Hoán, trong thiên hạ này không có ai không thể trách mắng Hậu Trì, thần linh viễn cổ không được phép, tiên ma hậu cổ không được phép, ngươi … cũng không ngoại lệ!
Phượng Nhiễm trầm mặc hồi lâu, thấy cơn thịnh nộ của Cổ Quân thượng thần đã dịu đi mới yên tâm lặng lẽ bước ra ngoài.
Chuyện này không được để cho Hậu Trì biết, lúc nãy thần lực của lão đầu gây động tĩnh lớn như thế, nàng phải đi kiểm tra Hậu Trì.

Không được để Hậu Trì xuất cung, e là chỉ có trời mới biết đám tiên quân ngoài kia sẽ nói năng gì.

Nàng mới đi được nửa đường thì bắt gặp Trường Khuyết hớt hải chạy ra ngoài.
“Phượng Nhiễm thượng quân, tiểu thần quân không có ở trong sơn cốc.”
Vẻ mặt Trường Khuyết hơi kì lạ, Phượng Nhiễm cảm thấy nghi ngờ, vội hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Tiểu thần quân thích nhất là câu cá trong Hoa Tịnh Trì, nhưng đám cá trong ao đã thành tinh cả, vô cùng gian xảo.

Thế nên, ta mới thả thêm vài con cá bắt dưới phàm trần để ngài ấy giải khuây.

Lúc nãy ta vào trong sơn cốc gọi ngài ấy, trên bàn chỉ có một mẩu giấy, không thấy Bích Ba và tiểu thần quân đâu nữa.”

Sự tồn tại của quả trứng đã không còn là bí mật ở Thanh Trì Cung, Phượng Nhiễm trầm mắt hỏi: “Hậu Trì nói gì?”
“Tiểu thần quân nói… ngài ấy xuống trần gian du lịch, mấy hôm nữa sẽ về, bảo chúng ta không cần lo lắng.”
Thần sắc Phượng Nhiễm bỗng trở nên cứng đờ, nàng nhướn mày tỏ vẻ không tin: “Nàng ấy nói thế thật ư?”
Trường Khuyết vội gật đầu, hắn cũng không hiểu lắm, giờ là lúc nào rồi tiểu thần quân vẫn còn tâm trạng ngao du trần gian?
“Trường Khuyết, ngươi ở lại trông nom nội cung, để ta ra ngoài đi kiếm Hậu Trì.” Phàm trần… nhớ tới Liễu Vọng Sơn, Phượng Nhiễm vội vàng bỏ lại một câu rồi lao khỏi Thanh Trì Cung.
Dưới gốc tùng bên ngoài Thanh Trì Cung, Cảnh Giản một thân áo bào xanh thấy Phượng Nhiễm bay ra, mắt hắn sáng rực toan lên nghênh đón, nhưng ngẫm nghĩ lại lui về.
Trăm năm qua, hắn thường xuyên đến Thanh Trì Cung nhưng hiếm khi vào trong bái phỏng, lần nào cũng chỉ đứng từ xa nhìn Phượng Nhiễm xuất hiện.

Trước kia Phượng Nhiễm thấy hắn còn gật đầu chào hỏi, nhưng kể từ khi Bạch Quyết chân thần thức tỉnh, nàng không thèm nhìn hắn nữa.
Hắn biết, nếu năm xưa phụ hoàng không ép Hậu Trì tự tước đi thần vị, lưu đày chân trời trăm năm, Thanh Mục cũng sẽ không cưỡng chế thu nạp yêu lực vào trong cơ thể rồi thức tỉnh nhanh như vậy.

Còn hắn lúc ấy… dưới Kình Thiên Trụ đã chẳng giúp Hậu Trì được chút gì.
Dù sao hắn cũng là hoàng tử Thiên Cung, Hậu Trì phạm vào phép tắc Tam Giới khiến hắn thực sự khó lòng mở miệng.

Huống hồ trong hoàn cảnh ấy, nếu hắn lên tiếng e rằng phụ hoàng còn tức giận hơn.
Thân ảnh đỏ rực bỗng dừng lại giữa không trung, sau đó hạ xuống mặt đất.

Ánh mắt Cảnh Giản loé lên niềm vui nho nhỏ, muốn lên đón nhưng lại hơi ngại, thành ra cứ nhấp nhổm tại chỗ.

Thấy Phượng Nhiễm mỗi lúc một gần hơn, hắn hít một hơi sâu rồi bước lên phía trước, hai mắt sáng bừng: “Phượng Nhiễm, dạo này nàng…”
Chưa nói hết câu hắn đã cứng họng, đờ đẫn nhìn Phượng Nhiễm không sao thốt được.
Đôi mắt phượng tự tin ngày nào nay ngập tràn khinh bỉ, thậm chí pha lẫn cả nỗi tức giận ngút trời.

Ngay cả hôm Hậu Trì bị lưu đày, hắn cũng chưa từng bị nàng nhìn với ánh mắt chán ghét như vậy.
“Cảnh Giản, sau này đừng tới Thanh Trì Cung nữa.”
Giọng nàng lạnh lẽo, dường như nhìn gã thêm một cái cũng khiến nàng ghét bỏ.

Cảnh Giản siết chặt tay, chua chát nói: “Phượng Nhiễm, ta biết năm xưa phụ hoàng…”
“Không liên quan tới Thiên Đế, nếu ngươi có thời gian rình mò ở đây, chi bằng hãy quay về Thiên Cung xem Thiên Hậu rốt cuộc định giở trò gì!” Phượng Nhiễm lạnh lùng mở miệng, cơn giận bị nàng nén lại trong đáy mắt.

Nàng quay người bỏ đi, được vài bước thì ngoái lại, ánh mắt sắc sảo, nụ cười lạnh lùng quyết tuyệt.
“Cảnh Giản, ngươi hà tất phải làm như vậy.


Trên trời dưới đất, cửu châu bát hoang, dù ta có ưng bất kỳ ai thì kẻ đó cũng không phải là ngươi – con trai của Thiên Hậu Vu Hoán – Cảnh Giản!”
Nói hết câu này, nàng dứt khoát bỏ đi, thân ảnh đỏ rực biến mất cuối chân trời.
Cảnh giản biến sắc, vô lực dựa vào thân cổ thụ bên cạnh.

Thật lâu sau hắn mới bật cười.
“Phượng Nhiễm, nàng vì đại ca mà oán ta, vì phụ hoàng mà oán ta, nay lại vì mẫu hậu mà oán ta.

Tại sao nàng chẳng bao giờ chịu ngoái đầu nhìn ta, chỉ nhìn mỗi ta thôi…”
Giọng hắn trầm dần, cuối cùng chỉ còn nhẹ như hơi thở, thân ảnh màu xanh gục đầu bên thân cổ thụ, giơ tay che mắt như thể thế gian này không còn chút ánh sáng nào.
Cùng lúc ấy, ở Ngự Vũ Điện trên Thiên Cung.
Thiên Đế trầm mặt bước vào đại điện, nhìn bộ dạng thản nhiên của Vu Hoán trên ngai, sẵng giọng: “Vu Hoán, tại sao nàng lại ban ra thứ ngự chỉ đó!”
“Có gì mà không ổn?” Thiên Hậu mỉm cười, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
“Nàng làm như vậy thì coi Thanh Trì Cung ra gì? Coi Cổ Quân ra gì? Hắn thương yêu Hậu Trì như thế, chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn đâu.”
“Hắn không nhịn được thì sao chứ? Năm xưa bởi Hậu Trì mà Cảnh Chiêu bị nhốt trong Toả Tiên Tháp trăm năm, nay Hậu Trì dám ngang nhiên đến đầm lầy Uyên Lĩnh gặp Bạch Quyết chân thần, vì Cảnh Chiêu, ta trừng phạt nó nhẹ nhàng có gì không ổn?”
“Vu Hoán, làm như vậy sẽ chỉ tạo cớ cho Tam Giới dèm pha, huống hồ đối với Hậu Trì cũng hơi quá…”
“Mộ Quang!” Thiên Hậu cắt ngang lời Thiên Đế, lạnh lùng nói: “Ta chỉ làm vài việc giúp con gái mình, nay đã có Bạch Quyết chân thần, chàng không cần phải e dè Cổ Quân, huống hồ… Ta muốn Hậu Trì phải mất mặt trước chúng sinh Tam Giới, để nó khỏi đến phá đám ngày Cảnh Chiêu đại hôn.

Chàng chớ quên, món đại lễ của Cổ Quân năm xưa trên đỉnh Côn Luân chúng ta đã từng nhận một lần, lẽ nào chàng muốn Cảnh Chiêu phải chịu đựng thêm lần nữa à?”
Thiên Đế cứng họng không nói lên lời, đành phất tay áo biến mất khỏi đại điện.
Yêu Giới Tử Nguyệt Sơn, Tử Hàm vừa rón rén bẩm báo ngự chỉ Thiên Hậu vừa ban bố, vừa lén quan sát thái độ của người trước mặt.
“Vu Hoán… mấy vạn năm nay e rằng ả ta đã sống quá thoải mái rồi.” Tịnh Uyên cắt đứt lời bẩm báo của Tử Hàm, giọng y âm u lạnh lùng khó tả.
Nhìn về phía điện Thương Khung, y tự mình lẩm bẩm: “Đã đến lúc rồi…”
Phượng Nhiễm chờ đợi ba ngày trên Liễu Vọng Sơn nhưng không hề thấy bóng dáng Hậu Trì, đành rầu rĩ ra về.
Mười ngày sau, Hậu Trì một thân áo vải đi ngang qua Liễu Vọng Sơn, lặng nhìn giây lát rồi quay lưng bỏ đi, không hề tiến vào nửa bước.
Một tháng sau, gần ngày đại hôn ở đầm lầy Uyên Lĩnh, Phượng Nhiễm cuối cùng cũng trông thấy Hậu Trì tay nhấc cần câu bên Hoa Tịnh Trì.
Lúc ấy, nàng khoác áo bào đen, đầu nghiêng nhẹ mỉm cười: “Phượng Nhiễm, kỳ hạn trăm năm đã đến, ta phải thực hiện lời hứa thôi.”
Phượng Nhiễm sực nhớ ra, trăm năm trước dưới Kình Thiên Trụ, Thanh Mục từng nói với Hậu Trì…Đợi nàng trở về, chúng ta sẽ thành thân.
Lúc ấy, Hậu Trì đã đồng ý.
Một câu là cả đời, một hẹn là cả kiếp, thì ra Hậu Trì chưa bao giờ quên.
Ba ngày sau, đêm trước lễ đại hôn của Bạch Quyết chân thần, cánh cửa Thanh Trì Cung vốn đóng kín nhiều tháng đã một lần nữa được mở ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận