Thượng Cổ


Bên bờ ao tĩnh mặc, tiểu oa áo bào đỏ vừa khóc lóc vừa kể lể, con chim mập mạp sau khi bay vô số vòng xung quanh hắn cuối cùng đã phát hiện ra Thượng Cổ phía sau bọn họ, lập tức mắt trừng lớn, kêu 'oa' một tiếng sung sướng rồi phốc đôi cánh lao thẳng vào trong lòng Thượng Cổ, nhưng đột ngột khựng lại cách Thượng Cổ một thước, nhanh chóng quay một vòng dừng lại giữa không trung, khom người đối diện với Thượng Cổ, đôi cánh nhỏ khua tới trước ngực, đầu cúi thấp, kính cẩn nói: "Bích Ba bái kiến Thượng Cổ chân thần."
Bộ dạng này, thanh âm này, tuyệt đối trịnh trọng nhất mực, không thể tìm ra một điểm sai sót.

Cũng may là Thượng Cổ, nếu đổi lại là bất cứ người nào trong Thanh Trì cung đã quen thuộc với tính cách của Bích Ba, nhất định sẽ kinh thán khi có một ngày con thần thú thượng cổ không biết trời cao đất dày này cũng hiểu lễ nghi.
Thượng Cổ đối với tài bay thiên phú của con chim mập mạp này xem không biết chán, hiếm thấy dồn hết lực chú ý lên người nó, sau một hồi quan sát, liền nhướng mày: "Không ngờ Thủy Ngưng thần thú vẫn còn tồn tại, không cần đa lễ."
Bích Ba vỗ đôi cánh, thẳng người dậy, lăng không lùi một bước, kêu với ra sau: "A Khải, A Khải, là Thượng Cổ thần quân.."
Tiểu hài áo đỏ vốn đang vểnh mông, lắc lư cái đầu không biết từ lúc nào đã dừng lại, thanh âm thê lương ai oán trở nên bướng bỉnh già giặn: "Bích Ba, đừng kêu nữa, ta biết rồi."
"A Khải? Thật là một cái tên kỳ quái.." Thượng Cổ bất giác lẩm nhẩm, đáy lòng sinh ra một chút cảm giác kỳ quái, nàng nhướng mắt nhìn về phía tiểu hài đang quay người, lập tức sững lại.
Nhìn qua chỉ mới năm sáu tuổi, áo bào ngắn màu đỏ có chút tục khí quấn lộn xộn lên người, trên trán tóc thưa lấm đất, bết dính lại, mấy con giun đất bị túm trong tay không ngừng ngọ nguậy, tiểu oa nhi cứ thế nhìn nàng chằm chằm, miệng bẹt xuống không phát ra tiếng.
Nhưng bất luận có nhếch nhác đến mức nào, Thượng Cổ cũng phải thừa nhận rằng, trên đời này chắc chắn có thứ còn đáng sợ hơn một màn ban nãy, chính là sau sáu vạn năm ngủ say nàng lại có thể nhìn thấy..

một khuôn mặt cơ hồ giống Bạch Quyết như đúc.

"Thượng Cổ chân thần.." Bích Ba thấy thần sắc cổ quái của Thượng Cổ, A Khải lại sống chết cũng không mở miệng, bèn hô khẽ thăm dò, nói: "Hắn là.."
"Ta biết." Thượng Cổ vẫy vẫy tay, đi thẳng về phía tiểu hài trước mặt, thần tình u ám.
A Khải thấy nàng tới gần, cổ bào huyền sắc trải trên mặt đất, đạm nhã mà tĩnh mịch, bàn tay nắm giun đất co rút lại, bất giác giấu ra phía sau người, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh, nổi lên một tầng sương mù.
"Bạch Quyết vì nữ tiên quân đó, lại có thể đem ngươi giấu ở nơi này của ta." Thượng Cổ ngồi xổm người xuống, kéo lấy bàn tay hắn, phủi đi giun đất và bụi bẩn trên tay hắn, nhướng mày nói: "Xem ra, sáu vạn năm không gặp, hắn càng lúc càng không ra gì rồi."
Dáng vẻ của hài tử này, cơ hồ là cùng đúc ra từ một khuôn với hắn, nói bọn hắn không có chút quan hệ nào, Thượng Cổ có chết cũng không tin.
Bích Ba sững sờ ở bên cạnh, cảm thấy không sao hiểu nổi với cái tư duy logic cường đại của Thượng Cổ, nhưng lại không thể nói gì, chỉ đành bất mãn bay qua một bên.
Thượng Cổ nhướng mày, hỏi: "A Khải, mẫu thân của ngươi là ai?"
A Khải ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn vào đôi tay đang nắm lấy hắn, xúc cảm ấm áp dễ chịu, không khỏi bĩu môi, một tiếng cũng không nói, sương mù trong mắt hắn từ từ tan biến, trái lại sinh ra một chút bướng bỉnh: "Đại thúc tóc tím nói người ngủ rồi, không cần A Khải nữa."
Ngủ rồi? Nghĩ tới dưới phàm gian không ít người sau khi thân nhân qua đời sẽ lấy điều này ra để qua mặt mấy tiểu hài trẻ người non dạ, Thượng Cổ trầm ngâm trong chốc lát, liền đưa ra kết luận, mẫu thân của hài tử này hẳn là một phàm nhân, nếu không thì thần lực của A Khải cũng sẽ không yếu đuối như vậy! Chẳng trách hắn bị đưa tới đây, đối với chân thần mà nói, có con với phàm nhân không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang cả, huống hồ bây giờ Bạch Quyết vẫn còn hôn ước với Cảnh Chiêu, A Khải xuất hiện quả thực không đúng lúc.
Suy cho cùng cũng là hài tử của Bạch Quyết, tứ đại chân thần tồn tại ngàn vạn năm, xưa nay chưa từng sinh ra hậu thế, khó tránh khỏi có chút cưng chiều, đáy lòng Thượng Cổ hiếm thấy sinh ra mấy phần thương tiếc, hài tử còn nhỏ, trong lòng yếu đuối cũng khó tránh khỏi, nàng suy nghĩ một lúc mới nói: "A Khải, qua mấy năm nữa, ngươi trưởng thành rồi, mẫu thân của ngươi sẽ tỉnh lại thôi."
Luân hồi chuyển thế, cho dù có uống canh Mạnh Bà, vẫn có thể tìm thấy tung tích của nữ tử đó, chờ A Khải hiểu chuyện rồi, nàng không ngại đi minh giới hỏi thăm, tìm ra thân phận sau khi chuyển thế của nữ tử đó, cũng vừa vặn gỡ nút thắt trong lòng hài tử này, để cho hắn yên tâm tu luyện.
Hài tử mới mấy tuổi, nghe được thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, hốc mắt liền đỏ ửng, hắn nhìn Thượng Cổ, bẹt miệng nói ra mấy lời xen lẫn tiếng nghẹn ngào: "Nhưng mà, người tỉnh rồi, lại không nhớ A Khải thì phải làm sao? Không có mẫu thân, ai làm cơm, tắm rửa, kể chuyện cho A Khải..


Bích Ba nói không có mẫu thân, tương lai A Khải trưởng thành rồi ngay cả vợ cũng không cưới được.."
Hài tử thút thít rên rỉ, đầu mũi đỏ ửng, ra sức nhìn Thượng Cổ, nói không ra có cảm giác gì, Thượng Cổ bỗng nhiên hoảng sợ, vội vàng ôm lấy hắn, vỗ về nói: "Không sao không sao, A Khải thông minh như thế, chờ ngươi thành niên rồi, ta sẽ bảo Mộ Quang tổ chức yến hội khắp tam giới, ngươi nhìn trúng tiểu cô nương xinh đẹp nhà nào, ta liền cưới về cho ngươi.."
Nàng vừa nói vừa quét ánh mắt sắc bén về phía Bích Ba, thân thể tròn trịa của Bích Ba khẽ rùng mình một cái, suýt chút rơi từ trên không trung xuống, đôi mắt to chớp chớp, bộ mặt ủy khuất.
Cái ôm đột ngột khiến cho thanh âm nghẹn ngào của A Khải đột nhiên dừng lại, hắn cẩn thận nhìn Thượng Cổ, thình lình ôm chặt lấy nàng, mấy ngón tay nhỏ bé thậm chí bởi vì dùng lực quá mạnh mà co quắp lại, đầu vùi trên vai Thượng Cổ, thanh âm lí nhí: "Thật không? Người sẽ không bỏ rơi con chứ? Đợi con trưởng thành sẽ cưới vợ cho con nữa?"
Hài tử này cũng quá thiếu cảm giác an toàn rồi, Thượng Cổ có chút đau lòng, khẽ thở dài, sờ sờ búi tóc nhỏ trên đầu hắn, tách rời mấy ngón tay của A Khải, cười nói: "Đương nhiên, lời ta nói xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ đi tắm rửa đã, buổi tối ta sẽ kể chuyện cho ngươi."
"Bích Ba, một lúc nữa gọi Thiên Khải tới gặp ta."
Thượng Cổ nói xong, ôm A Khải đi về phía ôn tuyền ban nãy.
"Kể chuyện gì vậy, chuyện ma sao? A Khải rất thích nghe đó!"
Bước chân Thượng Cổ khựng lại, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh trí của hài tử, thanh âm trầm xuống mấy phần: "Ai kể chuyện ma cho ngươi?"
"Đại thúc tóc tím đó! Hắn còn nói một lúc nào đó sẽ mang con đi minh giới xem mấy hồn ma treo cổ, chẳng đáng sợ chút nào, còn rất đáng yêu đó!"
Bích Ba cách đó không xa nhìn thân ảnh màu đen hơi có chút cứng nhắc kia, vội lấy đôi cánh che miệng trộm cười.
Yêu quái tóc tím, ai bảo ngươi bình thường nuông chiều A Khải, xú tiểu tử này không biết giữ miệng, ngươi sắp gặp đại nạn rồi.

Nhưng mà, A Khải vì sao lại không nói ra sự thực chứ? Bích Ba gãi gãi đầu, quay một cái bay đi trước điện.
"A Khải, vừa rồi ngươi làm gì ở bờ ao thế?"
"Trồng mẫu thân a, Bích Ba nói chờ đến khi nó nở hoa, mẫu thân của A Khải sẽ tỉnh lại, con đã trồng suốt một trăm năm rồi đó." Bàn tay nhỏ bé duỗi ra, bên trên có một nắm hạt giống trong suốt óng ánh, bởi vì nắm quá chặt nên thấm ra vệt nước: "Hôm qua Hồng Trù nói với con, trồng trọt dưới phàm gian, thường sẽ có sâu bọ xới đất, cho nên ban nãy con mới đào ra không ít."
Thượng Cổ cúi đầu, có chút sững sờ, khẽ thở dài, đây là Vô hoa quả hiếm có trên thiên giới, cho dù có trồng hàng vạn năm, cũng sẽ không thể nở hoa, nghĩ chắc lại là mánh khóe lừa bịp hài tử của Thiên Khải rồi.
"A Khải, sau này đừng trồng nữa." Thượng Cổ thấp giọng nói, thanh âm có chút nặng nề.
"Được, sau này không trồng nữa, có người lấy vợ cho A Khải rồi." Trong thanh âm của tiểu hài tử chứa đầy vẻ khoe khoàng, khiến cho Thượng Cổ phải bật cười, tâm trạng nặng nề ban nãy liền bị quét sạch, cười nói: "A Khải, tên của ngươi do ai đặt vậy?"
"Đại thúc tóc tím nói là do mẫu thân của con trước khi ngủ say đã đặt."
Thân thể nhỏ bé của A Khải đột nhiên có chút cứng đờ, nhưng Thượng Cổ lại không phát giác được, cao giọng nói: "Khải mở ra vạn vật, mẫu thân của ngươi đặt cái tên rất hay."
Bước chân càng đi càng xa, thanh âm cũng dần dà khó nghe được, sau hòn giả sơn, Thiên Khải nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, thần tình phức tạp khó phân biệt.
Hậu Trì, nếu như đây là điều nàng muốn trước khi chìm vào giấc ngủ, vậy thì, như nàng mong muốn vậy.
Hắn phong bế thần lực trong cơ thể của A Khải, cho dù là Thượng Cổ, cũng không thể biết được, hài tử này từ sau khi phá xác, đã có được sức mạnh của chân thần.
"Thần quân, ta đã xóa bỏ toàn bộ ấn ký trên người những yêu tộc thần phục ngài trước kia, sau này sẽ không ai biết được bọn hắn đã từng đi theo ngài." Tử Hàm lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thiên Khải, cung kính nói, thấy Thiên Khải không lên tiếng, do dự một lúc mới nói: "Thần quân, trước kia chúng ta ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn, vì không để cho Mộ Quang độc tôn trong tam giới, ngài mới chấp nhận những yêu quân này thần phục, nhưng một trăm năm này chúng ta chưa từng trở về, cũng không nhúng tay vào chuyện của yêu giới, bây giờ hà tất lại phải phí công xóa bỏ ấn ký?"
"Trước kia ta triệu hồi Tử nguyệt, mới khiến cho yêu giới đại loạn, cái chết của Yêu hoàng cũng có liên quan đến ta, làm vậy chỉ muốn nói cho Bạch Quyết biết rằng, sau này ta sẽ không nhúng ta vào chuyện của yêu giới nữa, địa vị của Sâm Hồng sẽ không cần tranh cãi." Thiên Khải xua xua tay, nói: "Thanh Li trở về tộc yêu hồ rồi phải không?"
"Đúng vậy, tuy rằng huyết mạch của nàng ta có hơi xa, nhưng suy cho cùng cũng là tộc nhân của tộc yêu hồ thời Thượng Cổ, bây giờ tranh chấp giữa tiên yêu càng lúc càng kịch liệt, thêm một lực chiến đấu có lẽ bọn hắn lại càng vui mừng.


Thường Thấm những năm này vẫn luôn canh giữ biên cương, đối với mấy chuyện đó chưa từng hỏi đến."
Thiên Khải lắc lắc đầu, nói: "Sau này chuyện của nàng ta đừng quản nữa, nếu như ta biết nàng sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy, thì trước kia đã không lưu lại một đạo thần lực trong cơ thể nàng rồi, ngươi lui đi."
Năm đó hắn ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn, nếu không nhờ Thanh Li mang về tin tức kiếm mộ trên Đại Trạch sơn, e rằng hắn vĩnh viễn cũng không biết Thượng Cổ vẫn còn sống.

Chỉ là con tiểu hồ li kia lại dùng thần lực mà hắn ban cho để lừa gạt Sâm Vũ mấy nghìn năm, đó là điều hắn không ngờ tới.
Tử Hàm gật gật đầu, biến mất ngay tại chỗ.
Thiên Khải nhìn theo phương hướng ôn tuyền trong giây lát, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Rõ ràng trăm năm ngủ say chỉ là phong ấn những ký ức có liên quan đến Hậu Trì, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy ngay cả một số ký ức và tình cảm của chính Thượng Cổ, dường như cũng bị phong ấn lại rồi.
Chuyện xảy ra trước kiếp nạn hỗn độn, làm sao Thượng Cổ có thể quên?
Lẽ nào là Cổ Quân, đã phong ấn những ký ức thuộc về Thượng Cổ?
Thiên Khải thần tình ngưng trọng, trăm mối suy nghĩ không thể lý giải, đành thở dài, đi về hướng Thiên cung.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận