Thượng Cung

Chương 28: Tuyết phủ mặt đất, thong thả bày bố. Edit&Beta:Myumyu
Tuyết rơi liên tiếp ba ngày, đến ngày thứ ba, vầng thái dương mới từ trong tầng mây chui ra ngoài, chiếu ánh sáng chói lọi lên mặt đất. Lúc này có lẽ tường đỏ ngói xanh trong cung đều phủ đầy tuyết trắng, mà giờ này, cung nhân quét tuyết đọng đang quét sạch tuyết trên đường, để tiện cho loan kiệu hoàng đế vào triều sớm.
Ở chỗ này, ban ngày và đêm tối như hòa lẫn vào nhau. Trong cung không có ai tới thăm nữa, ta liền mơ màng mà ngủ cả ngày, đến ban đêm, lại không thể ngủ được. Tuy có bếp lò hừng hực chát, ta lại thường giật mình tỉnh giấc trước lúc bình minh, nhìn bầu trời dần dần sáng lên, nhìn nền trời bên ngoài cửa sổ dần dần trắng bệch.
Ta không thể làm được gì, chỉ có chờ đợi. Chờ đợi tất cả mọi chuyện sớm kết thúc, chờ hoàng hậu sớm ngày thực hiện lời hứa của nàng. Ta cũng từng nghĩ nếu như không thành công thì sẽ thế nào, nếu như có thể kéo hoàng hậu vào trong phiền toái một phen, đổi bằng sinh mệnh hèn mọn của ta, cũng đủ vốn rồi. Lúc này, ta coi thường sống chết, lại càng khiến nữ quan trung niên coi ngục thêm kính sợ. Nàng cho rằng ta đã có cách thoát thân, chung quy sẽ có một ngày trở về trong cung, hầu hạ càng thêm ân cần.
Ngày hôm nay, ta lại dậy sớm, sau khi lượn một vòng trong phòng giam, liền cảm thấy không có việc gì làm. Đồ ăn sáng được quan coi ngục lĩnh từ Tư thiện phòng, chắc còn đang đi lấy, lò lửa thiêu đốt cả ngày cả đêm, quan coi ngục còn thực sự phái hai thuộc hạ coi sóc.
Qua thật lâu sau, mới thấy nữ quan coi ngục tự mình bưng giỏ tiến vào, thần sắc kính cẩn như ngày thường, lại thêm vài phần vui mừng. Nàng mở khóa, đi tới để giỏ lên trên bàn, lúc này mới vui rạo rực nói với ta: “Nương nương, có tin mừng! Nghe người trong cung nói, hoàng thượng muốn đưa vụ án của ngài cho Đại Lý tự phúc thẩm, nói là có nhiều điểm đáng ngờ. Nương nương, ngài sắp thoát thân!”
Trong mắt nàng đều là hâm mộ, cứ như là chuyện của mình. Ta đang mở giỏ lấy cái lọ gốm hai lớp bên trong ra, vừa nghe lời này, giống như bị năm đạo sấm sét đánh trúng, suýt tý nữa trượt tay làm rớt cái hũ—— chẳng lẽ, tất cả kỳ vọng, tất cả kế hoạch của ta, đều hoàn toàn thất bại sao?
Hắn cần gì phải làm như thế, dù có thể giúp ta thoát tội, ta còn có thể sống được ở trong cung sao? Hơn nữa, hắn cứ như vậy, chẳng phải sẽ khiến bản thân vô cùng phiền toái. Trong cung vốn là một cái đầm có vô số nước đọng, nếu quấy lên, sẽ có bao nhiêu mùi không dễ ngửi bốc lên, vô số lời phán đoán đồn đãi sẽ truyền ra tứ tán. Chỉ cần không cẩn thận, sẽ dính líu đến bản thân hắn, những phiên vương không phục nơi biên cương có khi sẽ mượn cơ hội này làm loạn.
Bởi vì thái hậu và hắn có ân oán quá sâu đậm, các phương diện hoài nghi sẽ chỉ thẳng vào hắn. Tội danh mưu sát thái hậu, đối với các vị phiên vương như hổ rình mồi mà nói, không cần nói cũng biết uy hiếp lớn đến cỡ nào.  Đánh giá từ mọi phương diện lợi ích, hắn không nên làm như thế!
Nữ quan coi ngục thấy ta ngớ ra, cho rằng ta mừng đến nói không nên lời, mừng khấp khởi mà nói:“Nô tì vừa thấy nương nương, đã biết nương nương là một người có tốt phúc, làm sao có thể ở lâu tại chỗ này được, chỉ mong nương nương không ghét bỏ…”
Ta mất bình tĩnh ngắt lời nàng, “Ngươi nghe được mấy lời này từ chỗ nào?”
Quan coi ngục nói: “Nương nương, lúc nô tì đi lấy cơm sáng cho ngài, trong cung đã loan truyền. Nghe nói Tông Nhân phủ cũng đã lĩnh thánh chỉ, chỉ sợ hôm nay Đại Lý tự sẽ ời nương nương đến hỏi han. Có thánh chỉ của hoàng thượng, bọn họ nào dám xằng bậy?”
Nàng lại giúp ta múc chén cháo, “Nương nương, ngài đừng gấp, tất cả mọi chuyện đều sẽ có lúc lộ chân tướng. Hoàng thượng đã hoài nghi chuyện này, trong cung còn ai lớn hơn hoàng thượng nữa?”
Lòng ta nóng như lửa đốt. Nếu như vậy, kế hoạch của ta, tất cả những thứ ta làm liền bị lật đổ một lần nữa. Đến khi mọi chuyện kết thúc, dù kết cục ra sao, hoàng hậu cũng sẽ vẫn sừng sững không ngã, nhưng ta làm sao có thể sinh tồn trong cung được nữa?
Ta không còn tâm tư ăn cháo, hồi tưởng lại hôm trước Hạ Hầu Thần tới thăm tù. Chẳng lẽ trong lời nói cử chỉ của ta có chỗ nào đó không ổn đã rơi vào trong mắt hắn, khiến hắn sinh nghi, cho rằng ta muốn thoát thân bỏ đi, cho nên mới ra một chiêu như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này không thể, ta chỉ là một nữ tử, chẳng qua là một người trong vô số phi tần của hắn, dù cho hắn biết kế hoạch của ta, nếu sợ ta trốn đi bôi nhọ thanh danh hoàng thất, thì chỉ cần dặn dò, bảo quan giám hình tăng thêm thủ vệ lúc ta bị hành hình là được, không cần phải tốn công tốn sức như thế?
Như trước kia, ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể nghĩ ra vì sao hắn lại làm như vậy, chỉ có thể phán đoán có khả năng tồn tại một nguyên nhân khác mà ta không biết, khiến hắn không thể không làm như thế.
Nữ quan coi ngục thấy ta ngơ ngẩn, đã không ăn cháo, lại không rửa mặt chải đầu, liền kêu hai quan coi ngục tay chân nhanh nhẹn giúp ta rửa mặt chải đầu. Bởi vì nơi này chuyên giam giữ nữ tù, mà nữ tù nơi này lại không thể đánh đồng với chỗ khác, không phú thì quý, bởi vậy tất cả quan coi ngục đều đã học qua lễ nghi trong cung. Tuy rằng không thể so với cung nữ chuyên hầu hạ như Tố Khiết, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Tâm thần hốt hoảng, cũng không chú ý xem các nàng giúp ta chải đầu có được không.
Quả nhiên, qua giờ Tỵ không lâu, liền có thái giám tới dẫn đường, quan viên mang theo thánh chỉ của hoàng thượng  đến hỏi han. Án của ta vốn do Tông Nhân phủ thẩm tra xử lí, ta biết thế lực Tông Nhân phủ bị Thời gia nắm trong tay, hiện tại Hạ Hầu Thần qua mặt Thời gia, kêu Đại Lý tự luôn trung thành với hắn tới thẩm tra, thực sự có vài phần muốn giúp ta thoát tội .
Quan viên này râu tóc bạc trắng, thân mặc bào phục tam phẩm, thoạt nhìn mặt mũi tràn đầy chính khí. Tuy ta bị nhốt vào ngục, nhưng phong hào chưa bị phế, vẫn là phi tử của hoàng thượng như cũ, lúc thẩm án, ta chỉ cần đứng đáp lời, không cần quỳ, ngược lại hắn phải hành lễ với ta trước, mới bắt đầu hỏi han.
Nhờ nữ quan coi ngục thầm nhắc nhở, ta mới biết người này cũng là một vị quan có tính tình ương ngạnh bướng bỉnh, mềm cứng không vào nổi tiếng Đại Lý tự, hình quan Lý Sĩ Nguyên. Nghe nói khi hắn thẩm án không quan tâm lai lịch đối phương ra sao, chỉ chấp nhận chân lý, đã từng bị tiên hoàng bãi chức mấy lần, người hắn đắc tội đương nhiên không ít, tuy vậy cũng ko có ai muốn chọc vào ổ kiến lửa này. Nghe nói hắn gan lớn, lại thông minh tuyệt đỉnh, qua tay hắn rất ít khi có án oan. Quan coi ngục chỉ nói ra tên hắn, ta liền biết quả thật hoàng thượng đã hạ quyết tâm giúp ta thoát tội.
Nhưng ta làm sao có thể nói với hắn, ta chẳng hề muốn thoát tội?
Ta len lén đánh giá đối phương. Ông lão này có một đôi mắt cực kỳ lợi hại, bị hắn đảo qua, có vài phần giống cảm giác như bị Hạ Hầu Thần nhìn. Ta thầm kêu không tốt, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng sâu đậm. Kể từ bây giờ, dù cho đã lén lút thương lượng với hoàng hậu, chỉ sợ cũng rất khó thành công.
Ta vốn là một phi tần phẩm vị không cao trong cung, lấy tên tuổi của Lý Sĩ Nguyên, vốn tưởng rằng sẽ không quá tôn trọng ta, lại không ngờ hắn lễ nghi chu đáo, vẫn cung kínhvới ta như thường, hỏi han cũng không có hùng hổ doạ người, bâng quơ giống như là nói việc nhà .
Hắn hỏi đủ loại tình tiết khi ta đi Tinh Huy cung trước đêm thái hậu hoăng, ta cẩn thận đắn đo trả lời, kể lại từng chi tiết trong tình hình đêm đó. Không cần ta thêm mắm thêm muối, ta cũng biết hiềm nghi của ta là lớn nhất, hơn nữa nhờ người có tâm trợ giúp, rất dễ dàng đẩy ta vào tình cảnh khốn cùng. Nhưng xem bộ dáng Lý Sĩ Nguyên, lại không bị tình huống này ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn khẽ nhíu lông mày, giống như đã phát hiện ra không ít điểm đáng ngờ trong đó.
Ta âm thầm gấp gáp trong lòng, lại không dám vẽ thêm râu ria, để tránh khiến hắn hoài nghi. Ta nghĩ, dưới tình huống này, chỉ có đi hỏi hoàng hậu, tình hình ngoài cung như thế nào rồi, mới có thể lập lại kế hoạch. Nhưng bây giờ hoàng thượng nhúng tay, sợ rằng hoàng hậu tránh còn không kịp, sao có thể đến đây? Nếu nàng muốn tới, chỉ sợ cũng đã bí quá hoá liều rồi?
Lý Sĩ Nguyên hỏi ta rất nhiều vấn đề, mở miệng một tiếng nương nương hai tiếng nương nương, ngữ khí phi thường cung kính. Ta đành phải kể rõ từng chi tiết trong tình hình đêm đó. Hắn không hề đề cập đến ân oán giữa ta và thái hậu, ta cảm thấy kỳ quái, liền chủ động hỏi hắn. Hắn ý vị sâu xa liếc mắt nhìn ta một cái, “Nương nương, thiên hạ là thiên hạ của hoàng thượng, nương nương làm như thế, đó là cải tà quy chính, sao có thể coi là động cơ giết người được? Huống chi người trong nhà nương nương bị người ngoài cung truy sát, cũng không phải mẹ ruột của nương nương.”
Ta dở khóc dở cười, trong lòng cũng cảnh giác hơn, thì ra hắn đã tra được mẫu thân ta là ai. Ta cảm nhận sâu sắc rằng vị Lý Sĩ Nguyên nổi tiếng mềm cứng không vào, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài này cũng không chỉ có hư danh!
Lý Sĩ Nguyên còn đề cập đến đoạn đối thoai của Khổng thượng cung, báo cho ta, những lời Khổng thượng cung nói đều là sự thật, nhưng chỉ là sự thật để người ta thấy. Ta có chút kỳ quái, liền hỏi hắn, chẳng lẽ còn có sự thật khác hay sao? Hắn chỉ mỉm cười không nói.
Sau khi Lý Sĩ Nguyên hỏi han, liền xin cáo từ, còn lưu hai câu nói lan man tặng cho ta, “Nương nương, định mệnh nói có thì cuối cùng sẽ có, định mệnh nói không thì cuối cùng cũng là không. Án này thực giả khó phân, giả giả thực thực. Nương nương, xin ngài yên tâm, bổn quan nhất định sẽ tra ra chân tướng.”
Ta chỉ đành mỉm cười nhìn hắn tỏ vẻ cảm tạ, nhìn thân ảnh hắn già nua, thân mặc quan phục tam phẩm đi càng lúc càng xa, trong lòng ta dâng lên một loại cảm giác, ông lão này thật giống như là Hạ Hầu Thần lúc về già!
Ta lo lắng, một Hạ Hầu Thần đã khó mà tránh được cặp pháp nhãn * của hắn, lại tới thêm một nhân vật sừng sỏ giống Hạ Hầu Thần, kế thoát thân của ta còn có thể tiến hành được sao?
(*Pháp nhãn: Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật.)
Nhưng làm thế nào ta cũng không dám tin Hạ Hầu Thần sẽ thật sự giúp ta thoát tội. Chuyện trong cung liên quan đến triều chính, đến ích lợi, so sánh với ta, cái nào nặng cái nào nhẹ, tin rằng bất kỳ người sáng suốt nào liếc qua đã thấy ngay. Hạ Hầu Thần có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, vốn là một người biết xem xét thời thế, hắn lại hành động như thế, ta dám khẳng định một lần nữa, tất có nguyên nhân ta không biết trong chuyện này, ta chẳng qua chỉ may mắn gặp dịp thôi.
Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ chuyện này, không thể nghi đã cho hoàng hậu một bạt tai vào mặt, với bộ dạng biểu hiện tình sâu như biển của bọn họ thường ngày, không biết Hạ Hầu Thần lập hiệp nghị gì với hoàng hậu, mới khiến cho hoàng hậu bình tĩnh trở lại. Chủ yếu là, không biết hiện tại trong lòng hoàng hậu nghĩ thế nào, đã có đối sách gì chưa?
Từ sau khi hoàng thượng hạ chỉ tra rõ mọi chuyện, ngừơi thông qua quan coi ngục vấn an ta lại nhiều hơn, thường xuyên có người mang đồ ăn vào, nhưng Hạ Hầu Thần hạ thánh chỉ, không cho ai vào thăm tù, khiến ta muốn chuyển tin tức ra ngoài cũng không được.
Nữ quan coi ngục mang đồ từ bên ngoài vào cho ta thật ra rất chịu khó, chẳng hề dám giấu diếm chút gì, cái gì cũng chuyển đến trên tay ta. Hôm nay, nàng đưa tới một rổ hoa quả, bẩm bảo với ta đây là Khổng thượng cung tặng cho ta. Từ sau khi nàng ta tự bay lên bấu vào cành cây cao hoàng hậu, ta vẫn không nhận được tin tức của nàng. Tuy rằng lúc quan coi ngục đến Tư thiện phòng giúp ta lấy cơm canh, nàng vẫn chưa hề gây khó dễ, còn tự tay thêu mấy đường trên chăn gấm để bày tỏ ý tốt với ta, nhưng mọi chuyện cũng chỉ như thế mà thôi. Lúc mọi người nhao nhao tặng đồ đến chỗ ta, nàng cũng không có động tĩnh gì, mà nàng luôn luôn là người biết thời thế. Hành động hiện giờ thật đáng ngạc nhiên.
Nữ quan coi ngục đưa rổ cho ta, lại không tránh ra. Ta hiểu ý của nàng, với chức trách của nàng ta tất nhiên là phải tận mắt nhìn thấy bên trong là thứ gì mới có thể rời đi.
Ta vừa mở rổ ra, nàng liền bĩu môi, nói: “Nương nương, Khổng thượng cung quyền cao chức trọng, tiền lương mỗi tháng cũng nhiều, sao chỉ đưa mấy thứ này tới?”
Trong giỏ xách là hai loại quả vỏ cứng ít nước, vải và táo đã được phơi khô.
Hai thứ này ở trong cung quả thật không đáng tiền. Nghe nữ quan coi ngục dùng ngữ khí khinh miệt hạ thấp chúng nó, ta liền nói: “Những thứ này tuy ít, nhưng cũng là một phần tâm ý. Khổng thượng cung biết ta thích uống trà hoa quả, đặc biệt đưa hai thứ này tới tỏ lòng biết ơn cũng là tự nhiên.”
Nữ quan coi ngục liền không nói gì nữa, giúp ta cất kỹ.
Ta nhìn hai loại quả bao thành bọc nhỏ, thầm cười lạnh.”Nếu làm theo ích lợi, thì không có ngày bình an**”. Các nàng muốn biểu đạt ý này chăng.
(** Chữ trái vải đọc là [lìzhī] phát âm gần giống với ích lợi đọc là [lìyì], tương tự chữ quả táo [píngguǒ]đọc gần giống bình an [píngān] )
Hai thứ Khổng Văn Trân đưa tới này, chẳng phải do chính nàng ta đưa, chắc hẳn là vị ngồi ở Chiêu Thuần cung kia sai nàng đưa. Trong lòng ta không khỏi thất vọng. Theo tình hình này, xem ra vị hoàng hậu thoạt nhìn chủ kiến đầy mình kia đã luống cuống tay chân, không suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch nên làm thế nào, trái lại chỉ nghĩ làm sao để uy hiếp ta, thoát khỏi trách nhiệm của mình.
Tuy nàng quyền cao chức trọng, lại khó thành người tài. Nếu như muốn thực hiện kế hoạch, chỉ sợ sẽ cực kỳ khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui