Chương 32.2: Tiền đồ khó dò, ngầm hạ tay trong. Edit&Beta:Myumyu
Mấy ngày gần đây ta cứ luôn hờn dỗi, tuy rằng là giả vờ, nhưng xem ra Hạ Hậu Thần thật sự rất hưởng thụ. Cứ tiếp tục như thế, quan hệ giữa ta và Hạ Hầu Thần có thể chậm rãi cải thiện, cớ sao ta không làm?
Trong cung tiệc lớn tiệc nhỏ không ngừng, hôm nay không phải sinh nhật phi tần này, thì ngày mai đó là sinh nhật mỹ nhân kia, việc không nghĩ đến là, sắp tới có ngày sinh nhật của ba phi tần gần kề nhau, hoàng hậu liền hạ chỉ, chuẩn bị cho các nàng một bữa tiệc mừng sinh nhật cùng ngày, cũng phát thiệp mời tới cho ta, mời ta đến chung vui cùng chúng tỷ muội.
Sau lần được tấn phong bái kiến hoàng hậu, đã qua hơn mười ngày, tuy ta gánh cái danh cùng nhau giải quyết chuyện hậu cung, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn do hoàng hậu làm chủ. Ý kiến nàng đã nói, ta sẽ không phản đối, mà đối với những việc lớn nhỏ trong cung, ta cũng không biểu đạt ý kiến gì, đều sai người đi tìm hoàng hậu, chúng phi tần đại khái đều cho rằng ta đã yếu thế rồi chăng?
Kỳ thật chẳng qua cũng vì ta biết rõ dù ta đề xuất cái kiến nghị gì, lấy tình thế hiện giờ, cũng sẽ không có ai nghe ta, ta cần gì phải đâm đầu vào bụi rậm. Trước khi mọi chuyện chưa chuẩn bị tốt, ta sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh bị động như thế. Ta chỉ thích một kích trúng đích, cần gì phải khiến người khác sinh lòng cảnh giác.
Lần sinh nhật chung này, một trong ba vị phi tần đó là Khánh Mỹ nhân, hai vị khác, cũng đều là phi tần phẩm vị không cao, một vị là Lâm tuyển thị, một vị còn lại là Lý Tu dung, là người mới nõn nà vừa vào cung gần đây, được Hạ Hậu Thần ân sủng hai ba lần. So với các phi tần từ khi vào cung tới giờ vẫn chưa được gặp thánh nhan mà nói, đã tốt hơn rất nhiều.
Ta chuẩn bị ba phần lễ vật mừng thọ theo lệ thường, chỉ đợi đến thọ yến, liền đem tặng cho các nàng.
Tố Linh mật báo với ta: “Khánh Mỹ nhân chuẩn bị biểu diễn điệu múa ngàn chim cùng bay thành danh của mình trên thọ yến ngày đó, còn chuẩn bị mang theo lồng chim. Đã nhiều ngày nay không ngừng đốc thúc Tiêm Tử tìm những món chim thích ăn mớm cho đám chim chóc.”
Ta nói: “Đã như vậy, lễ vật mừng thọ cho Khánh Mỹ nhân liền thêm một bó hoa Kim tước, cũng coi như hợp tình hợp cảnh.”
Ta lại hỏi gần đây Tố Khiết đang bận rộn cái gì, tại sao đã nhiều ngày không thấy tung tích của nàng.
Tố Linh liền trả lời ta, Tố Khiết bị phong hàn, sợ lây bệnh cho nương nương, nên trốn trong phòng dưỡng bệnh, lại dặn dò nàng đến bữa mang thức ăn nước uống qua, Tố Khiết nhờ nàng nhắn nương nương không cần lo lắng, bệnh mình sẽ khỏi nhanh thôi.
Ta vừa lòng gật gật đầu, nói: “Kêu nàng an tâm dưỡng bệnh, khỏi hẳn rồi hãy ra.”
Tố Linh cho rằng ta sợ Tố Khiết truyền nhiễm, liền ngầm hiểu mà nói: “Tố Khiết tỷ tỷ luôn hiểu chuyện, tự nhiên sẽ đợi khỏi hẳn rồi mới ra.”
Đến ngày thọ yến, ta tất nhiên là chờ gần tới giờ, mới khoan thai khởi hành. Đến Chiêu Thuần cung, chúng phi tần đã tụ tập đông đủ. Trong điện, trên hai cây cột cái sơn son có treo hai cái đèn lồng năm màu cực đại, khiến trong điện càng thêm sáng ngời. Chúng phi tần tự nhiên đã trang điểm tỉ mỉ, mỗi người đều mơn mởn đào tơ, mi như lá liễu, dưới ánh đèn trong điện, càng thêm phần kiều diễm ướt át.
Sau khi tặng lễ vật cho ba vị thọ tinh, Khánh Mỹ nhân thấy trên hòm lễ vật của nàng có cài một cành hoa Kim tước nở cực kỳ diễm lệ, sắc mặt liền khẽ biến, liếc nhìn ta một cái, rồi hành lễ như cũ, sai cung tỳ đem lễ vật đi cất.
Hôm nay Hoàng hậu cũng không mặc lễ phục, nàng vận trường bào màu khói tím, áo lót ôm eo cùng màu phối hợp với váy dài phết đất, nâng bộ ngực lên cực cao, trước ngực có thêu một đóa mẫu đơn hình vương miện nở rộ, càng nổi bật lên vẻ quý phái không giống người thường của nàng.
Hôm nay khác thường ngày, ba vị thọ tinh liền được an bài ngồi bên cạnh hoàng hậu, vị trí của ta lại bị đẩy xuống.
Hoàng hậu nhận lỗi giải thích với ta, ta sớm đã dự liệu tới loại tình huống này, liền cười nói: “Hôm nay thọ tinh là lớn nhất, đừng quản lễ nghi gì cả.”
Rối ren một trận, lại hành lễ theo lệ, ban chỗ ngồi, chúng phi tần vừa mới an tọa, lại nghe ngoài điện có người tuyên: “Hoàng thượng giá lâm…”
Chúng phi tần tất nhiên là đều lộ vẻ vui mừng, tăng thêm vài phần xuân ý. Đặc biệt là ba vị vai chính, trong mắt đều lấp lánh hi vọng. Ngày hôm nay là ngày sinh của các nàng, không chừng Hạ Hậu Thần nhất thời mềm lòng, ngủ lại chỗ một người trong các nàng. Nhưng ta biết, Hạ Hầu Thần này làm sao biết mềm lòng? Gương mặt bảo trì nụ cười, ta đứng dậy theo mọi người, xếp hàng phía sau hoàng hậu đi nhanh đến hành lễ với Hạ Hậu Thần.
Hạ Hầu Thần hàn huyên vài câu cùng hoàng hậu trước, sau đó nhìn về phía ba vị vai chính hôm nay, liên tục gật đầu, “Thọ tinh đúng là thọ tinh, trang phục tinh thần đều không giống người thường.”
Một lời khen ngợi khiến dung sắc ba vị thọ tinh càng rực rỡ, các phi tần khác liền cùng nhau khen ngợi chiều lòng theo, các nàng lớp sau tiếp lớp trước chen đến bên cạnh Hạ Hầu Thần, mị thái chồng chất. Trong đó đặc biệt là Khánh Mỹ nhân, giọng nói của nàng thanh thúy dễ nghe, toàn trường chỉ nghe tiếng nàng “Hoàng thượng, ngài nhìn xem thần thiếp…” líu ríu không ngừng.
“Đúng rôi, Khánh nhi, Hoa phu nhân nghe nói nàng có thể khiến tước chim bay quanh thân mà múa, lại không tin, còn trách trẫm nói ngoa, ngày hôm nay nàng biểu diễn cho nàng ấy xem đi.”
Ta bị mọi người chen đến phía sau, đang dựa trụ nhìn các nàng tranh nhau khoe sắc. Hiện nay được Hạ Hậu Thần nhắc tới, ánh mắt chúng phi tần đều phóng tới hướng ta, ta liền cười nói: “Thần thiếp kiến thức nông cạn chưa từng được gặp kỳ quan như thế. Hoàng thượng nói với thần thiếp, thần thiếp cũng không tin. Lần trước tại ngự hoa viên nhìn thấy Khánh muội muội, liền nhắc tới việc này, nhưng vẫn chưa thể mở rộng tầm mắt. Thừa dịp hôm nay đang cao hứng, không bằng Khánh muội muội biểu diễn một phen, để hoàng thượng cùng các vị tỷ muội xem đi?”
Nếu như ta đã nói thế, hoàng thượng liền cùng hoàng hậu ngồi trên bảo tọa. Vị trí ba vị thọ tinh được an bài gần hoàng hậu, tự nhiên thường xuyên chạy lên mang trái cây, đút điểm tâm gì gì đó cho hoàng thượng. Hạ Hậu Thần đều cười vui vẻ đáp ứng từng người.
Khí độ của hoàng hậu xem ra ung dung hơn rất nhiều, đối với hành vi cử chỉ của ba vị này cũng giả như không thấy. Xem ra hôm nay quả thật là muốn nhường cho thọ tinh ra oai, càng khiến ba vị thọ tinh như bụi hoa được gió xuân thổi qua, phấp phới đến tận cùng.
Một lát sau, Khánh Mỹ nhân liền đi xuống chuẩn bị trang phục múa, cung tỳ Tiêm Tử liền cùng hai vị cung tỳ khác mang ba cái lồng chim tiến vào. Nhất thời, trong điện đầy tiếng chim kêu. Ta nhìn ba cái lồng sắt, nuôi các loài chim khác nhau. Một cái lồng sắt nhỏ là hoạ mi(1), một cái lồng sắt khác là Bát ca(2) lông đen mỏ vàng, một cái lồng sắt lớn cuối cùng là Anh nga da hổ(3). Mỗi lồng đều có hai ba cặp chim, nếu như múa lên, thả toàn bộ chim trong lồng ra, đúng là thực sự có một ít phong thái của Lộng Ngọc thổi khèn dẫn được trăm chim tề tụ.
Chúng phi tần hiển nhiên chưa từng thấy chiêu thức này của Khánh Mỹ nhân, mỗi người đều hứng thú dạt dào nhìn. Khánh Mỹ nhân thay đồ trang điểm thật lâu sau, mới từ sảnh bên đi ra, vừa ra liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Chỉ thấy nàng mặc một thân váy dài bằng tơ bảy màu, vấn một búi tóc vọng tiên(4) cao vút tận mây, trên búi tóc cũng không có đồ trang sức khác, chỉ cắm một cây lông chim nhuộm bảy màu, trong khi đi lại, lông chim nhẹ nhàng rung động, váy dài thướt tha như ráng màu nơi chân trời, đẹp không sao tả xiết.
Vòng eo của nàng hết sức nhỏ, quanh thân là những dải lụa gắn ngọc, chân mang giày đính ngọc trai, eo buộc dây lưng xanh biếc, gương mặt như hằng nga, tiếng nhạc tấu lên, ống tay áo liền xoay tròn tung bay, lại thêm dung nhan linh động, lúc nhảy múa ánh mắt dịu dàng hữu tình, như có như không chuyển về hướng Hạ Hầu Thần, váy lụa bảy màu theo đó hoặc tán hoặc tụ, mờ ảo có cánh bướm vờn bay, bên trong giống như kim quang chói mắt, bươm bướm trong váy là dùng kim tuyến thêu lên, váy lụa mỏng như cánh ve cũng được thêu kim tuyến, hiển nhiên bộ ý phục Tư chế phòng làm cho nàng lần này giá thành vô cùng xa xỉ.
Khánh Mỹ nhân vốn diện mạo tươi đẹp, khẽ múa như thế, lại thêm vài phần thần thái nhẹ nhàng phiêu dật. Tuy cách hai ba thước, ta ngẫu nhiên trông qua, cũng thấy rõ trên trận mỹ nhân đông đảo, nhưng toàn bộ ánh mắt Hạ Hậu Thần lại bị nàng hấp dẫn, bộ dáng hứng thú dạt dào.
Đến thời điểm khẩn yếu nhất, tiếng nhạc nhịp trống bỗng nhiên dồn dập hơn, ống tay áo của Khánh Mỹ nhân càng xoay tròn không ngừng. Phối hợp với tiếng nhạc, mấy cung tỳ của nàng liền im hơi lặng tiếng mở lồng sắt ra. Đám chim chóc kia cũng thật kỳ quái, theo nhịp trống, tiếng nhạc thực sự bay về hướng Khánh Mỹ nhân, hoàn toàn bay quay chung quanh nàng từ trên xuống dưới, tiếp theo cất giọng chiêm chiếp, hòa cùng tiếng nhạc. Ta chưa hề gặp cảnh tượng kỳ lạ như thế, đi đầu vỗ tay khen hay, các phi tần khác cũng vỗ tay khen ngợi không dứt. Hạ Hậu Thần liên tục gật đầu, nghiêng thân về hướng ta, “Ái phi, trẫm đã nói Khánh nhi có bản lãnh tuyệt diệu này mà, nàng còn không tin. Nàng là người phàm tục, tự nhiên là làm không được, Khánh nhi thì khác.”
Ta liền hùa theo hắn liên tục đồng ý.
Múa đến khúc cuối, theo đạo lý Khánh Mỹ nhân múa xong khúc này, bài múa liền kết thúc. Có mấy phi tần trên gương mặt đã hơi hiện ra vẻ ghen tị. Lần này Khánh Mỹ nhân rất nổi bật, hơn xa hai vị thọ tinh khác, chắc đêm nay Hạ Hầu Thần sẽ ngủ lại chỗ nàng.
Đúng lúc này, nhạc sĩ ngân một âm dài, kéo dài kéo dài, Khánh Mỹ nhân khẽ duỗi tay thon, tạo thế hoa lan, chắc là muốn một con chim được huấn luyện thông minh nhất trong đó đậu ở trên tay nàng. Nhưng bầy chim chỉ xoay quanh đỉnh đầu nàng, không chịu bay xuống. Tiếng nhạc tiện đà trầm xuống, Khánh Mỹ nhân đành phải thu bàn tay lại, nhảy theo nhạc. Động tác này thay đổi cực nhanh, không có ai phát giác, ta thầm suy nghĩ, rốt cụôc đã bắt đầu.
Tiếng nhạc tiếp tục, tay áo của Khánh Mỹ nhân bay múa, y phục rực rỡ như ráng mây, trong đám mây có kim quang, giống như ánh mặt trời từ trong tầng mây chiếu rọi ra, bộ y phục rực rỡ này quả thật chế vô cùng tốt.
Nàng không ngừng xoay tròn, tiếng trống càng gấp, nàng chuyển càng nhanh, dựa theo đạo lý, chim chóc cũng không ngừng vòng quanh thân nàng tung bay từ trên xuống dưới. Nhưng không biết thế nào, đám chim tước lại đại loạn, có một ít còn bổ nhào lên trên người nàng, có một con còn đậu phía trên búi tóc của nàng. Mọi người đều không phát giác ra, cho rằng múa đến lúc này thì sẽ như thế, nhưng hai mắt Khánh Mỹ nhân vốn rạng rỡ nhìn quanh cuối cùng cũng dời khỏi người Hạ Hầu Thần, hiện ra vẻ kinh hoảng, chuyển hướng đám chim bắt đầu không ngừng mổ lên thân thể mình.
Lúc này mọi người trong phòng rốt cuộc cũng chú ý tới Khánh Mỹ nhân có điểm không ổn, có mấy phi tần nhát gan còn phát ra tiếng kinh hô. Bởi vì đám chim đột nhiên lấy móng vuốt trảo búi tóc của Khánh Mỹ nhân. Cây lông chim bảy màu cắm trên đầu nàng bị kéo rơi xuống, bước chân biến thành lảo đảo không ngừng kinh hoảng chạy trốn, xen lẫn theo tiếng kêu sợ hãi của nàng. Nàng như một người đầu đầy ruồi bọ, vọt tới mấy bàn tiệc, khiến chúng phi tần nhao nhao đứng dậy chạy trốn, tiếng thét chói tai sợ hãi càng không ngừng vang lên.
Nói cũng kỳ quái, tuy rằng chim tước phát điên, lại chỉ vòng quanh đuổi theo Khánh Mỹ nhân, chẳng hề quấy nhiễu những người khác. Chỉ là chúng phi tần chưa bao giờ trải qua chuyện này, ai nấy đều kinh hoảng thất thố.
Sắc mặt Hạ Hầu Thần xanh mét, vội nói: “Còn không tới bắt đám chim kia xuống.”
Vị cao thủ nào đó bên cạnh hoàng thượng lúc này mới tỉnh ngộ. Khang Đại Vi nhanh chóng chạy lên vài bước, đuổi theo Khánh Mỹ nhân đang kêu thảm thiết liên tục, bàn tay tung bay, một tay bóp chết một con, lôi đám chim trên người nàng xuống, lại bóp chết. Lặp lại như thế vài lần, cho đến khi bốn phía Khánh Mỹ nhân toàn là xác chim, nàng mới ngừng thét chói tai, núp ở dưới bậc thềm run rẩy không thôi.