Lục Hạ sau khi hay tin ông nội Hoắc sắp gặp nguy hiểm liền không do dự đánh Hoắc Vũ một cái, sau đó lập tức thúc giục anh.
“Anh còn về đây làm gì nữa, mau mau đi xem ông nội thế nào đi.”
“Vợ, em yên tâm đi.
Anh đã tính cả rồi.”
“Người tính không bằng trời tính.
Anh còn không đi, vậy thì tối nay ngủ sofa đi!”
Nghe được lời này, Hoắc Vũ lập tức đứng bật dậy, cầm lấy áo khoác vắt trên thành ghế, nhanh chóng chào tạm biệt Lục Hạ rồi ba chân bốn cẳng chạy đi ngay.
Đùa gì vậy? Ép anh ngủ sofa có khác nào ghẻ lạnh anh đâu.
Anh còn lâu mới muốn trở thành một nam sủng bị ném vào lãnh cung!
…
Rắc…
Tiếng xương vỡ vụn vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến cho những người có mặt tại đây không hẹn mà cùng lạnh toát sống lưng.
Triệu Phong không dám nhìn dáng vẻ khủng bố như ma quỷ này của Hoắc Vũ.
Anh ta sợ bản thân sẽ sợ đến vỡ mật mà ch.ết.
Ở bên kia, Hoắc Vũ hừ lạnh, không chút do dự phế đi cánh tay phải của kẻ trước mặt.
Anh tặc lưỡi một tiếng, cất giọng trầm khàn, lạnh lẽo:
“Nói, Hoắc Thiệu đang ở đâu?”
“Mày… mày không phải bị ngốc sao?”
Hoắc Vũ tặng cho tên đó cái nhìn đầy khinh thường, trên mặt đã sớm ghi hết những lời anh định nói: một thằng ngốc cũng có khả năng dồn lão đại của mày đến chân tường sao? Nực cười!
Người nào đó biết bản thân từ trước đến nay đều bị chơi xỏ, trong lòng đã sớm nghẹn một trận lửa nóng.
Thế nhưng hiện tại, hắn ta đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Hoặc là bán đứng lão đại cứu vớt cái mạng quèn, hoặc là làm một con chó trung thành, hắn phải chọn một trong hai.
“Kiên nhẫn của tao có giới hạn.
Nói mau!”
Dứt lời, Hoắc Vũ liền đạp người nào đó đã bị hành hạ đến thân tàn ma dại một cái.
Dáng vẻ hiện tại của anh thật sự rất khủng bố, hệt như thể nếu nếu tên kia không biết điều nói ra lời không hợp ý anh, anh sẽ lập tức tiễn hắn về miền cực lạc.
Bị dọa cho hồn bay phách lạc, tên nào đó không dám chậm trễ, lập tức khai ra tất cả.
“Ngài… ngài ấy ở trong… trong mật thất của biệt thự…”
“Trong mật thất?”
Hoắc Vũ nhíu mày.
Trong biệt thự của Hoắc Thiệu còn cái mật thất nào anh chưa tìm qua cơ chứ? Chẳng lẽ còn có nơi nào anh chưa tìm ra?
“Nói rõ ràng.”
“Ngài ấy nói, nếu có chuyện không may xảy ra… ngài ấy sẽ ở mật thất bên cạnh mộ của phu nhân.”
Hoắc Vũ cắn răng.
Anh có nằm mơ cũng không ngờ đến, ẩn sâu dưới ngôi mộ trống rỗng phía đông biệt thự của Hoắc Thiệu lại có một mật thất.
Anh đi đến bên ông nội, trấn an ông rồi căn dặn thuộc hạ bảo vệ ông thật cẩn thận, sau đó không chứt chậm trễ, nhanh chóng dẫn người rời đi.
Ông nội Hoắc nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần của Hoắc Vũ, thở dài một hơi, chậm rãi lên tiếng:
“Hầy, thằng nhóc lại dám lừa lão già này một vố.”
“Ngài đừng giận cậu ấy.
Lão đại cũng chỉ muốn trở thành người thừa kế một cách danh chính ngôn thuận thôi.”
Triệu Phong cười nhẹ, đỡ ông nội Hoắc vào trong biệt thự.
Vừa đi, anh ta vừa nói đỡ cho Hoắc Vũ.
…
Lục Hạ ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi cánh cửa chính đóng kín.
Bàn tay cô vô thức siết chặt, trong lòng tràn đầy bất an, lo lắng.
Kể từ lúc Hoắc Vũ rời đi đến hiện tại đã gần mười tiếng rồi.
Liệu anh vẫn ổn chứ?
Reng… reng…
Điện thoại bất ngờ đổ chuông khiến Lục Hạ giật mình, cô nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, nhấc điện thoại lên.
“Alo.”
“Ha, may thật đấy.
Em vậy mà vẫn chưa đổi số.
Có nhớ tôi không, bé cưng?”
Lục Hạ: “!!!”.