Thương Em Vào Lòng

“Yes !” Giản Quân Khải vừa đi vừa âm thầm siết chặt tay, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng lại lập tức hạ xuống. Anh nhớ tới sắc mặt tái nhợt, tay che bụng vừa rồi của Dư Hạc, một giác cảm giác sợ hãi quen thuộc trong nháy mắt ùa về. Kiếp trước Dư Hạc là vì đau dạ dày mà qua đời, anh không muốn… nhìn thấy cậu nửa đêm đau đớn bừng tỉnh với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lần nào nữa, phải nói lúc nãy anh muốn liều lĩnh kéo Dư Hạc vào trong ngực đến nhường nào, anh muốn từ nay về sau sẽ cẩn thận chăm sóc cậu, nhưng anh lại sợ, sợ rằng nếu mình tiếp cận sẽ dọa đến cậu.

Lại nói, cái con người lạnh lùng như băng, xa cách ngàn dặm với người khác của Dư Hạc kiếp trước đã khắc vào lòng anh ấn tượng quá sâu, trong ký ức của anh, bất kể bọn họ có gặp nhau trong các buổi tiệc bao nhiêu lần đi nữa, bất kể anh có chủ động muốn chào hỏi cậu bao nhiêu đi nữa, Dư Hạc mãi mãi vẫn chỉ nhìn anh và nhìn anh, nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh từng chút một xấu hổ rồi trở nên cứng ngắc, nhìn đôi tay anh vươn ra chậm rãi lùi về, nhìn ánh mắt anh dần dần ảm đạm xuống, sau đó lạnh lùng xoay người rời đi.

Quân Khải buộc chính mình đừng nhớ lại những việc khiến mình đau khổ kia nữa, anh dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời sáng lạn, khẽ mỉm cười. Dư Hạc, kiếp này em trốn không thoát đâu. Kiếp trước đã ủy khuất cho anh cỡ nào rồi a, cho nên, về sau em đừng có lãnh mạc với anh như thế nữa. Anh sẽ… không bao giờ để em còn cơ hội lộ ra biểu tình như vậy với anh đâu.

Chiều tối, lúc tan học.

Bọn họ vốn hẹn gặp nhau ở cổng trường, khi Giản Quân Khải chạy xe đạp đến thì phát hiện thiếu niên đang ngồi xổm bên xe đạp, cậu khẽ cau mày, nghiêng đầu giật giật khóa xe, động tác có phần thô bạo. Vừa nhìn là biết tâm tình cậu đang rất bực bội.

“Chúng ta lại gặp nhau, thật khéo.” Anh cực kì tự nhiên đến bên Dư Hạc ngồi xuống, sau đó cúi đầu nhìn động tác của cậu.

Dư Hạc giật mình, ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại nhìn nhìn ổ khóa không thể nào mở ra bằng tay, bất đắc dĩ mím môi, sau đó đứng dậy: “Ừm… Thật đúng lúc.” (mấy anh giả nai cái gì đây, rõ ràng đã hẹn nhau lại chả… -_-|||)  

“Quên lấy chìa khóa ?” Giản Quân Khải ngẩng đầu nhìn cậu.

“Không phải, làm rớt.” Dư Hạc rũ mi mắt, nghĩ xem có nên đến chỗ lúc sáng tìm thử không.

“Vậy làm sao đây ? Đi tìm chìa khóa à ? Hay trực tiếp dẫn xe đến tiệm sửa phá ổ khóa ?” Giản Quân Khải khảy lên ổ khóa vài cái, cái này thì lực mạnh cách mấy cũng đập không nổi đâu.

“Trước tiên… đi tìm chìa khóa đi !” Dư Hạc nghĩ nghĩ, kéo ba lô sắp trượt xuống bả vai lên.

Quân Khải đứng dậy, mỉm cười, “Tớ đi cùng cậu.”

“Không cần.” Dư Hạc theo bản năng cự tuyệt, nói xong mới dè dặt nhìn qua sắc mặt Quân Khải, thấy anh có vẻ như không giận dữ. Cậu lúc này mới lui lại mấy bước, “Cậu đưa máy tính cho tớ đi.”

Giản Quân Khải theo lời đưa cho cậu, Dư Hạc thật cẩn thận cất vào ba lô của mình, xong mới thở phào một hơi. “Cậu về được rồi, tớ tự đi tìm chìa khóa.”

Giản Quân Khải cười nhún vai, lại không nói gì. Anh nhìn Dư Hạc dần đi xa, không biết chắc Dư Hạc là đi đâu tìm. Anh ngẫm nghĩ, vẫn không đi theo, chỉ nhẹ nhàng mà thở dài rồi ngồi lên yên sau xe đạp của mình.

Qua một lúc lâu, anh mới lại thấy một thân ảnh có phần uể oải đang đi tới.

“Hey !” Anh cười giơ tay lên chào, “Không tìm được sao ?”

Dư Hạc hơi kinh ngạc nhìn anh, tựa hồ đang tò mò anh tại sao còn ở đây.

Thấy Dư Hạc mở to hai mắt nhìn mình, Giản Quân Khải đột nhiên cảm nhận được niềm hạnh phúc vô biên, như hiện giờ thật tốt, gương mặt sinh động cỡ nào a, làm người ta thỏa mãn đến muốn khóc.

“Đi thôi, còn thất thần làm gì !” Giản Quân Khải vỗ vai cậu, sau đó dẫn xe đạp của mình qua bên cạnh Dư Hạc, “Dắt giúp tớ.”

Dư Hạc nghe lời đỡ lấy, mặc dù cậu cũng không biết Giản Quân Khải muốn làm gì. Chỉ thấy anh đi sang bên kia, ngừng lại trước xe của Dư Hạc, rồi sau đó cúi lưng xuống, khiêng lên vai.

“Đi thôi.” Anh nhắc nhở Dư Hạc đang có phần không kịp phản ứng, khiêng xe đạp của Dư Hạc đi ngang qua cậu bước về phía cổng trường.

Dư Hạc sửng sốt tại chỗ vài giây mới phục hồi, sau đó vội vã dắt xe đuổi theo Quân Khải. “Cậu…” Cậu cắn cắn môi, cuối cùng nói ra, “Không cần phải… như vậy đâu, tớ có thể tự làm.”

Giản Quân Khải quay đầu lại, nhẹ nhàng cười, “Cậu là người bạn đầu tiên của tớ ở trường này mà.” Nói tới đây anh hơi dừng một chút, thật đúng là… không muốn nói ra hai chữ ‘bạn bè’ này a. “Bạn bẽ giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất bình thường không phải sao ? Về sau tớ còn làm phiền cậu nhiều nữa, đến lúc đó cậu đừng hòng cự tuyệt !”

Dư Hạc miệng hơi mấp máy, cuối cùng vẫn trầm mặc gật đầu. Cậu thong thả dẫn xe, Giản Quân Khải thì khiêng xe đi bên cạnh, thỉnh thoảng nói vài câu đùa giỡn với cậu, “Nhà cậu ở xa lắm không ?”

Dư Hạc lắc lắc đầu.

“Nhà tớ ở gần đây thôi, sau này buổi sáng tớ đến tìm cậu cùng đi học nhé !”

Dư Hạc nghiêng mình nhìn anh, biểu tình kì quái.

Chẳng lẽ mình hơi nóng vội quá ? Giản Quân Khải một bên nén giận bản thân, một bên có chút kích động giải thích, “Cái kia… Tớ mới từ Chiết Giang chuyển nhà đến Bắc Kinh, vừa chuyển trường sang đây, một người cũng không quen biết, bạn bè lại càng không có, nói thật tớ ghét nhất là đến trường và ăn cơm một mình.” Nói xong, vẻ mặt của anh trở nên rầu rĩ hẳn, “Bây giờ tớ đang sống một mình, trong nhà không có ai cả… Có điều cũng quen rồi.”

Anh xoay đầu lại, nở nụ cười tươi sáng với Dư Hạc. “Bởi vậy, về sau chúng ta cùng đến trường, được không ?”

Dư Hạc bỗng nhận ra mình rất thích ngữ điệu khi nói “Được không” của anh, âm điệu lúc ấy luôn hàm chứa ý vị ôn nhu, có phần nài nỉ lại có phần bao dung, giống như không cho mình được cự tuyệt hay giận dữ, khiến người ta không tài nào mà đành lòng.

“Ừm.” Cậu khẽ lên tiếng. Kỳ thật, là không muốn từ chối.

Dư Hạc cúi đầu, tâm tình gợn sóng. Ngày hôm nay, người trước mắt này đã cho mình một sự ấm áp chưa từng có. Cậu vẫn luôn nghĩ mình không cần điều này, vẫn nghĩ rằng mình đã quen, quen với việc luôn luôn cô độc, quen bị người khác khi dễ trào phúng, quen giữ khoảng cách với người khác. Thế nhưng vì sao… sau khi nếm thử tư vị được người ta quan tâm, mới phát hiện ra mình khao khát nó đến vậy… Vẻn vẹn chỉ cần một người nói với mình câu ‘Cậu không sao chứ’ mà thôi.

Đến khi thợ sửa xe mở khóa giúp bọn họ xong, Dư Hạc dắt xe của mình, do dự một hồi, “Chuyện kia… Không phải là, ngày mai…”

“Nhà cậu ở đâu ? Dẫn tớ đến xem đi, tớ phải biết nhà cậu thì ngày mai mới tìm cậu đi học được a !” Quân Khải cười tiếp lời cậu, nhìn Dư Hạc trong rối rắm lại có điểm ngại ngùng, thật sự khiến ta muốn ôm vào. (thật ra là nựng :3)

Dư Hạc khẽ khàng thở dài, ừ một tiếng, sau đó sải bước đạp xe về hướng nhà mình.

Chờ đến lúc tới nhà Dư Hạc rồi, biểu tình Giản Quân Khải bỗng trở nên lạnh xuống. Anh biết nhà của Dư Hạc rất nghèo, theo tư liệu trước kia anh điều tra được, và theo cách ăn mặc của cậu là có thể biết được rõ ràng điểm đó. Kiếp trước anh tuy biết cậu sống ở đâu, nhưng dãy phòng ở này đã sớm bị phá bỏ cho nên anh chưa từng thấy. Giờ phút này anh tự thân đứng ở đây, đứng trước căn nhà xập xệ chỉ có một tầng, đứng trước căn nhà mà phòng ngủ phòng bếp và phòng khách đều chung một gian này, anh bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ và đau lòng vô cùng.

Quân Khải mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên anh không nhìn thấy biểu tình của Dư Hạc hiện tại. Dư Hạc vốn đang do dự có nên rót ly trà cho Quân Khải hay không, bởi dù là về khí chất hay cách ăn mặc, Dư Hạc đều có thể rõ ràng nhận ra gia cảnh của Giản Quân Khải tuyệt đối cách biệt một trời so với mình. Cho nên, lúc này đây khi đứng trước căn phòng đơn sơ nhỏ hẹp đã lâu năm không tu sửa của mình, Dư Hạc tràn ngập bất an, cậu sợ người này sẽ lại như những người kia, sẽ đột nhiên thay đổi thái độ sang trào phúng sự bần cùng của mình, cho dù đó không phải là lỗi của cậu.

Nhìn vẻ mặt có phần nghiêm trọng và lạnh lùng của Giản Quân Khải hiện giờ, Dư Hạc bỗng cảm thấy thất vọng, loại cảm giác này giống như một lữ khách đang sắp kiệt sức trên sa mạc, đột ngột phát hiện ra một ốc đảo mà xúc động kinh hỉ, rồi sau đó mới biết đấy là chỉ ảo ảnh, đó chính là cái mà người ta nói ‘hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng sâu’, hơn nữa còn phẫn nộ khôn cùng vì bị lừa gạt. Cậu nhịn không được mà run rẩy.

Cậu bất chợt thấy hơi ủy khuất, nếu đã ghét tôi, vậy tại sao từ đầu còn tỏ ra bất cần mà tiếp cận tôi.

“Cậu sao thế ?” Đúng lúc này, Quân Khải rốt cục mới phát hiện sự bất thường của Dư Hạc, vẻ mặt của cậu nhìn qua như bị thất hồn lạc phách, trong im lặng còn tản ra một loại giận dữ đang kiềm nén.

Dư Hạc lạnh nhạt lắc đầu, không nói gì.

“Rốt cuộc là làm sao ?” Quân Khải đỡ lấy bờ vai của cậu, nhìn thẳng vào cậu, đáy mắt hàm chứa lo lắng, “Nếu có chuyện gì cứ nói với tớ, mặc kệ phát sinh chuyện gì tớ đều sẽ giúp cậu.” Anh căn bản không hề biết vừa rồi Dư Hạc đã nghĩ gì, chỉ nghĩ là cậu đang nhớ lại một ít chuyện đau khổ.

“Cậu…” Dư Hạc hơi khiếp sợ nhìn Quân Khải, cậu có thể thấy rõ sự lo lắng thật tâm trong mắt Quân Khải, đôi đồng tử tối đen ánh lên thân ảnh của mình khiến cậu chợt bình phục tâm tình.

“Hửm ?” Thanh âm của Quân Khải thật ôn nhu.

“Không có gì.” Dư Hạc lùi về sau vài bước, tránh khỏi tay anh, biểu tình lại bình tĩnh như trước. Lần này thật sự là không có gì.

“Cứ vậy nhé, tớ đi trước đây, mai gặp.” Giản Quân Khải kiềm lòng không được giơ tay lên định xoa đầu Dư Hạc, nhưng cuối cùng vẫn thả xuống trên vai cậu.

Thân mình Dư Hạc khẽ run lên, nhưng không né tránh. Cậu nhìn bóng dáng đạp xe đi xa dần của Giản Quân Khải, từ trong túi lấy ra lọ thuốc mỡ lúc sáng anh cho cậu, nhẹ nhàng nắm trong tay. Cậu phát hiện mình hình như đột nhiên đối với hai chữ “ngày mai” sinh ra một tia kỳ vọng.

Cùng với một tia bất an chờ mong.

___________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui