Sau khi đưa mẹ ngồi lên taxi rời đi, Thường Phong lái xe đưa cô đến đến một nhà hàng ăn bữa tối kiểu Ấn Độ tên “Món ngon Ấn Độ Phiên Hồng” ở Thiên Mẫu. Nơi đó không khí trong lành, phong cách thời thượng, thực đơn món ăn ngon, khiến cho cô lần đầu thưởng thức món ăn Ấn Độ không tự chủ được yêu thích mùi vị lạ lẫm đó, nhất là một trong những món chiêu bài của bọn họ “Gà đút lò” cùng với món cari Ấn Độ nổi tiếng trên đời, thật đúng là ngon không chê vào đâu được.
Sau khi kết thúc bữa ăn tối lãng mạn, anh lại chở cô lên núi Dương Minh uống cà phê ngắm cảnh đêm, làm cô không nhịn được phỏng đoán hôm nay là một ngày đặc biệt gì đáng được kỷ niệm sao?
Nhưng bất kể cô nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
“Em đang phiền não chuyện gì?” Thường Phong ngồi ở phía đối diện đột nhiên mở miệng hỏi.
“Em đang nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt gì, để anh liên tục sắp xếp những thứ này, nhưng mặc cho em cố suy nghĩ cỡ nào cũng nghĩ không ra.” Cô thành thật nói với anh.
“Hôm nay ngày gì cũng không phải.” Anh thản nhiên trả lời.
“Cho nên đi ăn món ăn Ấn Độ và lên núi uống cà phê đều là binh thường?
Anh gật đầu, cô lại bật cười lắc đầu.
“Thế nào?” Anh hỏi.
Cô lại lần nữa lắc đầu, sau đó chợt nhắc tới chuyện buổi sáng.
“Lúc sáng sao anh không thuận tiện gọi em, lại còn để ẹ em vào nhà? Anh có biết em ngượng đến muốn đào một cái lỗ mà chui xuống rồi không?” Cô đột nhiên hướng anh nhíu mày nhẹ nhàng oán trách.
“Cũng may em không có đào, nếu không rớt xuống dưới lầu sẽ càng không hay.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh nói những lời này cô không nhịn được nói: “Anh không thích hợp nói đùa, quá lạnh.”
Thường Phong có chút sũng sờ, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt không phản bác được.
Đoạn Cần Tâm nhìn liều mạng nín cười.
“Lúc nãy dì có nói với anh chút chuyện.” Thường Phong uống một hớp cà phê giả bộ như không có gì mở miệng đổi đề tài.
Cô trừng mắt nhìn, không tự chủ được mở miệng hỏi: “Nói cái gì?”
“Dì hỏi anh sau này có ngại để vợ ở nhà làm chủ gia đình, không cần ra ngoài làm việc được không?”
"Cái gì?!" Đoạn Cần Tâm sửng sốt.
"Anh trả lời nói, dĩ nhiên là được."
Đoạn Cần Tâm sững sờ, sau đó nhíu mày. Đây căn bản không phải trọng điểm được không? Bởi vì cho dù anh không nói cô cũng đoán ra anh sẽ trả lời thế nào.
“Mẹ em bà ấy sao lại đột nhiên nói với anh những thứ này?” Cô tương đối để ý điểm này.
“Hẳn là ở trường quay nghe được những phê bình hoặc lời ra tiếng vào về em, đau lòng mấy năm nay em vì kiếm tiền mà vẫn luôn phải sống trong cảnh chịu nhục như vậy đi.” Thường Phong suy đoán.
“Anh không nói với bà ấy đây tất cả đều là kết quả của người nổi tiếng, trước kia không có như vậy?” Cô chau chặt chân mày, cũng không muốn mẹ phải quan tâm.
“Những gì của quá khứ coi như bỏ đi, nhưng đây là những gì hiện tại đang diễn ra, em cảm thấy nói như vậy dì sẽ bớt đau lòng sao?” Thường Phong trầm ổn nhìn cô ở phía đối diện hỏi ngược lại.
"Ai —— hôm nay không nên đồng ý với bà, để bà cùng đi với em.” Đoạn Cần Tâm hối tiếc không dứt, nhưng là hối hận đã không kịp.
"Chuyện này sớm muộn phải giải quyết, không bằng bây giờ giải quyết đi." Anh đột nhiên nói.
Cô không hiểu nhìn anh.
“Chuyện rút lui khỏi giới người mẫu.” Anh nhìn thẳng vào hai mắt cô chậm rãi nói.
Đoạn Cần Tâm đột nhiên hiểu ra tất cả những gì anh sắp xếp tối nay không phải là bình thường, mà sợ rằng anh đã sớm có tính toán muốn nói với cô những chuyện này.
“Em nghĩ là anh không quan tâm đến công việc này của em.” Cô trầm mặt một hồi, mới sâu kín mở miệng.
“Nếu nó thật sự làm cho em vui vẻ anh sẽ không quan tâm. Nhưng, nếu nó đã trở thành áp lực của em, làm em ngay cả buổi tối khi ngủ cũng không được yên giấc anh sẽ không thể không quan tâm.” Anh không chớp mắt nhìn cô, dịu dàng tỏ thái độ đau lòng.
"Buổi tối ngủ?"
“Tối hôm qua em nằm mộng, trong mộng vẫn còn uất ức khóc.” Anh nói dứt lời, cánh môi hơi nhếch chân mày cũng nhíu lại.
Đoạn Cần Tâm ngơ ngẩn. Cô một chút cũng không nhớ rõ đêm qua mình có nằm mộng chứ đừng nói đến chuyện khóc. Cô rốt cuộc nằm mộng thấy cái gì mà lại khóc --- không đúng, ngay cả cô là người trong cuộc còn không nhớ mình nằm mộng thấy gì, anh sao lại biết cô là chịu uất ức mà khóc?
“Sao anh biết em nằm mộng thấy cái gì?” Cô hỏi anh.
“Em nói mớ, còn vừa khóc vừa nói.”
Trời ạ, cho tới bây giờ cô cũng chẳng hề biết mình sẽ nói mớ!
"Em nói cái gì?" Cô tò mò hỏi.
Hai mắt của anh rõ ràng bình tĩnh như nước, không biết sao lại làm cho người ta có chút cảm thấy lạnh thấu xương, mặc dù đây chẳng qua chỉ là cảm giác chợt léo lên mà thôi.
“Em nói em không có đùa bỡn làm giá, càng không có khắp nơi ngủ với người khác.” Anh nói rất hời hợt, nhưng chẳng biết tại sao Đoạn Cần Tâm không tự chủ được rùng mình một cái.
Anh đang tức giận! Mặc dù ngoài mặt hoàn toàn nhìn không ra, nhưng cô có thể cảm giác được anh đối với người khác phỉ báng cô như vậy cực kỳ tức giận, mà cô lại vì thế tâm ấm lên.
“Chỉ cần anh tin em là đủ rồi.” Hai mắt nhìn anh, cô nhẹ nhàng nói.
“Anh tin em, nhưng không muốn em tiếp tục chịu uất ức.” Anh lấy giọng nói kiên định bày tỏ với cô.
“Em cũng không thể không tiếp tục phần công việc này, mười năm qua chị Lâm rất chiếu cố em, đã từng nhiều lần giúp đỡ em khi bị chủ nợ đuổi đến đường cùng, em thật sự không có cách nào khi còn năng lực trả nợ tình cho chị ấy mà cứ như vậy phủi mông chạy lấy người.” Đoạn Cần Tâm nói cho anh biết nguyên nhân cô vẫn luôn đắng đo không thể đi.
Cho nên mới nói nợ tình là khó trả nhất.
Thường Phong nghe vậy mày khẽ cau, hơi trầm tĩnh xuống. “Nếu điều kiện để em rời khỏi là giúp chị ấy tranh thủ thêm quyền đại diện hợp tác với mấy nhãn hiệu nổi tiếng thì sao?”
Đoạn Cần Tâm lắc đầu một cái. “Làm như vậy, cảm giác giống như đang nói chị Lâm rất hám lợi, nhưng chị ấy không phải người như vậy, ngược lại, nếu em mở miệng nói muốn về hưu thì thật ra không phải chị ấy không để em nghỉ.”
Trong một lúc dường như rơi vào một vấn đề nan giải.
“Nếu như có một lý do không thể kháng cự thì sao?” Thường Phong như có điều suy nghĩ lại hỏi.
“Lý do gì không thể kháng cự?”
"Tỷ như mang thai."
Đoạn Cần Tâm ngẩn ra, trừng mắt nhìn, trực giác mà nói: "Em lại không mang thai."
Phản ứng của Thường Phong là nhướng mày, sau đó không chớp mắt nhìn cô, chậm chạp mở miệng nói: “Em xác định chứ?”
Cô mang thai! Đoạn Cần Tâm hoàn toàn không có chút phát giác chuyện này, không nghĩ tới Thường Phong thế nhưng chú ý đến. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Cô hỏi anh, anh trả lời vô cùng đơn giản. “Kinh nguyệt của em đã muộn, còn nữa … gần đây em có chút thích ngủ.” Vấn đề là chuyện ngay cả bản thân cô cũng không chú ý đến sao anh lại chú ý đây?
Cái vấn đề này có chút ngu ngốc, căn bản không cần hỏi cũng biết đáp án đương nhiên là gì. Anh yêu cô nên quan tâm đến từng chi tiết thay đổi dù nhỏ nhất. Tựa như cô thương anh, cho nên càng ngày càng hiểu rõ anh, không thể không có anh.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra chứng minh chuyện cô mang thai là thật, cô rốt cuộc có một lý do hợp tình hợp lý đủ để thuyết phục chị Lâm để cô về hưu. Chẳng qua là đột nhiên nghe tin tức cô mang thai chị Lâm có chút khiếp sợ và khó có thể tiếp nhận, nhưng đối mặt loại sự kiện không thể kháng cự này chị Lâm không thỏa hiệp cũng không được, bởi vì mấy tháng nữa bụng của cô sẽ lồi ra rồi.
Nên cô chỉ cần hoàn thành những công việc vốn đã định tốt, đoán chừng trước cuối tháng cô có thể không còn gì vướng vận rồi, thật tốt.
Bởi vì cô mang thai sơ kỳ đặc biệt mệt mỏi, ba mẹ chồng và mẹ ba vị trưởng bối nhất trí quyết định hôn lễ tổ chức đơn giản và nhanh chóng, khiến các trưởng bối vốn bởi vì công việc của cô nghĩ muốn phô trương một chút nhưng chú rễ lại kiên quyết muốn tổ chức một hôn lễ đơn giản không kéo dài, rốt cuộc đã có quyết định.
Hôn lễ của bọn họ được định cử hành vào ngày mười lăm tháng sáu, phương thức là tìm một nhà hàng có sân vườn ấm áp, mời công ty thiết kế hôn lễ đến bố trí một hội trường hôn lễ đầy hoa tươi, bong bóng giống như những bức ảnh của ngoại quốc, chỉ mời thân bằng hảo hữu đến tham gia buổi lễ, cả không khí đều ấm áp hạnh phúc.
Đoạn Cần Tâm vì thế mà tràn đầy mong chờ.
Thời gian gấp rút, trong nháy mắt sau một tuần nữa đã đến hôn lễ của cô. Mà từ sau khi cô không cần ra ngoài làm việc nữa phần lớn thời gian đều bị mẹ nhìn chằm chằm bắt nghĩ ngơi, mỗi ngày đều ở trong nhà đến sắp móc meo lên rồi. Cho nên cô vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc viện lý do có hẹn với Thường Phong từ trong nhà trốn ra.
“A lô, là em. Nếu mẹ em có điện thoại hỏi anh có phải em có hẹn với anh không, anh phải trả lời có đó.” Cô gọi điện thoại thông cung với anh.
“Em muốn đi đâu?” Thường Phong hỏi cô.
“Không biết, chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi. Còn tiếp tục nhốt trong nhà cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước em nhất định sẽ mốc meo.” Trước đây vì cơm áo gạo tiền mà phải khom lưng, bây giờ rãnh rỗi đến làm cho cô không chịu nổi.
“Có muốn đến trường tìm anh không?”
“Chiều nay anh không phải còn hai tiết phải dạy sao?”
“Anh không ngại trong lớp có thêm một vị dự thính sinh.”
“Không phải dự thính sinh đi? Rõ ràng chính là dị thú hiếm lạ.” Tới đó cô nhất định sẽ bị mọi người nhìn chằm chằm.
Cô làm cái mặt quỷ, nghe ở đầu dây điện thoại bên kia anh thấp nở nụ cười.
“Chú ý an toàn, cẩn thận một chút.” Biết rõ cô muốn thoải mái một chút, anh dịu dàng dặn dò.
“Được.”
“Chờ sau khi hết tiết anh sẽ gọi cho em.”
“Được.” Bên đầu dây bên kia anh đột nhiên trầm tĩnh xuống. Một lát sau ! “Cần Tâm, anh thấy em cứ tới trường chờ anh tan lớp được rồi.”
Cô đột nhiên cười ra tiếng. Thật chịu không nổi anh quan tâm mù quáng.
“Mặc kệ anh, em phải cúp máy a? Bye bye.”
"Chờ một chút ——"
Mặc dù nghe ở đâu dây bên kia anh gấp gáp kêu chờ một chút, Đoạn Cần Tâm vẫn mang theo nụ cười trên mặt đem điện thoại cắt đứt.
Thật là chịu không nổi anh và mẹ đều thích căng thẳng như nhau, cô chỉ là mang thai thôi được không, cũng đâu phải đột nhiên tàn tật rồi, bọn họ có phải bảo vệ quá mức hay không? Nếu quả thật muốn cô cũng giống bọn họ chuyện bé xe to đến khi con được sanh ra, có thể cô sẽ không chịu nổi đến khi sanh người cũng đã phát điên rồi.
Nhưng mặc dù trong lòng cô nghĩ vậy, trên mặt lại nụ cười trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc vẫn luôn chưa từng ngừng lại.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên "Đing" một tiếng, có tin ngắn tới.
Cô cúi đầu xem, là anh mang theo khuôn mặt tươi cười, cô ấn nút lựa chọn hạng mục, đọc tin nhắn mới.
Bà xã, ngoan một chút, cẩn thật một chút, cách nguy hiểm xa một chút, còn nữa, nhớ phải báo bình an. Sau khi hết tiết anh sẽ tìm em, đừng có chạy lung tung.
Thật đúng là nội dung tin nhắn một chút lãng mạn cũng không có, nhưng –
Đoạn Cần Tâm át chế không nổi cười khẽ một tiếng, đây mới đúng là anh không phải sao? Chưa bao giờ nói với cô lời ngon tiếng ngọt, lại làm đủ tất cả những chuyện mà một tình nhân tốt một ông xã tốt sẽ làm, so với bất luận kẻ nào đều dịu dàng săn sóc hơn.
Có được tất cả tình yêu của anh, cô thật đúng là tam sinh hữu hạnh.
Cô trả lời tin nhắn cho anh.
Tuân lệnh, Thường giáo sư.
Sau đó cất điện thoại di động, bắt đầu muốn đi chỗ nào dây? Cô và Nhạc San, Sài Nghê, Tiệp Ngọc hai ngày trước mới tụ hội qua, dù sao cũng không có chuyện gì, vậy không cần tìm bọn họ tốt lắm. Ngày hôm qua cũng mói nói chuyện điện thoại với chị Lâm, hơn nữa nghe nói chị ấy hôm nay rất bận, cho nên cô cũng không đi quấy rầy chị ấy tốt lắm.
Như vậy nên đi nơi nào đây?
Thật là, chờ trong nhà ngại bùn bực ngại nhàm chán, thật vất vả chạy ra ngoài nhưng không biết đi nơi nào, có thảm như vậy không a?
Suy nghĩ một chút, trước đây cô vì kiếm tiền ngày ngày bận đến ngay cả thời gian ngủ cũng gần như không có, bây giờ đột nhiên rãnh rỗi thật sự không biết làm gì.
Có lẽ, cô nên nhân cơ hội này suy nghĩ một chút sau khi không làm người mẫu, mình còn có thể làm gì? Tiếp tục kinh doanh các trang web đấu giá nhỏ nhưng đẹp của cô đủ rồi sao?
Ừ, nhưng như đã nói, cô nghỉ thời gian còn chưa tới mười ngày, bây giờ lại phiền não chuyện này có quá sớm hay không? Chẳng lẽ số mạng cô thật là trời sanh lao lực sao?
Lắc đầu một cái, cô quyết định đi dạo phố. Nhưng đi bộ thì quá mệt, cho nên cô quyết định dùng cách ngồi xe buýt đi dạo phố, xem thật kỹ cái thành thị mà cô đã sinh sống hai mươi tám năm, nhưng lại chưa từng có thời gian nghiêm túc mà ngắm nhìn nó. Trước kia cô ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm đi chợ đều chăm chú nhìn đồng hồ đeo tay chỉ sợ bị trễ. Lần đầu tiên ung dung nhàn hạ ngòi trong xe buýt nhìn quang cảnh thành phố ngoài cửa sổ cảm giác thật đúng là không tệ. Lung la lung lay, cô không có mục đích ngồi xe buýt lung tung đi dạo xung quanh, ngồi xe kỹ thuật lái xe của tài xế tốt thì ngồi lâu một chút, ngược lại thì ngồi được một hai trạm liền rung chuông xuống xe, đổi một chiếc xe khác.
Cô không chú ý xe lái đến đâu, dù sao đến lúc đó Thường Phong cũng sẽ lái xe đến đón cô. Chẳng qua là cô sao lại ngồi lên chiếc xe buýt này, chuyến này là chuyến xe lái về hướng nhà củ đi?
Cô còn đang suy nghĩ có nên xuống xe hay không, đổi nột tuyến xe khác lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.
“Cần Tâm? Cần, Tâm là cháu phải không?”
Cô quay đầu lại thấy má Lâm ở lầu năm.
“Thật sự là cháu!” Má Lâm mừng rỡ kêu lên, trong nháy mắt liền dời ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô. “Có thể gặp được cháu thật tốt quá, một tháng nay dì lo lắng gần chết. Nhà cháu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Nhà cháu bây giờ ở đâu? Không nghĩ tới dì vừa ra nước ngoài chơi mấy ngày, trở về nhà cháu đã dọn đi hết.”
“Nghe nói là bị ba cháu đuổi ra ngoài? Cái tên đáng ghét đó thật đáng chết, sao lại có thể đối xử với mẹ con cháu như vậy đây? Cũng không nghĩ thử mấy năm nay không có hai mẹ con cháu kiếm tiền đóng tiền nhà thì có căn nhà đó sao? Nhưng ông ta cũng đã gặp báo ứng, bởi vì nhà hai ngày trước đã bị ngân hàng niêm phong rồi, đáng đời.” Má Lâm nói thao thao bất tuyệt, khiến Đoạn Cần Tâm chưa hề chuẩn bị tâm tư căn bản không muốn tiếp tục nghe chuyện có liên quan tới người đó nữa, toàn thân bế tắc, đầu một mảnh hổn loạn.
Nhà bị niêm phong rồi sao? ! Sao lại như vậy? Vậy ông ta thì sao? “Ông ấy hiện giờ ở đâu, vẫn còn ở trong căn nhà đó sao?”
Cô lập tức đem nghi ngờ trong lòng thốt lên mà không phát hiện, cho đến khi má Lâm trả lời vấn đề của cô.
“Làm sao có thể còn ở đó, bởi vì không có ngân hàng đến niêm phong thì cũng có người tới nhà đòi nợ. Mẹ con cháu không còn ở đó nữa cũng tốt, đỡ phải bị loại người đó liên lụy, cả đời phải làm trâu làm ngựa trả nợ thay ông ta.” Má Lâm tức giận mà nói. “A, sắp đến trạm rồi, cháu cũng xuống trạm này sao?” Bà đứng dậy hỏi, đồng thời nhấn chuông dừng xe.
Đoạn Cần Tâm lắc đầu một cái.
“Vậy nói mẹ cháu gọi điện thoại cho dì. Mặc dù nhà cháu đã dọn đi không còn ở chỗ này nhưng vẫn có thể liên lạc a, bảo bà ấy gọi điện thoại cho dì. Dì thật sự phải xuống xe rồi, tạm biệt nha Cần Tâm.”
“Tạm biệt má Lâm.” Sau khi cửa xe mở ra Đoạn Cần Tâm nhìn má Lâm vội vã xuống xe còn xoay người lại đối cô vẫy tay chào tạm biệt.
Cô cũng giơ tay hướng bà vẫy vẫy.
Cửa xe đóng lại, xe buýt tiếp tục đi về phía trước, nhưng cô cũng không còn tìm được thong dong thoải mái như lúc trước nữa.
Ngày hôn lễ, thời tiết rất tốt trời vạn dặm không mây.
Trên bãi cỏ xanh đặt những chiếc bàn hình chữ nhật dài được phủ những tấm khăn trải bàn màu trắng gạo, trên bàn bày đầy những món ăn ngon đẹp mắt kích thích vị giác.
Phối hợp với bàn ăn màu trắng gạo là những chiếc ghế được khoác lên những chiếc áo màu trắng gạo, mỗi cái ghế đều được cột hai cái bong bóng hình trái tim màu hồng, theo gió nhẹ nhàng tung bay.
Ở phía trước dãy bàn ghế được dựng một cái sân khấu nhỏ cũng màu trắng gạo, trên sân khấu hiện đầy hoa hồng và bong bóng, hai bên còn được đặt hai hàng ảnh cưới ngọt ngào và xinh đẹp ọi người thưởng thức, cộng thêm tiếng nhạc dịu dàng tung bay bốn phía, toàn bộ hiện trường hôn lễ chính là đơn giản, ấm áp, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của buổi hôn lễ này. Các trưởng bối rất hài lòng, tất cả quan khách tham dự cũng rất thích, bộ dáng chú rễ vui mừng nhướng mày không cần nói cũng biết, vấn đề duy nhất nằm ở cô dâu khẽ cau mày.
Vấn đề rốt cuộc xảy ra ở chỗ nào nhỉ?
Nhân viên công ty thiết kế hôn lễ từng người một chân mày nhíu chặt, không nghĩ ra cũng không hiểu nổi bọn họ rốt cuộc có chỗ nào chuẩn bị không được chu toàn, không có đạt yêu cầu như mong đợi của cô dâu?
Nhìn dáng dấp trên tạp chí lá cải viết không thấy được toàn bộ không có độ tin cậy, vị người mẫu này nửa năm qua nổi tiếng vô cùng nhanh chóng thật sự có chút làm cao, không dễ phục vụ nha.
Đối mặt với loại người ủy thác khó tánh này, bọn họ chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chỉ chờ không thiếu phần bị mắng.
Dù sao mắng xong có thể thu được tiền là được.
Cô dâu cùng đi với chú rễ chậm rãi đi về phía bọn họ, bọn họ lập tức nín thở, căng thẳng thần kinh chờ bị mắng.
Nào biết, cô dâu là đi tới nói cám ơn bọn họ.
“Cám ơn các bạn, hội trường bố trí rất đẹp, các bạn đã vất vả.” Cô mỉm cười cám ơn, sau đó liền xoay người cùng chú rễ đi hướng một đám đông khác, cũng tiếp nhận tất cả thân bằng hảo hữu có mặt tại hiện trường chứng kiến và chúc mừng.
Đây là một buổi hôn lễ vừa ấm áp, hạnh phúc, lại tràn đầy tiếng nói cười. Chú rễ khôi ngô tuấn tú, cô dâu xinh đẹp mỹ miều, nhất là cô dâu xinh đẹp cùng trong những tạp chí lá cải hình dung cô quả thật tưởng hai người, vừa thân thiện lại hiền lành, một chút cảm giác và khoảng cách về người nổi tiếng cũng không có. Có thể thấy được, những gì tạp chí lá cải đăng thật không đúng a!
Tất cả mọi người của công ty thiết kế hôn lễ đều nhận thấy.
Nhưng để bọn họ có cảm giác chính là, cô dâu chú rễ đôi vợ chồng mới cưới này ân ân ái ái thì cũng đành thế nhưng ngay cả đám bạn của bọn họ, ba cặp vợ chồng đó con cũng đã sanh nhiều rồi nhưng sao xung quanh vẫn còn hiện đầy không khí hạnh phúc đây?
Quả thật hâm mộ chết người á!
Nhìn bọn họ như vậy, cũng làm cho người xem không nhịn được muốn kết hôn.
Nhưng trọng điểm là, nếu có thể tìm được đối tượng tốt nha, tàn niệm.
Đêm tân hôn. Đôi vợ chồng mới cưới mặc dù biết ở giai đoạn mang thai sơ kỳ tốt nhất hạn chế những hành vi tình dục, nhưng tia lửa dục vọng đang bùng cháy giữa hai người họ, cô không cách nào không nhìn anh, anh không cách nào không đụng cô, sau đó thoải mái đụng chạm, thoải mái hôn, sau đó diễn biến thành một vũ điệu người lớn.
Thường Phong tận lực dịu dàng cẩn thận, nhưng sau đó vẫn không nhịn được lo lắng hỏi một câu. “Vẫn ổn chứ?”
"Ừ." Đoạn Cần Tâm khẽ lên tiếng, đưa tay ôm chặc anh.
Anh dịu dàng ôm cô, hôn những loạn tóc của cô, giọng nói khàn khàn khiêu gọi nói với cô: “Bắt đầu từ hôm nay em chính là bà xã của anh.”
“Mà anh cũng chính là ông xã của em.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Đời này không bao giờ phản bội.” Anh cảm tính mà cam kết.
“Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.” Cô cảm động hòa cùng.
"Không có bí mật."
"Thành thật mà đối mặt."
Anh khẽ mỉm cười với cô, sau đó hôn cô một cái rồi lại mở miệng nói: “Vậy nói cho anh biết một tuần nay em đang phiền não chuyện gì?”
Dừng lại, anh mỉm cười bổ sung: “Giữa vợ chồng không có bí mật, thành thật mà đối mặt.”