Thương Hành Thiên Hạ

Bụng lại hướng hắn phát ra từng trận kháng nghị, Tần Đồng không tình nguyện mở to mắt, mới phát hiện trời đã sáng rồi. Hắn tối hôm qua đầu óc miên man suy nghĩ, thế nhưng cứ đông nghĩ tây nghĩ cuối cùng lại ngủ quên. Mở to mắt nằm trên giường một cách ngu ngốc, biết là không thể nào tránh khỏi việc cùng con người nơi này giao tiếp, liền ngẫm nghĩ lại những điểm tích cực trong đầu một lần nữa, lúc này mới bắt đầu bò xuống, nào ngờ vội vàng quá, trước mắt lại một trận tối đen, thiếu chút nữa ngã lại giường. Khi hắn bắt đầu đứng vững được, tiểu đào cũng vừa bước vào, nhìn thấy hắn rời khỏi giường, kinh ngạc nói: “Công tử đứng dậy làm gì? Phải nghỉ ngơi nhiều nha.” Tần Đồng hướng nàng nói: “Thân thể ta đã tốt lên nhiều rồi, không có việc gì đâu. Đang muốn đứng lên đa tạ cô nương cùng phu nhân ân cứu mạng mà.” Hai chữ “phu nhân” này hắn đã phải suy nghĩ thật khổ sở mới có thể nói ra từ vốn cổ văn ít ỏi của mình, tế bảo não hiện tại phỏng chừng chỉ còn một chút mảnh vụn đi.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn rõ tiểu đào, lúc trước tuy rằng gặp qua nhưng lúc đó làm gì có tâm tư dư thừa để mà đánh giá. Lúc này nhìn lên, mới phát hiện thật sự đúng là “tiểu” (do Tần Đồng luôn gọi là tiểu đào chứ không biết tên của cô gái này), khuôn mặt nho nhỏ, vóc dáng nho nhỏ, bộ dáng kia tuyệt không quá mười bốn tuổi, toàn thân cao thấp chỉ có một thứ duy nhất có thể gọi là “đại”, chỉ có cặp mắt to đen trắng rõ ràng, long lanh lộ ra sự đáng yêu.

Tần Đồng trong lòng thất vọng tràn trề, không phải là mỹ nữ rồi. Tiểu đào một chút cũng không biết tâm tư của hắn, nói tiếp: “Công tử hẳn là đói bụng rồi, cũng sắp ăn cơm trưa, lại đây chúng ta cùng nhau ăn.”. Tần Đồng nhất thời cảm thấy tiểu đào này phi thường đáng yêu, hai lần hắn đói đến chịu không nổi đều là tiểu đào đúng lúc mở miệng hỏi, đỡ cho hắn phải xấu hổ đi xin cơm. Vạn phần cảm kích: “Cám ơn cô nương”. Tiểu đào cười nói: “Công tử thực khách khí. Ta đi múc nước đến, cho ngươi rửa mặt chải đầu một chút.” Rồi xoay người ra ngoài.

Tần Đồng rửa mặt chải đầu xong, thay bộ quần áo mà tiểu đào mang đến, thuận tiện quay trở lại thành một con người (ý là trước đó anh xơ xác quá không giống người), chỉ tiếc cái đầu ngắn lúc trước đã rối bời thật là làm cho người ta không biết phải xử trí như thế nào, hiện tại được chải sơ qua, tương xứng với bộ quần áo trên người, chỉ cảm thấy có chút quái quái. Cho nên tiểu đào của chúng ta vòng quanh hắn mấy vòng, trên xem dưới xem, kỳ quái nói: “Công tử, tóc của ngươi như thế nào lại ngắn như vậy a?”. Tần Đồng một thân đổ mồ hôi lạnh, đúng vậy, người thời xưa toàn tóc dài, hắn như thế nào lại tóc ngắn? Hắn bèn chống đỡ nói: “Ai, không phải chuyện tốt gì, một hồi ta nói cho ngươi nghe.” lại bắt buộc bộ não không còn lại bao nhiêu tế bào của mình suy nghĩ ra một cái cớ thật tốt. Tiểu đào chất phác, nói cái gì tin cái đó, gật gật đầu, liền nói: “Tốt lắm, công tử cùng ta đi ăn cơm đi.” Tần Đồng gật gật đầu, sợ chút nữa nàng lại hỏi ra cái gì chính mình cũng không thể chống đỡ được, lập tức bước ra khỏi của phòng.

Ra cửa, đó chính là căn phòng khách nho nhỏ đã nhìn thấy trước kia, hai mắt chỉ chuyển động một chút đã thu hết tất cả vào trong đáy mắt, không khỏi thở dài trong lòng, đem so với biệt thự của mình, quả là một trời một vực, làm sao mà so sánh được a. Đang nghĩ ngợi, một thanh âm từ phía sau truyền đến: “Sao không đi vào?”, xoay người đã thấy một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đang đứng ở phía sau hắn, trên mặt không có biểu tình gì, khóe mắt đã có những nếp nhăn nhàn nhạt, lờ mờ nhìn ra được đúng bộ dáng nhỏ nhắn của tiểu đào, đại khái đoán được đây chính là người mẹ, cũng chính là người đã nhẫn tâm khi mà mình kêu cứu mạng lại không có động tĩnh gì, tuy rằng cuối cùng cũng là nàng đã cứu hắn nhưng cũng không có nhiều hảo cảm, lập tức hơi hơi khom người, nói: “Cám ơn phu nhân cứu mạng, đã khỏe hơn nhiều rồi.”. Nữ nhân kia gật gật đầu: “Không việc gì là tốt rồi, ăn cơm đi.”, tiểu đào kia cũng từ sau lưng mẫu thân xuất hiện, cũng không biết nàng đến khi nào, cười nói: “Công tử, ăn cơm đi.”

Tần Đồng nhìn thấy trên bàn nguyên lai đã mang chén đũa lên, nhìn kỹ một lần nữa, nhất thời mặt xanh như tàu lá, một chén canh suông (canh không có rau), mấy loại rau mà hắn không thể nhận thức được, một cái bát lớn, trong đó đầy ắp tất cả đều là… khoai lang? Nhìn trái nhìn phải một hồi, trên bàn trừ mấy thứ đó ra, không thấy dấu hiệu nào của thức ăn mặn, thậm chí ngay cả cơm cũng không thấy bóng dáng đâu. Nữ nhân kia liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Cuộc sống trên núi rất kham khổ, hiện tại vừa qua khỏi mùa đông, cũng chỉ còn dư lại nhiêu đó, công tử cũng không nên để ý.” Tần Đồng há hốc mồm, lại không thể nói được gì, cuối cùng chỉ đành cười khổ: “Đâu có, có ăn đã là tốt lắm. Ta là một người gặp nạn, còn có thể yêu cầu cái gì, đa ta phu nhân.” Rồi cầm lấy củ khoai lang ngồi gặm. Nữ nhân kia trả lời: “Ta bất quá chỉ là một thôn phụ miền núi, đừng gọi là phu nhân này phu nhân kia, vong phu họ Chu, công tử gọi ta là Chu tẩu đi. Ta xem công tử có xuất thân phú quý, sao lại lạc đến nơi này?” Đôi mắt gắt gao theo dõi hắn.

Tiểu đào nghe nương hỏi, đôi mắt cũng hướng tới lưu lại trên người Tần Đồng, Tần Đồng trong lòng kêu to: “Thực sự đã tới rồi.” Một mặt cố gắng đem biểu tình của mình điều chỉnh đạt đến sự thương cảm u buồn cao nhất, thở dài một hơi, nói: “Kể ra thì, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra.” Lời này vừa ra khiến hai người còn lại đều ngẩn ngơ. Tần Đồng tiếp: “Vốn nhà ta là thương nhân lâu đời, năm trước ta cùng phụ thân đại ca đi nhập hàng, đi một chuyến lên phía Bắc, đổi lấy chút thứ quý hiếm gì đó, cũng không dự đoán trước giữa đường gặp thổ phỉ, chúng ta kinh hoàng tẩu thoát ra tứ phía, ta chạy trốn tới nơi này, cũng không biết phụ thân và đại ca như thế nào.” Chu tẩu “Nga” một tiếng, dường như không chút để ý nói: “Khi công tử tới, quần áo trên người tuy rách nát, nhưng chất liệu lại vô cùng tốt, ta vẫn thường được người ta thuê may vá mà sống, vật liệu tốt đã gặp qua không ít, nhưng lại không nhớ rõ đã từng gặp qua thứ vật liệu kia chưa. Công tử chắc hẳn là một người vô cùng đặc biệt.”

Câu nói ấy khiến Tần Đồng mồ hôi lạnh, nói một cách khô cằn: “Ta cũng không có biết, là do đại ca đến phía Bắc ngẫu nhiên mang về, nghe nói là của nước ngoài nào đấy, ta cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ cảm thấy có điểm tốt, mới làm thành một bộ quần áo.” Tiểu đào lúc này cố tình nói xen vào: “Công tử, vậy tóc ngươi cũng là học theo nước ngoài sao? Chính là nước ngoài cũng có cái tốt cái không tốt a?” Tần Đồng lập tức trả lời: “Cái này là do bọn cường đạo muốn giết người diệt khẩu, vẫn đuổi theo ta, ta hoảng sợ quá mới chạy lên núi, bỏ lại được một số lớn người, nhưng mà vẫn có kẻ đuổi theo được, một đao hướng đầu ta bổ tới, may mắn ta nhanh lẹ, chỉ bị tước hơn phân nửa tóc. Liền sau đó ta liền lăn xuống triền núi mới thoát mạng.” Lời này khi nãy hắn đã lặp đi lặp lại trong lòng, tự nhiên cứ há mồm mà nói, không cần biết có thật sự hợp lý hay không.

Tiểu đào kinh hô một tiếng, Chu tẩu thì không có động tĩnh gì, lại mở miệng nói: “Có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi. Công tử nếu nói như thế cũng là người thành phố lớn đi, xin hỏi công tử nhà ở nơi nào, lại tính toán như thế nào để trở về đó?” Những lời này lại khiến Tần Đồng trong lòng kêu to cứu mạng, hắn mới đến cái nơi tồi tàn này, làm sao biết được bộ dạng nó tròn méo ra sao, thầm nghĩ muốn nhảy lên đập bàn mắng to: “Cái tên nông dân này, hỏi nhiều như vậy làm cái gì! Lão tử không liên quan gì đến ngươi!” Trong lòng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, à nha, một nông dân như thế, như thế nào lại có lối suy nghĩ thận trọng đến như vậy?

Chính là hiện tại không cho hắn muốn nghĩ gì nói đó, vội vàng ứng phó với vấn đề trước mắt: “Khụ khụ, Chu tẩu nói phải, ta là người kinh thành, hiện tại trên người không có xu nào, thầm nghĩ nên kiếm một công việc nào đó làm, kiếm ít lộ phí để có thể trở về.” Tiểu đào rất hâm mộ nói: “Ta chưa từng đến kinh thành lần nào, nhất định là rất lớn a.” Tần Đồng xem như cái nàng nói chính là Los Angeles, liều mạng gật đầu, “Đúng đúng vậy, rất là đẹp, về sau có cơ hội ta dẫn ngươi đi xem.” Hắn nào biết kinh thành kia là như thế nào, bất quá phỏng chừng thủ đô thì luôn phồn hoa. Một thân mồ hôi lạnh hướng về phía Chu tẩu, mong cái này có thể tạm ứng phó, ngàn vạn lần đừng có vấn đề gì nữa.

Chu tẩu đang ngồi ở một bên, nghe hắn nói chuyện cũng không tỏ vẻ gì, trầm mặc một hồi, nói: “Hiện tại núi vẫn còn lạnh, tháng sau phía sau núi có mở chợ, không bằng đến lúc đó công tử đi chợ nhìn xem có việc gì có thể làm đi.” Tần Đồng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, dù sao hiện tại chỉ cần cho êm chuyện, sự tình sau này về sau tính. Lập tức gật đầu xác nhận, bắt đầu gặm khoai lang, cảm thấy tư vị kỳ thật cũng không tồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui