Thương Hành Thiên Hạ

Lục Gia Diễm rốt cuộc cũng không thể cứ đứng giữ cửa mãi, đứng giữa trời như thế sau cũng tự cảm thấy không có gì thú vị liền xoay người tránh đi, lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ ta thật là có chút điên.” Vừa mới rồi vì đột nhiên nhớ tới hắn, chính mình đã không suy nghĩ mà hấp tấp chạy về, xem ra thật có chút không bình thường.

Sau đó vài ngày cứ như vậy mà trôi qua, bất quá Lục Gia Diễm càng lúc càng cảm thấy khó chịu, hắn mỗi lần cùng Tần Đồng một chỗ đều có chút không kiềm chế được muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói thế nào, nói chuyện gì, càm giác cái gì cũng không được khiến cho hắn mỗi ngày mặt vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại tản mát không khí bực bội.

Mà Tần Đồng mỗi khi nhìn thấy biểu tình kia của Lục Gia Diễm, sẽ không thể không suy nghĩ có phải lời nói vô ý ngày đó của mình thật sự đã chọc giận đến người kia hay không, từ đó gặp mặt liền lẩn tránh, tránh không được thì cũng phải cách xa ít nhất là mười bước, bên cạnh lúc nào cũng mang theo ít nhất một con cẩu, mỹ kỳ danh là “chăm cẩu” nhưng cũng là vì cái mạng nhỏ của mình mà tính toán, ít nhất thì lúc xảy ra chuyện gì thả chó ra cắn chính mình cũng có thể chạy xa được một chút. Cứ như thế, càng khiến cho tâm tình của Lục Gia Diễm càng ngày càng kém.

Mà bốn người còn lại hiển nhiên đã có chút quen thuộc với không khí không được tự nhiên giữa hai người kia, vậy nên ngày thường cái gì nên làm thì làm cái đó, chính là không thể hoàn toàn không nhìn được, khóe mắt lúc nào có thể cũng liếc qua một chút, bộ dáng kia cực kỳ giống với những người hành nghề “Công tác ngầm” ở thế giới hiện đại.

Không được tự nhiên thì không được tự nhiên, chính sự vẫn là phải làm. Tần Đồng rốt cuộc cũng quyết định ở Vọng Hà trấn thành nam mở cửa hàng, dù sao thương nhân lui tới cũng nhiều, cơ hội buôn bán cùng danh tiếng và nguồn tiêu thụ cũng lớn hơn nhiều. Vì thế ngày thứ hai liền ở trên trấn định một cái cửa hàng, này thôn trấn cũng gần kinh thành, giá mặc dù không thể so với trong kinh, nhưng vẫn hơn những nơi khác nhiều, giá cả nêu ra vẫn dọa Tần Đồng nhảy dựng. Tính tới tính lui, cảm thấy được thuê không có lời bằng mua, vì thế khẽ cắn môi, xuất tiền nhận lấy cửa hàng.

Cửa hàng đã xong, kế đến mọi người cũng có chút vội vàng, Tần Đồng vì tận lực tránh cùng Lục Gia Diễm đối mặt tự nhiên tìm ra các loại cớ khác nhau khiến cho mình càng thêm bận bịu. Mỗi khi mệt mỏi cùng cực, không khỏi thầm than chính mình kỳ thực là cái mệnh lao lực, ăn chơi sung sướng bất quá chỉ có hai mươi lăm năm, còn nửa đời sau này phải dốc sức làm không biết tới khi nào mới có thể chấm dứt. Này cũng không nói, trước kia đào hoa là thế, mà hiện tại, ai… thật sự là xuyên qua để trả nợ mà, nhưng kia cũng nên trả nữ nhân lại cho hắn a, dựa vào cái gì lại đem đến một nam nhân?! Thật sự khiến hắn không biết nói gì với ông trời bây giờ.

Sau cố gắng của mọi người, này cửa hàng lớn nhất từ trước đến nay của Chu Nhan cư cuối cùng xem như cũng ổn, chờ Đại Hổ từ trong thôn trở về liền có thể định ngày khai trương.

Chuyện cửa hàng xong xuôi tự nhiên sau đó là trở lại kinh thành, mọi người ngồi trên xe ngựa, lái xe đương nhiên không có ai khác ngoài Lục Gia Diễm. Chu tẩu các nàng mang theo Tiểu Cáp ngồi ở bên trong, Tần Đồng mang theo Đại Mã cùng Tiễn bá dựa vào thành xe ngồi bên ngoài.

Vốn là từ sớm đã xuất phát, một đường đi cho đến khi mặt trời lên cao khỏi đầu, lúc phơi nắng không khỏi khiến cho người ta nhịn không được mà lười biếng ngủ gà ngủ gật. Tần Đồng còn có chút buồn ngủ, ánh mắt nhắm lại ôm lấy Đại Mã gật gù không khác gì gà mổ thóc, ngẫu nhiên thanh tỉnh sửa lại tư thế ngồi, nhưng ít phút sau lập tức khôi phục về nguyên trạng.

Không có biện pháp, ai bảo hắn buổi tối ngủ không tốt chứ. Vì tránh cho chính mình lại như con gấu mà ôm lấy Lục Gia Diễm ngủ, Tần Đồng buổi tối ngủ muốn bao nhiêu cứng ngắc thì có bấy nhiêu, ngay cả xoay người cũng không dám, tự nhiên chất lượng giấc ngủ cũng sẽ không cao, qua vài ngày thể lực sớm đã cạn kiệt, dưới ánh mặt trời ấm áp, tự nhiên là cảm thấy buồn ngủ.

Hắn buồn ngủ thật lợi hại, Đại Mã bị hắn ôm cũng ngoan ngoãn nằm, ngủ đến mức mơ mơ hồ hồ, Tiễn bá thì dựa lưng vào thùng xe rung đùi đắc ý nheo lại mắt nhỏ giọng ư hử một ca khúc nào đó, tay còn lại đập đập vào đùi, thật là thích ý.

Xe ngựa đi không nhanh cũng không chậm, con ngựa kia trải qua tỉ mỉ chăm nuôi của Tần Đồng, so với lúc mới đến đã cường tráng hơn không ít, hơn nữa da lông cũng trở nên bóng mượt mà lấp lánh, vết áp ngân do càng xe để lại đã tiêu giảm đi không ít, không nhìn kỹ thật khó có thể phát hiện. Tuy rằng nói là đi không nhanh cũng không chậm, nhưng tốc độ của con ngựa này coi như cũng mau, không bao lâu sau đã đến con đường dẫn thẳng về kinh thành.

Trên con đường có một quán trà, chuyên giúp người ta uống trà, nghỉ chân, lúc này người ở bên trong nghỉ trọ thật cũng không ít, trước cửa xe ngựa lưu lại cũng bảy tám chiếc, Lục Gia Diễm thuận tiện dừng xe ngựa lại, chuẩn bị xuống nghỉ ngơi một chút.

Tần Đồng ôm cẩu ngồi gần phía trước xe ngủ say, xe ngựa đột nhiên dừng lại khiến cho hắn thiếu chút nữa mang cả người lẫn cẩu ngã xuống, nửa mộng nửa tỉnh giật mình một cái ổn định thăng bằng, lúc này mới miễn cưỡng mở mắt mơ mơ màng màng hỏi: “Tới rồi?”

Lục Gia Diễm nhảy xuống xe, đem dây cương ném cho tiểu nhị đang chạy ra đón, lại quay lại giúp Chu tẩu cùng tiểu đào đi xuống, hồi đáp: “Còn chưa, dừng xe uống trà.”

Bọn họ đi ra liền đứng trước quán trà mà nghỉ một chút, kia tiểu nhị cũng thật thông minh, nhận thức người đi ra xong, tiếp nhận dây cương cười nói: “Các vị khách quan, này cũng thuận tiện, liền vào trong nghỉ ngơi một chút, dùng chút trà giải khát hạ nhiệt.”

Tần Đồng mơ hồ theo bản năng như mộng du mà bước xuống xe đi vào quán trà, theo sau Lục Gia Diễm ngồi vào một bàn trống, tiểu nhị lúc này đã buộc hảo xe ngựa, chạy nhanh vào mang theo một ấm trà lớn lại, đem bát trà xếp ra bàn: “Các vị chậm rãi uống, ta sẽ đem một chút thức ăn nhẹ lại.”

Tần Đồng đang cầm bát trà “Ùng ục Ùng ục” ngay hai bát, thần trí mơ hồ dần dần cũng tỉnh táo lại, tiểu nhị cũng đã đem ra một mâm rau trộn một mâm dưa muối cùng một bát bánh mì đặt trên bàn, Tần Đồng nhanh tay lấy một miếng bánh mì nhét miệng, thầm nghĩ: ta vừa rồi không phải là cùng hắn nói chuyện đi…

Trong lòng đã bắt đầu không yên, ngay cả hướng về bên cạnh liếc mắt một cái cũng không đủ can đảm, liền đem chuyện bánh mì ăn cũng ngon nói với tiểu đào: “Hương vị không tồi, ăn nhiều một chút.”

Chờ ăn xong hết bánh mì, Tần Đồng mới phát hiện tất cả mọi người chính là đang đợi hắn ăn xong, ánh mắt ở trên người hắn mà chuyển qua chuyển lại, vừa thấy hắn ngẩng đầu liền lập tức lấy ánh mắt rời đi, Chu tẩu thanh thanh yết hầu: “Nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi, chúng ta nên sớm quay trở về đi.”

Mọi người đáp ứng liền đứng dậy đi ra ngoài, Tần Đồng ngầm trở mình xem thường cũng theo sau, chính là lúc này lại có một trận xe ngựa ồn ào, lại có người dừng lại trước quán trà.

Người mới tới có chút phô trương khí thế, theo hai giá xe khổng lồ hoa lệ là sáu chiếc xe ngựa đơn, này cũng thật tinh tế, ngựa kéo xe khung xương cao lớn cường kiện, nện bước nhẹ nhàng, lông mao trơn nhẵn màu sắc đẹp đẽ, Tần Đồng nhì thấy liền hoa mắt, đứng ở cạnh cửa nhìn ngắm, trong lòng đã hâm mộ đến cực điểm, hắn khi nào mới có thể có được mấy con ngựa thật tốt như vậy a.

Tiểu nhị trong *** đã sớm chạy ra đón, trên mặt tươi cười đến cực hạn ngược lại càng sinh ra nhiều nếp nhăn hơn, khom lưng chạy đến trước xe ngựa nói: “Này không phải Hà gia sao, tiểu *** được ngài đến thăm, hôm nay xem như thật vẻ vang cho kẻ hèn này a!”

Một nén bạc từ trong xe phóng ra: “Ngươi thật cũng biết ăn nói.” Theo tiếng, trong xe bước xuống một người, khuôn mặt sắc sảo rõ ràng thể hiện cá tính, mặc dù không coi là đẹp, nhưng lông mày rậm hợp với mái tóc, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, lại mang theo khí chất hấp dẫn không ít người. Mặc dù tên là “Hà Gia”, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ.

Dáng người phẳng phiu cùng với một thân gấm hoa màu xám, sau khi xuống xe “Ba” một tiếng mở ra một chiết phiết (quạt giấy) vẽ tranh thủy mặc, ra vẻ phe phẩy hai cái, sau đó nâng lên khóe miệng phân phó: “Nghỉ trọ, đem trà tốt nhất trong *** mang đến.” Đuôi quạt trạm trổ tinh tế với những viên ngọc bích xanh biếc lấp lánh theo từng động tác của hắn khiến người khác có chút chói mắt.

Tiểu nhị sung sướng hớn hở đem nén bạc nhét vào trong ngực, hướng vào bên trong kêu lên: “Hảo trà, gian tốt nhất lầu hai.” Tiếp theo xoay người đối với người nọ cười nói: “Hà gia, xin theo ta.” Liền đi trước dẫn đường.

Người được gọi Hà gia mỉm cười đi theo, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Tần Đồng đang đứng cạnh cửa, Tần Đồng đang chuyên tâm xem mã, phát hiện có người đang quan sát hắn, theo bản năng liền chuyển hướng qua nhìn.

Người nọ nhìn thấy ánh mắt Tần Đồng, dừng lại một chút đột nhiên cười càng sâu, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Đồng chớp cũng không chớp, Tần Đồng nhìn thấy có chút mơ hồ, nghĩ muốn quay đầu chạy lấy người lại cảm thấy như vậy không lễ độ lắm, đành phải kéo khóe miệng nâng lên cười theo, nhấc chân liền chuẩn bị rời đi.

Nào biết người nọ cư nhiên tiến đến, chắp hai tay chào liền cười nói: “Tại hạ Hà Vấn Kinh, thấy công tử phong lưu tuấn tú, nghĩ muốn kết giao, chẳng biết có thể hay không cho biết tục danh, nhượng tại hạ thỉnh một ly trà.”

Này lời nói mang theo vẻ nho nhã khiến cho Tần Đồng cảm thấy có chút gì đó không đúng, như thế nào đáp trả đây? Nhưng nhìn vẻ mặt người gọi là Hà Vấn Kinh kia cũng có chút chân thành, lại thầm nghĩ chính mình thần kinh nhạy cảm quá, ngượng cái gì a, hắn cũng không phải nữ nhân. Nghĩ nghĩ đáp lễ nói: “Không dám, ta… tại hạ Tần Đồng, thịnh tình của Hà công tử, tại hạ không nên từ chối, nhưng chỉ vì có việc, mong thứ lỗi.”

Hà Vấn Kinh trong mắt quả nhiên lộ ra vẻ thất vọng, “Ba” một tiếng thu hồi cây quạt nói: “Thật đáng tiếc, không biết ngày sau tại hạ có còn cơ hội này hay không?”

Tần Đồng nghĩ trong cái thời đại thông tin chưa thông này, không điện thoại cũng không MSN, chính mình lại ít xuất môn, ngày sau cơ hội gặp lại quái nhân này dùng đầu gối nghĩ cũng thấy cực kỳ bé nhỏ, lập tức cũng không để ý, lung tung gật đầu: “Cũng được, cáo từ.” Tùy tiện cúi chào vài cái liền bước ra khỏi cửa.

Lục Gia Diễm sau khi ra ngoài vẫn đứng cách cửa không xa, Tần Đồng nhìn mã hắn nhìn Tần Đồng, không để lại dấu vết, tất nhiên Tần Đồng cũng không có phát hiện. Khi nhìn thấy Hà Vấn Kinh tìm Tần Đồng nói chuyện liền nâng cao cảnh giác, sau khi hai người cáo từ cư nhiên thấy Hà Vấn Kinh còn hướng về phía này mà nhìn, không khỏi nhíu mày. Cẩn thận nhìn lại, hình dáng bên môi Hà Vấn Kinh càng thêm rõ ràng, thấy hắn nhìn qua, đột nhiên nhe răng cười.

Nụ cười đó khiến Lục Gia Diễm phải nghiền ngẫm, điều này khiến hắn có chút khó chịu, mặc dù đã nghe nói qua đại danh của Hà Vấn Kinh, nhưng dám khẳng định đây là lần đầu tiên gặp mặt, cười như thế, thật giống như hắn biết được cái gì, còn nữa, ánh mắt kia, rõ ràng là lần đầu tiên gặp, như thế nào lại cảm thấy có chút quen thuộc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui