Thương Hành Thiên Hạ

Màn đêm hôn ám, thời tiết khi tiến vào mùa mưa luôn có chút nặng nề, ánh trăng vô lực xuyên thấu qua những tầng mây, chỉ lúc ẩn lúc hiện trên không trung, một vài bóng đen nhanh chóng xẹt qua giữa màn đêm càng khiến không khí tăng thêm vài phần quỷ dị.

Trong kinh thành, cửa Phó gia đóng chặt không có lấy nửa ngọn đèn dầu, thoạt nhìn dường như chủ nhân đã sớm chìm vào giấc ngủ. Vào lúc này, nguyên bản cánh cổng đang đóng chặt đột nhiên giật giật, sau đó chậm rãi hé ra khe hở, cửa mở thật sự thận trọng, hoàn toàn không gây ra một tiếng động. Ngay sau đó một đạo bóng đen nhẹ trở mình lẻn ra, cũng đồng dạng không một tiếng động, chỉ là khi xẹt qua đầu tường liền để lại một chút kình phong khiến hoa cỏ nơi đó nhẹ nhàng lay động.

Tại nơi bóng đen lẻn ra không lâu, từ một gốc cây cổ thụ trong đình viện cách chủ ốc không xa cũng đột nhiên thoát ra một bóng đen, hướng về phía thân ảnh kia mà đuổi theo.

Một lát sau, cánh cửa nơi chủ ốc vốn nên là không người lại nhẹ nhàng mở, một bóng đen từ đó thoát ra, theo hướng hoàn toàn tương phản với hai thân ảnh trước mà phóng đi. Mà lần này, giữa một cây cổ thụ khác, một thân ảnh không lập tức đuổi theo, mà do dự trong viện một chốc lát, đột nhiên chấn động, sau đó vội vàng bám theo.

Trong viện lại yên tĩnh trở lại, sau một lúc lâu trong bụi cỏ phía sau núi giả chui ra một người, vỗ vỗ vụn cây cỏ trên người hừ lạnh nói: “Nghĩ muốn theo dõi ta, không dễ vậy đâu.”

Nói xong đánh giá đầu tường một chút, nhún người nhảy ra, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi theo mục tiêu của mình, hắn khinh công không tính là giỏi, cho nên phải chạy nhanh, không thể cho người ta phổng tay trên được.

Tần Đồng tắm rửa xong tóc còn tràn đầy ẩm ướt, chỉ lấy khăn chà sát qua loa, các nàng đều đã trở về phòng ngủ, hắn ngồi một mình ở đầu giường nhìn ngọn nến đang bập bùng, không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy có chút quạnh quẽ.

Mấy ngày gần đây Lục Gia Diễm không biết đang làm cái gì, không phải trở về vô cùng trễ thì chính là không trở về, thiếu gối ôm hắn tự nhiên có chút ngủ không được.

Nhận ra được chính mình đang suy nghĩ cái gì, Tần Đồng sợ hãi nhảy dựng, sắc mặt trắng xanh, hắn khi nào thì ôm nam nhân ngủ mà lại còn ôm thành thói quen nữa, không trở về thì không trở về, hắn một mình một người chiếm giường không phải tốt hay sao, việc gì mà phải hốt hoảng.

Ném xuống tấm khăn, Tần Đồng thổi tắt nến, đẩy cửa sổ ra một nửa, thuận tiện xốc chăn nằm lên, vẫn là cảm thấy có chút bực mình, dường như muốn trút bực bội liền đạp hai đạp, sau đó cảm thấy chăn đang quấn vào, vì thế lại kéo ra.

Tới tới lui lui mấy lần, phát giác được loại phương thức này thực sự là ngây thơ tới cực điểm, Tần Đồng liền dừng lại, với tay cầm lấy cái gối đầu ôm vào trong ngực nhắm mắt ngủ.

Trời tuy rằng có chút oi bức, nhưng vẫn có từng đợt gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ đang hé mở, không bao lâu sau hờn dỗi tích tụ trong lòng Tần Đồng đã bị tán đi không ít, thần trí cũng bắt đầu mông lung, buồn ngủ kéo ập đến, hắn đổi một tư thế thoải mái, chuẩn bị đi gặp Chu Công.

Cũng không biết có phải hay không là lỗi giác khi nửa mộng nửa tỉnh, Tần Đồng chỉ cảm thấy từ cửa sổ bay đến một hương thơm, không phải là hương hoa cỏ mà hắn quen thuộc, nhẹ nhàng thản nhiên khiến người ta không hề nghĩ đến mà dễ dàng bỏ qua, nhưng rất dễ chịu, hắn không nhịn được mà hít vào hai hơi, ngay sau đó liền rơi vào màn đêm tăm tối.

Cửa sổ nguyên bản chỉ hé mở lúc này bị đẩy ra, một thân ảnh tiến vào, tuy rằng hắn đã nương theo làn gió nơi đây rải mê hương, như vẫn như cũ cẩn thận quan sát mọi nơi một chút, thắp hỏa sổ con lên xác định đúng người mình muốn tìm liền dập tắt ngay, trong giây lát ảnh lửa lướt qua, Tần Đồng đang mê man trên giường đã bị người khiêng lên.

Người nọ vẫn không đi ra cửa, tuy rằng nặng thêm một người, hắn lại theo cửa sổ lẻn ra ngoài, thậm chí so với khi nãy còn thoải mái hơn mà nhịp nhàng rời đi.

Ai ngờ hắn ngay lúc hắn vừa mới chuẩn bị vượt qua tường, sau đầu đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, không kịp suy nghĩ, hắn xoay mạnh người lăn trên đất một vòng tránh đi, người được khiêng cũng không thể không ném trên mặt đất. Nhưng hắn hiện tại không có tinh lực lại phải trông chừng Tần Đồng, chỉ có thể hết sức chăm chú ứng phó theo sát từng đợt công kích.

Bởi vì bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, tuy rằng võ công hắn so với kẻ tập kích cao hơn nhưng nhất thời cũng bị rơi vào thế hạ phong không lấy lại được chủ động, đối phương tựa hồ cũng biết võ công mình không bằng hắn, chiêu chiêu áp sát, muốn lấy ưu thế bất ngờ nhanh chóng đưa hắn vào chỗ chết, những lưỡi dao sáng loáng dưới màn đêm tăm tối mang theo sát khí nhắm thẳng vào những nơi hiểm yếu.

Đỡ xong một vòng ám khí, vốn muốn phản công hắn lại bị giành trước, người đến hiển nhiên đã muốn liều mạng, không đợi chân khí ngưng tụ lại đã vác đao xong tới, hướng thẳng đến cổ họng hắn.

Này một đao tốc độ dù nhanh nhưng lực đạo không đủ, né tránh cũng không phải việc khó, thậm chí hắn còn thấy được người nọ bởi vì tấn công mà bỏ trống nơi hiểm yếu, bại để lộ tất cả nhược điểm. Cơ hội chính là hiện tại, hắn tính toán như thế nào thì cũng sẽ làm y như vậy, chính là ngay khi hắn nhấc tay tấn công vào cổ tay cầm đao của người nọ, một thanh ngân châm đã vô thanh vô tức bay đến phía sau hắn.

Châm rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả tiếng gió cũng khó mà nghe thấy, khi hắn phát hiện ra đã muộn, hắn liền vội vàng thu tay lại muốn đem mình tránh khỏi, lại bởi vì nhát mắt tạm ngừng kia không những ngân châm đâm vào phía sau hắn, mà thanh đao kia cũng “xuy” một tiếng đâm thẳng vào yết hầu.

Giang Kỳ đang ngồi ở trong phòng thưởng thức chén rượu, theo thường lệ là một bộ dáng không xương cốt: “Uy, ngươi nói xem, bọn họ khi nào thì mới có thể đến?” Chờ vài ngày liên tục, hắn đã muốn không còn kiên nhẫn.

Lục Gia Diễm trầm tĩnh rót chính mình chén rượu: “Sẽ không lâu.” Theo như thái độ của con chuột mấy ngày nay, hắn không tin đám người đó còn có thể để yên.

Giang Kỳ rốt cuộc nâng cốc, nhưng thật ra trong cổ họng tràn đầy bất mãn nói: “Ngươi thật nên đi làm hòa thượng.” Rõ ràng là tuổi còn trẻ, lại luôn ra một bộ dáng bất động như vậy, không phải lão tăng nhập định thì là cái gì, thấy hắn là cảm thấy nhân sinh chẳng còn gì thú vị.

Lục Gia Diễm quả nhiên ngay cả da mặt cũng chưa động: “Đó là bởi vì ngươi tinh lực quá thừa.”

“Sách.” Giang Kỳ còn muốn phản bác lại, đột nhiên biến sắc, Lục Gia Diễm vẫn là một bộ dáng như trước, thản nhiên nói: “Đến đấy.” Chính là trong mắt đã ánh lên một tia hung ác.

Giang Kỳ nhún nhún chóp mũi, tạm nói: “Nga, là “trầm hương”, lại còn là loại khá cao cấp.”

Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cửa không nhanh cũng không chậm, tiếp theo cửa “chi” một tiếng đẩy ra, một nam nhân mặc trang phục dạ hành tiến vào: “Chủ tử.”

Giang Kỳ nhíu mày, ánh mắt đã không che dấu được hưng phấn: “Nói mau, nói mau, thế nào?”

Nhìn lão đại nhà mình một bộ dạng thuần thúy là vào xem kịch giúp vui khiến cho người mới tới không nhịn được co rút khóe miệng, lúc này mới cúi đầu nói: “Có hai người tới, mục tiêu đều là công tử, thuộc hạ không muốn bọn họ nháo ra động tĩnh lớn cho nên ra tay giải quyết một người, người theo dõi đã để lại ký hiệu bên đường.”

Giang Kỳ vuốt vuốt cằm, ánh mắt chuyển hướng Lục Gia Diễm “hắc hắc” hai tiếng: “Thế nào? Là đợi một chút tiến đến nghe thêm tin tức hay là hiện tại tính đem người cướp về?”

Lục Gia Diễm cũng không nhìn hắn, chỉ đối với người đang cúi đầu hỏi: “Thi thể đâu?”

“Mang đến.” Người nọ hơi nghiêng người kéo cửa, lập tức có hai người mang một thi thể tiến vào.

Giang Kỳ như trước nhảy dựng, ngồi xuống đem khăn che mặt của người nọ kéo xuống, kéo khuôn mặt phải nhìn trái nhìn, hừ nói: “Quả nhiên là một người trong đó.” Nói xong đã nhanh chóng đem y phục người nọ kéo ra, bắt đầu sờ tới sờ lui, còn thầm nói: “Này là thời tiết nào còn mặc kín như vậy, cuối cùng còn không phải bị lão tử sờ.”

Tuy rằng việc hắn làm là chính đáng, nhưng vẻ mặt ngữ khí đáng khinh cùng động tác trên tay khiến người ta cảm thấy phi thường run rẩy, trừ Lục Gia Diễm biểu tình không thay đổi, ba người còn lại trong phòng đã muốn cắn môi dưới lặng yên chuyển đầu qua hướng khác, vì cái tên không hay ho kia mà thở dài trong lòng.

Cuối cùng, Giang Kỳ cũng cầm được một khối huy chương nho nhỏ bằng đồng, ở trước mặt Lục Gia Diễm lắc lắc: “Này là Tấn Dương phái tới, xem ra chúng ta nên đi thăm một người.”

Lục Gia Diễm không có tiếp nhận, chỉ là liếc mắt qua một chút, liền hướng ra ngoài cửa: “Vậy thì đi thôi.”

Giang Kỳ quay đầu lại nói với ba người trong phòng: “Đem cái này xử lý sạch sẽ.” Lập tức cười trộm đuổi theo: “Ta chỉ biết ngươi khẳng định nhịn không được.”

Ba người đang khom lưng nâng thi thể nhìn không được sau lưng hắn trở mặt xem thường.

Phó Nguyên khiêng Tần Đồng với tốc độ nhanh nhất quay trở lại nhà mình, thô lỗ đem người ném đến mặt đất liền chạy vội đến trước bàn rót một chén nước lạnh, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, không khỏi nghĩ thầm một tiếng nguy hiểm thật.

Thật sư là may mắn là theo kịp, cũng may mắn đánh lén thành công, bằng không thì một mình hắn tương kế tựu kế tốt cũng khó thành. Chính là hắn khinh công không phải tốt, trên lưng mang theo người chạy qua không ít đường, coi như cũng thật quá sức.

Đợi cho đến khi một hồ nước đều đi vào trong bụng, hắn mới cảm thấy tốt hơn được một chút, cũng mới có tâm tình nhìn người mình đã cố hết sức mang về, dùng chân đá đá, phát hiện mê dược còn chưa tan, liền đứng lên.

Đem người nhốt trong này không phải chuyện hay, rất nhanh Tấn Dương sợ cũng sẽ có tin tức, Phó Nguyên không dám chậm trễ nữa, vội vàng chạy tới đầu giường sờ soạng một lát liền ấn hạ tại nơi nào đó, dưới giường lập tức mở ra, lộ ra một cái ngầm tối.

Qua một tiếng “rầm” cảm giác mát lạnh hướng thẳng ót, Tần Đồng run lên tỉnh lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, đợi đến khi ổn định tầm mắt, phát hiện chính mình đang bị trói gô trên chiếc ghế trong một gian thạch thất, trên đầu còn tích tắc những giọt nước, trên người lại sớm bị nước làm cho ướt đẫm, không khỏi lờ mờ. Hắn rõ ràng nhớ mình đang ngủ, hiện tại đây là có chuyện gì?

Không đợi hắn hiểu được, một người khác đã đem ghế dựa lại đối diện hắn, một kẻ màh hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy qua ngồi xuống nói: “Bây giờ, Tần công tử, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện.”

Hảo hảo nói chuyện? Loại tính huống này rõ ràng chính là bắt cóc, Tần Đồng hắn cũng không phải ngốc tử, này có thể hảo hảo nói chuyện mới là lạ! Trong lòng tuy rằng không hiểu vì sao bị bắt cóc khiến hắn cực kỳ khó chịu, đem mười tám đời tổ tông của người đối diện ân cần hỏi thăm, nhưng xét thấy chính mình cũng phải vì cái mạng nhỏ mà suy nghĩ, cho nên hắn vẫn rất là phối hợp nói: “Ngươi muốn nói cái gì.”

Người nọ hiển nhiên bị cách nói chuyện này làm giật mình Tần Đồng nhìn thấy phản ứng của hắn liền không khỏi cảm thấy kỳ quái, sao nào? Hắn nguyện ý phối hợp còn có gì không đúng chứ?

Ánh mắt Phó Nguyên tràn đầy khó hiểu cùng hoài nghi, hắn chẳng thể nghĩ tới cư nhiên có người nhanh như vậy đã chịu thua, khiến cho những thứ cưỡng bức dụ lợi thậm chí là hình phạt hắn đã muốn nghĩ tốt hết thảy đều không dùng được, hắn không thể không thừa nhận như vậy mình có một chút thất vọng.

Đổi tư thế ngồi xong, Phó Nguyên ngón tay gõ nhẹ ghế dựa, nhíu mày nói: “Kia tốt lắm, ta hỏi ngươi, ngươi cùng nữ nhân Mạc gia kia như thế nào nhận thức? Còn nữa, nàng rốt cuộc đang toan tính gì?”

Lúc này đến phiên Tần Đồng sửng sốt, đây là vấn đề gì? Nữ nhân Mạc gia là ai? Hắn từ lúc tới đây, tiếp xúc nữ nhân ít đến đáng thương, mười đầu ngón tay còn dùng không hết thì làm sao có người nào gọi là họ Mạc kia? Cái này, hắn dù muốn phối hợp cũng phối hợp không nổi: “Uy, ngươi có phải hay không là bắt sai người? Ta không biết nữ nhân họ Mạc nào cả.” Nếu thật sự là như vậy, hắn không biết nên cười mình vận khí hảo hay là nên khóc vận khí quá kém.

Phó Nguyên hai mắt trừng lớn, hiển nhiên hoàn toàn không tin hắn: “Tần công tử, ta khuyên người nên thành thật một chút, bằng không lúc da thịt chịu khổ thì đừng trách ta.” Hắn là muốn kéo dài thời gian hay là như thế nào?

Nghĩ đến đây, Phó Nguyên ánh mắt trở nên âm lãnh: “Tần công tử, vốn ta không muốn đánh, nhưng ngươi không thành thật, ta nghĩ, nếu ta đem một cái móng tay của ngươi nhổ xuống, người chắc sẽ thành thật một chút.”

Theo lời nói, Phó Nguyên từ trong tay áo lôi ra một vũ khí thật nhỏ, thứ này Tần Đồng nhìn có chút quen mắt, giống như là cái loại tẩy trừ da chết khi nữ nhân hiện đại đi tu sửa móng tay, nhưng lớn hớn một chút, bên bề lõm phía trong cực kỳ sắc bén. Phó Nguyên đem cái thứ đó đến sát trước mặt hắn, nói: “Cái này có thể đem toàn bộ làn da chung quanh móng tay ngươi cắt bỏ, sau đó, ta sẽ đem móng tay ngươi từng chút từng chút nhổ ra.”

Tần Đồng cứng họng lưng phát lạnh, chẳng lẽ đây là tra tấn trong truyền thuyết? Nghĩ móng tay một chút sẽ bị nhổ, hắn lập tức cảm thấy ngón tay mình đã bắt đầu đau đớn, con mẹ nó, hắn thật sự là xui đến cực điểm, như thế nào mọi chuyện không hay ho đều đánh vào hắn! Chuôi thứ đó lắc lắc đâm thẳng vào mắt hắn, Tần Đồng mồ hôi lạnh tích tụ lại chỉ có thể nói: “Ta thật sự là không biết.”

Phó Nguyên cười lạnh: “Xem ra ngươi quả nhiên là có quan hệ không đơn giản với họ Mạc, ngươi hiện tại không nói cũng chẳng sao, ta còn nhiều thủ đoạn khiến người nói. Bất quá, khi đó chỉ sợ da thịt ngươi lãnh đủ.”

Giang Kỳ cùng Lục Gia Diễm đuổi tới nhà Phó Nguyên, đứng trong cái phòng ngủ xa hoa đánh giá, bốn bề vắng lạng, không có bóng dáng Tần Đồng. Người theo dõi đứng phía sau bọn họ, chỉ vào giường nói: “Nơi nào đó trên đầu giường hắn có cơ quan.”

Lục Gia Diễm bước qua nhanh chóng sờ soạng, Giang Kỳ đem ngọn nến đi châm lại quay về, nương theo ánh nến nhìn giường mà cảm thấy: “Người này sống thật đúng là mệt, cơ quan đặt đầu giường, sợ là nửa đêm có người mang làm thịt hay sao? Kia như thế nào mà ngủ.”

Hắn đang nói, đầu giường đột nhiên “ca” lên một tiếng vang nhỏ, là âm thanh chuyển động của cơ quan. Lục Gia Diễm nhảy xuống trước, Giang Kỳ vội vàng đuổi theo.

Này ngẫm hiển nhiên đã sớm chuẩn bị tốt, không gian rộng mở, thậm chí còn có bốn vách tường bằng phẳng, không đốt đuốc, lại có thể cảm giác không khi lưu động, đi một đoạn, chợt nghe có tiếng người truyền ra, theo thanh âm đến gần, phát hiện nơi đó còn một gian tiểu thất.

Giang Kỳ phát hiện sắc mặt Lục Gia Diễm rất khó nhìn, vì thế hắn chạy nhanh lên nghiêng tai nghe ngóng, sau đó liền vỗ vỗ bả vai Lục Gia Diễm, cười nói: “Cái này xem ngươi ‘anh hùng cứu mỹ nhân’.”

Hắn nói chuyện không dùng truyền âm nhập mật, cũng không có cố ý đè thấp, hắn tính toán muốn cho tất cả mọi người nghe được, sau đó, nhiệm vụ của hắn chấm dứt, chỉ cần ở bên cạnh làm người xem.

Phó Nguyên lúc này đã chạy đến phía sau Tần Đồng, nắm lấy cánh tay cứng ngắc đang ý đồ phản kháng, lấy ra ngón út nắm trong tay, còn không quên nói: “Nhìn tay người cũng là người sống an nhàn sung sướng, mạnh miệng như vậy có gì tốt?”

Tần Đồng sắc mặt trở nên trắng bóc, biết lúc này cầu xin tha thứ đều vô dụng, chỉ có thể cố gắng thuyết phục Phó Nguyên: “Ta nói đều là sự thật!” Gặp quỷ, hắn như thế nào luôn đụng phải biến thái?!

Phó Nguyên căn bản không nghe, chấp nhất đặt thứ vũ khí đó vào vào giữa đốt ngón tay, chuẩn bị cắt xuống, nhưng ngoài cửa lại đột nhiên truyền tới tiếng người, khiến động tác của hắn bị đánh gảy.

Thanh âm kia khiến Phó Nguyên biến sắc, lại làm cho Tần Đồng tháy hy vọng, vì hắn nghe ra được, đó là thanh âm Tiễn bá, đương nhiên, đối với nội dung thanh âm đó thì hắn hiện tại không có tâm tính mà so đo.

Thanh âm qua đi cửa đã bị đẩy ra, Lục Gia Diễm sắc mặt như băng tiêu sái tiến vào, Giang Kỳ theo sau hắn, nhìn thấy Tần Đồng bị trói như cái bánh trưng, không khỏi nháy mắt với hắn vài cái, cười chào hỏi: “Nhị thiếu gia.”

Tần Đồng hai mắt trừng trừng, giờ khắc này hắn đã quên tình cảnh của chính minh, chỉ lo nhìn chằm chằm cái người đang nháy mắt với hắn kia, trước mắt rõ ràng là giương mặt không biết tuổi, chính là thanh âm cùng ngữ khí xưng hô thật quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

Ánh mắt càng trừng lớn, nhìn thấy người nọ đối với mình nháy mắt mỉm cười, Tần Đồng hét lớn: “Mẹ nó, lão tự bị chiếm tiện nghi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui