Thương Hành Thiên Hạ

“Chủ tử, người phái đi tìm đã trở về, hoàn toàn không phát hiện tung tích Giang Việt cùng Phó phó tướng.”

Tấn Dương sắc mặt càng thêm âm trầm, bước chân cũng càng lúc càng hối hả, Giang Việt mỗi ngày đều báo cáo tình huống cho mình, hiện tại tính ra đã mười ngày mà sống không thấy người chết không thấy xác, mà Phó Nguyên, cũng đã mất tích mười ngày, này không phải tất cả thật rất trùng hợp. Mà nữ nhân kia, chẳng lẽ lại có bản lĩnh lớn đến như vậy hay sao?

Nói như thế chính mình đã bị lộ, này cũng khiến hắn càng thêm khó hiểu, nếu bọn họ đã biết, vì sao lại yên tĩnh như vậy, không phải là có dự định khác? Đã như vậy… Tấn Dương vỗ bàn một cái: “Hảo, ngươi đã bất động, ta liền tiên hạ thủ vi cường!”

Xoay người hướng về phía những kẻ đang quỳ gối: “Nghe đây, lập tức tập hợp người lại, trong buổi tối ngày hôm nay liền đem Tần phủ toàn bộ từ trên xuống dưới giết hết cho ta, ngay cả một con muỗi cũng không được buông tha, nhất là tại viện phía nam! Sau đó kiểm tra thi thể cho ta, xác định đúng đủ tám người thì châm lửa thiêu hủy toàn bộ!” Trừ tận gốc sẽ trừ triệt để, hắn không thể mắc sai lầm này một lần nào nữa.

Người quỳ gối trao đổi ánh mắt cực nhanh, đều nhìn ra được chút hưng phấn trong đôi mắt đối phương, nhưng cũng mang theo chút nghi hoặc, miệng lại đáp: “Dạ, thuộc hạ liền làm ngay.” Chủ tử thế nào lại trở nên nóng ruột như vậy, không sợ nháo ra động tĩnh lớn hay sao?

Bọn họ đều là do Tấn Dương tuyển lựa từ đội quân mà ra, sau khi huấn luyện trở thành tử sĩ, trong quân đã nhìn quen sát phạt, đối với máu tanh đặc biệt thích, tuy rằng so ra thì kém sát thủ, nhưng nói trắng ra cũng là một cỗ máy giết người, kỳ thực đối với nhiệm vụ giám sát của Tấn Dương lần này đã sớm bất mãn, hiện nay nghe được có thể giết người, tay đều khống chế không được có chút ngứa ngáy.

Nhưng biết đâu vừa đi tới cửa, lại nghe thanh âm Tấn Dương: “Trở về cho ta!”

Mấy người ngạc nhiên, lại trở về lần nữa: “Chủ tử?!”

Tấn Dương phất tay: “Trước tạm thời đừng nhúc nhích, chờ ta ngẫm tốt lại đã.”

“…Tuân lệnh.”

Tấn Dương cụt hứng ngồi vào ghế, không được kích động, hắn không thể khẳng định được đây có phải là kế sách của nữ nhân kia hay không, chờ hắn tự đưa mình đến cửa, sau đó một lưới bắt hết. Trong quân binh sĩ tuy nhiều, tư chất cao cũng không nhiều, được hắn ngầm huấn luyện thành tử sĩ lại càng hiếm, người của hắn vốn không nhiều lắm, không thể cứ như vậy đem toàn bộ đưa vào.

“Oanh” một tiếng ném đi cái bàn, Tấn Dương tâm phiền ý loạn: “Con mẹ nó chết tiệt!”

Hôm nay hắn lại thành người ngoài sáng kẻ khác ở trong tối, khắp nơi trói chân trói tay! Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên mãnh liệt đập lên bàn một cái, nhảy dựng lên quát: “Nhanh đến nhà Phó Nguyên, nhanh lên, đem hết thảy những thứ kia của hắn tìm ra cho ta, nhanh lên!”

Mấy người kia sợ hãi cả kinh, vội vàng lĩnh mệnh. Tới nơi rồi, càng khiến bọn họ thất kinh.

Cha mẹ Phó Nguyên sớm mất, đến nay chưa đón dâu, trong nhà vốn đã vắng vẻ, hắn lại trời sinh tính lại đa nghi, trong phủ thậm chí một hạ nhân cũng không có, mọi chuyện trong triều đều do một tiểu quan viên xử lý,

Người đến cảm thấy thực xui xẻo, kẻ thất tung này tám phần hẳn là đã chết, chính là một võ tướng biên quan, lại trụ trong một cái phòng nhỏ như thế, đâu có cái gì đâu mà vớt vát? Sở dĩ như thế nên chỉ ở trong sân quanh quẩn một vòng, ngày cả gian nhà cũng không muốn tiến vào, còn cân nhắc sau khi trở về phải dùng huân hương tốt mà tắm rửa.

Bất quá cũng thực rất thanh nhàn, cái gì cũng chưa từng xét, liền báo là dữ nhiều lành ít, trực tiếp đóng cổng và sân, chờ trong triều xử lý.

Lúc này trong phủ nửa người cũng không có, trong sân cũng tích không ít bụi, không chút hơi thở, giữa ban ngày cũng có chút âm trầm. Nhưng… những thứ này không phải là nguyên nhân khiến bọn họ giật mình, mà chính là vì trong phủ cùng trong sân đã trở nên rất lộn xộn. Rất hiển nhiên, đã có người đi trước một bước.

Phòng ngủ Phó Nguyên càng trở nên rối tinh rối mù, mà bọn họ cũng lần đầu tiên chú ý đến cái mật đạo đang rộng mở kia. Một người trong đó nhìn thấy tình hình này liền nói thầm: “Này thì tìm cái gì, ngay cả mẩu giấy vụn cũng không lưu cho chúng ta.”

Có người tùy tay nhấc lên một chiếc hộp gỗ lim nhỏ nằm trên mắt đất, “Ô” một tiếng: “Ra là hắn cũng có thứ tốt a, những kẻ kia đối với những thứ này thật ra không có hứng thú.” Nằm nơi đó, là một pho tượng phật bằng vàng.

Những đôi mắt đó nhất thời sáng lên, nếu không thể tìm được cái gì trở về, thì lấy thêm mấy thứ gì đó trở lại cũng không sai. Vì vậy, ngôi nhà vốn đã hỗn độn lại càng trở nên hỗn độn thêm.

Đợi cho đến khi bọn họ thỏa mãn ngừng tay, quần áo đều đã phình to, lần này không lấy mấy thứ to, chỉ chọn mấy thứ nhỏ nhỏ, chờ một thời gian nữa sẽ đến dọn sạch. Sau khi trở về đầu tiền là trở về phòng đem mọi thứ cất giấu hảo, rối mới đến chỗ Tấn Dương phục mệnh, không ngoài dự đoán lại nghe hắn nổi giận lôi đình.

Giang Kỳ rạng rỡ cầm một chồng giấy viết thư chạy đến phòng Lục Gia Diễm nói: “Quả nhiên là tiểu tình nhân của ngươi nói trúng rồi, tên kia đúng là có cất giấu một chút tài liệu của năm đó.”

Tần Đồng lúc này vừa từ bên ngoài về, ôm Tiểu Cáp vào nhà, nghe vậy lập tức phản bác: “Ta không phải tiểu tình nhân!”

Ánh mắt đã có chút nhịn không được liếc về phía Lục Gia Diễm đang ngồi, trong lúc phân tâm Tiểu Cáp đã giãy dụa nhảy xuống, tiểu tử này hiện tại đã lớn lên không ít, mập mạp báo ú nhìn cũng thật khả ái, nhưng ôm lấy cũng phải rất cật lực. Bị chút giãy dụa này, Tần Đồng lập tức giữ không được, ngược lại còn bị hoảng sợ, mắng một tiếng: “Tử cẩu!” Trên mặt đã có chút nóng lên.

Giang Kỳ giơ hai tay lên: “Hảo hảo hảo, không phải tiểu tình nhân.” Giọng điệu qua loa có lệ, lập tức hướng về phía Lục Gia Diễm, nhìn hắn xoay người đem mọi thứ cất vào rương trong tủ quần áo, ngạc nhiên nói: “Ngươi không nhìn?”

Lục Gia Diễm “thịch” một tiếng đóng cửa lại: “Ta không muốn nhìn.”

Giang Kỳ nhìn hắn, sau đó nhún vai: “Tùy ngươi. Tấn Dương bên kia có muốn đi lục lọi luôn không? Người hắn dưỡng võ công đều bình thường, chúng ta đi không hề kinh động.”

“Ngươi an bài đi.”

Giang Kỳ gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác: “Cũng nói tiếp, trong lúc xét nhà mới phát hiện, tên kia không chỉ nhát gan, mà còn rất hoàn tục.” Vừa nói vừa rung đùi đắc ý ngồi xuống, bưng lên bát thang đậu xanh trên bàn cũng không thèm hỏi một tiếng liền uống, sau đó đặt về chỗ cũ nói: “Đậu nấu vừa chín lại vừa mềm, cũng không nát, thật không sai.”

Này vốn là Chu tẩu cố ý lưu lại cho Tần Đồng, bảo Lục Gia Diễm bưng vào. Nhìn Giang Kỳ hé miệng cho hơn nửa chén đậu xanh thang vào bụng, lông mày Lục Gia Diễm như muốn nhăn lại thành một đường. Tần Đồng thế nhưng lại đang suy nghĩ, hắn hiện tại đối với bát canh thang không có hứng thú, chỉ hỏi: “Tục? Thế nào là một tục pháp?”

Giang Kỳ lại tiếp tục cho hết nửa bát đậu xanh thang còn lại vào bụng, chùi chùi miệng bắt đầu nói: “Chúng ta ngày đó không chú ý lắm, sau khi vào mật thất kia mới phát hiện trong ba cái rương nơi đó đều là vàng bạc châu báu.”

“A?”

“Không riêng gì ba cái rương đó, trong phòng hắn từ rương lớn tới rương nhỏ đều có những thứ tốt, nhiều nhất chính là vàng, còn có tượng phật Quan Thế Âm bằng vàng, kia thật sự lấp lánh a…”

“Vàng?”

“Vô nghĩa, không phải vàng chứ là cái gì, sau đó là bạc, sau đó là trân châu ngọc bích a, vụn cũng có, khắc chạm rồi cũng có, còn có rất nhiều trang sức nữ nhân, này thật khó hiểu, hắn là một đại nam nhân, đối với vàng bạc hứng thú còn chưa tính, thế nào lại đối với… nhưng thứ này của nữ nhân… Uy uy uy ngươi đang làm gì?”

Tần Đồng đã tiến đến xách lấy áo hắn: “Này rương đâu? Giá trị bao nhiêu tiền?”

“A?”

“Nói mau!”

“Ôi ngươi đừng quậy! A! Đừng nắm đừng nắm, ta nói không được sao? Còn tại nhà hắn a, phỏng chừng cũng hơn mười vạn. Người này, mỗi ngày tại cái nơi biên quan chim không thèm đẻ trứng, thế nào mà lại có được nhiều như vậy… Oa a, cổ của ta! Ngươi bóp cổ ta làm cái gì?!”

Tần Đồng con mắt cũng đã đỏ lên: “Nhanh mang về cho ta!”

“Mang về làm cái gì?”

“Ngươi đầu có vấn đề hả, đó là tiền tiền tiền! Hắn bắt cóc ta phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, này là vừa đủ!”

Giang Kỳ vẻ mặt hắc tuyến: “Phí tổn thất tinh thần? Ngươi thật là biết tạo từ. Mấy thứ kia cũng không phải là bút tích hay tranh chữ của danh gia cũng như trân phẩm quý giá, hơn nữa cũng không bao nhiêu tiền. Ai ai, ngươi bình tĩnh, bình tĩnh một chút, dừng lại cho ta!”

Giang Kỳ mắt đề phòng cả người mồ hôi lạnh đứng lên khỏi ghế, nhìn dáng dấp dường như phát rồ của Tần Đồng, trời ạ! Thấy tiền sáng mắt nguyên lai là như vậy, thật sự đã được diện kiến rồi. Chưa nói tới, cái rương lớn như thế ban ngày ban mặt sau mà mang về a? Này cũng không thể gọi là cướp bóc, chính là cướp của người chết a.

Tần Đồng vỗ bàn: “Cái gì mà không bao nhiêu tiền, ngươi cho mấy chục vạn như không sao? Hơn nữa ít cũng là tiền! Mau nhanh mang về cho ta đi, hiện tại phải đi ngay!” Tài chính a tài chính, càng nhiều càng tốt, như thế nào lại không muốn.

Giang Kỳ không còn gì để nói, chỉ đành nói: “Này thì dù sao buổi tối mới có thể đi, cái rương lớn như vậy không thể so được, ban ngày sao mà khiêng…”

Chưa nói xong đã bị Tần Đồng cắt đứt: “Ngươi có biết nhà không cửa sẽ ra sao không, nhanh! Dù ban ngày không mang đi được ngươi cũng phải đi trông giữ cho ta, nhanh đi nhanh đi!”

Giang Kỳ triệt để đầu hàng, liên tục nói: “Đúng đúng đúng, ngươi là lão đại ngươi là ông chủ, ta cái gì cũng nghe lời ngươi, này đi tìm người làm.” Trước khi đi quay về phía Lục Gia Diễm giật giật môi, truyền âm nói: “Hảo hảo quản tình nhân của ngươi đi, ngươi đã rơi rớt đâu mất rồi, địa vị còn không bằng tiền.”

Kết quả buổi tối Giang Kỳ mang cái rương tiến vào phòng họ với vẻ mặt bất khả tư nghị, đối với Tần Đồng nói: “Ngươi thật là chỉ đoán thôi a? Cũng thật rất chuẩn!”

Lục Gia Diễm ngồi ở bên giường, nghe vậy nhíu mày. Tần Đồng đang ở một bên bàn bày phấn son ra nghiên cứu, kỳ thực từ lâu đã không yên lòng, thấy cái rương mở ra, con mắt phát quan nhìn vào bên trong, ngoài miệng nói: “A? Cái gì?” Căn bản là không nghe Giang Kỳ nói cái gì, đầu óc chỉ có bạc sáng long lanh.

Giang Kỳ thở dài nói: “Ban ngày, phát hiện bên trong thiếu hơn nửa, hiển nhiên đã có người vào cướp. Sau đó, tối nay chuẩn bị mang về lại đụng phải mấy người, cũng không biết có cùng một nhóm hay không, ta cũng lười quản, tống cổ đi hết rồi mang toàn bộ trở về.”

Lực chú ý của Tần Đồng lúc này mới quay lại, đau lòng nói: “Ta đã nói mà, may mà đi sớm, không chỉ còn mấy cái rương không. Ngươi nói bị thiếu, vậy… tính ra giá trị nhiều hay ít?”

Sách, cũng chỉ nhớ giá trị bao nhiêu, thế nào lại không hỏi hắn có gặp nguy hiểm hay không, ai tìm được tên tiểu tình nhân như vậy cũng không hay ho gì: “Tuy rằng thiếu chút, nhưng mất thứ trong này, bốn năm mươi vạn lượng cũng không phải là ít.”

Nói đến đây lại lấy ra một thứ lắc lắc trước mặt Lục Gia Diễm: “Tuy rằng hơi mệt, bất quá ta lúc soát được thứ này, của Tấn Dương. Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ hắn cũng muốn tìm mấy thứ kia, đáng tiếc hắn chậm.”

Tần Đồng lại ngồi chồm hổm trước cái rương tiền sờ tới sờ lui, trong đầu đã bắt đầu tính toàn muốn đem mấy cái cửa hàng tốt nhất trong kinh thành mua vào. Lúc không có tiền chỉ có thể nhìn trông mong, hiện tại mua được liền cố gắng mua, lại muốn làm một chút sinh ý khác, kia hắn có nên mở một cái nhà hàng, mang kiểu dáng phong cách Tây Âu, tại cái nơi địa phương lỗi thời này hẳn là rất mới mẻ, làm ăn chắc cũng không tồi.

Hắn đang mải mê suy nghĩ miên man, thình lình cảm giác được có người phía sau ôm hắn mạnh mẽ kéo lên từ mặt đất, sợ hãi quay đầu lại, sau đó cả giận nói: “Ngươi làm gì?!”

Lục Gia Diễm đưa hắn cách xa cái rương: “Không còn sớm, ngủ.”

“Thần kinh, muốn ngủ thì tự mình ngủ!” Hắn còn chưa nhìn đủ bạc.

“Nga? Ngày mai nếu mặt trời lên tới đỉnh mà không đứng dậy nổi thì để cho bọn họ hiểu lầm tốt lắm.”

Một câu đụng đến tử huyệt của Tần Đồng, nhượng hắn hận không thôi: “Ngủ thì ngủ, ngươi tránh xa ta một chút!”

Lục Gia Diễm nghe lời buông tay, dù sao đến trên giường thì có thể xa đến mức nào nữa, hắn kiên trì rất tốt. Hơn nữa bộ dáng không được tự nhiên của tên kia càng xem càng thú vị, nhìn nhiều một chút thật là tốt.

Cách hai ngày, Tầm Nguyệt sắc mặt vui mừng tự mình chạy tới tìm Tần Đồng, cười nói: “Tần công tử, Hồng Ngọc dùng rất tốt, còn muốn hỏi có những cái nào khác nàng có thể sử dụng hay không, các tỷ muội khác cũng rất mong muốn, đều nhờ ta lại đây xem.” Nói xong bày ra một túi ngân lượng đầy: “Này, còn sợ không có được, ngay cả bạc cũng đưa trước cho ta.”

Cái này khiến Tần Đồng lại cảm thấy vui vẻ, tiếp đón Tầm Nguyệt ngồi xuống, nhờ tiểu đào mang chút trà bánh lại, sau đó nói: “Đây là chuyện tốt a, đến, để ta xem thử mọi người muốn tìm gì.”

Tầm Nguyệt liền đưa chồng giấy qua, đó là do Tầm Nguyệt bảo các nàng viết lên, mặt trên chính là tuổi tác cùng tình trạng làn da. Vốn nữ nhân thanh lâu kiêng kỵ nhất là nói về tuổi của mình, nhưng nghe Tầm Nguyệt nói tuổi tác khác nhau cũng dùng khác nhau, sợ khéo quá hóa vụng, tất cả mọi người đều thành thật viết ra, thật khiến cho Tầm Nguyệt nắm được nhiều thông tin trực tiếp.

Tần Đồng mở ra xem, lấy ra từ bên trong tám người, nói: “Hôm nay trước ngươi mang của những người này về, còn lại bảo các nàng cứ từ từ.”

“A, mấy thứ này người cũng nên hảo hảo nhìn, ghi tạc trong đầu.”

“Công tử yên tâm, ta toàn bộ đã nhớ kỹ, ngay sau tự biết nên làm như thế nào.”

Hai người sau đó hàn huyên một chút, sau đó Tần Đồng lấy ra một số thứ cấp cho tám người kia, tất cả đều viết tên lên trên, thêm vào một bộ nữa cho Hồng Ngọc, sau đó nhân cơ hội chỉ Tầm Nguyệt một chút phương thức trang điểm phối hợp, Tầm Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, truy vấn liên tục, Tần Đồng đáp đến khô cả miệng, đến khi người cất bước hắn đã hoàn toàn mệt lả.

Đợi đến khi hắn quay về phòng, liền nhanh chóng phát hiện ra cái rương đã biến mất vô tung, ngẩn ngơ một lát rồi vội chạy thẳng qua, xông thẳng vào phòng Giang Kỳ nhào lên người Lục Gia Diễm: “Này rương đâu?”

Lục Gia Diễm nhanh chóng giữ chặt hắn, đối với tay nắm áo hắn làm như không thấy: “Thu hồi.”

“Ngươi thu hồi làm cái gì? Đưa ta!”

Giang Kỳ xoa xoa trán, này hai người có chuyện gì? Lẽ nào tên kia không biết Lục Gia Diễm có bao nhiêu bạc sao? Được rồi, kỳ thực hắn cũng không biết, nhưng hắn khẳng định bạc trên người Lục Gia Diễm tối thiểu cũng phải gấp mười lần cái rương kia, muốn bạc nói một chút là có, hà tất gì phải khư khư giữ lấy mấy thứ đó không buông?

Lục Gia Diễm kéo hắn lại gần: “Không thu hồi cứ để vậy trong phòng? Là người liếc mắt đều có thể thấy, tiểu đào hiếu kỳ càng cao, nếu cứ để như vậy, ngươi tính giải thích sao?”

“…”

Sau đó Tần Đồng kêu rên một tiếng: “Ta còn tính ngày mai mua cái tiệm kia trong khu vực tốt nhất của kinh thành, ngươi vừa nói thế, vậy nên làm cái gì bây giờ?” Khó mà thấy được có cái đang bán ra, nếu như trễ bị người khác đoạt mất thì làm sao bây giờ?

Lục Gia Diễm trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Cái này đơn giản, ngươi tìm người quản lý, tự mình làm chưởng quầy không phải là xong.”

Tần Đồng giật mình, đúng vậy, hắn như thế nào lại quên, chủ tịch cho tới bây giờ đều là người phụ trách ký tên, tiền cùng tiền lời buôn bán cũng chỉ được ngắm, nghe cũng không tồi.

Vì vậy hắn hưng phấn quay qua Lục Gia Diễm nói: “Ngày mai ngươi theo ta giúp ta mua tiệm.” Cái rương quá nặng, hắn nâng không nổi.

Lục Gia Diễm sao lại không biết tâm tư của hắn, nét mặt cũng không lộ ra thanh sắc, chỉ nói: “Cũng được.”

Giang Kỳ đứng ở bên cạnh nhếch miệng, thực sự là thông minh một thời mà hồ đồ một đời, chẳng lẽ hắn không biết trên đời này có thứ gọi là ngân phiếu? Cái rương kia, đã trở thành tấm ngân phiếu nằm ở trong lòng Lục Gia Diễm mất rồi, ngay khi Tần Đồng vừa bước vào, hắn đã cất kỹ. Ai bảo tên kia khí tức quá rõ ràng, từ xa đã có thể cảm nhận được.

Thở dài, Giang Kỳ đi ra ngoài, hiện tại rất đồng tình với Tần Đồng: tên kia, số định là bị ăn rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui