Thương Hành Thiên Hạ

Ngày hôm sau Tần Đồng dậy rất trễ, quả nhiên ngủ thật trầm, chẳng qua lúc đứng lên vẫn như cũ buồn ngủ cùng không có tinh thần, mắt nhìn ánh mặt trời sáng lạn chói chang ngoài cửa sổ, một bên mơ hồ nghĩ may mà hẹn lúc chạng vạng, một bên ngáp mấy cái liền sờ sờ tìm quần áo mặc vào người, cúi đầu, động tác nhất thời dừng lại, ánh mắt cũng trợn to hết cỡ, há hốc mồm nhìn trên người mình trải rộng những dấu ấn tím tím hồng hồng.

Sau khi ngốc lăng sắc mặt lập tức chuyển đen, nhảy dựng lên tìm gương, nghiến răng nghiến lợi: “Lục Gia Diễm, ngươi hỗn đản!” Biết rõ hắn hôm nay còn có hẹn, lại đem mình biến thành cái dạng này, quả thực chính là rắp tâm bất lương!

Ba chân bốn cẳng nhảy đến trước gương, đối với hình ảnh mơ hồ trên gương đồng trái nhìn phải nhìn, phát hiện từ bả vai trở lên cũng không có dấu vết gì, lúc này mới nhẹ nhõm.

Cửa bị mở ra, Lục Gia Diễm bưng mâm tiến vào, thấy Tần Đồng trước gương trái nhìn phài nhìn, ánh mắt hơi hơi động, ngoài miệng lại nói: “Tỉnh ngủ?”

Tần Đồng đảo qua tầm mắt hận không thể ở trên người tên kia đục mấy lỗ, lộ ra bên áo một mảnh hoàn toàn có thể xưng là dấu vết “khủng bố”, cơ hồ như rống lên: “Sao lại thế này?”

Lục Gia Diễm thưởng thức “kiệt tác” của chính mình, vẻ mặt phi thường vừa lòng, trả lời: “Này còn hỏi?” Lại chỉ chỉ bả vai, “Hoặc là ta cũng nên hỏi ngươi một chút đây là có chuyện gì.”

Tần Đồng nghẹn lời, được rồi, nam nhân kìm lòng không được tổng sẽ có chút quá đà, lại cầm gương xác định trên cổ mình thật sự không có dấu vết gì, mới thả gương mặc lại quần áo đàng hoàng, sắc mặt cũng miễn cưỡng xem như phục hồi bình thường.

Lục Gia Diễm đặt mâm lên bàn: “Lưu lại cho ngươi, hiện tại có muốn ăn không?”

Mùi nhẹ nhàng thổi qua, ngày hè nóng bức ăn uống không tốt, nhưng lại không kháng cự được cháo gà thơm phức, lại nói sau đêm qua “thể lực” tiêu hao rất nhiều, sao lại có đạo lý không đói bụng.

Tần Đồng bước vài bước đên cạnh bàn, bưng bát ăn. Hắn cúi đầu uống cháo, Lục Gia Diễm đứng một bên, tầm mắt hạ thấp một chút là có thể nhìn thấy một dấu vết đỏ chói sau gáy hắn, bởi vì dùng lực cũng vừa đủ, đã muốn lộ ra một chút tím bầm, ngay bên cạnh nốt ruồi kia, Tần Đồng không thể nhìn thấy, nhưng chỉ cần hắn cúi đầu, người bên ngoài tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thấy Tần Đồng ăn ngon lành, Lục Gia Diễm kéo ghế ngồi xuống: “Chu tẩu muốn ta hỏi ngươi buổi chiều ngươi là ăn cơm hay là không ăn?”

Nhớ tới lần trước một bàn đồ ăn cũng không vào được mấy khẩu, cuối cùng lại ra quán ăn mì thịt bò, Tần Đồng đem cháo uống vào nói: “Vẫn là ăn một chút gì đó rồi đi.” Đỡ đến lúc đó lại bị đói.

Tần Đồng phát hiện chính mình ngày càng thích thậm chí không muốn xa rời cảm giác như vậy, bất luận khi nào trở về đều có người đang chờ ngươi, quan tâm ngươi về ăn, mặc, đi lại, cái gọi là nhà, không phải hẳn là như thế này sao?

Nhà của hắn trước kia, quan hệ người nhà tuy rằng mật thiết, nhưng cũng không thân mật, luôn là tự vội vã tự lo lắng, một năm khó mà gặp nhau được vài lần, nếu không phải hắn thường xuyên nháo chuyện sinh sự, chỉ sợ cơ hội gặp lại càng ít. Lúc ấy cũng chẳng cảm thấy gì, thẳng đến khi đột nhiên bị tách ra, mới phát hiện mình cùng người nhà trong lúc đó đã có một khoảng không xa vắng nặng nề.

Nghĩ hiện tại không chỉ là ít, mà căn bản là không có cơ hội gặp lại nữa, Tần Đồng không khỏi trong lòng thở dài, ở nơi này gặp được các nàng là phúc khí của hắn, nếu không biết quý trọng, vậy thực nên bị thiên lôi đánh cho.

Chu tẩu trước tiên làm tốt cơm chiều, nghĩ đến hắn sẽ uống rượu, liền dùng mật ong ngâm với quả mơ đun lên, khi ăn cơm theo dõi hắn ăn, lại đưa cho hắn mang theo một tiểu hạp, nói cũng không thật sự khách khí: “Đừng có luôn người đầy mùi rượu mà trở về, chúng ta sẽ không mở cửa cho ngươi.”

Tần Đồng không nói gì nhìn trời, thần tình vô tội, người luôn đầy mùi rượu trở về? Hắn nhớ rõ số lần hắn ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu là Chu tẩu biết được “sự nghiệp to lớn” của mình trước kia, vậy chẳng phải là mỗi ngày đều không được vào cửa?

Nhìn sắc trời, ước chừng cách thời gian hẹn không xa, Tần Đồng nhanh chóng xuất môn, lần này vì biểu hiện thành ý, không có hẹn tại tiểu thất, mà là tự mình tiến đến cảm tạ.

Hắn mới ra khỏi cửa, Giang Kỳ liền từ khoảng không chạy đến bên Lục Gia Diễm “hắc hắc” cười nói: “Lại là hẹn ở nhà hắn, ngươi chẳng lẽ không đi? Ta đây cần phải nhìn náo nhiệt.” Hơn nữa, hồn hắn có hơn một nửa nằm tại nơi hầm rượu phủ kia, phải tìm trở về mới được.

Lục Gia Diễm ngẫm lại dấu hồng ấn kia, quay đầu lại kéo Giang Kỳ đi ra ngoài: “Đi đi, ngươi không phải là không bỏ được rượu của ngươi sao?”

Giang Kỳ sửng sốt, mới bị tha vài bước liền giật mình nói: “Ngươi như thế nào biết?” Hắn nhớ rõ là mình cái gì cũng chưa nói ra.

“Giang đại gia, lần trước ngươi đã nói lộ hết, chỉ cần không phải kẻ điếc đều hiểu.”

Giang Kỳ sờ sờ mũi, không tại đây so đo, biết thì biết, cũng không phải là chuyện gì quá đáng, ngược lại một phen chế trụ cánh tay Lục Gia Diễm đang bám trụ trên người mình, cười hì hì: “Ta nói, ngươi vẫn là lo lắng a, hắn lớn như vậy, cần gì ngươi mỗi lần đều phải đi trông?”

Lục Gia Diễm mặt không đổi sắc, vừa đi ra ngoài vừa trả lời: “Thì sao? Hắn với loại cá tính mơ màng này, trông chừng mới không phạm lỗi.”

Giang Kỳ lại đành phải sờ sờ mũi, người này, nghĩ muốn đưa hắn vào tình trạng túng quẫn sao khó muốn chết? Mặc kệ chuyện gì đều đạo lý hiển nhiên rõ ràng, dáng vẻ không giống tiểu hài tử hai mươi tuổi, thật sự là không đáng yêu!

Tần Đồng đi đến Hà phủ trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, mà Hà Vấn Kinh đã sớm phái người đợi ở cửa, vừa thấy hắn đến liền lập tức ra đón: “Tần công tử, chủ tử đợi đã muốn lâu, mời theo ta.”

Tần Đồng gật gật đầu, nói: “Làm phiền.” Liền theo người nọ hướng vào trong phủ, vẫn đi đến hậu viện, nhìn thấy gian phòng khách trước kia cũng không có dừng lại, mà lại đi đến phía sau, nhiễu qua một con đường có một cái ao nhỏ, năm ba tốp lục bình trôi nổi, giữa có một ngôi đình, Hà Vấn Kinh đang ở đó chờ hắn.

Nhìn thấy người dẫn Tần Đồng lại đây, Hà Vấn Kinh đi ra nghênh đón, cười nói: “Gần đây mọi chuyện ổn cả?”

Tần Đồng cũng chắp tay, trả lời: “Tất nhiên, ngươi giúp ta một việc lớn như vậy, không tốt thì không thể nào nói nổi, cho nên ta mới tự mình lại đây nói lời cảm tạ.”

Hà Vấn Kinh mời người tiến vào chòi nghỉ mát: “Sớm nói ngươi không cần, ngươi lại vẫn chu toàn lễ nghĩa.”

Khi nói chuyện trên mặt vẫn lộ vẻ cười, trong lòng lại là tư vị không tên, quả nhiên như Giang Kỳ nói vẫn xem mình như ngoại nhân, nhưng nếu hắn không phân rõ phải trái như vậy, chỉ sợ muốn hắn đến đây một chuyến lại càng thêm gian nan.

Bàn bên trong đình bày ra rượu cùng thức ăn tinh xảo, người dẫn đường đã sớm lui ra ngoài, trong đình yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Tần Đồng không biết sao lại đột nhiên cảm thấy có chút không quen, theo bản năng hướng về phía ngoài đình liếc mắt một cái mới ngồi xuống.

Vẻ mặt động tác của hắn toàn bộ đều rơi vào trong mắt Hà Vấn Kinh, tuy rằng cảm thấy khó chịu cũng chỉ có thể ở trong lòng thở dài, xem ra chính mình ngay từ đầu dùng phương pháp sai lầm rồi, truy nam nhân quả nhiên không thể giống như truy nữ nhân.

Sau khi nói lời cảm tạ, hai người ngồi trong đình hàn huyên một chút, chính là nói đến nói đi cũng không thoát được mấy thứ chuyện xưa cũ, mắt thấy rất nhanh sẽ không còn gì để nói, Hà Vấn Kinh trong lòng càng thêm thở dài, cân nhắc nửa ngày, hỏi: “Tần Đồng, cửa tiệm ngươi mua kia, tựa hồ vẫn không thấy ngươi khởi công, là có tính toán gì khác hay sao?”

Nhắc đến, Tần Đồng sắc mặt có chút đỏ lên, có chút ngượng ngùng cười nói: “Thật không phải có tính toán khác, chính là cảm thấy thời tiết nóng bức, có chút lười động, muốn chờ sang thu tính tiếp.”

Hà Vấn Kinh nghe được không khỏi cười rộ lên: “Ta thật ra lần đầu tiên gặp người không có vội mà kiếm bạc, nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì thời tiết nóng.”

Tần Đồng lại muốn gãi đầu, nhưng cảm thấy vậy cũng không lễ phép, tay đi đến một nửa liền buông ra quay lại cầm lấy chén rượu trên bàn, nói tiếp: “Ai, ta là người dễ thấy đủ, lại không chịu được khổ, tiền vừa đủ là được rồi, dù sao tạm thời đói cũng không chết, thả một chút cũng được.”

“Kia tha lỗi ta tò mò hỏi một câu, cửa tiệm đó ngươi tính toán dùng làm gì?”

“Tây… A, không phải, này, đại khái chính là một loại phong cách khiến người ta có cảm giác thoải mái đi, so với tiệm cơm tửu lâu phải thanh tĩnh một chút. Bất quá ta tính mở bình dân một chút, dù sao cũng đã mua, vốn quay về chậm một chút cũng không sao cả.”

Hà Vấn Kinh nghe xong gật gật đầu: “Một ý tưởng không tồi.” Nói xong lại lộ ra thần sắc trầm tư: “Mở tửu lâu, đầu bếp cùng chưởng quầy giỏi là không thể thiếu được, ngươi nghĩ muốn thỉnh đầu bếp cùng chưởng quầy như thế nào?”

Lời này khiến Tần Đồng ngẩng ngơ sửng sốt, chưởng quầy hẳn là dễ làm, nhưng nói đến đầu bếp, hắn thật đúng là không nghĩ qua, cho dù có nghĩ, những thứ hắn muốn bọn họ cũng làm không được, này là mấu chốt vấn đề, thẳng đến giờ phút này mới thẳng tiến vào óc Tần Đồng.

Nhìn sắc mặt Tần Đồng đột nhiên trở nên âm tình bất định, Hà Vấn Kinh không cần đoán cũng biết hắn khẳng định không nghĩ đến vấn đề này, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, bộ dáng này, thật ra gần giống như lần đầu tiên gặp mặt.

“Tần Đồng, ngươi là chưa bao giờ làm qua những sinh ý có liên quan đến tửu lâu?”

Tần Đồng thật sự nhịn không được ôm đầu, trên mặt một vẻ xấu hổ: “Hình như là không có. Hơn nữa, ngươi vừa nói ta mới chú ý tới, chỉ sợ cái ta muốn đầu bếp trứ danh cũng không làm được.”

Vẻ mặt hắn đã rất là uể oải, còn thiếu chút nữa là ghé vào bàn: “Ai, ta như thế nào hiện tại mới nghĩ đến vấn đề như vậy!” Nói xong hận không thể tát mình một cái, mang theo cái đầu lớn như vậy làm chi, thật sự là hoàn toàn vô dụng.

Hà Vấn Kinh thật ra lại bắt đầu hiếu kỳ: “Đó là dạng thức ăn gì? Đầu bếp nhà ta thật ra đối với đồ ăn các nơi đều có nghiên cứu, muốn hay không ta thỉnh hắn lại đây?”

Tần Đồng cười khổ, nghĩ nghĩ mới đáp: “Cái kia, xem như là thức ăn truyền thống của ngoại biên cải tiến một chút, đầu bếp nơi này ta đám khẳng định không thể làm.” Trong ý thức cổ nhân, đại khái Châu Âu hay Châu Mỹ gì đó cũng đều xem là ngoại biên, chính mình nói vậy cũng không tệ đi.

Hà Vấn Kinh ngẩn người, ngoại biên hắn thật ra đã đi vài lần, quốc gia khu vực rộng lớn đông đúc, người dân chất phác cởi mở khiến hắn cảm thấy không tồi, diện mạo cũng không cảm giác kỳ lạ hơn so với người Trung Nguyên là bao nhiêu, rượu ngon hoa quả có thể coi là nhất tuyệt, chính là thức ăn địa phương của họ tuy được xem là mỹ vị, nhưng trong mắt hắn lại thật sự rất “thô ráp”, khác xa mới mỹ vị tinh xảo của Trung Nguyên, khiến hắn phi thường không quen. Sau này nếu không phải bắt buộc, hắn là tuyệt không nguyện đi lại, nếu bất đắc dĩ phải đi, cũng nhất định phải mang theo đầu bếp của mình cùng đi.

Cho nên lời Tần Đồng nói càng khiến hắn thêm tò mò: “Theo như ngươi nói, kia chẳng lẽ không phải là không ai có thể làm.”

Tần Đồng thật sự đã muốn nằm úp sấp trên bàn, hữu khí vô lực nói: “Kia thật cũng không phải, vẫn là có một người có thể.”

Hà Vấn Kinh ánh mắt chuyển một vòng, đột nhiên cười nói: “Ít nhất còn một người, ta rất muốn đoán thử.”

Tần Đồng khoát tay, lại chỉ về phía mình: “Còn đoán gì nữa, còn không phải là ta.”

Hắn ở nhà trước kia đa phần là mẹ tự mình xuống bếp, cũng chưa bao giờ có khái niệm quân tử không lăn xả vảo bếp, không bàn đến chuyện hắn cùng ca ca thường xuyên bị mẹ lôi vào phòng bếp hỗ trợ, tuy rằng như cũ vẫn là đồ ăn Trung Quốc, nhưng hắn năm đó cũng vì tán gái, cũng tốn không ít công phu vào món cơm Tây, thông thạo nhất tất nhiên vẫn là thịt bò bít tết, cũng vậy mà hắn mới có ý tưởng mở quán cơm Tây.

Chính là, nói đến đây, vấn đề khác lại xuất hiện, Tần Đồng cơ hồ muốn đập đầu: “Còn vấn đề nữa, cho dù ta có làm, nhưng nguyên liệu cùng gia vị thì biết làm sao bây giờ?”

Làm cơm Tây đương nhiên phải có gia vị kiểu Tây, tuy rằng lúc này buôn bán xuyên quốc gia cũng không thể nói là không có, nhưng dù sao cũng phi thường hữu hạn, nghĩ muốn mua được mấy thứ kia khẳng định đã khó lại càng khó hơn, hơn nữa dù có thể mua được, giá cả chỉ sợ không phải cao bình thường, nhất là giá vận chuyện.

Tần Đồng chính là đang đông nghĩ tây nghĩ, Hà Vấn Kinh lại ở một bên lặng lẽ hạ tầm mắt, hắn vốn có câu muốn nói, nhưng lúc mở miệng lại nuốt trở vào, hắn vẫn là có tư tâm, muốn cho Tần Đồng tự mình nói với hắn. Hơn nữa, khi nhìn thấy phía sau cổ hắn có một dấu hồng ấn tuy nhỏ lại hết sức chói mắt kia, loại ý tưởng này liền bám rễ, hắn muốn biết, chính mình có phải hay không ở trong lòng hắn thật sự một chút phân lượng lượng không có.

Đương nhiên, Tần Đồng mặc dù có lúc thực mơ hồ, nhưng tuyệt không ngốc, hắn ngồi trước mặt một thương nhân lớn như thế, lúc cần thiết như thế nào lại không sử dụng?

Tần Đồng mãnh liệt đứng lên, ánh mắt ngoắc thẳng nhìn chằm chằm Hà Vấn Kinh: “Phạm vi ngươi buôn bán có phải hay không rất rộng?”

Hà Vấn Kinh nâng tầm mắt, nhìn thấy hắn vẻ mặt chờ mong, trong lòng cũng từ đó mà dâng lên chút chờ mong, gật gật đầu nói: “Cơ bản cũng có cơ hội lướt qua một chút.”

Tần Đồng ánh mắt bắt đầu sáng lên: “Kia hồ tiêu, quế, đậu khấu, hành tây, cây ớt mấy thứ này ngươi có nghe qua hay không?”

Không ngờ Hà Vấn Kinh nghe vậy trừng mắt, hỏi ngược lại: “Ba loại hương liệu trước đều có thể mua được ở cửa hàng, ngươi chẳng lẽ không biết? Bất quá những thứ này mùi hương tuy nhiều, nhưng gia vị thật ra lại ít.”

Tần Đồng nghe vậy thiếu chút nữa trượt khỏi ghế, đều có thể mua được? Được rồi, hồ tiêu trước không nói, hắn sau này ít tiến vào phòng bếp, không biết cũng bình thường nhưng quế cùng đậu khấu có thể dễ dàng mua như vậy? Vì thế lại gãi gãi đầu, qua loa nói: “Này… ta trước kia đối với mấy thứ này không lưu ý, chỉ lưu ý cây cỏ mùi hương mà thôi, nhưng lại cảm thấy hẳn là không dễ dàng mua được như vậy đi?”

“Mấy thứ kia người bình thường sẽ không dùng, nhưng không thể nói là không có bán, hơn nữa Trung Nguyên vốn là nơi trồng trọt.”

Nói tới đây, ngón tay Hà Vấn Kinh gõ nhẹ mặt bàn, có chút đăm chiêu nói: “Bất quá ngươi nói đến hành tây, cây ớt, ở Trung Nguyên thật ra lại thật sự hiếm, ta chỉ thấy vài lần, người ngoại biên rất thích ăn. Bất quá ta không thích mùi của chúng, cho nên không sắp xếp nhập hàng.” Mùi kích thích cùng kỳ quá khiến trực giác hắn cho rằng không tốt lắm, tin chắc rằng Trung Nguyên không có người nào thích.

Tần Đồng nghe Hà Vấn Kinh nói xong, ngầm le lưỡi, nguyên lại quế cùng đậu khấu sớm đã có, chẳng qua, hắn nghe nói là sản phẩm bản địa, cũng không biết so với Việt Nam cùng Indonesia có khác biệt lớn hay không.

“Nói đến hành tây cùng cây ớt,” Tần Đồng cười cười: “Hai thứ này đương nhiên phải chú ý thực hiện, chỉ ngửi mùi đương nhiên không được. Kia chính là nguyên liệu chính, thiếu nó không được. Đúng rồi, ngươi có thể hay không giúp ta mang về? Đại khái cần bao nhiêu lâu?”

Hà Vấn Kinh nhẩm tính, sau đó nói: “Ta có đội thương nhân thường xuyên qua lại hai bên, muốn thì cũng phải tốn chút thời gian truyền tin cùng với chuyển tiền, sau đó cơ bản không có vấn đề gì. Nếu là về thời gian, lần đi gần nhất đại khái khoảng ba tháng đi.”

Tần Đồng nghe được ngây người: “Ba tháng?” Giao thông không phát triển cũng thật kinh khủng.

Hà Vấn Kinh gật đầu: “Khoái mã đi về, có thể trước mang chút hàng mẫu lại đây.”

“Ta tính, hiện tại đi, hẳn hơn tháng mười có thể trở về, ta chuẩn bị tháng chín bắt đầu khởi công, thế nào trang hoàng cũng hơn một tháng cũng vừa vặn chờ hàng mẫu ngươi trở về, trước có lẽ còn muốn sửa chữa chút, này cũng tốn thời gian, còn muốn làm những thứ khác, hẳn là kịp đi.”

Nói đến đây, Tần Đồng lại nhớ đến: “A, đúng rồi, ngươi này hiện tại có quế cũng đậu khấu và hồ tiêu không, ta muốn nhìn thử xem có gì khác biệt không.”

“Đương nhiên, buôn bán sao có thể không chuẩn bị sẵn.”

Hà Vấn Kinh nâng tay lên vỗ ba cái, giữa bụi cỏ bên hồ nước lập tức có một người ăn mặc kiểu người hầu tiến đến, Hà Vấn Kinh nói: “Đem một chút quế, đậu khấu cùng hồ tiêu lại đây.”

Người nọ lĩnh mệnh đi xuống, chỉ chốc lát lại ôm đến ba hộp, mở ra đúng là những thứ kia, Tần Đồng không cần nếm, chỉ nghe thấy hương vị đã biết nhạt hơn so với Việt Nam và Indonesia một chút, vì thế nói: “Vẫn là đem một chút từ ngoại biên về thử xem.”

Hà Vấn Kinh nói: “Cũng tốt, dù sao cũng cùng một nơi.” Nói xong đem ba hộp kia đưa cho hắn, “Này đó là chuẩn bị cho ngươi, cầm lấy thử xem.”

Tần Đồng cũng không khách khí, nhất nhất thu lấy: “Ta đây trước lấy, làm thử xem sao, nếu qua hai ngày làm được thì ngươi là người thứ nhất được mời đến nếm thử.”

“Vinh hạnh của ta.”

Tần Đồng liếc hắn một cái, đột nhiên cười nói: “Đáp ứng nhanh như vậy, không sợ ăn xong bị đau bụng?”

Hà Vấn Kinh không có cái gọi là buông tay: “Dù sao ngươi trốn cũng không thoát, tìm ngươi đòi tiền chữa bệnh không phải là không được.”

Hai người ha ha cười, Tần Đồng ngồi thêm chốc lát liền đứng dậy cáo từ, Hà Vấn Kinh tiễn đến ngoài cửa mới quay vào trong, thu lại nét tươi cười tâm tình phức tạp không ổn định, chỉ chắp tay sau lưng chậm rãi thong thả trở về, liền tên gia phó khi nãy vội vàng đuổi tới trước mặt hắn, vẻ mặt có chút kích động: “Gia, nô tài vừa mới phát hiện rượu trong hầm đột nhiên thiếu mất mấy hũ, đều là Lãnh Hương lâu năm.”

Hà Vấn Kinh nhíu mày, rượu không thấy? Ai lớn gan như vậy chạy đến đây trộm rượu? Không lâu liền giãn ra, hừ một tiếng nói: “Quả nhiên là thưởng thức không tồi. Yến Tam, ngươi đi làm một giấy báo giá rượu, đem giá cả tăng lên gấp đôi cho ta, sau đó đưa đến Tần phủ, chỉ đích danh Tiễn bá, người khác không cho phép nhìn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui