Thương Hành Thiên Hạ

Mấy ngày kế tiếp, mọi người nhìn thấy Tần Đồng lúc nào mang theo gương mặt xanh mét, nhất là mỗi lần nhìn về phía Lục Gia Diễm ánh mắt lại càng lộ ra hung quang, hung hăng tựa như muốn giết người, khiến cho Chu tẩu cùng tiểu đào phải liên tục canh giữ ở bên cạnh, phòng bếp cũng không dám cho hắn tới gần, sợ không chú ý một chút hắn sẽ vọt vào lấy dao ra.

Bất quá may mắn là cái gì cũng không có phát sinh, sắc mặt Tần Đồng tựa như trước có chút xanh mét khó chịu, nhưng vẫn cầm bút viết cho Tầm Nguyệt một phong thư, trong đó đại khái trình bày quyết định của mình, thỉnh nàng lưu tâm tìm người lại đây.

Sau này cho dù thời tiết có nóng bức như thế nào đi chăng nữa, Tần Đồng cũng không thể không bắt đầu cho công tác chuẩn bị mở tiệm ăn, mà chuyện tình thứ nhất, chính là đem tòa nhà tu sửa lại đàng hoàng.

Trước kia tòa nhà này cơ hồ viện trước cùng viện sau đều bằng nhau, Tần Đồng cùng mọi người là ở hậu viện phía đông. Nhưng sau này có một nhóm nữ hài vào ở, hiển nhiên để như vậy không được, vì thế Tần Đồng cướp lấy bản vẽ tòa nhà không biết Giang Kỳ lấy từ đâu ra nhìn từ trên xuống dưới, đem tiền viện cùng với khu phòng phía sau chỉnh sửa lại, tại nơi bọn họ trụ dựng một vách tường thẳng đứng, nơi cách ra đó là dành cho nhóm nữ hài sau này ở, trên tường ngăn cách cùng bức tường của viện mở một cánh cửa, thuận lợi cho các nàng ra vào.

Phương án đã định ra, Giang Kỳ cùng Chu tẩu liền thu xếp tìm thợ đến bắt đầu tu sửa, khắp sân viện bụi đất bay đầy, lại đem cái nơi có phòng xá vốn đã rách nát ra tu sửa lại một lần.

Này cũng thật là một đại công trình, nhưng cũng không phải là gì to tát, nhiều lắm chỉ là thời gian tu sửa hơi dài, sau khi tu sửa xong mọi người đều cảm thấy được phong cảnh thật đơn điệu, vì thế lại cân nhắc làm thêm một cái ao nhỏ cùng với một chút hoa cỏ, nhìn cũng vui vẻ hứng thú hơn.

Chỉ có một chuyện như vậy, người trong phòng ai cũng muốn góp ý, bàn tán sôi nổi. Cư nhiên nửa ngày vẫn không quyết định được, ao nên đặt ở giữa hay một bên, cần núi giả hay không, hoa cỏ thì nên là loại gì, từ nơi nào, cuối cùng Tần Đồng bỏ cuộc, lôi kéo Chu tẩu: “Chủ tẩu, việc này đều do ngươi làm chủ, ngươi cứ cân nhắc, thích thế nào thì làm thế được, ta không có ý kiến, được không?”

Sự tình sau đó quả thật toàn bộ đều giao cho Chu tẩu, hắn hy vọng có thể quẳng được chúng càng xa càng tốt. Bất quá vẫn có một việc không thể chạy thoát, đó là sau khi ao tu sửa xong, hắn bị Chu tẩu phái đi tìm Trần lão nhân mua kim ngư, mà không phải mấy con, mà là đến một đàn. Lúc này, đã không còn cách Tết Trung thu bao xa nữa.

Nhớ đến trước Trung thu còn phải vào cung, Tần Đồng lập tức tràn đầy phấn chấn, lấy cớ chọn nhiều kim ngư cũng phải mất vài ngày, đã kéo Lục Gia Diễm bỏ chạy, hận không thể ngay lập tức bay đến hoàng cung.

Đợi đến khi thấy Trần lão nhân, phát hiện hắn vẻ mặt rất nghiêm trọng, vì thế Tần Đồng đành phải sờ sờ mũi theo bản năng nhìn Lục Gia Diễm, lúc này mới phát hiện mặt tên kia cũng không khác gì, tuy rằng gương mặt đáng đập kia thoạt nhìn cũng bình thường không có gì khác biệt, nhưng mà hắn cảm giác được dường như nghiêm túc hơn nhiều lắm. Tần Đồng lúc này dù có hưng phấn đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ đành phải nuốt vào trong bụng, dù sao cũng là đại kế báo thù của người khác, nếu hắn cứ hi hi ha ha thì cũng không ra thể thống gì.

Trần lão nhân chọn hai ngày để tiến cung dâng kim ngư, sau khi trang bị hảo ước chừng cũng phải đến ba chiếc xe ngựa, mỗi xe gồm một phu xe cùng hai người chăm sóc, không nhanh không chậm xuất phát.

Tần Đồng và Lục Gia Diễm đương nhiên cùng Trần lão nhân ngồi ở chiếc xe thứ nhất, hai người đều thay quần áo của gia nhân Trần phủ. Lục Gia Diễm đánh xe, Trần lão nhân ở phía sau chăm sóc ngư, Tần Đồng hoàn toàn ngồi không yên, chạy đến đầu xe duỗi người thật dài, mong có thể sớm đến hoàng cung, còn không quên thúc giục Lục Gia Diễm: “Ngươi có thể nhanh lên hay không?” Quả thực không khác gì ốc sên.

Lục Gia Diễm tùy ý vẫy roi: “Ta có thể nhanh lên, nhưng ngư thì không như vậy được.” Dựa theo những gì Trần lão nhân nói, những bảo bối này không thể chấn kinh, nước cũng không được tung tóe, xe nhất định phải đi vừa bình ổn lại vừa chậm, như thế nào có thể mau chóng được.

Tần Đồng đành phải thành thành thật thật ngồi trở lại, bắt đầu dựa vào thùng xe buồn ngủ, hắn gần nhất đã mệt muốn chết rồi, hiện tại muốn nắm hết thảy thời gian dư dả để bổ sung giấc ngủ.

Ba chiếc xe chậm rãi đến bên ngoài hoàng thành cũng đã là chuyện của ba canh giờ sau, Tần Đồng rốt cuộc cũng thanh tỉnh, nhẹ nhàng dụi mắt bắt đầu hưng phấn nhìn vách tường cung điện cao ngất kia.

Dựa theo Trần lão nhân hướng dẫn, xe ngựa thẳng tắp hướng về phía cửa cung nguy nga được cấm vệ canh gác nghiêm mật, Lục Gia Diễm nhanh chóng lạnh lùng cảnh cáo: “Cúi đầu thấp xuống cho ta, không được nhìn loạn, ngươi nếu dám có sai sót gì ta liền đem ngươi ném xuống!”

Tần Đồng hung tợn liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng thật sự cũng không dám lộn xộn, thành thành thật thật cúi đầu thấp xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm lưng Lục Gia Diễm, ảo tưởng cứ như vậy mà tung lên đó một cước.

Thi vệ trước cửa đại khái cũng quen biết Trần lão nhân, vừa liếc mắt nhìn xe ngựa lại đây liền nhận ra, hô: “Trần lão nhân, hôm nay là chuẩn bị tặng hoàng cung loại giống mới nào a?”

Trần lão nhân sang sảng cười: “Tất nhiên là bảo bối, nếu muốn xem thì liền thừa dịp này mà xem đi, nếu không thì không có cơ hội nữa.” Nói xong từ trong lòng ngực lấy ra một bài từ, ánh kim loại lấp lánh khiến cho Tần Đồng thiếu chút nữa muốn mù mắt.

Thị vệ đứng đầu đi tới tiếp nhận lệnh bài, liếc mắt một cái liền trả về, ánh mắt thuận tiện lướt qua một chút nơi những con kim ngư đang thong dong, tấm tắc thở dài: “Chỉ có thể nhìn như vầy cũng đã nghiện, những bảo bối này kẻ hèn như ta đây không có khả năng.” Nói xong liền phất tay cho đi.

Qua cửa cung kia, Tần Đồng lập tức ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn những bức tường hoàng cung tầng tầng lớp lớp dựng sừng sững, nhiều tường như vậy, đi đến lúc nào mới có thể nhìn thấy bên trong là cái dạng gì?

Vấn đề này một lúc lâu sau cũng có được đáp án, sau khi lại chuyển qua một đạo bức tường nữa, xe ngựa của bọn họ cũng dừng lại trước một cánh cửa thoạt nhìn cũng không lớn, tuy thế, cánh cửa đó lại phát ra một phong thái trang nghiêm đẹp đẽ của hoàng gia.

Trước cửa có hai người đang đứng đợi, nhìn thấy xe ngựa lại liền lập tức ra đón, kêu lên: “Sư phụ.”

Trần lão nhân từ trên xe ngựa đi xuống: “Sao? Mấy tháng ở trong cung vẫn ổn chứ?”

Người trong hai chiếc xe ngựa sau cũng đi xuống, thầy trò hàn huyên một trận, sau đó Trần lão nhân kéo Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm qua: “Đây là hai cái bằng hữu của ta.”

Mấy người đồ đệ cùng nhau liếc mắt một cái, gật gật đầu: “Sư phụ, đồ nhi đã biết.” Xoay người nói với Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm: “Nhị vị hảo, xin mời theo ta.”

Bọn họ giúp đỡ đem kim ngư trên ba chiếc xe ngựa ôm vào, Tần Đồng có chút ngạc nhiên khi phát hiện đằng sau cánh cửa không lớn này lại là một bãi đất trống mênh mông, không thể không cảm thán hoàng gia khí phách quả nhiên bất phàm.

Sân kia còn rộng hơn cả nhà của Trần lão nhân, một loạt những chiếc chậu rộng rãi kéo dài, phía sau còn một hồ nước lớn, những con cá chép đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội, ngẫu nhiên còn có thể nhảy khỏi mặt nước, những chiếc vảy lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời vô cùng rực rỡ, rất là xinh đẹp.

Tần Đồng nhìn thấy sân chỉ toàn là ngư, rất muốn hỏi: hoàng cung rốt cuộc lớn bao nhiêu? Lớn đến mức nào mà phải dùng nhiều ngư như vậy để tạo cảnh? Chiếm một khoảng đất rộng mênh mông như thế cũng là một chuyện rất khủng bố, chưa kể giá đất trị giá bao nhiêu tiền nha. Cho nên, hắn càng mong muốn được đi dạo quanh hoàng cung, mà gặp hoàng đế, trong ý thức của hắn còn không được trọng yếu như vậy nữa.

Chạng vạng hôm nay, tiểu cung giám phụ trách thức ăn trong cung bưng đến cơm canh cho bọn hắn, Tần Đồng lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy thái giám sống, nhịn không được nhìn từ trên xuống đánh giá đi lại đánh giá lại, đánh giá đến mức cái tiểu cung giám kia toàn thân tóc gáy dựng thẳng, buông mọi thứ ra xong liền lao nhanh ra ngoài, tựa như người dõi theo hắn là quái vật.

Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm là ở trong căn phòng Trần lão nhân an bài để ăn cơm, tiểu cung giám kia chạy trốn, Tần Đồng thở dài tiếc nuối, Lục Gia Diễm lại rất muốn đập hắn, nhưng nhịn xuống, chỉ nói: “Gì mà nhìn không chuyển mắt, cái tiểu cung giám kia trên mặt có hoa sao? Cư nhiên còn đáng tiếc, có cái gì mà đáng tiếc.”

Tần Đồng sớm đã đói bụng, vừa ăn cơm vừa đáp: “Thái giám còn sống, rất hiếm thấy, đương nhiên phải xem nhiều lần, bằng không sau này sao có cơ hội.”

Cổ họng Lục Gia Diễm đã có chút kịch liệt chuyển động cao thấp, đưa tay uống xong chén nước mới nói: “Chỉ như vậy?”

Tần Đồng không ngẩng đầu, chỉ lo ăn cơm: “Thừa lời, chứ không còn có cái gì nữa.”

“Không phải đều là người, có cái gì đẹp.”

Tần Đồng rốt cuộc dừng đũa, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đúng, chính xác đều là người, nhưng chính là nhịn không được muốn nhìn một chút, không được sao?”

“…”

Cơm nước xong, Tần Đồng bắt đầu ở bên cạnh cửa sổ xoay tới xoay lui, vừa lo lắng chờ màn đêm buông xuống, vừa nắm lấy Lục Gia Diễm hỏi: “Tối hôm nay đi? Hay là không đi?”

Lục Gia Diễm vỗ một cái trên mặt hắn đem hắn đẩy ra: “Vấn đề này ngươi đã hỏi không dưới mười lần, có thể yên tĩnh một chút không?” Quả thực khiến người ta không thể chịu được nữa.

Tần Đồng tốn hơi thừa lời: “Ta hỏi không dưới mười lần ngươi cũng không nói cho ta biết!”

Lục Gia Diễm nhíu mày, lười trả lời hắn, ánh mắt dời về phía cửa, Trần lão nhân đang từ hướng kia đi đến, sau khi tiến vào liền đem cửa cùng cửa sổ đóng lại cẩn thận, mới thở dài nói: “Lục công tử, ngươi tính toán tối nay đi sao? Hay là chờ Hoàng thượng triệu kiến ta rồi chúng ta cùng đi?”

Lục Gia Diễm lắc đầu: “Không được, như vậy đối với ngươi không tốt, ta sẽ tự mình đi, sau đó sẽ rời hoàng cung, để tránh đêm dài lắm mộng.” Tần Đồng khó được có lúc thành thật đứng ở bên cạnh không nói gì, ánh mắt lại bắt đầu sáng lên.

“Như vậy, kia cũng tốt. Hoàng cung này đại khái có thể chia làm nội đình cùng ngoại đình, chúng ta đang ở ngoại đình, nội đình thì càng phải vào sâu bên trong. Ngươi nếu muốn tìm… người đó, kỳ thật cũng không khó.”

“Ta biết nên tìm như thế nào, cũng không ngoài mấy nơi kia.”

“Ai, lão nhân ta đây lăn lộn ở ngoại đình cả đời, ngay cả điểm ấy cũng không có tiền đồ, không có Hoàng thượng triệu kiến thì làm sao cũng không đi được, không có biện pháp giúp ngươi nhiều hơn được.”

“Không, đã có thể mang chúng ta tiến vào, ta đã vô cùng cảm kích.”

Màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống, Tần Đồng quay trở về trong phòng đông tìm tây tìm, Lục Gia Diễm kỳ quái: “Ngươi tìm cái gì?”

Tần Đồng tiếp tục lục lọi, miệng đáp: “Y phục dạ hành a. Kỳ quái, đã biến đi đằng nào?”

Lục Gia Diễm hai tay ôm ngực liếc hắn: “Y phục dạ hành? Ta nhớ rõ ngươi lúc ra khỏi cửa là hai tay trống trơn.” Cũng không thể tính là hai tay trống trơn, ít nhất cũng có một bàn tay kéo hắn đi.

Tần Đồng dừng lại, chẳng lẽ hưng phấn quá đã quên mất? Lục Gia Diễm lại nhướn mày: “Hơn nữa, ngươi mặc y phục dạ hành có ích lợi gì? Với loại thân thủ này của ngươi, nếu không có ta mang theo, mặc cái gì cũng như nhau.”

“Ngươi! Ngươi kinh công giỏi lắm a!” Bộ quần áo Lục Gia Diễm mặc trên người không phải màu đen, mà là xanh nhạt, dưới mắt Tần Đồng lại cảm thấy phi thường chói mắt, tuy rằng không giống như màu trắng rõ ràng, nhưng chẳng lẽ tên kia lại cứ tính toán mặc như vậy mà đi tìm Hoàng thượng?

Không đợi hắn nghĩ ngợi kịp, liền phát giác trên người chợt nhẹ hẫng, cửa sổ “Phanh” một tiếng mở ra, hắn lại một lần nữa trơ mắt nhìn mình từ cửa sổ bay ra ngoài, trong nháy mắt liền cách thật xa.

“A…” Thật nhanh, đây không chỉ là quá nhanh, trước kia không nhanh như thế này.

“Câm miệng! Dám kêu lên ta liền ném ngươi xuống!” Mẹ nó, hôm nay là lần thứ hai uy hiếp hắn.

Tần Đồng dù có phẫn nộ thế nào đi nữa cũng chỉ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, cảnh vật trước mắt lướt qua trước mắt khiến hắn nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy ánh đèn sáng ngời loang loáng dưới hoàng cung bị kéo thành những vệt dài, tiếng gió không ngừng bên tai.

Tốc độ của Lục Gia Diễm quả thật rất nhanh, trên tay ôm một người cũng giống như một mạt khói nhẹ thổi qua trên nóc nhà đính ngọc lưu ly trùng điệp, rất nhanh chóng tìm đến nơi mình muốn đến.

Lúc này mới sau giờ cơm chiều không lâu, cũng không thể tính là đêm khuya, đương kim Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng phê sổ sách, trong phòng ánh nến sáng trưng, lão cung giám chăm sóc đang ở bên cạnh hắn, ngoài cửa sổ gió lạnh phất phơ, ngẫu nhiên còn có vài tiếng côn trùng kêu vang, lại càng tôn lên vẻ tĩnh lặng.

Cho nên tại loại thời điểm im lặng này, tự nhiên có một người nam nhân ôm một người nam nhân xuyên qua cửa sổ xuất hiện trước mặt bọn họ, kia tuyệt đối là một chuyện khiến cho người khác cảm thấy sửng sốt.

Cho nên lão cung giám cùng Hoàng thường đều ngây ngẩn, đến khi lão cung giám lấy lại tinh thần muốn hét chói tai “có thích khách”, đã phát hiện chính mình căn bản đã không thể kêu được, không chỉ không kêu được, thậm chí động một chút cũng không có khả năng.

Nam nhân đang đứng buông nam nhân kia ra, nam nhân bị ôm bắt đầu ở trong thư phòng chuyển động, nơi này nói là ngự thư phòng nhưng thực ra sách cũng không nhiều, sau khi tham quan hết những chồng sổ sách trên bàn, nam nhân kia rốt cuộc cùng chú ý tới người ở phía sau cái bàn, hỏi: “Ngươi là Hoàng thượng?”

Ngôi cửu ngũ dù sao cũng là ngôi cửu ngũ, dưới tình huống như vậy cũng không có hoảng loạn, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt cùng tiều tụy nhưng có vẻ thực trấn định, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, chiếc cằm vuông khiến hắn thoạt nhìn qua thực kiên nghị, một thân hoàng bào thêu tinh tế, tản mát một khí thế vương giả mà chỉ của bậc quân chủ mới có.

Tần Đồng đem Hoàng thượng đánh giá thật cẩn thận, sau khi đánh giá xong không thể không thừa nhận, làm Hoàng thượng không dễ dàng, tuy rằng sắc mặt rất khó xem, nhưng một thân khí thế kia cũng không phải là người bình thường có thể học được.

Nghe được câu hỏi Tần Đồng, Hoàng thượng tựa hồ hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Không tồi, không biết hai vị đem khuya quang lâm có chuyện gì quan trọng?” Thanh âm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lại mang theo ngạo khí mơ hồ.

Tần Đồng chỉ chỉ Lục Gia Diễm: “Muốn tìm ngươi là hắn không phải là ta.” Hắn chỉ là tới tham gia mà thôi, ân, sách trên bàn cùng với mấy thứ dụng cụ ở ngự thư phòng thực tinh xảo, bên ngoài chưa từng thấy qua.

Hoàng thượng hơi hơi ngẩng đầu, tầm mắt rốt cuộc chạm phải người nam nhân vẫn đang trầm mặc, đột nhiên cảm thấy trong lòng cứng lại, hàn khí dày đặc tụ lại sau lưng, nỗ lực duy trì vững vàng mà nói: “Chuyện gì?”

Lục Gia Diễm bước lên phía trước: “Hoàng thượng, ngươi còn nhớ chuyện mười năm trước hay không?”

Mười năm trước? Nếu là mười năm trước, chuyện kinh tâm động phách nhất chỉ có một, khi đó hắn quả thực tức giận không thể kiềm chế được, nhưng hiện tại nghĩ đến, lòng lại tràn đầy tư vị không rõ, là tức giận hay là tiếc hận, hắn cũng không phân biệt được.

Ánh mắt đột nhiên trở nên mãnh liệt: “Ngươi là người nào?!”

Lục Gia Diễm lắc đầu: “Kia không trọng yếu, quan trọng là… Ta hiện tại cấp cho ngươi xem một thứ, ít nhất ta cảm thấy được nó không nên bị vùi lấp.”

Hoàng thượng nhìn chằm chằm nam nhân kia đưa tới một chồng phong thư, đột nhiên cảm thấy mình không có dũng khí tiếp nhận, ngón tay ở trong tay áo hơi chút run rẩy, do dự không biết bao lâu, có lẽ thực ngắn, cũng có lẽ thực dài, cuối cùng cũng tiếp nhận.

Tần Đồng còn ở trong thư phòng đi dạo, vừa nhìn cảm thấy ngự thư phòng này cũng không có gì, nhiều lắm là lớn mà thôi, chính là chú ý kỹ một chút, phát hiện bài trí nơi này, dụng cụ không chỉ là tuyệt, mà tất cả đều là cực phẩm. Ngẫu nhiên, hắn còn có thể chuyển đến lão cung giám bị điểm huyệt kia, tò mò nhìn xem, trong lòng cân nhắc huyệt này là như thế nào mà điểm được.

Lục Gia Diễm đứng cạnh bàn thực im lặng, Hoàng thượng cũng thực im lặng nhìn thứ trên tay, trong không khí chỉ có tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng lật trang giấy, mà thanh âm kia càng lúc càng nhanh, sắc mặt Hoàng thượng cũng càng ngày càng trắng, cuối cùng chuyển sang xanh mét, sau đó là một tiếng “bịch” của một nắm tay hung hăng đập trên mặt bàn, tràn đầy phẫn nộ, Tần Đồng bị kinh hách, lão cung giám bị điểm huyệt tựa hồ cũng run rẩy.

Hoàng thượng qua cơn phẫn nộ liền suy sụp ngã ngồi xuống long ỷ, cánh tay vỗ trán rõ ràng đang phát run, lẩm bẩm nói: “Dĩ nhiên là như vậy, dĩ nhiên là như vậy… Khó trách biên quan gần đây bị tập kích, quả nhiên không giống như tin báo đơn giản như vậy…”

Tần Đồng trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm chồng phong thư còn trong tay Hoàng thượng mà run rẩy không ngừng, nếu hắn vừa mới nghe không sai chữ nào, ông trời ơi, làm ơn đừng nói cho hắn biết là muốn khai chiến chứ!

Sự trầm ổn của Hoàng thượng giờ phút này đã không còn, Lục Gia Diễm giải khai huyệt đạo của lão cung giám, hắn lập tức vội vàng chạy qua, run rẩy nói: “Hoàng thượng…”

Mím môi, Hoàng thượng ngay sau đó sắc mặt đã như thường, lại đứng lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn là vua của một nước, giờ phút này điều phải làm không phải là hoảng loạn, mà là nên giải quyết nguy cơ trước mặt như thế nào.

Chính là nghĩ tới nghĩ lui, cũng như cũ không có một biện pháp hoàn hảo, cho dù sắc mặt hắn ngụy trang tốt, trong ánh mắt cũng toát ra một tia bất lực.

Thanh âm Lục Gia Diễm thực bình tĩnh: “Chuyện còn lại không phải là chuyện của ta, ta chỉ là cảm thấy những thứ này ngươi nên biết.”

Từ bên ngoài đột nhiên chen vào thanh âm của một người, cười hì hì: “Vạn tuế gia, hắn mặc kệ không có nghĩa là ta mặc kệ, đương nhiên, chỉ cần ngươi xuất tiền.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui