Thương Hiệu


Sau khi Chu Phóng ra về, Nhan Khởi nhắm mắt tựa sô pha chờ tỉnh rượu.

Đầu anh đang xoay mòng mòng, lúc thì là Chu Phóng lạnh lùng bảo “Khỏi cần”, khi lại là Viên Cánh khóc lóc “Xin lỗi”.

Nhan Khởi cầm gối dằn bụng, áng chừng thời gian rồi nhắn tin cho Chu Phóng.

Nhan Khởi: [Về đến tiệm chưa?]
Chu Phóng hồi âm rất nhanh, chỉ một chữ [Rồi].

Nhan Khởi: [Để Nhạc Nhạc chờ sốt cả ruột rồi phải không? Xin lỗi cậu nhóc hộ tôi, lần sau đưa nhóc ấy đi ăn cùng]
Chu Phóng cau mày nhìn màn hình, Chu Nhạc gọi hắn rồi ngửa cổ lên nhìn, “Hai ơi em buồn ngủ quá, mình về thôi.


Chu Phóng hạ di động xuống cho cậu nhóc xem, “Cái… anh vừa nãy nhờ anh xin lỗi em.


Chu Nhạc đọc khung chat của họ, không hiểu: “Sao phải xin lỗi?”
Chu Phóng xách cặp sách của cậu nhóc, đóng kỹ cửa tiệm rồi dắt tay nhóc về nhà, “Anh ta ăn hơi chậm, khiến em phải về nhà muộn hơn.



Chu Nhạc hiểu chuyện bảo: “Em đâu trách anh Nhan Khởi đâu, anh ấy để bụng đói chờ hai lâu lắm nên phải ăn no chút chứ, hai mau trả lời ảnh là em không giận đi.


Chu Phóng đáp qua quýt, “Ờ, về nhà rồi tính.


Chu Nhạc dừng chân rồi nghiêm túc nói với Chu Phóng: “Vậy không được đâu hai, sao lại hồi âm anh Nhan Khởi chậm thế được.


Hắn thấy cậu nhóc không đi nữa thì cũng đứng lại, lần nào nói lý với Chu Nhạc cũng trầy trật quá trời vì Chu Phóng làm mọi việc theo tâm tình chứ chẳng màng lý lẽ, nhưng không thể dạy Chu Nhạc như thế được, “Có những tin nhắn không cần phải hồi âm ngay, cũng có những tin mà chúng ta không cần phải trả lời, em hiểu không?”
Chu Nhạc lắc đầu, “Không hiểu lắm, tại sao lại không hồi âm anh Nhan Khởi, hai không thích anh Nhan Khởi ạ?”
Chu Phóng không đáp được câu này, đành bảo: “Về nhà trước rồi nói.


Chu Nhạc khá cứng đầu, “Đã không ghét anh Nhan Khởi thì hai phải mau chóng trả lời tin nhắn người mình thích đi chứ, chứ để anh Nhan Khởi chờ mãi rồi tưởng em giận thì sao?”
Nghe cậu nhóc càm ràm đau cả đầu, Chu Phóng đưa luôn di động sang, “Thế em tự đi mà nói.


“Được ạ,” Chu Nhạc vui lắm, cậu nhóc giữ phím ghi âm rồi nói vào di động: “Anh Nhan Khởi ơi, em là Nhạc Nhạc đây, em không có giận đâu anh khỏi phải xin lỗi, cơ mà lần sau đi ăn với anh hai của em thì nhớ dắt em theo nha ~”
Chu Nhạc cố ý nói bằng giọng đáng yêu mềm mại, Chu Phóng vô cảm lấy lại di động rồi cốc đầu cậu nhóc, “Vờ vịt.


Chu Nhạc cười hì hì nắm tay Chu Phóng, nhảy chân sáo: “Có vờ vịt đâu ạ, em thích anh Nhan Khởi, cô bảo phải giữ kẽ trước mặt người mình thích mà!”
Chu Phóng xì một tiếng, “Cái thích kia không phải là cái thích này, em là con gái hả mà giữ kẽ.


Chu Nhạc răn anh trai: “Hai đừng có mà kỳ thị giới tính, ai bảo con trai không được phép giữ kẽ, mới cả em biết nghĩa của chữ thích đấy nhé.


Chu Phóng xuôi theo lời cậu nhóc, “Thế nói thử xem.


Chu Nhạc dắt tay hắn càng nhảy càng vui, cậu nhóc cất giọng ngọt ngào, “Thích có nhiều kiểu lắm nhớ, có kiểu muốn thơm này, có kiểu muốn đan tay nhau này, có kiểu muốn uống trà sữa này, có kiểu…”
Chu Nhạc nói một mạch quá trời kiểu thích, Chu Phóng im lặng một hồi mới hỏi: “Thế em thích… anh Nhan Khởi theo kiểu nào?”
Chu Phóng hiển nhiên phải trầy trật lắm mới thốt nổi chữ “anh Nhan Khởi”.


“Anh Nhan Khởi hả, thì phải là kiểu muốn gặp anh ấy mỗi ngày.


“Là sao?”
“Ôi trời! Thì… Thì muốn làm bạn tốt của ảnh, muốn gặp ảnh mỗi ngày đó.


“Tại sao?”
“Tại anh Nhan Khởi đẹp quá, đẹp hơn cả lớp trưởng lớp tụi em, với cả em rất vui khi nói chuyện với anh ấy, so với lớp phó học tập của tụi em thì… thì… nói chung là em thích ảnh cực.


Chu Nhạc không miêu tả nổi cảm giác khi Nhan Khởi nói chuyện với mình, cứ như Nhan Khởi không phải là người lớn mà cậu nhóc cũng chẳng phải là trẻ con, nhóc không cần phải kính trông và Nhan Khởi cũng không giảng đạo, cả hai đứng ngang nhau và giao tiếp một cách tự do trên hai đầu cán cân.

Tóm lại anh Nhan Khởi không những là một người đẹp tuyệt trần mà còn được Nhạc Nhạc yêu thích nữa!
***
Từ sau buổi lẩu nọ, Nhan Khởi và Chu Phóng không trao đổi gì thêm.

Chưa khỏi cảm mà Nhan Khởi lại nhậu nhẹt rồi hứng gió rét, thế là bệnh thêm tầm một tuần mới khoẻ hoàn toàn.

Anh hãy còn nhớ hôm ấy Nhạc Nhạc bảo lần sau ăn cơm phải đưa cậu nhóc theo, thế là định tan làm thì sang hỏi xem Chu Phóng có rảnh không.

Nhan Khởi thay blu trắng bằng áo khoác của mình, vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ xem tối nay ăn ở đâu rồi vô ý đâm sầm vào một người.

Nhan Khởi buột thốt câu “Xin lỗi”, nào ngờ người anh đâm phải lại là Viên Cánh.


Viên Cánh mặc áo phao cùng kiểu cùng màu với Nhan Khởi, quấn khăn choàng Nhan Khởi tặng và cầm bó bách hợp hồng mà anh thích nhất.

Nhan Khởi liếc cậu ta một cái rồi định đi tiếp, nhưng Viên Cánh nắm tay ngăn anh lại.

Viên Cánh nhìn quanh rồi nhỏ giọng cầu xin: “Em xin anh đấy Nhan Khởi, mình nói chuyện đi, chỉ tốn thời gian một bữa cơm thôi được không anh?”
Nhan Khởi cũng lia theo ánh nhìn của Viên Cánh, thấy kha khá người trông sang thì cau mày giãy tay cậu ta ra, “Một lần cuối.


Mắt Viên Cánh sáng bừng lên rồi vội vàng chạy theo anh, “Được, vậy mình đi ăn tôm hùm đất nhé, mới đây anh bảo có một quán mới khai trương tính dắt em đi mà…”
Nhan Khởi lãnh đạm liếc cậu ta một cái, Viên Cánh rốt cũng câm miệng rồi im lặng đi theo anh.

Nhan Khởi đi rất nhanh chứ không định chờ Viên Cánh, Viên Cánh đành ôm bó hoa to chịu đựng ánh mắt của người qua đường và chật vật đuổi theo anh.

“Nhan Khởi… Anh đi chậm thôi Nhan Khởi…”
Viên Cánh gọi liền mấy tiếng thì Nhan Khởi cuối cùng cũng dừng chân, “Đến nơi rồi.


Viên Cánh ngước lên rồi tái cả mặt mày như sực nhớ ra gì đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận