Thương Khung Chi Thượng


11.Nụ hôn từ trên trời rơi xuống  
“Làm sao để dừng lại?” Claude vẫn mỉm cười như cũ, nhưng sự bất đắc dĩ ẩn sau nụ cười có lẽ chỉ mình anh biết.
“Dừng lại cái gì?” Miller bước vào phòng bệnh.
Claude hờ hững rũ mắt, không trả lời.
“Đã muộn, không quay về ngủ chút sao?” Miller nhìn anh không trả lời, cố tình đổi chủ đề.
“Còn cậu? Không về ngủ? Miller Thiếu tá cuồng công tác.”
“Không nhìn thấy tên ngu ngốc kia tỉnh lại, anh cho rằng tôi có thể về ngủ sao?”
Hai người im lặng ngồi trong phòng bệnh, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Levi khẽ rên một tiếng, đưa tay nắm chặt tóc mình.
“Lilith – sao không mở đèn?”
Claude cùng Miller như bị điện giật nhìn Levi quờ quạng đứng dậy, khi cậu ý thức  được không phải đèn không bật mà là mắt mình bị che bởi băng gạc liền đứng sững tại chỗ.
“Mắt của tôi bị gì vậy?”
Đầu Levi rất đau, cảm nhận từ đôi mắt càng lạnh lẽo hơn.

Cậu xúc động đưa tay kéo băng gạc trên mắt xuống, điều này khiến Miller rốt cuộc kìm nén không được, bật dậy nắm chặt tay cậu.
“Cậu không thể yên tĩnh chút dùm tôi sao?”
“Miller?” Levi dừng lại, “Nơi này là bệnh viện?”
“Đúng, đây là bệnh viện.” Miller hất tay Levi xuống, “Có muốn tôi nói cho biết mắt cậu thế nào không?”
“Bị sao?”
“Thủy tinh thể của cậu bị rách, bác sĩ lấy hết thủy tinh trong mắt cậu ra, còn nói dây thần kinh mắt bị cắt đứt rồi.” Giọng nói Miller lạnh lẽo, trần thuật sự việc một cách khách quan, “Cậu là một phi công chiến đấu vô dụng, cũng hên đã lên quân hàm Thiếu úy, tiền trợ cấp khi xuất ngũ cũng khá cao.

Nhưng cậu đã làm lãng phí quá nhiều thời gian của khu Z chúng tôi.”
Levi nghiêng đầu, đầu mày nhíu chặt.
Cậu không hề biết Claude đang gác chân, bày một tư thế tao nhã thưởng thức vẻ mặt cậu.
Một lúc sau, Levi bỗng nhiên ôm bụng cười ha hả.

“Cậu cười cái gì?” ánh mắt Miller sắc đến độ có thể giết người, nhưng Levi vẫn chai lỳ.
“Tôi cười anh thực sự rất yêu tôi nha.”
“Tôi yêu cậu? Từ cái thứ luận cứ gì khiến cậu cho ra kết luận như thế vậy?” Miller nghiến răng nghiến lợi, tư duy của hắn không phải lúc nào cũng cao hơn Levi.
“Thứ nhất, mắt tôi bị thương, anh liền gấp gáp chạy tới xem.

Đừng có phủ nhận nha, tôi không tin có vụ trùng hợp thế đâu, tôi đây vừa tỉnh dậy liền nghe được tiếng anh rồi.

Thứ hai, nếu mắt tôi thật sự mù rồi, anh tuyệt đối sẽ không đợi ở đây, Miller Thiếu tá sẽ không đem thời gian đặt ở nơi không cần thiết, mà hiện tại nhất định sẽ tìm kiếm phi công có khả năng khác.

Nhưng bây giờ anh lại không làm thế.

Vậy nếu tôi không còn bất kỳ giá trị nào nữa, vậy thì nguyên nhân anh ở đây chỉ có một, anh yêu tôi.

Thứ ba, Miller đáng yêu, mỗi lần trong phòng huấn luyện tôi nhìn anh, anh liền theo bản năng đẩy gọng kính.

Có phải do hồi trước tôi nói anh không đeo kính rất đẹp, động tâm rồi, cho nên mỗi lần thấy tôi nhìn anh liền đặc biệt để ý a?”
“Lý luận hoang đường!” Miller nắm chặt tay, quay đầu bước nhanh rời đi.
Levi gõ gõ lên đôi chân đang bắt chéo, khóe miệng khẽ nhếch.
Nghe tiếng bước chân Miller dần biến mất cuối hành lang, toàn bộ biểu tình của Levi từ từ trầm tĩnh lại.

Cậu vươn tay che hai mắt mình, duy trì tư thế ấy thật lâu.
Một giây trước vẫn còn vang tiếng cười của Levi, giây sau lại im lặng không gợn sóng, biểu tình trên mặt cũng dần ngưng đọng.
Claude nghiêng mặt, lẳng lặng miêu tả sườn mặt Levi, ngón tay anh lướt qua chóp mũi cùng đôi môi hơi u buồn của cậu.
Levi hít một hơi thật sau, lùi vào trong chăn.
“Tôi nghĩ cậu thật sự một chút cũng không sợ chết.” Thanh âm Claude vang vọng trong phòng bệnh, vang vọng lại không quá cao.

Levi nhíu mày, giọng lạnh lùng, “Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Rất lâu.”
“Tôi không nghe thấy tiếng anh….” Levi như ý thức được gì đó, nghiêng đầu, “Anh sẽ không phải cũng giống Miller chứ, thấy tôi bị thương liền chạy tới đây?”
“Vậy cậu có nên cũng đưa ra quan điểm tôi yêu cậu, sau đó phân tích một chút xem?”
“Đó là lý luận sai.” Levi bắt chước giọng điệu Miller, có vẻ thật buồn cười không chút hợp lý.
Claude đứng dậy đi tới cạnh giường cậu, nghiêng người nằm xuống cạnh cậu, khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm Levi.
“Sao tôi có cảm giác anh đang chăm chú nhìn mình vậy nhỉ?”
“Tôi không có.” ánh mắt Claude chưa hề rời khỏi mặt cậu, “Levi, sao cậu luôn phải làm bộ không bao giờ để ý đến thứ gì?”
“Bởi vì tôi vốn cái gì cũng không để tâm tới.”
“Nói dối.

Biểu hiện vừa rồi rõ ràng cậu đang sợ hãi mất đi đôi mắt.”
“Nếu là anh, anh sẽ không sợ sao?”
“Đúng, tôi sợ.

Sợ khi cậu bị bất cứ tổn thương gì.” Claude nhẹ nhàng nói bên tai Levi, sau đó lại không hề để ý tới biểu tình muốn gây sự của cậu, rời khỏi phòng bệnh.
Xế chiều hôm đó, bạn trai cũ của Sharon – Thượng úy George bị gọi vào văn phòng Thượng tướng Montel, nhưng ngồi trước bàn không phải Thượng tướng, mà là Claude.
George vừa nhìn thấy Claude không khỏi lộ ra biểu tình kịnh ngạc, sau đó lại nhịn không được nuốt nước miếng.
“Cậu đang tự hỏi vì sao người trong phòng này là tôi, đúng không?” trên mặt Claude có một loại áp lực, không giận mà uy.
George không biết phải mở miệng thế nào.
“Cậu là một Thượng úy không quân, là tinh anh trụ lại sau bao nhiêu lần chiến dịch đào thải.

Tôi tin rằng năng lực cùng dũng khí của cậu không nên lãng phí trên người một người phụ nữ mà cậu không yêu thương.” Claude bình tĩnh nói.

“Xin lỗi, thưa Thiếu tướng.

Tôi không nên làm bị thương mắt của Thiếu úy Levi – Vampell.” Nếu chuyện này có thể khiến Claude Sean tự thân giải quyết, George có cảm giác đời mình chẳng còn chút hi vọng.
“Nguyên nhân tôi gọi cậu tới, không phải vì cậu làm bị thương Thiếu úy Vampell, mà tôi muốn cậu biết rõ mình là ai.

Cậu được thăng chức Thượng úy là bởi vì chiến tích quân nhân của mình, mà không phải lý trí cùng lòng ghen tị của cậu, cũng không phải vì sự xúc động hay dây dưa không đáng có.

Tự hỏi mình là ai đi! Có phải do quân hàm trên vai rất chói sáng, cho nên cậu không thể rõ mình thế nào trong mắt người khác?”
George cúi đầu, lông mi run rẩy, thật lâu sau mới nói: “Tôi hiểu.”
Claude gật đầu, “Vậy tôi cũng không cần cậu lãng phí thời gian trong việc viết ra mấy cái tường trình linh tinh.

Ngoài ra bổ sung một câu, Levi – Vampell bị cậu cho một đấm cũng trừng phạt đúng tội rồi, bởi vì cậu ấy quả thật từng theo đuổi Chuẩn úy Sharon.”(Phúc hắc quá đi ~~~~~)
“Hả?” George vẻ mặt còn chưa thể hiểu hết.
Lời đã nói một lần, Claude sẽ không lặp lại lần nữa, chỉ bảo George rời đi.
Mà Levi nằm trong phòng bệnh nhàm chán sắp mốc meo hết cả lên.

Cả không gian im ắng, ngay cả đến hệ thống Trí Năng có thể nói chuyện cùng mình cũng không có.

Thẳng đến giữa trưa có hộ sĩ mang cơm tới nhắc nhở cậu dùng, Levi lần thứ hai được sống lại.

Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hộ sĩ kia ở lại trò chuyện cùng mình.
“Nicole, giọng cô dễ nghe ghê, trước kia có học qua thanh nhạc sao? Nếu hệ thống Trí Năng ở phòng tôi cũng có giọng nói giống cô, tôi cũng sẽ không cảm thấy bị gọi dậy là một loại tra tấn đâu nha.”
“Haha, cậu thật dẻo miệng.

Tôi không học thanh nhạc, nhưng trước đây có tham gia đội thanh nhạc của học viện, hát chính.”
Trò chuyện một hồi, không biết từ lúc nào Levi đã nắm tay Nicole, đề tài chuyện thành sau khi Levi xuất viện hai người sẽ đi đâu hẹn hò.
Chẳng biết từ lúc nào Claude đã đến, khoanh tay dựa tường, bộ dạng kiên nhẫn chờ Levi diễn trò xong.
Nicole nghiêng mặt thấy Claude, kinh hãi nhanh chóng đứng lên, “Sean Thiếu tướng!”

Levi lập tức thở dài một hơi, “Không phải chứ, anh lại đến đây phá hư chuyện tốt của tôi?”
“Còn hơn việc cậu nói tôi cùng Sharon hẹn hò, tôi bây giờ còn chưa trả thù đâu.” Claude lễ độ hướng Nicole gật đầu, “Vất vả cô chiếu cố tên bệnh nhân không an phận này, nếu không cậu ta sẽ nhàm chán đến nỗi phá tung cái bệnh viện này mất.”
Levi không cần nhìn được cũng biết trên mặt Nicole là nụ cười ôn nhu ấm áp, cậu thực hận mình không thể giả bộ giống như Claude.
“Ngay cả tôi cũng không biết mình từ khi nào đã hẹn hò với Chuẩn úy Sharon, mà cậu – Thiếu úy Vampell đã thay tôi dự đoán trước rồi.” Claude buồn cười ngồi xuống cạnh Levi.
“Tôi chỉ dùng tên anh để làm việc ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ mà thôi.

Anh xem, anh hùng chính là anh, người bị thương lại là tôi, anh không cảm thấy mình đã lời rồi sao?” Levi hưng trí nằm lại trên gối.
“Thời gian nằm viện có phải siêu cấp nhàm chán không?” Claude phủ trên người Levi, hai tay chống bên tai cậu, không nặng không nhẹ đè lên cậu, lại gây cảm giác cực kỳ áp bách.
“Anh đang làm gì đó?” Levi tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cậu biết Claude rất gần mình.

Vừa muốn đứng dậy, Claude lại dùng ngón tay ấn trán cậu về gối đầu.
“Đùa không vui, anh muốn đọ sức với tôi sao?”
Claude mỉm cười, “Đọ sức cũng không có nghĩa tôi sẽ thua cậu, tôi cũng đã được huấn luyện quân sự đầy đủ, bao gồm cả cận chiến.

Bất quá nếu thật sự tôi thắng cậu, cũng sẽ không để cậu bị thương nặng đâu.”
“Anh tránh ra, tôi không muốn anh làm ô nhiễm bầu không khí quanh tôi đâu.” Levi mất kiên nhẫn.
“Vậy tôi quyết định làm vài chuyện khiến cậu khó chịu, mà chuyện này sẽ khiến cậu không thể nhàm chán trong suốt khoảng thời gian nằm viện.”
“Cái gì…..” Levi còn chưa kịp phản ứng, một thứ mềm mại đã phủ lên môi cậu.
Đôi môi bị tách ra, thứ gì đó quét qua khoang miệng khiến cậu ngây người.
Một khắc này, hô hấp như bị nghẹn lại.
Hết thảy suy nghĩ như đều từ trên trời rơi xuống, vượt xa tưởng tượng của cậu.
Đầu lưỡi đối phương mang theo ý vị mê hoặc, khiến nụ hôn càng trở nên nóng bỏng cuồng nhiệt, đến lúc Levi tỉnh lại, không khỏi hoảng hốt mạnh tay đẩy Claude ra.
Mẹ nó – rốt cuộc bị sao vậy!
Mà Claude nắm cổ tay cậu đặt về chỗ cũ, Levi nghiêng mặt cố gắng tránh thoát khỏi trói buộc của đối phương, còn đối phương lại cố tình trấn trụ mạnh mẽ mút vào, khống chế phương hướng của Levi.
Nụ hôn ngày càng biến thành khiêu khích, đầu lưỡi Claude đảo qua môi Levi, ý tứ dụ dỗ, lại như mời gọi.

Levi một chút cũng không hưởng thụ, cậu chỉ muốn đem người nào đó đá xuống, nghiền thành tro!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận