Gió đêm âm lãnh cuồng loạn thổi, tăng thêm một phần khung cảnh xơ xác tiêu điều. Cổng vào đã sớm bị phá hủy, tảng đá có khắc ba chữ Huyền Tịch Tông đã bị chém nát, bậc thang dài dẫn lên núi cũng bị san thành bình địa. Đệ tử Huyền Tịch Tông gắt gao bảo vệ nơi này, tiếng chém giết đinh tai nhức óc cùng đao quang kiếm ảnh liên tiếp không ngừng, máu tươi bắn ra. Các màu linh khí xoay quanh ở trên không trung, cuốn thành một đoàn so với pháohoa còn rực rỡ hơn. Nhân gian bình yên mấy trăm năm, bọn họ sớm đã thích ứng với cuộc sống an vui, đột nhiên nổ ra chiến tranh thật đúng là có chút trở tay không kịp.
Mấy ngàn Ma tộc liên tiếp đánh vào, cũng may bọn chúng còn chút lương tâm không chơi chiến thuật biển người, nếu không những đệ tử này ngay cả thi cốt cũng không còn. Nhìn kỹ tướng mạo của từng ma tộc, chung quanh đều lượn lờ một tầng ma khí đỏ sậm, áo choàng đen có chút hư hại che kín thân hình của bọn chúng, 360° không góc chết, quả thực giống như hắc vô thường dưới âm tỳ địa ngục. Bọn người kia hình tượng tại sao lại giống thiếu tông chủ như vậy? Trong lòng vô số người đều toát ra những lời này, nhưng ai cũng chỉ dám nghĩ không dám nói.
Lúc đại đội nhân mã của Huyền Tịch Tông đuổi tới, tình huống đã hỗn loạn đến không thể vãn hồi, đệ tử vừa tới phần lớn đều bị cuốn vào trong vòng chiến tranh. Tông chủ ngày thường luôn bình tĩnh như núi bây giờ sắc mặt cũng rất không tốt, thật sự là không có thì thôi vừa có liền có đủ. Trong tông vừa mới phát hiện một đệ tử đã bị nhập ma, rất nhiều ma tộc không hạ chiến thư đã bất ngờ tập kích, hai chuyện này liệu có quan hệ gì hay không? Không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, hắn vội vàng phân phó đệ tử bày trận nghênh địch, vài vị chân nhân đã sớm bay lên không trung thiết hạ kết giới, chặt chẽ bảo vệ cho các đệ tử đã bị trọng thương, thủy hệ tu sĩ cùng đệ tử Dược Các lập tức đi cứu chữa.
Nhân ma đại chiến sao? Phong Luyến Vãn liếm liếm môi nhịn xuống kích động trong lòng, lúc ở trong Thương Lam Đỉnh nàng từng đơn thương độc mã tiêu diệt mấy ngàn người chơi. Nhưng hiện tại cùng với nhiều người như vậy cùng nhau giao chiến vẫn là lần đầu. Thân ảnh nhanh như điện xẹt dùng phép dịch chuyển tới phía trước, áo choàng đỏ sẫm đẹp đẽ mà độc đáo khiến cho nàng lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ chiến trường. Ma khí mãnh liệt giục giã Nghiệp Hỏa bộc phát, khiến cho đôi con ngươi xinh đẹp màu đỏ rượu bên dưới lớp áo choàng của nàng càng thêm sáng rực mà lạnh lẽo.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ma tộc loại sinh vật này, Phong Luyến Vãn tò mò đánh giá vật thể đang không ngừng công kích lên kết giới, nhất thời khóe miệng hơi run rẩy một chút, đám tạp nham này dám choàng áo giống nàng, hơn nữa màu sắc linh khí cũng giống hệt! Sao chép, bọn chúng rõ rành rành là sao chép, đây chính là tạo hình do nàng khổ công sáng tạo a! Phong Luyến Vãn thực khó chịu, hiện tại nàng chỉ nghĩ muốn dùng một bó đuốc đốt trụi toàn bộ áo choàng giống hệt nàng của bọn chúng.
“Không ngờ trong Huyền Tịch Tông không chỉ giấu Ma tử, mà còn có Nghiệp Hỏa! Đem kẻ này cũng bắt về cho ta!” Trên không truyền đến vô số tiếng hô hưng phấn của ma tộc, rất nhiều ma tộc thẳng hướng lao tới tấn công Phong Luyến Vãn. Thấy tất cả mọi người trong Huyền Tịch Tông đều không có phản ứng gì đặc biệt? Vì sao nàng có thể nghe hiểu? Có lẽ là vì trong mắt có giấu Nghiệp Hỏa đi. Phong Luyến Vãn nhanh tay lẹ mắt chém giết vài tên chim đầu đàn, nhưng bọn chúng giống như sinh vật không biết sợ hãi điên cuồng mà hướng nàng đánh tới.
“Hừ, bản thiếu tông chủ thoạt nhìn rất dễ ức hiếp sao?” Ma tộc nối gót nhau lao tới đều bị hôi phi yên diệt trong tay Phong Luyến Vãn. Trong lòng nàng kinh nghi, “Ma tử” là cái giống gì, lại có thể khiến cho ma tộc luôn án binh bất động mấy trăm năm nay đột nhiên khơi mào chiến tranh? Hơn nữa nàng không có triệu hồi Nghiệp Hỏa, Ma tộc cũng có thể phát hiện sao? Đột nhiên nghĩ tới cái gì, bỗng dưng quay đầu nhìn xuống mấy ngàn đệ tử tìm kiếm một thân ảnh, sắc mặt có chút tái nhợt, một bàn tay đen nhánh suýt chút nữa đã in lại trên lưng nàng, may mắn đúng lúc đó một ngọn trường tiên đánh vào trên người ma tộc kia, hỏa diểm mỏng manh dấy lên rồi chợt tắt, tên ma tộc định đánh lén nàng đã tử vong. Phong Luyến Vãn lập tức phục hồi tinh thần, quay đầu nói tiếng đa tạ với Nộ Diễm Tình vừa cứu nàng.
Ngàn vạn ma tộc đánh vào Huyền Tịch Tông, nếu nói không có kẻ nào làm tổng chỉ huy đánh chết nàng cũng không tín. Ma quân đích thân tới nơi này là không có khả năng, một Huyền Tịch Tông không còn quang huy vô hạn như lúc trước không đáng để Ma quân tự thân xuất mã, như vậy tên đầu lĩnh rốt cuộc là ai? Phong Luyến Vãn trong lúc bận rộn vẫn nhìn lên bầu trời tìm kiếm ma tộc khả nghi, giữa loạn vũ quần ma có một thân ảnh màu đen yên lặng bình tĩnh đứng sừng sững ở nơi đó, nếu không phải nàng phân chia thần thức để tìm kiếm thì sẽ rất khó phát hiện, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ đang chỉ huy ma tộc tiến công. Là hắn! Hai mắt Phong Luyến Vãn tỏa sáng, cầm tặc trước cầm vương, trước giải quyết hắn!
Sức mạnh cổ tay toàn bộ dồn vào trường thương, vẽ ra một đóa thương hoa mạnh mẽ mà mỹ lệ, nháy mắt tiêu diệt toàn bộ ma tộc đứng xung quanh nàng. Giải phóng không gian trước mặt, Phong Luyến Vãn chân bước trên mây bay lên bầu trời, thân ảnh đỏ sậm nhanh như quỷ mị chợt lóe, tay vung trường thương mở một đường máu, phóng thắng tới bóng đen đang đứng bất động trên trời kia. Bóng đen kia tựa hồ đã phát giác ánh mắt của Phong Luyến Vãn, ngây người giây lát liền tụ tập ma tộc gần đó vây thành bức tường bảo hộ hắn bên trong.
“Thiếu tông chủ ngươi đang làm cái gì vậy! Mau trở lại!” Nhìn Phong Luyến Vãn hệt như đang muốn tự sát xông thẳng vào doanh trại địch, Kỳ Trữ chân nhân phụ trách thiết lập kết giới vội vàng hô to. Mọi người nghe được thanh âm của hắn trong lòng đều hốt hoảng, Tông chủ bị nàng dọa sợ đến mức suýt chút nữa thì bay mất ba hồn bảy phách. Tiểu tổ tông này cho dù chán sống cũng không nên đơn độc một mình xông ra a, loại tu sĩ so với thiên tài còn yêu nghiệt hơn như nàng nếu xảy ra bất trắc thì Huyền Tịch Tông quả thật không chịu nổi tổn thất bậc này a! Nhưng bất đắc dĩ bọn họ đều bị quần ma dây dưa không thể thoát thân, càng không có biện pháp ngăn cản Phong Luyến Vãn đang làm xằng làm bậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị địch vây hãm.
Phong Luyến Vãn khiến cho mọi người lo lắng hoảng sợ, nhưng bản thân một chút tự giác nguy cơ cũng không có. Trước khoan bàn đến tu vi của nàng đã đạt đến trình độ nào, chỉ tính riêng Ẩn Sát ở trong hệ thống trò chơi Yểu Nhược Trần Tinh có thể giúp nàng biến thành Nhan đại thần thiên hạ vô địch thì đám lâu la tiểu tạp này không là gì cả! Sắc thái kỹ năng liên tục không ngừng xuất hiện trên không trung, rung động lòng người. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh đỏ sậm hoàn hảo không tổn hao gì kia, thầm nghĩ thiếu tông chủ điên cuồng như vậy có phải do đã bị cái gì kích thích hay không? Đúng vậy, Ẩn Sát vỡ nát khiến trong lòng nàng phẫn nộ cùng đau xót không nơi để phát tiết, vừa hay đám tạp nham này lại tự dâng tới cửa, không giết đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt thất sắc thật khiến nàng khó tiêu tan mối hận trong lòng.
Ngay lúc Phong Luyến Vãn đang kích phát tiềm năng bản thân đạt đến độ người thương hợp nhất, kết giới vất vả duy trì rốt cuộc bị xé rách một lỗ hổng, phần đông đệ tử bị thương cùng nhân sĩ chữa trị bị rơi vào trong vòng tiến công của ma tộc. Các chân nhân thất kinh kêu một tiếng không tốt, lập tức bổ sung linh khí tu bổ kết giới. Đệ tử Thú Linh Phong cùng các linh thú tham gia chiến đấu tản ra bảo hộ xung quanh kết giới, đại sư tỷ Nộ Diễm Tình khống chế trường tiên dẫn theo vài tên đệ tử cấp cao lên không tác chiến.
Sức lực dần dần giảm sút, ảo choàng đỏ sậm cũng xuất hiện vài vết rách. Phong Luyến Vãn hai tay siết chặt trường thương, lòng bàn tay sắp bị ma sát đến bật máu. Ma tộc thủ hộ bóng đen kia thật sự là nhiều a, càng lên cao càng gặp được cấp bậc cao hơn, quả thực giống hệt như đánh bản sao trong bảo tháp. Có lẽ là vì sự tích quang vinh nàng vừa tạo ra, cho dù trong mắt nàng có giấu Nghiệp Hỏa – chí bảo của ma tộc thì ma tộc cũng không dám chủ động tới gần nàng. Thế cục giữa không trung hơi dừng lại, lúc nàng đang tìm kiếm một con đường để đột phá thì bỗng nhiên nghe được Anh Trữ chân nhân hét lên một tiếng khàn cả giọng: “Diễm Tình!”
Phong Luyến Vãn trong lòng chấn động, vội vàng xoay người nhìn xuống tình cảnh phía dưới. Nộ Diễm Tình tựa hồ bị thương không nhẹ, khóe miệng tràn đầy máu tươi, thân ảnh đỏ rực ở giữa không trung nhanh chóng rơi xuống, nhưng mọi người đều không rảnh ra tay cứu viện, nếu cứ để mặc cho nàng rơi xuống nhanh như thế tình trạng chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn. Nhớ rõ phần ân tình vừa rồi nàng đã cứu mình, Phong Luyến Vãn vốn định mặc kệ bóng đen kia dùng phép dịch chuyển xuống dưới cứu nàng ta, nàng tin tưởng bằng tốc độ của Truyền Tống Trận hẳn là có thể đuổi kịp. Nhưng một màn trước mắt lại khiến cho động tác của nàng đột ngột dừng lại.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, bóng xám dứt khỏi trận đấu với ma tộc, xuyên qua khe hở giữa người và ma kịp thời đuổi tới. Mũi chân đạp về phía trước nhảy lên, mở ra hai tay tiếp được thân thể mềm mại đang rơi xuống, thuận thế đem nàng ôm lấy, trong ánh mắt may mắn của mọi người vững vàng tiếp đất. Nộ Diễm Tình trọng thương tưởng rằng hôm nay sẽ hồn quy địa phủ, không nghĩ tới sẽ được người cứu. Khó khăn mở mắt muốn thấy rõ ân nhân là ai, người đã khát khao thật lâu ở trước mặt lại khiến nàng kìm lòng không được rơi lệ.
“Hàn sư huynh…”
Hàn Ảnh Trọng ôm nàng vào kết giới, bộ dáng thật cẩn thận hệt như đang đối đãi với một món đồ sứ mỏng manh chạm vào sẽ vỡ. Nhân sĩ cứu trị vội vàng giúp Nộ Diễm Tình chữa thương, không chú ý tới Hàn Ảnh Trọng trong lòng không yên, dư quang nơi khóe mắt nhìn vào nơi nào đó trên không thật lâu vẫn chưa dời. Ma tộc dường như bị hành động của hắn chọc giận, hợp thành một đội đánh úp về phía hắn, Tông chủ cùng phần đông đệ tử kết trận sau khi kết giới bị đánh vỡ liền nhanh chóng dịch chuyển vị trí, lúc này vừa vặn đem Hàn Ảnh Trọng thủ hộ bên trong trận pháp.
Giữa trời cao, gió đêm âm lãnh thổi qua bóng người cứng ngắc màu đỏ sậm, bên tai chỉ có âm thanh áo choàng bay phấp phới. Phong Luyến Vãn cắn môi đỏ mọng, gắt gao siết chặt trường thương giống như muốn đem nó bóp nát. Nộ Diễm Tình bị thương, hắn liền gấp gáp như vậy sao? Chiến ý trong lòng không biết bị thứ gì thay thế, nàng tựa hồ đã quên trên chiến trường chỉ một phút ngây người cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Phía sau rất nhiều Ma tộc nắm chặt thời cơ nhanh chóng tiếp cận, Phong Luyến Vãn nghe tiếng lập tức dịch chuyển tránh né, nhưng sau lưng vẫn bị chém một đạo vết thương sâu hoắm.
“Thiếu tông chủ!” Mọi người trong lòng đều run lên. Mắt thấy Phong Luyến Vãn bị thương, Anh Trữ chân nhân ruột gan như bị lửa đốt. Nộ Diễm Tình là đệ tử của nàng, nhưng nàng cũng luôn xem Phong Luyến Vãn giống như nghĩa nữ mà tận tình dạy dỗ a! Trong lòng lo âu, linh khí phát ra nhất thời hỗn loạn, chỉ một thoáng vô ý kết giới trước mắt liền hư ảo vỡ tan, ma tộc cũng thừa cơ xông đến công kích. Mấy chục ma tộc vây công, một chiêu trực tiếp đánh vào sau lưng Anh Trữ, nhất thời huyết vụ tràn ngập.
“Lão yêu bà!” “Anh Trữ!” “Sư phụ!” “Sư thúc!” Mọi người lại đau lòng hét lên. Kỳ Trữ mặc kệ nhiệm vụ của mình chạy đến bên nàng đem nàng nâng dậy, thấy nàng chỉ bị hôn mê mới thoáng yên tâm. Xem ra ma tộc dự tính đánh bại từng chân nhân đã tạo ra kết giới, những chân nhân còn lại không chỉ phải xuất ra lượng lớn linh khí duy trì kết giới, quan trọng hơn là phải bảo vệ được chính mình. Từ Trữ tu vi thấp hơn những chân nhân khác, phần lớn ma tộc đều tụ tập ở gần nàng muốn tìm thời cơ tiến công. Mồ hôi theo hai má của nàng chảy xuống, liên tục sử dụng nhiều linh khí như vậy đã khiến nàng không chịu nổi, lúc này nếu phần đông ma tộc công kích tuyệt đối là họa vô đơn chí. Kỳ quái, trong kết giới chủ yếu là đệ tử bị thương không có sức chiến đấu, vì sao Ma tộc nhất định phải công phá kết giới?
Ngu ngốc, “Ma tử” ở ngay bên trong kết giới, ma tộc không công kích các ngươi thì công kích ai a! Phong Luyến Vãn nhíu mi nhìn vết thương kéo dài từ vai trái đến thắt lưng bên phải của mình, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Hồi Huyết Đan ném vào trong miệng, cảm giác được cơ thể khôi phục một chút, nhưng sắc mặt Phong Luyến Vãn cũng không có khá hơn bao nhiêu. Ma tộc công kích không đơn giản chỉ là công kích vật lý như vậy, có kịch độc!
P/S: Ha ha, Hàn sư huynh ôm Nộ Diễm Tình khiến Vãn tỷ ghen rồi. Chậc, quả nhiên tình yêu khiến con người ta mờ mắt, đang đánh nhau mà còn lo ghen tuông nên mới bị chém một nhát, khổ chưa.