Hiện ở trong tay không có Phá Ma Hộ Tâm Đan, loại độc này vẫn tồn tại trong cơ thể không biết sẽ sinh ra loại phản ứng nào. Trường thương xoay ngang ngăn cản lợi trảo và binh khí của vài tên ma tộc, lại có càng nhiều ma tộc hơn tụ tập lại khiến bầu trời đêm trên đỉnh đầu nàng hoàn toàn bị che kín, quả thực tựa như mãng xà cắn nuốt con mồi.
Nhìn bóng đen cách đó không xa dường như đang chăm chú nhìn nàng, Phong Luyến Vãn cười lạnh cất cao giọng nói: “Càng yếu ớt càng thích kết bè kết đảng sao? Số lượng nhiều thì thế nào, ta sẽ xắt nhỏ các ngươi giống như xắt cà rốt!” Cà Rốt thân ái xin tha thứ cho chủ nhân của ngươi bất đắc dĩ phải dùng một ví dụ như vậy, đó là bởi vì chủ nhân ngươi thật sự không tìm thấy được từ ngữ thích hợp hơn. May mắn Cà Rốt còn nằm trong túi trữ vật không ra được, nếu không thì không biết sẽ khóc nháo om sòm lên như thế nào.
Phong Luyến Vãn không phát hiện câu nói hùng hồn mang theo mười phần khiêu khích này của nàng hệt như ngũ lôi oanh đỉnh giáng xuống đầu không biết bao nhiêu tu sĩ. Chúng tu sĩ Huyền Tịch Tông ngẩng đầu 45 độ nhìn trời chảy ra hai hàng lệ nóng, thiếu chút nữa tay trong tay cùng nhau nhảy sông tập thể. Yếu ớt? Xắt cà rốt? Mỗi một ma tộc tu vi đều là Trúc Cơ sơ kỳ, đối với loại Kết Đan tu sĩ yêu nghiệt như nàng mà nói quả thật rất yếu, tuy rằng cả người đẫm máu lại chém giết so với đầu bếp xắt củ cải còn thoải mái khoái trá hơn. Nhưng đối với những tu sĩ tu luyện mười mấy năm vẫn không thể tấn nhập Trúc Cơ như bọn họ mà nói, phải cố hết sức mới có thể chống đỡ, không bị ma tộc bổ như dưa hấu đã là không tệ lắm rồi.
Kết giới sắp bị công phá, Ma tộc giống như kẻ điên gặp được dị tộc liền công kích. Nếu kết giới sụp đổ, đệ tử Huyền Tịch Tông chắc chắn sẽ bị đơn phương sát hại. Điểm chết người chính là Ma tử kia, bóng đen đầu lĩnh hy sinh nhiều ma tộc như vậy cũng muốn đem Ma tử trở về, nhất định có chỗ trọng dụng, nói không chừng sẽ được bồi dưỡng thành ma quân tương lai, nếu bị mang về ma giới thì thật sự là thiên hạ đại loạn.
Từng trận lãnh ý khiến Phong Luyến Vãn có chút chết lặng, trong hô hấp dường như có lẫn ma khí nhè nhẹ. Kịch độc đang phát tác, nếu chữa trị chậm trễ chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Máu tươi ấm áp xuyên thấu qua y phục rơi trên làn da trắng nõn, Phong Luyến Vãn lại không hề phát hiện, không cam lòng nhìn chằm chằm quần ma bay lượn đầy trời, rốt cục cắn răng dùng thuật dịch chuyển trở lại phía dưới trợ giúp các chân nhân.
Mà bóng đen đứng giữa trời cao dường như bị hành động lâm trận lùi bước của nàng chọc giận, tự chủ động bại lộ tung tích của mình, giống như chim ưng cực nhanh lao xuống phía dưới.
Một trận gió mạnh bất thường từ phía sau ập tới, Phong Luyến Vãn trong lòng hơi trầm xuống, không ngờ hắn lại đuổi theo nàng xuống dưới. Tuyệt đối không thể để hắn chạm đất, nhân vật đầu lĩnh của ma tộc đích thân ra tay, tình thế sẽ rất nguy hiểm. Lúc này nàng dừng ngay đứng giữa không trung, hai ngón tay bên tay trái khép lại đặt trước ngực xuất ra một đạo linh khí nồng đậm, phối hợp chiến thương hoàng kim bên tay phải đem mục tiêu tập trung vào bóng đen, trầm giọng quát: “Xuân Phong Phá!” Kỹ năng này đã học đến nhuần nhuyễn, cho nên nàng dùng rất thuận buồm xuôi gió.
Pháp thuật thương tổn đối với bóng đen kia mà nói tựa hồ không nhằm nhò gì, Phong Luyến Vãn ngoài ý muốn phát hiện hắn hơi ngây người giây lát. Trong lòng nghi hoặc, một pháp thuật công kích nho nhỏ cũng có thể khiến hắn ngây người, chưa từng nếm trải mùi đời như thế sao có thể lên làm đầu lĩnh ma tộc?
Một người một ma ở cùng độ cao giằng co, quanh thân phát ra hơi thở lãnh liệt khiến những người khác không dám tới gần. Phong Luyến Vãn mặc dù có thể dựa vào Hỗn Độn Quyết duy trì đầy đủ linh khí, nhưng độc tố trong cơ thể bộc phát khiến nàng có chút lực bất tòng tâm. Mà bóng đen kia lại thời thời khắc khắc làm cho người ta cảm nhận được một loại áp bách khổng lồ. Phong Luyến Vãn không nhìn ra được tu vi của hắn, chỉ sợ cấp bậc của hắn cao hơn nàng rất nhiều, nhất thời tinh thần căng thẳng.
Nhưng mà, bóng đen kia chỉ phát ra một trận ý cười không rõ ý vị, tăng tốc tiếp tục vọt xuống phía dưới.
Mắt thấy bóng đen kia đã dịch chuyển xuống cách nàng mấy chục thước, Phong Luyến Vãn bị bỏ quên ở giữa không trung gắt gao siết tay, toàn thân đều đang run rẩy – là vì tức giận a!
Tên hỗn đản này lại dám đùa bỡn nàng! Hắn ngay từ đầu đã không tính sẽ đấu cùng nàng một trận! Rõ rành rành là đang miệt thị cùng một tên tiểu quỷ vừa vào Kết Đan đấu đá với nhau thật sự là vô vị, không có ý nghĩa. Tuy rằng không biết bóng đen này đến tột cùng là có mục đích gì, nhưng chỉ bằng loại nhân phẩm… Không, ma phẩm quá kém này, nhất định phải ngăn cản hắn! Phong Luyến Vãn thẹn quá hóa giận hai mắt bốc hỏa gân xanh chằng chịt, cắn răng một cái dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo bóng đen kia.
Sau khi Anh Trữ chân nhân cùng Kỳ Trữ chân nhân rút khỏi, kết giới dần dần suy yếu. Lôi quang hộ thuẫn của Bách Lý Không Thành tuy rằng có thể mang tới một chút tác dụng, nhưng bất đắc dĩ tu vi hắn còn thấp, linh khí cung ứng không đủ. Vào hai năm trước khi gây ra trận nổ mạnh kia, Phong Luyến Vãn đã là Trúc Cơ tầng bốn, nhưng nàng cũng chỉ có thể duy trì lôi quang hộ thuẫn được năm sáu phút, huống hồ gì là Bách Lý Không Thành tu vi thấp hơn, dưới sự tấn công của vô số ma tộc, hắn chỉ gắng gượng được mấy phút. Pháp khí trong tay Phổ Trữ chân nhân cũng có thể kéo dài thời gian trong chốc lát, nhưng còn Từ Trữ chân nhân đã là nỏ mạnh hết đà, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Gió mạnh từ trên không đánh úp lại, quét qua hai má phát đau, ngẩng đầu nhìn lên chỉ có thể thấy được hai đạo tàn ảnh một đen một đỏ lao xuống cực nhanh. Tay áo dài màu đen nhẹ nhàng giơ lên, lộ ra bàn tay trắng nõn nhìn có chút yếu ớt, nhưng lại mang theo sức mạnh cường đại đánh vào kết giới. Phong Luyến Vãn chịu đựng đau đớn khi ma sát với không khí, nhìn về phương hướng hắn tiến công, nhất thời sinh ra một loại xúc động muốn cùng hắn kết làm tri âm tri kỷ xưng huynh gọi đệ nâng cốc ngôn ca cùng thưởng minh nguyệt tấu đàn hợp khúc ——
Ông trời ạ! Hắn thế nhưng lại trực tiếp công kích về phía Từ Trữ chân nhân!