“Ta muốn tìm hắn hỗ trợ luyện chế một loại đan dược.” Phong Luyến Vãn lập tức đình chỉ bộ não nhiều trí tưởng tượng không đáng tin cậy của nàng, rất thành thật nói. Nàng tự chủ trương đem nụ cười cứng ngắc của hắn xem như đang vui mừng khi nghe có người ái mộ thần tượng của mình. Là nga, nói thế nào hắn cũng là người của Dược Các, chính mình nói xấu thủ tọa Dược Các của người ta như vậy, hắn nhất định rất mất hứng đi.
Bất quá nàng vô luận thế nào đều không thể tưởng được vị bị “nói xấu” kia lúc này đang bày ra dáng vẻ vô tội đứng ở trước mặt nàng nghe nàng một phen ngôn luận đổi trắng thay đen…
Mộc trưởng lão mỉm cười sờ sờ đầu nàng: “Là đan dược gì? Có lẽ ta có thể giúp ngươi. Tuy rằng ta không phải đệ nhất Luyện Đan Sư, nhưng đan dược bình thường vẫn có thể luyện chế .”
Loại cảm giác bị trở thành sủng vật được vuốt ve thế này có điểm quái dị. Đây là cảm giác đầu tiên của Phong Luyến Vãn. Bất quá chính mình cũng nhào vào trong lòng người ta cọ nửa ngày, hơn nữa bây giờ còn nắm chặt nhung mao của người ta không thả, bị sờ sờ tóc cũng không tính là gì:”Cái kia, ta nghĩ ta nên tìm Mộc trưởng lão hỗ trợ đi.” Nàng có chút mất tự nhiên nói, trong lòng thế nhưng hơi hơi chột dạ, giống như cự tuyệt nam nhân trước mắt này chính là phạm phải tội ác tày trời.
Trong tay nàng có đan phương Ẩn Tức Đan là loại nghịch thiên đan dược, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Tuy rằng Phong Luyến Vãn thực thích dung mạo cùng cổ áo thượng nhung mao của mỹ nam tử này, nhưng vẫn không thể lơ là cảnh giác.
“Chẳng lẽ ta nhìn qua rất giống người không đáng tin sao?” Phát hiện cảnh giác của nàng, con ngươi màu lam xinh đẹp hiện lên một tia bi thương, trong lòng âm thầm ai oán chính mình vô sỉ, nguyên lai hắn cũng có lúc dựa vào dáng vẻ giả bộ đáng thương này để mê hoặc tiểu cô nương người ta. Bất quá, cảm giác cũng không tệ lắm, trách không được Thú Linh Phong Anh Trữ chân nhân thỉnh cầu hắn giúp nàng luyện chế một viên Trú Nhan Đan.
Lúc này tại Thú Linh Phong mỗ vị tử y mỹ nhân đang giảng bài đột nhiên đánh cái hắt xì thật to…
Loại lực sát thương này có thể so sánh với đạn hạt nhân, là nữ nhân đều chịu không nổi thế công ôn nhu, Phong Luyến Vãn dĩ nhiên cũng chịu không nổi.
Đôi mắt trong veo như nước kia đang suy nghĩ cái gì, phía sau hắn lòe lòe sáng lên bối cảnh hoa sơn trà là cái gì!
“Nhưng đan dược này của ta không phải đan dược bình thường, chỉ có Mộc trưởng lão mới có thể luyện chế.” Bất quá Phong Luyến Vãn là ai, tư tưởng tự do của thế kỷ hai mươi mốt, ngay cả xem A Phiến (*) cũng có thể mặt không đỏ khí không suyễn yên lặng quan sát, một chút sắc đẹp nho nhỏ này sao có thể dụ dỗ được nàng, chính là thất thần một lát liền lập tức khôi phục rõ ràng.
(*) Khụ, A Phiến này tức là Adult Video đấy mọi người ạ!
Tuy rằng thật sự không đành lòng cự tuyệt vị mỹ nam tử xinh đẹp như tạc tượng này, nhưng vì sự nghiệp tu luyện của chính mình, vẫn là nhẫn tâm một chút đi.
Tiểu nha đầu này tâm trí không ngờ kiên định ngoài sức tưởng tượng, khó được một lần hắn làm ra hành động mê hoặc tiểu cô nương liền như vậy oanh oanh liệt liệt thất bại, Mộc trưởng lão vẫn đang tâm tình rất tốt thưởng thức biểu tình đổi tới đổi lui của nàng, nhiều năm không hề để tâm đên việc thu đồ đệ tựa hồ đang nảy mầm. Nếu thân thể của nàng sở hữu song linh căn thích hợp trở thành Luyện Đan Sư, hắn không ngại thu nàng làm đệ tử.
Nhiều năm qua hắn không nghĩ thu đồ đệ nguyên nhân trừ bỏ yêu thích thanh tĩnh, quan trọng nhất là chưa gặp được đệ tử có thiên phú. Đa linh căn có rất nhiều, nhưng song linh căn lại không dễ dàng gặp được như vậy, càng đừng nói muốn trở thành Luyện Đan Sư nhất định phải có Hỏa linh căn cùng Mộc Linh căn, cho dù có thiên tài như vậy, cũng không nhất định sẽ bị danh sư phát hiện, cho nên người có thể trở thành Luyện Đan Sư cấp cao thật sự rất ít. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Luyện Đan Sư nổi danh như thế.
Vừa vặn tay hắn đang vuốt tóc nàng, làm như lơ đãng vươn một ngón tay điểm nhẹ lên trán nàng truyền vào một luồng chân khí, thật cẩn thận thử thăm dò linh căn trong cơ thể nàng. Kết quả làm hắn mừng rỡ, tiểu cô nương này trong cơ thể thật sự có Luyện Đan Sư thiên phú hai loại linh căn!
Tiểu nha đầu này hắn vừa liếc mắt một cái liền nhịn không được yêu thích, lại có thiên phú tốt như vậy, không thu làm đồ đệ quả thực phải dậm chân giận dữ.
Hắn vốn không màng thế sự cho nên tới giờ chưa từng nghe nhắc đến chuyện nha đầu Phong Luyến Vãn chính là phế vật thất linh căn, càng không thể tưởng được kia trong truyền thuyết ngàn năm khó gặp phế vật trong phế vật thế nhưng được hắn dạy dỗ trở thành đệ nhất thiên tài Luyện Đan Sư.
Đan dược chỉ có hắn mới có thể luyện chế, chẳng lẽ là thượng phẩm linh dược Hồi Thiên Đan? Mặc dù có chút khó khăn, bất quá nếu là để cấp tiểu đồ nhi làm lễ gặp mặt, cũng đáng giá.”Ngươi không nói là cái gì, làm sao mà biết ta không thể luyện chế?” Tiếp tục mỉm cười ing
Phong Luyến Vãn kinh ngạc chớp chớp mắt, mỹ nam tử này nhìn qua ra vẻ thực thuần khiết thực sạch sẽ, lại ngoài ý muốn thực cố chấp đâu. Nhãn châu chuyển động, nàng cũng vui cười hỏi: “Vậy ngươi trước nói cho ta biết ngươi là ai, là Luyện Đan Sư cấp mấy?” Lời vừa xuất khẩu ngay cả nàng có da mặt dày như tường đồng vách sắt đều cảm thấy đỏ mặt, còn không biết người ta là ai liền yêu thương nhung nhớ, tuy rằng chính là thích cọ cọ hắn cổ áo thượng nhung mao.
Nếu động tâm tư thu đồ đệ, cũng liền không đùa nàng, bộc lộ thân phận nói: “Chẳng lẽ ta bộ dạng không giống Mộc trưởng lão sao?” Hắn lúm đồng tiền như xuân phong tháng ba, làm cho người ta trong lòng ấm áp .
…
Nhưng Phong Luyến Vãn lại cười không nổi , nháy mắt há hốc mồm. Không, “Há hốc mồm” từ ngữ này vẫn không thể chuẩn xác không có lầm miêu tả vẻ mặt nhăn nhúm thành bánh bao của Phong Luyến Vãn, phải nói là kinh hãi. Nàng rốt cuộc buông ra hai tay đang nắm chặt nhung mao, run run chỉ vào hắn, thập phần không xác định nói: “Ngươi là Mộc trưởng lão?”
Tiểu cô nương trong ngực vừa rời đi, trong lòng hắn tựa hồ cũng xuất hiện một chút mất mát trống rỗng, loại cảm giác này thật không tốt. Hắn đột nhiên có chút ảo não vì sao lại nói cho nàng biết thân phận của mình. Bất quá hắn vẫn mỉm cười gật gật đầu.
Trong phút chốc, tình thiên phích lịch, mây đen dầy đặc, điện thiểm sấm chớp, mưa sa gió giật, Phong Luyến Vãn bị lôi lên đến chín tầng mây rồi “Rầm!” một cái rớt thẳng xuống đất…
Ông trời, vị tuyệt thế mỹ nam tử này, dĩ nhiên lại là trưởng lão? !
Này không khoa học! Ông trời ngươi xác định ngươi không phải đang trêu đùa ta? Ta không tin!
“Ngươi gạt người!” Tuy rằng bỗng nhiên liên tưởng đến người nào đó vừa mới phấn khích lộ ra vẻ mặt cổ quái, trong lòng đã muốn xác nhận rõ ràng rành mạch, nhưng nàng vẫn không thể thừa nhận “Tuyệt sắc mỹ nam = giả ngây thơ ≈ thầy chủ nhiệm” cái này làm cho người ta mao cốt tủng nhiên, một trận ác hàn khủng bố nhập vào xương cốt.
Mộc trưởng lão trong lòng cảm khái đầu năm nay nói thật cũng chưa chắc có người tin, cười khổ nói: “Ta cũng không gạt người .”
“Nhưng là ngươi nói ngươi không phải đệ nhất Luyện Đan Sư a!” Phong Luyến Vãn rốt cuộc nhớ lại chút dấu vết, kìm chế xấu hổ cười cười, vội vàng nói. Phong Luyến Vãn thật không hổ là manh muội tử, không có lúc nào là không lộ ra thái độ ngây thơ, dáng vẻ khi bối rối cũng đáng yêu làm cho người ta buồn cười.
“Ta quả thật không phải đệ nhất Luyện Đan Sư ” bộ dáng ngây thơ khả ái này đương nhiên lại lấy lòng hắn, mâu quang nhu hòa tràn ngập yêu thương chăm chú nhìn nàng, tựa như trưởng bối ngoài mặt tuy không nói gì nhưng lại âm thầm quan tâm từ ái đối với vãn bối, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu nàng, nói: “Trên cấp ba còn có cao thủ tồn tại, tu vi của ta chỉ có thể xem như là Luyện Đan Sư giỏi nhất núi này, tương lai nhất định sẽ xuất hiện người có thiên phú còn giỏi hơn ta.”
Phong Luyến Vãn giật giật cái miệng nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, như có điều suy nghĩ, không biết là vì ánh mắt trìu mến không rõ ý tứ hàm xúc của hắn hay vì giống như lời hắn đã nói. Nàng tựa hồ hiểu được vì sao Cà Rốt lại đề nghị nhờ hắn giúp nàng luyện chế Ẩn Tức Đan. Cho dù đã là người giỏi nhất nơi này ngươi cũng như vậy vinh nhục không sợ hãi, phong đạm vân khinh sao? Vốn là người so với Tông Chủ còn cao cao tại thượng hơn, lại hoàn toàn không có uy nghiêm cùng tự phụ của cao thủ,ngược lại ôn nhu như vậy, làm cho người ta quên mất thân phận cao quý của hắn, làm cho người ta như tắm trong gió xuân.
Nàng thực thưởng thức loại phẩm chất tốt đẹp này của hắn, đối với sự chênh lệch bối phận cũng không còn quá xem trọng.
“Nhưng vừa rồi sao ngươi không nói ngươi chính là Mộc trưởng lão?” Nàng tức giận bạnh quai hàm, nhớ tới ban nãy dựa vào tưởng tượng mà phát ra một phen những lời nói hủy thiên diệt địa đổi trắng thay đen, nhìn nhìn lại vị tuyệt thế mỹ nam suất đến thiên địa bất dung trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa trước mặt, nàng hé ra khuôn mặt tươi cười đã đỏ bừng đến sắp xuất huyết. Nàng từng bội phục người của Huyền Tịch Tông có sức tưởng tượng rất khủng bố, nay lại đối với trí tưởng tượng kinh thiên động địa của mình tỏ vẻ xấu hổ. Thật sự là mặt mũi đều quăng tới tận chân trời rồi!
Hắn vẻ mặt vô tội: “Ta cũng chưa nói ta không phải a.”
Phong Luyến Vãn như trước tức giận bất bình: “Ta mặc kệ, ngươi gạt ta, ta muốn ngươi bồi thường!” Rõ ràng nàng cùng hắn cũng không quen thuộc, nhưng nàng cảm giác được cùng hắn vui đùa một chút hắn cũng sẽ không thật sự tức giận. Nghe các tu sĩ tiết lộ, năm đó quan tài mặt vì hướng hắn cầu một viên Hồi Thiên Đan, phải đi Bách Sát Cốc giết Cửu Liêu Thôn Thiên Khuyển. Không thể không thừa nhận vị soái ca trước mắt này bộ dáng thực không tệ, nhưng hắn cũng có một trình độ phúc hắc nhất định. Mỗ “Hắc tâm” trưởng lão nếu biết được suy nghĩ của nàng nhất định không nhịn được oán thầm. Cửu Liêu Thôn Thiên Khuyển chỉ là yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ, nội đan của nó làm sao sánh được với thượng phẩm linh dược Hồi Thiên Đan. Ta mới là người thua thiệt có được hay không!
Hắn không biết nên khóc hay cười, tiểu nha đầu này thế nhưng tự cho là biết rõ tính tình của hắn, tính đùa giỡn hắn một phen.
“Chuyện luyện đan trước khoan hẵng nói tới. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện bái ta làm thầy, học tập luyện đan?”