Tuy rằng rất muốn giả vờ không thấy mặc kệ hắn thích đánh thế nào thì đánh, nhưng Phong Luyến Vãn hiểu rõ lập trường của mình. Tên ma tộc ma phẩm cực kém này thực sự đáng đánh đòn. Từ Trữ coi như bà vận khí tốt, nếu không bảo vệ được bà “Phong Luyến Vãn” ba chữ này sẽ viết ngược lại.
Trong nháy mắt bóng đen kia chạm tay vào, kết giới mà mấy vị chân nhân vất vả lắm mới duy trì được rốt cuộc sụp đổ, bóng đen quả thực đang dùng tốc độ siêu âm đánh úp về phía Từ Trữ chân nhân, kết giới vỡ tan linh khí phản phệ khiến Từ Trữ vốn bị thương không nhẹ, lúc này làm sao còn có khí lực chống lại bóng đen kia. Tông chủ dẫn đầu khởi động trận pháp nhất thời không thể phân thân, Kỳ Trữ đang chăm sóc Anh Trữ bị thương cũng không thể cứu viện, Phổ Trữ lại bị nội thương giống như nàng tự thân khó bảo toàn.
Biết rõ chính mình lành ít dữ nhiều, Từ Trữ nhíu mi bình tĩnh đối mặt với bóng đen kia, không biết nàng rốt cuộc là đã đắc tội với một đại nhân vật như vậy từ khi nào.
“Sư phụ!” Hàn Ảnh Trọng cùng Bách Lý Không Thành lòng nóng như lửa đốt, nhưng chiến đấu với ma tộc lại càng lún càng sâu, chưa kể đến lúc này cho dù bọn họ đuổi tới cũng không còn kịp giải cứu. Đao kiếm vô tình, nếu muốn ngăn cản bóng đen này phải xuất ra toàn lực, nhưng tốc độ của hắn cực nhanh, nếu dùng kiếm công kích sẽ mất đi tính chuẩn xác, khó bảo đảm sẽ không khéo quá thành vụng ngộ thương Từ Trữ chân nhân. Không thể công chỉ có thể chắn, nhưng những người gần đó có ai nguyện ý dùng mạng mình đỡ một đòn công kích mãnh liệt đó thay cho Từ Trữ chân nhân đâu?
Xong rồi! Ngay lúc bọn họ nghĩ rằng Từ Trữ sẽ thân nhuốm máu tươi lập tức mất mạng, một đạo thanh âm mang theo khí thế mãnh liệt lại nổi vang bên tai mọi người: “Thất thần làm chi, mau tránh ra a!”
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, tàn ảnh màu đỏ sậm giống như hóa thành một trận gió mạnh phóng thẳng vào hướng giữa hai người, một tay ngưng tụ luồng khí đẩy Từ Trữ chân nhân dời đi rất xa. Thời gian cấp bách không thể thi triển chiêu thức gì để ngăn cản, bóng đen vừa thấy người trước mắt chính là Phong Luyến Vãn, kinh hãi lập tức muốn thu tay lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trường thương rời tay bị văng thành một đường cong xinh đẹp, rơi trên mặt đất hóa thành kim sắc linh khí bay vào trong cơ thể Phong Luyến Vãn. Máu tươi giống như sương mù bắn ra khắp nơi, mũi chân vừa mới chạm đất liền bị trúng một đòn công kích toàn lực của bóng đen kia, nàng chỉ cảm thấy các bộ phận trong cơ thể bắt đầu đổ máu, đau đến sắp mất đi tri giác, thân thể không chịu khống chế bay ngược về phía sau rất nhanh. Trơ mắt nhìn áo choàng bị rơi ra, huyết vụ tràn ngập, máu tươi ở trong mắt giống như đã nhiễm đỏ cả đất trời. Thân phận thiếu tông chủ dưới tình huống như vậy bị bại lộ, tựa hồ cũng không tệ.
Từ Trữ chân nhân ngã rạp dưới đất, xem bộ dáng kinh ngạc của nàng, Phong Luyến Vãn đột nhiên muốn cười. Thì ra ngươi cũng có một ngày chật vật như vậy a!
Ta không muốn cứu ngươi, nhưng nếu như ngươi chết, đồ đệ của ngươi sẽ rất đau lòng.
Thì ra chắn thay người khác chính là loại cảm giác như thế này đây, chậc chậc, thật sự là rất khổ sở.
Mặt quan tài a, những gì ta nợ ngươi rốt cuộc đã trả xong, chỉ cần ngươi đừng trách ta vẫn còn ở trên người sư phụ ngươi…
“Oanh —— ”
Thân hình hung hăng va chạm vào tảng đá ở trước cổng Huyền Tịch Tông, cả mặt đất dường như cũng bị chấn động. Tảng đá cứng rắn mặc dù không bị vỡ thành bốn năm mảnh, nhưng lại bị nát thành bột mịn bay lả tả trong không khí, khói bụi nồng nặc bị gió đêm thổi tán loạn, mọi người nhìn lại, nơi đặt tảng đá kia xuất hiện một vết lõm sâu, bóng người nằm chính giữa máu tươi lênh láng nhiễm đỏ cả đất đai.
Tĩnh mịch, vô luận là người hay ma, đều mở to mắt kinh hãi nhìn về phía kia.
Nằm giữa cái hố, Phong Luyến Vãn toàn thân đẫm máu im lặng không lên tiếng, dường như đã bị hôn mê, sống chết không rõ. Áo choàng màu đỏ sậm rách toác khoác hờ trên người, sợi tóc màu cam phấp phới theo gió đêm, trên trán cùng khóe môi vẫn như cũ chậm rãi chảy máu, tóc dài cùng bụi bặm và máu tươi hòa chung một chỗ, khiến khuôn mặt còn chưa rút đi hết nét ngây thơ trẻ con của nàng bị thay đổi hoàn toàn.
Vô số người vội vàng chạy tới, mấy ngàn ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm bóng người chật vật kia, thiếu chút nữa đã muốn mù mắt.
Loạn thạch xuyên không kinh đào phách ngạn trời long đất lở, thân phận bại lộ làm kinh khóc biết bao nhiêu hài kiệt – là Phong Luyến Vãn?! Thiên tài yêu nghiệt chưa quá hai mươi tuổi đã là Kết Đan tu sĩ, cùng với phế vật thất linh căn ngàn năm khó gặp, này hai thái cực đối nghịch với nhau lại là cùng một người? Thanh âm hút lãnh khí thật lâu không dứt, trên mặt mỗi người đều tràn ngập bất khả tư nghị, quên mất tình cảnh bây giờ cứng ngắc đứng ngây người tại chỗ thiếu chút nữa đã bị ma tộc một đao chém chết. Đám tu sĩ nước mắt chảy ròng, thiếu tông chủ, thân phận kinh người của ngài không cần tại thời điểm mấu chốt này mà bại lộ a, trái tim của chúng ta không thể dễ dàng tiếp nhận đả kích quá lớn như vậy!
Từ Trữ chân nhân thất thần vô thức nhẹ giọng kêu một tiếng: “Thiếu tông chủ?”
Mọi người thế này mới phục hồi lại tinh thần, mặc kệ nàng là ai thì cũng vẫn là thiếu tông chủ của bọn họ, vừa giao đấu với ma tộc vừa không nén được lo lắng, không ngừng kêu tên nàng muốn gọi nàng tỉnh lại, thủy hệ tu sĩ cùng đệ tử Dược Các vốn ở trong kết giới vội vàng ngừng công việc đang làm chạy đến gần nàng, đem thân hình yếu ớt của Phong Luyến Vãn thật cẩn thận nâng lên.
Ma tộc nhìn thấy thiếu tông chủ của Huyền Tịch Tông đã không còn sức chiến đấu, sĩ khí tăng mạnh, hò hét reo vang muốn rèn sắt khi còn nóng nhân cơ hội tiêu diệt Huyền Tịch Tông, nhưng bóng đen kia lại đột nhiên giơ tay ngăn cản hết thảy động tác của ma tộc, liếc mắt nhìn Phong Luyến Vãn một cái, thân ảnh màu đen liền biến mất trong bóng đêm. Ma tộc hai mặt nhìn nhau, thủ lĩnh đã đi rồi, bọn chúng cũng chỉ có thể lui quân, lúc này không ai tiếp tục dây dưa, đều ẩn vào bóng đêm.
Có lẽ không một ai phát hiện, trong khoảnh khắc bóng đen vừa xoay người, trên cổ liền lộ ra một vật lấp lánh rực rỡ.