Thương Lam Đỉnh


Lá đỏ đầy trời, tùy ý vươn tay liền có thể đón lấy, đứng giữa con đường nhỏ ngập tràn tàn lá, nhìn lên bầu trời, giống như một rừng lửa đỏ thiêu đốt không trung, ngẫu nhiên có một vài đám mây trắng nhẹ nhàng trôi qua hoặc vài chú chim nhỏ cất cánh bay lượn trên trời cao.
Gió mát cuốn lá đỏ bay vào trong lầu các, bàn tay mềm mại vén sa trướng lên để lộ một khe hở. Mỹ nhân tiều tụy nằm tĩnh dưỡng trên giường, mái tóc dài xõa ra sau lưng, màu tím nhàn nhạt khiến người ta nhớ đến loài cỏ huân y xinh đẹp. Nhìn lá đỏ rơi trên lòng bàn tay, khuôn mặt diễm lệ của Anh Trữ thoáng hiện lên một chút mê võng.
Phóng khoáng nhường thuốc giải độc của mình cho các đệ tử, tựa hồ không quá giống tác phong của nàng. Nay phải chịu nỗi khổ kinh mạch bị ăn mòn, đáng lẽ không nên cậy mạnh. Ý cười tự giễu nở ra trên môi nàng, nàng rốt cuộc đang chờ mong cái gì? Đệ tử phụ trách chăm sóc nàng không biết đã bị ai đuổi đi, một mình ở trong lầu các lớn như vậy thật sự có chút lạnh lẽo. Cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc của người nào đó từ xa vọng lại.
Có lẽ Kỳ Trữ nể tình cùng là chân nhân nên mới đến thăm nàng, Anh Trữ tập mãi thành thói quen cũng không nghĩ gì nhiều. Theo thường lệ hắn nên cãi nhau với nàng, chỉ cần có thể khiến đối phương khó chịu, đề tài thiên nam địa bắc nào cũng có thể lôi ra xào nấu. Nhưng hôm nay hắn có chút kỳ quái, biểu tình còn nghiêm túc hơn so với khi nhìn thấy tiên đế đích thân đến. Anh Trữ nảy sinh nghi hoặc, đối thủ một mất một còn này của nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Ta giúp ngươi giải độc.” Năm chữ ngắn ngủi phải do dự hơn mười giây mới nói xong, khuôn mặt Kỳ Trữ đỏ bừng, tâm tình lúc này tuy không đến mức muốn đào hố tự chôn sống chính mình, nhưng cũng là hận không thể che mặt nhanh chóng đào tẩu.
Cố trấn định chờ đợi câu trả lời của Anh Trữ, mà biểu tình của nàng tựa hồ dừng ở thời khắc trước khi hắn mở miệng nói chuyện, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú nóng như bị lửa thiêu của hắn, khẽ nhếch môi đỏ mọng. Thật lâu sau nàng mới phục hồi tinh thần lại, hai má cực nóng, giống như một tiểu cô nương mới lớn vội vàng quay đầu đi chỗ khác, siết chặt vạt áo lắp bắp nói: “Đùa giỡn cái gì, bản tiên tử không cần song tu với ngươi!”
Chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng thất thố này của đối phương, thẹn thùng trong lòng Kỳ Trữ cũng rút đi không ít, ánh mắt lóe sáng: “Ta khi nào thì nói muốn song tu với ngươi?” Tuy rằng vốn là có ý này, nhưng nhiều năm tranh cãi ầm ĩ sớm đã thành thói quen, có cơ hội trêu chọc hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
“Ngươi!” Hai má đỏ bừng của Anh Trữ trong nháy mắt xanh lét, dĩ nhiên là nàng tự mình đa tình. Bình thường cãi nhau cũng không khiến nàng tức giận như vậy, nhưng hắn lại dùng loại chuyện nghiêm túc này để trêu chọc nàng, dáng vẻ vừa rồi của nàng ở trong mắt hắn nhất định là vô cùng buồn cười ! Anh Trữ thẹn quá hóa giận đánh ra một chưởng, nhưng lại suy yếu vô lực, Kỳ Trữ rất dễ dàng bắt được cổ tay của nàng.
Nếu không phải linh khí không thể lưu hành thuận lợi, Anh Trữ cho dù liều mạng bị Tông chủ quở trách cũng phải hung hăng tẩn hắn một trận, hiện tại chỉ có thể dùng võ miệng phản kích lại hắn: “Buông ra! Bản tiên tử nguyền rủa lão xử nam vạn năm ngươi cả đời cũng không thể tìm được đạo lữ!” Hình như có hơi ác độc: “Cho dù tìm được đạo lữ thì cũng là một lão thái bà vô cùng xấu xí!” May cho ngươi bản tiên tử vẫn còn rất thiện lương!
Nhìn bộ dáng giận đến nhe răng nhếch miệng của nàng, Kỳ Trữ cong môi, trong lòng vui sướng vô cùng, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều: “Lão thái bà vô cùng xấu xí? Ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi.”
Anh Trữ nghiến răng nghiến lợi, hai gò má lại đỏ bừng giống như sắp nhỏ ra máu: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó!”
Kỳ Trữ trong lòng cười thầm, biết rõ ý của hắn lại mạnh miệng không chịu thừa nhận, lão yêu bà như vậy thật sự là… Đáng yêu. Hắn không khỏi bảo trì trầm mặc trong chốc lát, nụ cười bỡn cợt dần dần bị vẻ mặt nghiêm túc thay thế. Anh Trữ thấy hắn không nói lời nào, cũng giận dỗi ngậm miệng không lên tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Không khí trở nên vô cùng quỷ dị, dù cho không ai thi triển linh lực uy áp, nhưng vẫn như cũ khẩn trương nặng nề.
Bỗng dưng, thanh âm khàn khàn của Kỳ Trữ vang lên: “Cùng ta song tu đi.”
Anh Trữ toàn thân run lên, vẫn giữ thái độ hung dữ như trước, nhưng ngữ khí không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ai thèm cùng ngươi song tu!”
Lời còn chưa dứt, bả vai mảnh khảnh liền bị nắm lấy. Kỳ Trữ không còn kiên nhẫn đôi co với nàng, hắn cố lấy dũng khí để làm chuyện này đã là không dễ dàng gì, nàng có muốn phản đối cũng không được. Đáy mắt Anh Trữ hiện lên kinh hoảng, chống cự vài cái lại phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, đành nhắm chặt mắt cam chịu dựa vào ngực hắn, dù sao bây giờ nàng cũng toàn thân vô lực không phải sao? Nghĩ ra đủ loại lý do an ủi chính mình, thân thể nhè nhẹ run rẩy rốt cục dần dần khôi phục bình tĩnh.
Kỳ Trữ hợp thời vươn ngón trỏ điểm lên mi tâm nàng, một chuỗi văn tự rườm rà phức tạp truyền vào trong đầu, hẳn là tâm pháp song tu. Nhắm chặt hai mắt lĩnh ngộ chân lý trong đó, tâm tình ngượng ngùng rốt cục dần dần bình phục, lặng im bảo trì động tác này cho đến khi đọc xong một chữ cuối cùng.
Trong yên lặng, là tim ai đập dồn dập.
“Ngươi song tu với ta, chỉ là vì muốn giải độc cho ta thôi sao?” Trải qua đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, ngữ khí của Anh Trữ tựa hồ toát ra một tia chua xót, cúi đầu che đi cảm xúc lóe lên trong mắt, cắn môi đỏ mọng chầm chậm lên tiếng: “Ngươi kỳ thật không muốn, có đúng không?”
“Không…” Dáng vẻ yếu ớt hiếm thấy của nàng khiến Kỳ Trữ vội vàng phủ nhận, đột nhiên cảm thấy như vậy rất mất mặt, ho nhẹ hai tiếng che dấu bối rối trong lòng.
Vốn tưởng rằng nàng còn muốn hỏi thêm vài vấn đề thẹn thùng nữa, nhưng lại nghe nàng nói ——
“Vậy ngươi còn không mau cởi, chẳng lẽ muốn để bản tiên tử tự mình động thủ sao?”

Ngữ khí bá đạo thế này khiến trên trán Kỳ Trữ toát ra một loạt dấu hắc tuyến…
Rõ ràng hắn mới là người chủ động a, bộ dáng e ngại thẹn thùng vừa nãy của nàng biến đâu mất rồi?
Được rồi, đàng gái cũng đã đề xuất loại yêu cầu này, nếu hắn còn tiếp tục do dự sẽ rất không thích hợp .
Cởi hay không cởi, vấn đề là hắn nên cởi cho ai a? Chính mình? Hay là Anh Trữ?
Kỳ Trữ trong nháy mắt lâm vào một vấn đề so với nhân sinh triết lý còn phức tạp hơn.
Cuối cùng quyết định bắt tay vào tháo khôi giáp của mình ra… Sau đó trong ánh mắt dữ tợn giống như muốn giết người của Anh Trữ xem xét dời đi mục tiêu.
Anh Trữ thế này mới vừa lòng nhếch môi. Do dự một lát, bàn tay mềm mại cũng vươn qua thật cẩn thận giúp hắn cởi y phục.
Kỳ Trữ sửng sốt, bỗng nhiên trong lòng giống như có một dòng suối mát chảy qua, tươi cười không khỏi càng thêm nhu hòa.
Bọn họ tuy có vẻ ngoài trẻ trung, nhưng lại đã trải qua thương hải tang điền, chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc giống như một đôi phu thê bình thường giúp đối phương cởi y phục, lại càng chưa từng nghĩ tới hành động sẽ ôn nhu như thế này.
Hai người không nói gì, y phục dùng tốc độ tra tấn người khác chậm rãi rơi xuống, da thịt cường tráng rắn chắc hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài, bàn tay đưa qua, bầu không khí dần dần trở nên nóng bỏng.
Sau đó…
“Roẹt —— ”
“Mãng phu! Ngươi dám xé y phục của bản tiên tử!”
“Một bó to tuổi còn mặc y phục phức tạp như vậy, lão yêu bà ngươi muốn giả ngây thơ cũng phải có giới hạn thôi chứ!”
“Ngươi mới giả… Ngô…”
Hai môi kề sát, hơi thở giao hòa.
Dường như chưa hài lòng với loại đụng chạm đơn thuần này, bọn họ không hẹn mà cùng hé môi, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy nhau, phối hợp hoàn mỹ đến mức khiến cho hai người đồng thời sửng sốt, lập tức trong lòng dâng lên nhiệt tình, một người ôm mặt đối phương một người nâng gáy đối phương, phân xem ai có thể mê hoặc đối phương nhiều hơn, đầu lưỡi xâm nhập dây dưa hoặc là bất mãn khẽ cắn, hôn đến phấn khích dạt dào. Chỉ là ngây ngô duyện hôn, nhưng lại đủ để thiêu đốt toàn bộ lý trí của hai người, khiến máu toàn thân sôi sục.
Có lẽ song tu không cần hôn môi, nhưng ai biết được điều này có nằm trong cổ thư chân chính đã bị đốt mất hay không!
Quấn quít lẫn nhau tựa như bị trúng mê dược, khiến cho thân thể mềm mại vô lực, thị giác cùng thính giác cũng trở nên mơ hồ, loại cảm giác kỳ diệu này khiến bọn họ càng tò mò hơn đối với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lưng đối phương, vuốt ve từng tấc da thịt mềm mại. Đầu ngón tay chạm vào nơi tư mật khiến hai người chưa từng có kinh nghiệm khe khẽ run lên, lỗ chân lông tựa hồ đều bị mở ra, tham lam hưởng thụ sự ấm áp của đối phương, thân thể giống như bị phủ một tầng phấn hồng sắc mê người.
Kỳ Trữ chủ động chấm dứt nụ hôn, giữa hai môi còn lưu lại một sợi chỉ bạc ái muội. Anh Trữ thở gấp, hàng mi dày đen nhánh như có như không xẹt qua đôi mắt ý loạn tình mê, giống như bất mãn hắn đột nhiên dừng lại. Không ngờ hắn là đang lấy lùi làm tiến, cánh tay vòng qua cổ nâng bả vai của nàng lên, chậm rãi đẩy nàng nằm xuống giường, đồng thời cũng đè lên trên người nàng.
Ánh mặt trời chao nghiêng, khiến cho ngũ quan xinh đẹp của hai người càng thêm nhu hòa mà thâm thúy. Tình cảnh trước mắt thiên toàn địa chuyển, chỉ có dung mạo anh tuấn của hắn vẫn ở trước mắt nàng, hiện rõ trong đầu nàng, làm cách nào cũng không thể xóa đi. Không khí lạnh lẽo lướt qua da thịt khiến Anh Trữ thoáng hoàn hồn, hai má nóng bừng, chợt nhớ tới mục đích lần này, vội vàng niệm khởi tâm pháp song tu tiến vào trạng thái.
Kỳ Trữ cũng lâm vào thất thần, từ lâu hắn đã biết là nàng rất xinh đẹp, nhưng thời gian trôi qua tu vi tinh tiến, loại cảm giác kinh diễm năm xưa đã dần biến mất không còn tung tích. Lúc này nhìn thấy nàng hai má đỏ bừng nằm ở dưới thân mình, loại cảm giác rung động đã chôn sâu thật lâu dưới đáy lòng bỗng nổi lên. Cúi đầu hôn nhẹ lên hai má cùng đôi môi của nàng, một đường hôn thẳng xuống phía dưới, lưu lại ấn ký thuộc về riêng mình trên thân thể xinh đẹp của nàng.
Kỳ quái, rõ ràng chưa bao giờ trải qua việc này, vì sao lại có vẻ thuần thục như vậy?
Thân thể khô nóng cùng bất an trong lòng khiến nàng vừa khát vọng lại vừa sợ hãi, cũng không biết nên làm thế nào đáp lại, chỉ có thể lẳng lặng nằm yên để mặc cho hắn hành động, hoặc là dựa vào bản năng điều chỉnh thân thể. Cho đến khi khát vọng xa lạ kia rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi, chỉ cầu hắn mau chóng giúp nàng thống khoái, liền kìm lòng không đậu hô lên: “Không phải muốn song tu sao, nhanh chút tiến vào!” Lời này vừa thốt ra, Anh Trữ thiếu chút nữa xấu hổ đến ngất đi.
Kỳ Trữ vờ như không nghe thấy. Vào thời điểm này, ai còn nhớ được song tu là cái quái gì a!
Dường như phát giác được cái gì, Kỳ Trữ vội vàng kéo chăn đắp lên trên hai người, Anh Trữ cho rằng hắn đang xấu hổ nên cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khoảnh khắc hắn tiến vào, đau đớn đột ngột khiến nàng nhíu mi, từng giọt mồ hôi tinh tế theo trán chảy xuống, ướt đẫm tóc mai. Móng tay bấu chặt vào lưng hắn họa xuất mấy đạo hồng ngân, giống như muốn đâm sâu vào da thịt. Nhưng dần dần đau đớn lại hóa thành tê dại cùng khoái ý khó có thể diễn tả nên lời.

Lá đỏ không tiếng động bay xuống, đám mây ở phía chân trời tiêu tán, đêm dài chỉ vừa mới bắt đầu.
Tiếng rên khe khẽ cùng tiếng thì thầm quanh quẩn trong phòng thật lâu không dứt. Thân thể triền miên được ánh trăng êm đềm soi sáng. Gió mát khiến lý trí dần thanh tỉnh, linh khí vây chung quanh hai người khiến cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Tuy rằng xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng lần song tu này thành quả cũng không tệ.
“Ngày mai đến nói với Tông Chủ, chúng ta trở thành đạo lữ.” Ôm mỹ nhân trong ngực, thanh âm của Kỳ Trữ cũng phá lệ dịu dàng.
Anh Trữ vô lực mở hai mắt, vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận: “Lần này song tu là vì chữa thương, ai thèm làm đạo lữ với ngươi.”
Kỳ Trữ chỉ vào cánh cửa rộng mở, nhìn thấy khuôn mặt Anh Trữ trở nên tái nhợt cứng ngắc, cười đến vô cùng có âm mưu.

Phong Luyến Vãn hớt ha hớt hải nhanh như chớp chạy về Dược Các…
Vừa rồi nhất định là do nàng mở cửa không đúng cách…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui